Lưu Manh Thiên Tiên

Quyển 1 - Chương 10: Tiểu Đội Thổ Phỉ (Thượng)

Vĩnh Dạ

21/04/2013



\"Thần cho ta con mắt màu đen, ta sẽ dùng nó để kiếm kim tệ.\"

-------------------------------------------------------------------------------

Sau khi nghiệm chứng vụ Hỏa Kỳ Lân giẫm tơi tả Hỏa Diễm Hắc Sư dưới chân, Tinh Hạch cũng đã tới tay, ở lại Sâm Lâm cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ăn uống no nê xong, mọi người không biết làm gì, lúc sau đoàn người đành phải cất bước về nhà.

Không khí buổi sáng ở rừng rậm khá là trong lành. Làn gió thoảng qua xen lẫn mùi thực vật và mùi bùn đất có hương vị làm người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần, làm những cơn buồn ngủ cũng không cánh mà bay. Trong rừng tràn ngập tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang, đương nhiên còn kèm theo tiếng cười nói hài hòa của đoàn người, làm cho khu rừng ngập tràn hơi thở ngày mới.

“Vi Tiên, ngươi không biết là cầm cái thứ này cọ qua cọ lại mặt mình, là phi thường bất nhã sao?” Hoàng Chinh đang đi phía trước, quay lại nhìn “hàng nóng” Vi Tiên đang cầm hỏi.

“Có cái gì bất nhã? Đây là lễ vật tốt nhất mà cả đời ta có được đấy.”

Vi Tiên lại tiếp tục cầm “hàng nóng” chà đi chà lại mặt mình, hai mắt hàm tình nhìn Lăng Vân.

Lăng Vân lại hắc hắc cười.

“Ta cũng có chút kiến nghị. Vật này phi thường giống một loại bộ phận.” Vẫn là tiểu Ải Nhân thành thật, nghĩ cái gì nói cái đó.

“Bộ phận gì?” Vi Tiên tò mò hỏi.

“Là bộ phận đi tiểu.”

Ải Nhân thành thực cùng địa tinh hèn hạ, Thú Nhân cường hãn cùng với nhân loại xảo trá đã đi vào danh hiệu. Ải Nhân trời sinh là chiến sĩ, bọn họ có tâm địa thiện lương, họ khinh thường lời nói dối. Trong một đội mạo hiểm đoàn, Ải Nhân là đồng đội đáng tín nhiệm nhất, vô luận phát sinh tình huống gì, những chiếc Xa Luân Chiến Phủ luôn luôn đứng ra đầu tiên.

“Ta cảm thấy được chuyến đi Sâm Lâm lần này thu hoạch lớn nhất chính là gặp được Lăng Vân đại ca, đây là hảo bằng hữu. Lăng Vân ca ca, ngươi khi nào có thể dạy cho ta thần thánh ma pháp?” Tuyết Nhi ở ngoài chịu trách nhiệm chuyển chủ đề.

“Ta có biết cái gì gọi là thần thánh ma pháp đâu.” Lăng Vân nhếch miệng: “Cái đó gọi là Nguyên Linh Quy Tâm mà.”

“Không có khả năng!” Tiểu mục sư kiên định lắc đầu, một thân thể mềm mại kiều diễm đi tới nói: “Lăng Vân ca ca, ngươi có phải hay không cảm thấy ta tư chất thấp? Ngươi nói ta phải làm như thế nào mới được đây?”



“Như vậy mà ngươi cũng nhìn ra….” Lăng Vân có điểm chột dạ: “Ngươi trước tiên hãy trị thương cho Hoắc Ân Tư cho tốt đã, để ta xem tư chất ngươi như thế nào, nói không chừng sẽ truyền thụ cho ngươi…..”

“Cứu…Cứu mạng……” Hoắc Ân Tư hiện tại cảm giác hả giận chưa tan, tức giận đã tới.

“Lại nói, lấy thực lực của mấy người các ngươi mà cũng dám chạy loạn trong Sâm Lâm, thuần túy là đi tìm chết mà, nhiệm vụ ngu xuẩn này là ai nhận vậy?”

Lăng Vân sờ sờ bộ da của Hỏa Diễm Hắc Sư dưới mông mình, da của Hỏa Diễm Hắc Sư có năng lực phòng ngự cực cao, hơn nữa màu lông bóng loáng, so với lông của hồ ly còn mềm mại hơn nhiều. Lăng Vân tận dụng tư tưởng “tiết kiệm” của mình đem bộ lông của Hỏa Diễm Hắc Sư xui xẻo này làm cái thảm lót mông, thầm nói: “Nếu không có ta ra tay, ta nghĩ các ngươi ngay cả một cái rắm của nó cũng không chịu nổi.”

“Xem ra Hỏa Diễm Hắc Sư so với Phượng Hoàng còn ôn nhu hơn a.” Hoàng Chinh vẻ mặt cười khổ nói: “Ta lấy bản thân ra làm thí nghiệm cho ngươi xem. Gặp Hỏa Diễm Hắc Sư nếu như vận khí của ta tốt nói không chừng có thể chém chết nó, nhưng nếu như gặp phải Phượng Hoàng, vận khí cho dù có tốt đến đâu đi nữa cũng phải nằm xuống.”

“Phượng Hoàng ta có nghe nói qua, thịt của nó so với gà quay thì ăn ngon hơn nhiều?” Lăng Vân ngẩng đầu ngẫm lại.

“Chỉ đùa một chút thôi.” Lăng Vân nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Hoàng Chinh vội vàng nói: “Phượng Hoàng ta chưa từng gặp qua, rất lợi hại phải không?”

“Phượng Hoàng được xưng tụng là bất tử điểu. Công kích bình thường của nó đã có uy lực của trung cấp hỏa hệ ma pháp, là mau thú có cấp bậc gần với viễn cổ Cự Long nhất, có thể nói nó chính là ma thú có cấp bậc Sử Thi.”

Hoàng Chinh thở ra một ngụm khẩu khí nói tiếp: “Mà Hỏa Diễm Hắc Sư chỉ tương đương với Vương cấp ma thú mà thôi, nó mà đuổi theo người nào, người ấy cũng chỉ có xác định mà thôi.”

“Ngươi thật là không có chí khí.” Lăng Vân đối với lời nói của Hoàng Chinh là cực kỳ khinh thường.

“Ngươi nhìn xem, trên tay ngươi là đang cầm cái gì? Là vật mà lúc lão tử còn trẻ đã dùng qua! Ngươi có biết người ta gọi nó là cái gì không? Ỷ Thiên Kiếm! Người bình thường đừng nói là cầm, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi thọ nguyên đã tăng mười năm rồi. Ngươi hiện tại đang cầm Ỷ Thiên Kiếm mà lại ăn nói ủ rũ như vậy sao? Nếu thật sự không được, không phải còn có ta sao? Còn có Chi Chi? Chúng ta muốn uống cái gì, Phượng Hoàn còn không phải là bưng ra phục vụ chúng ta sao!”

“Đúng rồi, ta quên mất là ngươi rất biến thái…. Bất qua….” Thấy Hoàng Chinh còn muốn nói điều gì đó, Lăng Vân lập tức ngắt lời: “Không phải ta nói ngươi, ngươi có biết thứ trọng yếu nhất của cường giả là gì không? Là dũng khí, dũng khí dám đối mặt hết thảy mọi thứ, cùng với ý chí và lòng tự tin kiên định! Có những thứ đó mới có thể xưng là anh hùng được, ngươi hiểu chứ?”

Đang lúc Lăng Vân đang muốn tiếp tục tẩy não cho Hoàng Chinh, hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng, ánh mắt hướng phía trước nhìn. Tại hướng Lăng Vân đang nhìn, mấy chục thân ảnh rất nhanh đã tiếp cận bọn họ, trong rừng mặc dù ánh sáng không đầy đủ, có chút hôn ám. Hoàng Chinh đang bị Lăng Vân giáo huấn, tâm tình rất khó chịu, chợt nghe thấy phía trước có tiếng la vang, một đám đại hán quần áo đủ loại từ trong rừng nhảy ra, động tác nhanh chóng bao vây xung quanh tiểu đội mạo hiểm.

Đám người kia tổng cộng có mười bảy người, mỗi người thân cao cũng không quá một thước. Lại còn ăn mặc trang bị không đồng đều, khôi giáp một nửa, bố y một nửa, vũ khí cũng đủ loại, thoạt nhìn tên đầu lĩnh cầm một cây sắt giống như trường thương, trên lưng còn móc thêm một bản mã đao. Mà trang bị kém cỏi nhất là một đại hán trong tay cầm một cây gỗ thô khảm đầy đinh bên trên.

“Bọn chúng hình như là cường đạo.” Tuyết Nhi nhìn bọn hán tử đủ loại này suy đoán mà nói.

“Cường đạo?” Lăng Vân hứng thú bước tới: “Các ngươi là muốn tới cướp tiền?”

Tuyết Nhi thích núp ở trong lồng ngực Lăng Vân không nhúc nhích, Hoàng Chinh đang chọn chỗ để ra tay, Vi Tiên vẫn như cũ ôm “Hàng nóng” của mình nhưng mắt vẫn hướng Lăng Vân không ngừng mà tung mị nhãn. Lăng Vân nhớ tới bộ “Thủy Hử” mà hắn đã từng đọc qua, cường đạo đều bị buộc vào rừng làm cướp a (DG - Cường đạo và cướp có gì khác nhau nhỉ?)… ngắn ngủi hơn mười hơi thở, hơn mười tên cường đạo đã đi tới trước mặt năm người.



Trong đó có đại hãn giống như thủ lĩnh, cẩn thận đánh giá năm người, khi ánh mắt nhìn thấy tuyệt thế dung nhan của Vi Tiên và Tuyết Nhi, lập tức thần hồn điên đảo, nhìn hình dáng “hàng khủng” Vi Tiên đang cầm trên tay, mà bọn cường đạo tí nữa cắm mặt xuống đất.

“Các vị, các người nhiều người đến nơi này như vậy, không phải là bởi vì ngưỡng mộ chúng ta mà cố ý đến đón tiếp đó chứ?” Lăng Vân hai tay ôm quyền.

Tựa hồ bị tiếng nói Lăng Vân làm cho bừng tỉnh, tên thủ lĩnh cao giọng nói:

“Chúng ta là Hỏa Điểu Cường Đạo đoàn! Tiểu tử, muốn sống hãy để những thứ đáng giá trên người và hai nữ nhân kia lại.”

“Các ngươi thật cũng là quá nghiệp dư! Phải nói như thế này: ‘Đường này do ta mờ, cây này do ta trồng, muốn đi qua nơi này, hãy nộp tiền mãi lộ.’ Thiên cổ danh ngôn như vậy mới đúng chứ! Thật là khiến ta thất vọng quá đi!” Lăng Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

Bọn cường đạo hiển nhiên không ngờ rằng người bị cướp lại còn trấn định như thế, trong lúc nhất thời đều biểu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Ngươi quản được sao! Chúng ta cướp bóc không có quan hệ với ngươi? Ta cho ngươi biết, đừng có làm ra vẻ bề trên, nếu không cũng không có kết cục tốt đâu, kém nhất cũng là đời sống thực vật!”

“Thế thì nhanh lên!” Hoàng Chinh tay hướng bên cạnh, làm ra bộ dáng nhường lối: “Ta cùng bọn họ không quen biết.”

“Ta kiến nghị các người đừng nên làm như vậy.” Lăng Vân cũng điều khiển Hỏa Kỳ Lân tránh đường.

“ị iêu ần ết ! ờ, a ói ắm ồi!” Tiểu Ải Nhân vác theo cây búa hướng Vi Tiên chỉ vào, Ải Nhân thành thực làm cho hắn phải trả giá, một thân quần áo bị đốt sắp thành vịt quay uất ức nói.

“Tên Ải Nhân này đang nói cái gì?” Tên đầu lĩnh chỉ vào Ải Nhân có bộ dạng vô cùng thê thảm hỏi:

“Ngươi nói gì? Có thể hay không nói rõ ràng chút!”

“Không rõ lắm.” Lăng Vân nhún vai, mở miệng nói chuyện cùng với bọn cường đạo:

“Chúng ta cùng không quen nàng, ngươi cứ cướp đi, cái pháp trượng đó rất đáng tiền đấy.”

Nghe xong lời Lăng Vân nói, ánh mắt tên thủ lĩnh cường đạo một lần nữa rơi xuống cây pháp trượng trên tay Vi Tiên. Đỉnh cây pháp trượng được khảm một viên tinh hạch màu hỏa hồng lớn như nắm tay, toàn thân pháp trượng được khảm đầy loại Tinh Hạch phát ra ánh sáng hoàng kim khiến người ta nhìn mà nhỏ dãi. Cho dù không tính Tinh Hạch, chỉ riêng cây pháp trượng này thôi thì giá trị cũng rất xa xỉ rồi.

“Nữ nhân kia! Giao cây gậy kia ra đây!” Thủ lĩnh thổ phỉ hướng Vi Tiên hô một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Thiên Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook