Lưu Manh Thiên Tiên

Quyển 1 - Chương 23: Sinh Linh Kiếp (Thượng)

Vĩnh Dạ

21/04/2013



Học viện Thánh Kira sau khi trải qua đợt sát hạch đầu vào lần này, hai sân khảo thí lớn nhất đã bị hư hỏng cực kì nghiêm trọng. Trong đó thì ma pháp khảo thí đài là nghiêm trọng nhất, không chỉ nền khảo thí đài chế tác từ đá hoa cương bị nát bấy, mà cả dải đất xung quanh bị vụ nổ tác động mà chìm sâu xuống hai, ba mươi mét. Từ xa nhìn lại, ma pháp khảo thí đài đồ sộ trước kia, giờ giống như vừa được thiên thạch ghé thăm vậy, đã không thể còn nhận ra nó được nữa.

Võ kỹ khảo thí đài thì tương đối tốt đẹp hơn một chút. Tương đối ở đây đương nhiên là so sánh với ma pháp khảo thí đài mà thôi.

Bất quá chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi một tuần lễ, một khảo thí đài mới còn hùng vĩ hơn đã được xây dựng xong.

Việc này xuất phát từ sự áy náy của mấy người Hoàng Chinh, bọn họ tự phát động kế hoạch, rồi đi thu thập vật liệu sửa chữa lại khảo thí đài. Dưới sự phối hợp của những võ giả cường tráng, những ma pháp sư ưu tú, trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã thu thập được không ít vật liệu. Trong đó còn lẫn vào không ít nhân sĩ ngoài biên chế. Ví dụ tiêu biểu là Cổ Đức đại nhân.

Cổ Đức đại nhân dùng phương thức phá núi rất đặc biệt, trong vòng chưa đầy nửa giờ tích súc lực lượng, chỉ dùng một chiêu Phách Long Hàng Thiên đơn giản đã đem mấy ngọn núi cách Học viện không xa san thành bình địa. Vô luận là theo góc độ nào, sản lượng hay chất lượng khai thác, một mình Cổ Đức đại nhân hoàn toàn có thể so sánh với một đội phá núi vạn người.

Hỏa kỳ lân làm việc tương đối có tính nghệ thuật. Đều đều mỗi khi xế chiều, Tuyết Nhi lại mạch một vòng tròn quanh phạm vi khai thác đá, Hỏa kỳ lân lại chậm rãi bước tới, hướng mấy người gật đầu qua một cái, sau đó thì bay lên không trung, ngó trái ngó phải xác định chuẩn xác phạm vi của vòng tròn, rồi trực tiếp nhả ra một hỏa cầu, đem một mảng lớn cự thạch biến thành dung nham. Dung nham sau khi cứng lại sẽ thành một vật liệu kiến trúc phi thường tốt.

Sau một ngày lao động, tại nơi đóng quân, Cổ Đức đại nhân một bên vừa uống rượu với Hoàng Chinh một bên thì khoe khoang thành quả công tác của hắn , hỏa kỳ lân đại nhân rất là khinh thường. Mồm ngậm lấy một vò rượu mạnh, tu ừng ực một hơi hết luôn cả bình, sau đó ngả ngả nghiêng nghiêng bay mất. Buổi chiều quả nhiên có thêm rất nhiều vật liệu kiến trúc phẩm chất không tệ, như vò rượu này chẳng hạn...

Hỏa kỳ lân vừa mới quay về làm một hơi hết một đống đám vật liệu kiến trúc không tệ xong bay đi, Cổ Đức đại nhân nhìn về phía hỏa kỳ lân, tự mình cầm hai thanh trọng kiếm đi ra. Không đến hai giờ, dưới sự chỉ dẫn của Cổ Đức đại nhân, đội hình đi thu thập vật liệu xây dựng đã tìm kiếm cắt gọt tinh kim cực kì tinh chuẩn, khi xếp lại thậm chí đến cả cái kim cũng đâm không lọt, đang chỉnh tề xếp thành từng lô trên nền đất...

Về sau, theo tin những người chứng kiến, phát hiện phía sau núi có một tảng đá hoa cương cực lớn, bỗng nhiên vọt lên hào quang vạn trượng, loáng thoáng nghe được tiếng hô “Cuồng long đại diệt kiếp” v.v......

Tóm lại, càng về sau, càng ngày càng có nhiều cao thủ gia nhập đội ngũ thu thập vật liệu sửa chữa khảo thí đài. Ví dụ như lúc vận chuyển vật liệu đã trông thấy một ma pháp không gian truyền tống cỡ lớn, lúc khai thác thì có một tên dùng một cái xẻng trông như sắt vụn, cùng lắm đáng giá hai đồng, vậy mà đào cự thạch mà cứ như đào đậu hủ...

Cuối cùng, viện trưởng William liên thủ cùng với một Thổ hệ Đại ma pháp sư, đem tất cả các vật liệu kiến trúc đã thu thập được, trong nháy mắt dựng lên một khảo thí đài mới, so với trước kia còn hùng vĩ, hoành tráng hơn.

“Không nghĩ tới ah, chỉ trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi, vậy mà lại có thể hoàn thành xong tất cả chỗ này.” Tuyết Nhi ngồi ở trên người kỳ lân thú, sờ đầu kỳ lân, hiện tại nàng không nhìn thấy Lăng Vân ca ca, thế nên đặc biệt dính lấy hỏa kỳ lân. Kỳ lân phỏng chừng cũng có chút kế thừa truyền thống từ chủ nhân, ngoại trừ Tiểu Tuyết Nhi xinh đẹp ra, nó nhìn thấy ai cũng nhe răng ra chào.

“Có thể thấy được, cao thủ thì ở đâu, hoàn cảnh nào cũng có thể phát huy bản lĩnh của mình được.” Hoàng Chinh gật đầu đồng ý. Hắn sờ sờ nền khảo thí đài, đá hoa cương cứng rắn nằng nề được ghép nối chặt chẽ với nhau, dùng dao găm lạy nó lên, chỉ sợ con dao ấy không quằn cũng gãy, “Lão Cổ Đức sao mấy hôm nay hăng say thế không biết, lão ăn phải xuân dược à?”



“Là lão GATO với Hỏa Kỳ Lân đấy.” Hoắc Ân Tư nhún vai. Đôi mắt nhỏ nhìn trái nhìn phải khảo thí đài, mà không biết đang nhìn cái gì. “Ta vẫn không hiểu rõ, vì cái gì mà lão Cổ Đức lại gọi Lăng Vân là Hoắc Ân Tư. Chẳng lẽ lão thấy hắn đẹp zai giống ta???”

Hai ngày này, Cổ Đức đại nhân và Hỏa Kỳ Lần cứ thấy nhau lần nào là cắn nhau lần đấy, ngươi phun một ngụm lửa thiêu cháy mông ta, ta chém ngươi một kiếm kêu cha gọi mẹ... làm cả nơi đóng quân không được yên bình giờ nào.

“Hắn không còn việc gì làm hay sao mà lại đi đọ khí lực với con súc sinh kia!” Hoàng Chinh hướng tiểu Ải nhân nhìn, Ải nhân đang cầm rìu khắc chữ lên khảo thí đài. “Nói thật, ngươi thật sự có phải là Địa tinh không thế? Ta cảm thấy, ngoại trừ hình dáng có chút không giống lắm, còn đâu thì hành vi không khác gì nhau.”

Địa tinh là một sinh vật trong thế giới này bị coi là hèn hạ, ti bỉ. Chúng không có lực lượng cường đại, cũng không có tổ chức chặt chẽ. Nhưng mà những sự tình như kiểu giậu đổ bìm leo hay đầu cơ trục lợi, chúng lại có thể làm dị thường trôi chảy.

“Mười ngày rồi.” Hoắc Ân Tư hung hăng nhấc rìu kháng nghị: “Ngươi còn hỏi vấn đề này lần nữa, ta đem ngươi chặt thành hai khúc đấy. Ta nói thật đấy.”

“Mười ngày không ăn cơm không uống nước, bọn hắn không có sao chứ?” Tuyết Nhi nói ra lo lắng của mình. Hỏa Kỳ Lân phía dưới nhếch miệng. Lão tử tám ngàn năm qua cũng không thấy hắn ăn cơm, nếu hắn đói mà chết được thì hắn sớm đã chết lâu rồi.

“Hay là chúng ta qua xem đi?” Hoàng Chinh đề nghị.

Còn chưa dứt lời, cả Học viện Thánh Kira bỗng dưng hơi chấn động, một đạo quang mang dị thường sáng lạn bắn thẳng lên trời cao, đánh tan những đám mây nó đi qua. Phương hướng hào quang phát ra, chính là kiếm thất của Cổ Đức .

Hoắc Ân Tư liếm liếm bờ môi, nói:“Không cần đi xem đâu. Ta nghĩ bọn họ sắp ra rồi.”

Hắn nói còn chưa hết lời, quang mang vừa bắn lên trời đã chậm rãi mờ đi, bầu trời vốn trong xanh ngay lập tức trở nên xám xịt lại, mây đen dày đặc đứng im bất động phía trên kiếm thất, trong mây đen không ngừng có nhưng quang mang màu đỏ sậm chớp động. Một tiếng sấm rền trời từ trên không trung vang dội, làm cho tiểu Ải nhân chấn động ngồi phệt xuống mặt đất.

“F*ck!” Tiểu Ải nhân dựng lên một ngón tay. “Bọn hắn rốt cuộc là đang làm cái gì đó, tạo ra tràng diện lớn như vậy.”

Hỏa kỳ lân trong mắt lộ ra thần sắc khó hiểu. Người khác không biết, chứ thứ này nó biết. Đây tuyệt đối chính là kiếp vân. Không có người thăng thiên, làm sao lại có kiếp vân?

Hai mỹ nhân trong kiếm thất vẫn còn đang nhắm mắt tiềm tu, bên ngoài cơ thể hai nàng là hai đạo tinh quang đang bay vòng quanh. Lăng Vân thầm mắng cha gọi mẹ, cmn ai đưa kiếp vân tới? Ở đây không có ai độ kiếp, làm sao kiếp vân lại có thể tới được? Đây rốt cuộc là cái kiếp vân quái gì vậy?

Như một câu trả lời cho câu hỏi trong đầu của Lăng Vân, kiếp vân trên bầu trời lập tức căng phồng lên, mây đen đầy trời áp chế làm người ta dường như không thể thở nổi. Điện quang đỏ sậm không ngừng chớp động trong đám mây đen kịt, tụ rồi lại tỏa trong đó, bên trong nhánh kiếp vân thình lình xuất hiện một chỗ trống cực lớn màu đỏ, xung quanh chỗ trống tràn đầy thiểm điện hình xà, thanh âm tách tách vang lên không dứt.

Thiểm điện màu đỏ càng lúc càng nhiều, chậm rãi uốn éo xung quanh một cái lốc xoáy mới hình thành, mũi nhọn của lốc xoáy nhắm thẳng kiếm thất.



“Thần linh kiếp!?” Lăng Vân nghẹn ngào hét to một tiếng. Đột nhiên, mấy chục đạo ánh sáng màu sắc các loại hướng thẳng phía kiếm thất bay đến, chính là mấy người viện trưởng William.

Viện trưởng William gần đây có chút phiền não. Trước kia, những nhân vật trâu bò không thể nói là không có. Học viện Thánh Kira thành lập được nhiều năm như vậy, bồi dưỡng ra những nhân vật nổi tiếng nhiều vô số kể, chính là những nhân vật chỉ cần một dậm chân là nửa Đại Lục cũng phải rung chuyển, đếm trên đầu ngón tay cũng có thể tính ra mấy vị như vậy. Nhưng mấy...nhân vật ấy trước khi tốt nghiệp đều là những đại trí giả ngu, lúc nào cũng tập trung tu luyện. Chơ tới bây giờ cũng chưa gặp người nào ngay lần bái kiến đầu tiên đã làm ra đông tác lớn như vậy.

Lúc Lăng Vân tỉ thí với Vi Tiên, William viện trưởng cùng mấy vị Đại ma pháp sư gắng sức duy trì màn chắn ma pháp, thì mới bảo toàn được lịch sử lâu đời, oanh oanh liệt liệt của học viện, tránh khỏi vận mệnh biến thành tro bụi. Khi duy trì màn chắn, bọn hắn không thể không ngừng tái lập cấp tốc lực lượng của màn chắn, vì vậy hao tổn ma pháp một cách kinh người. Nếu không phải có ma pháp tuyền thủy thì mấy lão đầu nói không chừng giờ này đã bàn giao lại di trúc cho con cháu.

William viện trưởng đang minh tưởng trong phòng mình thì bỗng nhiên cảm thấy trên bầu trời có một đại lượng lôi nguyên tố đang tụ tập không ổn định. Mở cửa sổ ra xem thì thiếu chút nữa sợ đến mứt ngồi sụp xuống đất, dị tượng trên bầu trời hắn chưa từng thấy. Mặc dù thế nhưng hắn có thể khẳng định, trận lôi điện này mà phủ xuống thì cả học viện sẽ hóa thành tro bụi

William viện trưởng cắn răng chặt răng, sờ sờ chai nguyên tố tuyền thủy chỉ còn lại một nửa, sau đó dẫn người bay tới phía dưới vòng xoáy kia, đồng thời tranh thủ nghĩ cách ứng phó. Cả học viện trở thành một đống hỗn loạn, có đám chạy trốn điên cuồng, có đám tụ lại một chỗ khởi động màn chắn ma pháp.

“Bọn này ngốc B!” Tu vị cao thâm như lão ma đạo sư cũng không nhịn được mà phải mắng một câu.“Lúc này còn chống đỡ cái rắm màn chắn ma pháp!”

Phong hệ ma pháp sư có ưu thế về tốc độ, William lão viện trưởng là người đầu tiên bay tới phía dưới đám mây quỷ quái, đồng thời ngay lập tức có cảm giác muốn khóc, hiện tại kiếm thất đã được Cổ Đức cấp cho đám Lăng Vân chữa thương, cái hiện tượng kinh khủng kia phải chăng do bọn hắn tạo ra.

Mây đen bắt đầu xoay tròn rất nhanh, từng đạo ám thanh sắc cùng hồng sắc uốn lượn giữa các tầng mây, tốc độ càng ngày càng nhanh. Lúc này, mỗi lúc một thêm nhiều ma pháp sư tụ tập lại đây, đại bộ phận là lão sư của học viện.

William viện trưởng nhíu mày, với tư cách một phong hệ Ma đạo sư mà nói, hắn không am hiểu lôi hệ như phong hệ nhưng cũng biết rõ rằng trước nay chưa có một người nào thi triển lôi hệ ma pháp mà tạo ra hiện tượng như thế này.

"Các ngươi ai nhận thức được ma pháp này?" William quay đầu hỏi những người đứng đằng sau.

Mọi người thống nhất lắc đầu.

Lúc này, tia chớp màu đỏ kia đã ngừng xoay tròng, bắt đầu co rút về phí đỉnh của kiếm thất, đầy là dấu hiệu nó chuẩn bị phát uy.

“Bố trí kết giới!” William viện trưởng nghiến răng nghiến lợi thét lên.trưởng nghiến răng nghiến lợi thét lên.

Lập tức trên trời xuất hiện một màn ánh sáng ngũ sắc, dị thường tươi đẹp, chiếu tới đám may đen cùng ti chớp màu đỏ vô cùng quái dị kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Thiên Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook