Quyển 5 - Chương 15
Tô Du Bính
14/11/2017
Tên Khâu Cảnh Vân với đại đa số người ở đây rất xa lạ nhưng nhìn thấy
biểu tình của Tư Mã Thanh Khổ, Lao Đán biết hắn không những nhận thức
người tới mà còn có khúc mắc rất sâu.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Sắc mặt Lao Đán đại biến. Ẩn trang tuyệt đối không phải là nơi có thể tùy tiện xông vào, ánh mắt hắn không tự chủ nhìn Tư Mã Thanh Khổ.
Tư Mã Thanh Khổ cau mày, đáy mắt lóe ra khiếp sợ.
Ánh mắt Khâu Cảnh Vân nhướn lên, “Không phải là theo đường mấy người đi vào sao?”
Lao Đán giật mình nhưng vẫn ra vẻ trấn định, “Ngươi có mục đích gì?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Giao dịch.”
Lao Đán nói, “Giao dịch gì?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tha cho mấy người một đường sống.”
Lao Đán nháy mắt vui vẻ lên, “Điều kiện là gì?”
Ánh mắt Khâu Cảnh Vân lướt qua mọi người, dừng ở Ấn Huyền, “Trường Sinh đan ngưng hồn tụ phách.”
Bị một người yêu cầu lấy đi thứ mà mình muốn lấy khiến Lao Đán khó chịu, “Dựa vào cái gì?”
Khâu Cảnh Vân phất tay áo.
Hai lệ quỷ chui ra, nghênh ngang đứng giữa đường. Chúng vừa ra thì mọi người cảm nhận được cỗ sát khí nặng nề tràn tới.
Mặt Lao Đán không chút thay đổi, “Chỉ như vậy?”
Khâu Cảnh Vân yên lặng lui ra phía sau nửa bước.
Lệ quỷ hóa thành cơn gió lớn, gào thét thổi tới chỗ Lao Đán.
Lao Đán không nhúc nhích vì hắn biết chắc chắn sẽ có người ra tay.
Quả nhiên, Tư Mã Thanh Khổ là người đứng ra đầu tiên. Đừng nói đến chuyện Khâu Cảnh Vân là đệ tử của sư đệ hắn, cho dù không phải thì việc bắt quỷ vốn là chuyên môn của hắn, không thể để người khác ra tay được. Hắn lật bàn tay, hai là hoàng phù hiện ra, miệng lẩm bẩm chú ngữ, hoàng phù bùng cháy thành tro, vẩy vào cơn gió, dấy lên đốm lửa.
Mọi chuyện phát sinh rất nhanh, lệ quỷ vụt một tiếng biến mất, cũng nhanh như khi chúng xuất hiện vậy.
Tư Mã Thanh Khổ hừ lạnh, “Múa rìu qua mắt thợ.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Sư bá vẫn sắc bén như mọi khi.”
Một tiếng sư bá khiến biểu tình của mọi người vi diệu, đều nhìn về phía Tư Mã Thanh Khổ như muốn nói, hóa ra là đệ tử Ngự Quỷ phái.
Tư Mã Thanh Khổ quen mặt dày rồi nên cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cười gượng, “Đệ tử bị trục xuất, đã qua rồi.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Cho dù sư bá không nhận con nhưng trong lòng con vẫn nhớ người là sư bá của con.”
Tư Mã Thanh Khổ trách mắng, “Muốn ta nhận cậu thì phải dựa vào hành động để đả động tâm lý chứ không phải là tới đây tấn công ta.”
Khâu Cảnh Vân ngẩn người, đáy mắt lóe lên một tia sáng hi vọng, “Chẳng lẽ sư bá nguyện ý cho con trở lại sao? Nhưng con đã....Con đã...” Hắn chưa từng hối hận vì mình đã biến thành cương thi vì muốn bảo vệ được Đồng Hoa Thuận thì hắn phải biến cường nhưng hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện bị trục xuất khỏi sư môn.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Chúng ta thuộc phái Ngự Quỷ, chuyện loạn thất bát tao gì đó còn thiếu sao? Thêm cậu vào nữa cũng không tính là nhiều.”
Lao Đán cuối cùng cũng nghe không nổi nữa, “Náo loạn nửa ngày, hóa ra là việc nhà.”
“Hừ.”
Trong không trung vang lên tiếng hừ lạnh khiến sắc mặt của Khâu Cảnh Vân và Tư Mã Thanh Khổ thay đổi.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Y cũng đến đây?”
Khâu Cảnh Vân gật đầu.
“Y muốn Trường Sinh đan?”
Khâu Cảnh Vân không phủ nhận.
“Nhưng y đã là bất tử, sao còn cần Trường Sinh đan làm chi?”
“Y không phải muốn có Trường Sinh đan.” Ấn Huyền chậm rãi mở miệng, “Là mạng của ta.”
“Xem ra ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết!” Ngữ khí băng lãnh tựa như đóng băng ánh nắng mặt trời giữa trưa khiến Lao Đán và mọi người cảm thấy đáy lòng rét lạnh.
“Đây là ai?” Tất cả mọi người nhìn về phía Tư Mã Thanh Khổ.
Tư Mã Thanh Khổ thở dài, “Thượng Vũ. Y chính là Thượng Vũ.”
Sắc mặt Lao Đán đại biến.
“Giao Trường Sinh đan ra, bằng không các ngươi tất chết.” Giọng nói rất đương nhiên, tựa như đã nắm giữ vận mệnh của tất thảy.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Nhiều năm không giết sao giờ lại thay đổi chủ ý?” Nếu Thượng Vũ muốn mạng bọn họ thì cho dù là tam tông lục phái hay Ấn Huyền cũng không có khả năng sống tới bây giờ.
Thượng Vũ nói, “Trước kia thì không nhưng giờ các ngươi chọc giận ta.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Chúng tôi chỉ mở một đại hội nho nhỏ, sao có thể chọc giận ngài? Chẳng lẽ vì không mời ngài? Ngài cũng không cho chúng tôi biết nên gửi thiệp mời ở đâu thì sao mà mời được?”
“A Bảo họ gì?”
Lời này vừa nói ra, Tư Mã Thanh Khổ lập tức câm lặng.
“Thiện Đức thế gia mấy trăm năm qua chỉ có một hài tử sinh ra vào ngày nguyệt thực.” Thượng Vũ nói, “Là người thích hợp nhất để là cương thi vương. Ta nhớ rõ năm đó các ngươi nói nó đã chết.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Đúng là đã chết. Kỳ thực A Bảo này không phải...”
Một tia chớp xẹt ngang trời.
Ầm ầm ầm, tiếng sấm vang lên cắt lời Tư Mã Thanh Khổ.
Thượng Vũ chậm rãi nói, “Ngươi vừa nói cái gì?”
Tư Mã Thanh Khổ vừa hé miệng, trên trời lại xẹt qua một tia chớp.
Được rồi, hắn muốn nói cũng không thể nói.
Tư Mã Thanh Khổ đành phải ngâm miệng lại.
Ấn Huyền chậm rãi đi lên phía trước, cho dù trước mặt hắn chỉ có Khâu Cảnh Vân nhưng chắc chắn Thượng Vũ đang ở phụ cận nên hắn trực tiếp nói luôn, “Ta sẽ không chết.”
“Nga?”
“Muốn mạng, tự mình tới.” Ấn Huyền vươn tay, Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm xuất hiện.
“Ấn Huyền, kì thực bản tôn vẫn luôn thưởng thức ngươi. Thiên tư của ngươi không phải là tốt nhất nhưng nhận thức lại không ai sánh bằng. Nếu đổi lại là ta thì bản tôn cũng sẽ giống như họ, quyết định đem pháp bảo và hi vọng giao cho ngươi.”
Ấn Huyền nâng mắt, đôi mắt trong trẻo không gợn chút sợ hãi.
Đàm Mộc Ân nhịn không được hỏi, “Ngài nói bọn họ là ai?”
Thượng Vũ nói, “Các ngươi cho rằng năm đó Ấn Huyền thực sự có đủ khả năng cướp trấn phái chi bảo của các môn phái khác mà không bị truy cứu sao?”
Đàm Mộc Ân nhíu mày, “Có ý tứ gì?”“Xuy” Thượng Vũ khinh thường giải thích.
Liên Tĩnh Phong nói, “Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm và Trường Sinh đan ngưng hồn tụ phách đều là do bọn họ cam tâm tình nguyện giao cho Ấn Huyền tiền bối sao?”
Đàm Mộc Ân nói, “Vì sao?”
Tư Mã Thanh Khổ thở dài, “Vì đối phó Thượng Vũ. Khi đó Thượng Vũ đã muốn tạo cương thi cương, hơn nữa còn không ngừng thử nghiệm trên cơ thể người. Thần tiên trên đó đều mặc kệ chuyện này, con người chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân để chống lại y. Nhưng thọ mệnh của con người là hữu hạn, trừ khi đắc đạo thành tiên bằng không dù có thế nào cũng chỉ có thể tu luyện vài chục năm là cùng, bởi muốn có người chống lại Thượng Vũ nên tam tông đã quyết định để Ấn tiền bối nuốt Trường Sinh đan, hơn nữa còn giao ra pháp khí.”
Đàm Mộc Ân sửng sốt, “Vì sao truyền thuyết lại khác như vậy?”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Bí mật bồi dưỡng người sao có thể để đối phương biết! Nhưng chuyện Ấn Huyền nuốt Trường Sinh đan thì phải che mắt đối phương nên đành phải tạo dựng lên đoạn cố sự kia che mắt mọi người.”
Đàm Mộc Ân giờ mới hiểu ra, “Vậy sao bây giờ lại nói ra?”
Tư Mã Thanh Khổ thở dài, “Chẳng lẽ không thấy là mọi chuyện đã lộ ra hết rồi sao?”
Đàm Mộc Ân trầm mặc.
Thượng Vũ nói, “Hừ, tâm tư như vậy giấu có ích chi sao? Nếu không phải vì Đinh Côi Bảo thì bản tôn lười so đo.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “A Bảo là một đứa trẻ tốt, sao ngài không thể tha cho nó?”
“Làm cương thi vương của bản tôn thì có gì không tốt? Chờ đến khi bản tôn luyện hắn thành cương thi vương xong thì hắn sẽ trở thành người mạnh trên vạn người chỉ dưới một người, hô phong hoán vũ không gì cản được, có gì không tốt?”
“Không phải là người.”
“Người? Sinh vật yếu ớt vô năng có gì đáng lưu luyến? Ngươi xem các người dành hẳn nửa cuộc đời để học tập, thời gian còn lại để công tác, vòng qua vòng lại đã hết một đời người. Sau khi trường sinh, các ngươi có thể làm những việc mình muốn mà không sợ thời gian sắp hết. Cỡ nào tuyệt vời chứ.”
Tư Mã Thanh Khổ tưởng tượng hình ảnh kia, sau đó đột nhiên phun ra một hơi, “Ta rốt cuộc cũng biết vì sao phải có luân hồi, không phài để giới hạn tuổi tác con người mà là để nhân sinh ngắn ngủi được kéo dài ra thêm.” Nếu trường sinh bất lão mà khiến con người phải làm một công việc, sống mãi sống mãi không chết, cứ ngày qua ngày nhàm chán như vậy thì thà hồn phi phách tán cho xong!
Thượng Vũ nói, “Không cần lãng phí thời gian, giao Trường Sinh đan ra, bản tôn tạm tha chết cho các ngươi.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Chỉ như vậy thôi?” Hắn có chút hoài nghi. Thượng Vũ không thể nào không biết A Bảo đang ở đây.
Thượng Vũ nói, “Đương nhiên, chỉ vậy thôi.”
“Tôi cũng muốn cùng mấy người làm giao dịch.” Ở một con đường khác, Đỗ Thần Thông bị trói thành cái bánh chưng bị A Bảo đạp một phát ngã xuống đất, “Rời khỏi đây, tôi tha cho ông ta.”
Khâu Cảnh Vân lạnh lùng nhìn Đỗ Thần Thông quỳ rạp trên mặt đất, chật vật không chịu nổi tựa như đang nhìn một thứ dơ bẩn.
“Các người gạt tôi!” Đỗ Thần Thông phun ra một búng máu, “Không phải cậu ta rất yếu sao?”
Ánh mắt Khâu Cảnh Vân chậm rãi dịch đến người Đinh Côi Bảo. Khuôn mặt kia vẫn đấy, ánh mặt lại khác hẳn, không còn nhu nhược, tựa như đã đổi một linh hồn khác vậy.
Đinh Côi Bảo đi về phía trước hai bước, nhẹ nhàng đá đá mông Đỗ Thần Thông, “Yếu? Có lẽ bọn họ không nghĩ tới ông lại yếu như vậy.”
Đỗ Thần Thông nhổ một ngụm nước miếng, ánh mắt rơi xuống Lao Đán, “Lao chưởng môn, không phải là tam tông lục phái đoàn kết với nhau sao? Hay chỉ giỏi nói miệng mà lại không làm?”
Lao Đán vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không đổi sắc, “Phải hỏi thử xem tại sao Đỗ chưởng môn lại ở đây chứ.”
Thân thể Đỗ Thần Thông cứng đờ, khí thế nhất thời giảm sút.
Đinh Côi Bảo nói, “Hình như muốn bắt tôi.”
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong không khí.
Ngay tại thời điểm này, tiếng cười vui sướng đột nhiên vang lên khiến mọi người cảm thấy thực quỷ dị, hơn nữa người cười còn là Thượng Vũ.
“Ngươi nói đúng, là ta xem nhẹ ngươi.”
Hòn non bộ xung quanh chợt sụt lún, vỡ vụn, một cơn gió cuốn lớp bụi bay mù mịt, che lấp bóng người đang ngồi ngay ngắn.
Khâu Cảnh Vân lui ra sau hai bước, làm vẻ mặt không liên quan đến mình.
“Làm sao bây giờ?” Mọi người cố gắng rướn cổ ra xung quanh nhìn nhưng lại không thấy người đâu, chỉ nghe thanh âm chậm rì rì truyền ra, “Bản tôn càng ngày càng muốn nhìn thấy ngươi trở thành cương thi vương.”
Đinh Côi Bảo nói, “Cho dù thay đổi thì tôi vẫn rất đẹp trai.”
“A”
Tia chớp lại xẹt qua một lần nữa rồi biến thành một ánh sáng trắng biến mất.
Tư Mã Thanh Khổ hét lớn, “Người đâu?”
Lao Đán và những người khác hai mặt nhìn nhau.
Đinh Côi Bảo biến mất, Ấn Huyền biến mất, Tang Hải Linh cũng không thấy, Khâu Cảnh Vân không thấy, Thượng Vũ lại càng không thấy, chỉ có Đỗ Thần Thông nằm trên mặt đất nhìn họ trông mong.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đàm Mộc Ân nhịn không được hỏi. Lao Đán đối với chuyện Thượng Vũ xuất hiện, Đỗ Thần Thông bị bắt cũng không thắc mắc, tựa như đã biết trước cả rồi.
Lao Đán liếc Tư Mã Thanh Khổ, “Chúng ta tìm người trước đã rồi nói sau.”
Đàm Mộc Ân nói, “Tìm chỗ nào? Tìm ai? Tìm được rồi thì làm cái gì bây giờ?’ Hắn nói xong nhìn Liên Tĩnh Phong như muốn hỏi ý.
Liên Tĩnh Phong nói, “Tin rằng Lao chưởng môn có thể giải thích.”
Lao Đán nói, “Tư Mã chưởng môn rõ hơn.”
Tư Mã Thanh Khổ gấp đến mức giậm chân, “Chúng ta đi tìm người trước đã!”
Lao Đán nói, “Ẩn trang rộng lớn như vậy, chúng ta phân làm hai nhóm, Tư Mã chưởng môn, Điêu tiểu thư và Tả tiên sinh một đường, tôi và Đàm chưởng môn, Liên chưởng môn một đường.”
Đệ tử Thông Thần phái nhìn chưởng môn nằm trên mặt đất, muốn tiến lên nhưng lại không dám, nhìn Lao Đán, chỉ hi vọng hắn bỏ qua. Hi vọng của bọn họ nhanh chóng tan biến vì Lao Đán tự mình lôi Đỗ Thần Thông lên, giao cho một đệ tử, “Chiếu cố Đỗ chưởng môn, không nên tiếp xúc với ai cả.”
Đỗ Thần Thông tức giận đỏ bừng mặt, “Lao Đán, có ý gì?”
Lao Đán vẫn bình tĩnh, “Tôi có ỳ gì, Đỗ chưởng môn hẳn nên biết. Ngài sẽ không quên trước kia đã theo chân ai chứ?”
Sắc mặt Đỗ Thần Thông trắng bệch.
Lao Đán hạ giọng, “Tôi không nghĩ đến tam tông lục phái còn có kẻ bạo hoại như vậy.”
Đỗ Thần Thông cười thảm hai tiếng, “Bại hoại? Ngươi thì biết cái gì? Ngươi là truyền nhân Quỷ Thuật tông, họa ngự hỏa thuật còn chúng ta là Thông Thần phái, đương nhiên là phải bái thần! Ta nghe theo Thượng Vũ có gì sai? Ngài ấy vốn là thần, hơn nữa là thần duy nhất nguyện ý quan tâm bọn ta!”
Lao Đán khinh thường, “Đay là lí do?’
Đỗ Thần Thông thất hồn lạc phách, “Cho nên các người sẽ mãi mãi không bao giờ biết. Không thể biết Thần Thông phái và các phái ngu xuẩn khác khác nhau chỗ nào, giả thần giả quỷ, ha ha! Ngẫu nhiên muốn thi triển phép thuật còn phải nhờ quỷ soa hỗ trợ, còn bị chúng cười nhạo.” Sắc mặt hắn đột nhiên dữ tợn, “Chúng ta vốn là những người cao quý nhất, là những người gần thần nhất! Chúng ta nên được hưởng địa vị như một quốc sư, được người tôn sùng, cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ không gì không thể!”
Lao Đán nghe không nổi nữa, phất tay để đệ tử đem người lôi đi.
Đệ tử Thông Thần phái trơ mắt nhìn chưởng môn bị người ta lôi đi, kinh hoảng, do dự muốn nói gì thì thấy Lao Đán phất tay, “Còn sững sờ ở đấy làm gì? Còn không mau theo Tư Mã chưởng môn tìm người. Tôi không phải là sát nhân cuồng, sư phụ các người không sao cả.”
Đỗ Thần Thông nghe vậy thì đột nhiên im bặt.
Đệ tử Thông Thần phái đi theo Tư Mã Thanh Khổ một đoạn thì chợt nghe Đỗ Thần Thông nói, “Tôi còn có một đồ đệ đi theo Đinh Côi Bảo, cậu ta...”
“Chuyện của ngươi nói sau!” Lao Đán không kiên nhẫn nói rồi nhanh chóng chạy đi tìm người.
Đàm Mộc Ân và Liên Tĩnh Phong đi theo sau hắn.
“Chuyện này muốn hiểu được thì phải kể từ khi Ấn Huyền đến Ẩn trang để nói.” Lao Đán vừa đi vừa kể.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Sắc mặt Lao Đán đại biến. Ẩn trang tuyệt đối không phải là nơi có thể tùy tiện xông vào, ánh mắt hắn không tự chủ nhìn Tư Mã Thanh Khổ.
Tư Mã Thanh Khổ cau mày, đáy mắt lóe ra khiếp sợ.
Ánh mắt Khâu Cảnh Vân nhướn lên, “Không phải là theo đường mấy người đi vào sao?”
Lao Đán giật mình nhưng vẫn ra vẻ trấn định, “Ngươi có mục đích gì?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Giao dịch.”
Lao Đán nói, “Giao dịch gì?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tha cho mấy người một đường sống.”
Lao Đán nháy mắt vui vẻ lên, “Điều kiện là gì?”
Ánh mắt Khâu Cảnh Vân lướt qua mọi người, dừng ở Ấn Huyền, “Trường Sinh đan ngưng hồn tụ phách.”
Bị một người yêu cầu lấy đi thứ mà mình muốn lấy khiến Lao Đán khó chịu, “Dựa vào cái gì?”
Khâu Cảnh Vân phất tay áo.
Hai lệ quỷ chui ra, nghênh ngang đứng giữa đường. Chúng vừa ra thì mọi người cảm nhận được cỗ sát khí nặng nề tràn tới.
Mặt Lao Đán không chút thay đổi, “Chỉ như vậy?”
Khâu Cảnh Vân yên lặng lui ra phía sau nửa bước.
Lệ quỷ hóa thành cơn gió lớn, gào thét thổi tới chỗ Lao Đán.
Lao Đán không nhúc nhích vì hắn biết chắc chắn sẽ có người ra tay.
Quả nhiên, Tư Mã Thanh Khổ là người đứng ra đầu tiên. Đừng nói đến chuyện Khâu Cảnh Vân là đệ tử của sư đệ hắn, cho dù không phải thì việc bắt quỷ vốn là chuyên môn của hắn, không thể để người khác ra tay được. Hắn lật bàn tay, hai là hoàng phù hiện ra, miệng lẩm bẩm chú ngữ, hoàng phù bùng cháy thành tro, vẩy vào cơn gió, dấy lên đốm lửa.
Mọi chuyện phát sinh rất nhanh, lệ quỷ vụt một tiếng biến mất, cũng nhanh như khi chúng xuất hiện vậy.
Tư Mã Thanh Khổ hừ lạnh, “Múa rìu qua mắt thợ.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Sư bá vẫn sắc bén như mọi khi.”
Một tiếng sư bá khiến biểu tình của mọi người vi diệu, đều nhìn về phía Tư Mã Thanh Khổ như muốn nói, hóa ra là đệ tử Ngự Quỷ phái.
Tư Mã Thanh Khổ quen mặt dày rồi nên cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cười gượng, “Đệ tử bị trục xuất, đã qua rồi.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Cho dù sư bá không nhận con nhưng trong lòng con vẫn nhớ người là sư bá của con.”
Tư Mã Thanh Khổ trách mắng, “Muốn ta nhận cậu thì phải dựa vào hành động để đả động tâm lý chứ không phải là tới đây tấn công ta.”
Khâu Cảnh Vân ngẩn người, đáy mắt lóe lên một tia sáng hi vọng, “Chẳng lẽ sư bá nguyện ý cho con trở lại sao? Nhưng con đã....Con đã...” Hắn chưa từng hối hận vì mình đã biến thành cương thi vì muốn bảo vệ được Đồng Hoa Thuận thì hắn phải biến cường nhưng hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện bị trục xuất khỏi sư môn.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Chúng ta thuộc phái Ngự Quỷ, chuyện loạn thất bát tao gì đó còn thiếu sao? Thêm cậu vào nữa cũng không tính là nhiều.”
Lao Đán cuối cùng cũng nghe không nổi nữa, “Náo loạn nửa ngày, hóa ra là việc nhà.”
“Hừ.”
Trong không trung vang lên tiếng hừ lạnh khiến sắc mặt của Khâu Cảnh Vân và Tư Mã Thanh Khổ thay đổi.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Y cũng đến đây?”
Khâu Cảnh Vân gật đầu.
“Y muốn Trường Sinh đan?”
Khâu Cảnh Vân không phủ nhận.
“Nhưng y đã là bất tử, sao còn cần Trường Sinh đan làm chi?”
“Y không phải muốn có Trường Sinh đan.” Ấn Huyền chậm rãi mở miệng, “Là mạng của ta.”
“Xem ra ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết!” Ngữ khí băng lãnh tựa như đóng băng ánh nắng mặt trời giữa trưa khiến Lao Đán và mọi người cảm thấy đáy lòng rét lạnh.
“Đây là ai?” Tất cả mọi người nhìn về phía Tư Mã Thanh Khổ.
Tư Mã Thanh Khổ thở dài, “Thượng Vũ. Y chính là Thượng Vũ.”
Sắc mặt Lao Đán đại biến.
“Giao Trường Sinh đan ra, bằng không các ngươi tất chết.” Giọng nói rất đương nhiên, tựa như đã nắm giữ vận mệnh của tất thảy.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Nhiều năm không giết sao giờ lại thay đổi chủ ý?” Nếu Thượng Vũ muốn mạng bọn họ thì cho dù là tam tông lục phái hay Ấn Huyền cũng không có khả năng sống tới bây giờ.
Thượng Vũ nói, “Trước kia thì không nhưng giờ các ngươi chọc giận ta.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Chúng tôi chỉ mở một đại hội nho nhỏ, sao có thể chọc giận ngài? Chẳng lẽ vì không mời ngài? Ngài cũng không cho chúng tôi biết nên gửi thiệp mời ở đâu thì sao mà mời được?”
“A Bảo họ gì?”
Lời này vừa nói ra, Tư Mã Thanh Khổ lập tức câm lặng.
“Thiện Đức thế gia mấy trăm năm qua chỉ có một hài tử sinh ra vào ngày nguyệt thực.” Thượng Vũ nói, “Là người thích hợp nhất để là cương thi vương. Ta nhớ rõ năm đó các ngươi nói nó đã chết.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Đúng là đã chết. Kỳ thực A Bảo này không phải...”
Một tia chớp xẹt ngang trời.
Ầm ầm ầm, tiếng sấm vang lên cắt lời Tư Mã Thanh Khổ.
Thượng Vũ chậm rãi nói, “Ngươi vừa nói cái gì?”
Tư Mã Thanh Khổ vừa hé miệng, trên trời lại xẹt qua một tia chớp.
Được rồi, hắn muốn nói cũng không thể nói.
Tư Mã Thanh Khổ đành phải ngâm miệng lại.
Ấn Huyền chậm rãi đi lên phía trước, cho dù trước mặt hắn chỉ có Khâu Cảnh Vân nhưng chắc chắn Thượng Vũ đang ở phụ cận nên hắn trực tiếp nói luôn, “Ta sẽ không chết.”
“Nga?”
“Muốn mạng, tự mình tới.” Ấn Huyền vươn tay, Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm xuất hiện.
“Ấn Huyền, kì thực bản tôn vẫn luôn thưởng thức ngươi. Thiên tư của ngươi không phải là tốt nhất nhưng nhận thức lại không ai sánh bằng. Nếu đổi lại là ta thì bản tôn cũng sẽ giống như họ, quyết định đem pháp bảo và hi vọng giao cho ngươi.”
Ấn Huyền nâng mắt, đôi mắt trong trẻo không gợn chút sợ hãi.
Đàm Mộc Ân nhịn không được hỏi, “Ngài nói bọn họ là ai?”
Thượng Vũ nói, “Các ngươi cho rằng năm đó Ấn Huyền thực sự có đủ khả năng cướp trấn phái chi bảo của các môn phái khác mà không bị truy cứu sao?”
Đàm Mộc Ân nhíu mày, “Có ý tứ gì?”“Xuy” Thượng Vũ khinh thường giải thích.
Liên Tĩnh Phong nói, “Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm và Trường Sinh đan ngưng hồn tụ phách đều là do bọn họ cam tâm tình nguyện giao cho Ấn Huyền tiền bối sao?”
Đàm Mộc Ân nói, “Vì sao?”
Tư Mã Thanh Khổ thở dài, “Vì đối phó Thượng Vũ. Khi đó Thượng Vũ đã muốn tạo cương thi cương, hơn nữa còn không ngừng thử nghiệm trên cơ thể người. Thần tiên trên đó đều mặc kệ chuyện này, con người chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân để chống lại y. Nhưng thọ mệnh của con người là hữu hạn, trừ khi đắc đạo thành tiên bằng không dù có thế nào cũng chỉ có thể tu luyện vài chục năm là cùng, bởi muốn có người chống lại Thượng Vũ nên tam tông đã quyết định để Ấn tiền bối nuốt Trường Sinh đan, hơn nữa còn giao ra pháp khí.”
Đàm Mộc Ân sửng sốt, “Vì sao truyền thuyết lại khác như vậy?”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Bí mật bồi dưỡng người sao có thể để đối phương biết! Nhưng chuyện Ấn Huyền nuốt Trường Sinh đan thì phải che mắt đối phương nên đành phải tạo dựng lên đoạn cố sự kia che mắt mọi người.”
Đàm Mộc Ân giờ mới hiểu ra, “Vậy sao bây giờ lại nói ra?”
Tư Mã Thanh Khổ thở dài, “Chẳng lẽ không thấy là mọi chuyện đã lộ ra hết rồi sao?”
Đàm Mộc Ân trầm mặc.
Thượng Vũ nói, “Hừ, tâm tư như vậy giấu có ích chi sao? Nếu không phải vì Đinh Côi Bảo thì bản tôn lười so đo.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “A Bảo là một đứa trẻ tốt, sao ngài không thể tha cho nó?”
“Làm cương thi vương của bản tôn thì có gì không tốt? Chờ đến khi bản tôn luyện hắn thành cương thi vương xong thì hắn sẽ trở thành người mạnh trên vạn người chỉ dưới một người, hô phong hoán vũ không gì cản được, có gì không tốt?”
“Không phải là người.”
“Người? Sinh vật yếu ớt vô năng có gì đáng lưu luyến? Ngươi xem các người dành hẳn nửa cuộc đời để học tập, thời gian còn lại để công tác, vòng qua vòng lại đã hết một đời người. Sau khi trường sinh, các ngươi có thể làm những việc mình muốn mà không sợ thời gian sắp hết. Cỡ nào tuyệt vời chứ.”
Tư Mã Thanh Khổ tưởng tượng hình ảnh kia, sau đó đột nhiên phun ra một hơi, “Ta rốt cuộc cũng biết vì sao phải có luân hồi, không phài để giới hạn tuổi tác con người mà là để nhân sinh ngắn ngủi được kéo dài ra thêm.” Nếu trường sinh bất lão mà khiến con người phải làm một công việc, sống mãi sống mãi không chết, cứ ngày qua ngày nhàm chán như vậy thì thà hồn phi phách tán cho xong!
Thượng Vũ nói, “Không cần lãng phí thời gian, giao Trường Sinh đan ra, bản tôn tạm tha chết cho các ngươi.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Chỉ như vậy thôi?” Hắn có chút hoài nghi. Thượng Vũ không thể nào không biết A Bảo đang ở đây.
Thượng Vũ nói, “Đương nhiên, chỉ vậy thôi.”
“Tôi cũng muốn cùng mấy người làm giao dịch.” Ở một con đường khác, Đỗ Thần Thông bị trói thành cái bánh chưng bị A Bảo đạp một phát ngã xuống đất, “Rời khỏi đây, tôi tha cho ông ta.”
Khâu Cảnh Vân lạnh lùng nhìn Đỗ Thần Thông quỳ rạp trên mặt đất, chật vật không chịu nổi tựa như đang nhìn một thứ dơ bẩn.
“Các người gạt tôi!” Đỗ Thần Thông phun ra một búng máu, “Không phải cậu ta rất yếu sao?”
Ánh mắt Khâu Cảnh Vân chậm rãi dịch đến người Đinh Côi Bảo. Khuôn mặt kia vẫn đấy, ánh mặt lại khác hẳn, không còn nhu nhược, tựa như đã đổi một linh hồn khác vậy.
Đinh Côi Bảo đi về phía trước hai bước, nhẹ nhàng đá đá mông Đỗ Thần Thông, “Yếu? Có lẽ bọn họ không nghĩ tới ông lại yếu như vậy.”
Đỗ Thần Thông nhổ một ngụm nước miếng, ánh mắt rơi xuống Lao Đán, “Lao chưởng môn, không phải là tam tông lục phái đoàn kết với nhau sao? Hay chỉ giỏi nói miệng mà lại không làm?”
Lao Đán vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không đổi sắc, “Phải hỏi thử xem tại sao Đỗ chưởng môn lại ở đây chứ.”
Thân thể Đỗ Thần Thông cứng đờ, khí thế nhất thời giảm sút.
Đinh Côi Bảo nói, “Hình như muốn bắt tôi.”
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong không khí.
Ngay tại thời điểm này, tiếng cười vui sướng đột nhiên vang lên khiến mọi người cảm thấy thực quỷ dị, hơn nữa người cười còn là Thượng Vũ.
“Ngươi nói đúng, là ta xem nhẹ ngươi.”
Hòn non bộ xung quanh chợt sụt lún, vỡ vụn, một cơn gió cuốn lớp bụi bay mù mịt, che lấp bóng người đang ngồi ngay ngắn.
Khâu Cảnh Vân lui ra sau hai bước, làm vẻ mặt không liên quan đến mình.
“Làm sao bây giờ?” Mọi người cố gắng rướn cổ ra xung quanh nhìn nhưng lại không thấy người đâu, chỉ nghe thanh âm chậm rì rì truyền ra, “Bản tôn càng ngày càng muốn nhìn thấy ngươi trở thành cương thi vương.”
Đinh Côi Bảo nói, “Cho dù thay đổi thì tôi vẫn rất đẹp trai.”
“A”
Tia chớp lại xẹt qua một lần nữa rồi biến thành một ánh sáng trắng biến mất.
Tư Mã Thanh Khổ hét lớn, “Người đâu?”
Lao Đán và những người khác hai mặt nhìn nhau.
Đinh Côi Bảo biến mất, Ấn Huyền biến mất, Tang Hải Linh cũng không thấy, Khâu Cảnh Vân không thấy, Thượng Vũ lại càng không thấy, chỉ có Đỗ Thần Thông nằm trên mặt đất nhìn họ trông mong.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đàm Mộc Ân nhịn không được hỏi. Lao Đán đối với chuyện Thượng Vũ xuất hiện, Đỗ Thần Thông bị bắt cũng không thắc mắc, tựa như đã biết trước cả rồi.
Lao Đán liếc Tư Mã Thanh Khổ, “Chúng ta tìm người trước đã rồi nói sau.”
Đàm Mộc Ân nói, “Tìm chỗ nào? Tìm ai? Tìm được rồi thì làm cái gì bây giờ?’ Hắn nói xong nhìn Liên Tĩnh Phong như muốn hỏi ý.
Liên Tĩnh Phong nói, “Tin rằng Lao chưởng môn có thể giải thích.”
Lao Đán nói, “Tư Mã chưởng môn rõ hơn.”
Tư Mã Thanh Khổ gấp đến mức giậm chân, “Chúng ta đi tìm người trước đã!”
Lao Đán nói, “Ẩn trang rộng lớn như vậy, chúng ta phân làm hai nhóm, Tư Mã chưởng môn, Điêu tiểu thư và Tả tiên sinh một đường, tôi và Đàm chưởng môn, Liên chưởng môn một đường.”
Đệ tử Thông Thần phái nhìn chưởng môn nằm trên mặt đất, muốn tiến lên nhưng lại không dám, nhìn Lao Đán, chỉ hi vọng hắn bỏ qua. Hi vọng của bọn họ nhanh chóng tan biến vì Lao Đán tự mình lôi Đỗ Thần Thông lên, giao cho một đệ tử, “Chiếu cố Đỗ chưởng môn, không nên tiếp xúc với ai cả.”
Đỗ Thần Thông tức giận đỏ bừng mặt, “Lao Đán, có ý gì?”
Lao Đán vẫn bình tĩnh, “Tôi có ỳ gì, Đỗ chưởng môn hẳn nên biết. Ngài sẽ không quên trước kia đã theo chân ai chứ?”
Sắc mặt Đỗ Thần Thông trắng bệch.
Lao Đán hạ giọng, “Tôi không nghĩ đến tam tông lục phái còn có kẻ bạo hoại như vậy.”
Đỗ Thần Thông cười thảm hai tiếng, “Bại hoại? Ngươi thì biết cái gì? Ngươi là truyền nhân Quỷ Thuật tông, họa ngự hỏa thuật còn chúng ta là Thông Thần phái, đương nhiên là phải bái thần! Ta nghe theo Thượng Vũ có gì sai? Ngài ấy vốn là thần, hơn nữa là thần duy nhất nguyện ý quan tâm bọn ta!”
Lao Đán khinh thường, “Đay là lí do?’
Đỗ Thần Thông thất hồn lạc phách, “Cho nên các người sẽ mãi mãi không bao giờ biết. Không thể biết Thần Thông phái và các phái ngu xuẩn khác khác nhau chỗ nào, giả thần giả quỷ, ha ha! Ngẫu nhiên muốn thi triển phép thuật còn phải nhờ quỷ soa hỗ trợ, còn bị chúng cười nhạo.” Sắc mặt hắn đột nhiên dữ tợn, “Chúng ta vốn là những người cao quý nhất, là những người gần thần nhất! Chúng ta nên được hưởng địa vị như một quốc sư, được người tôn sùng, cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ không gì không thể!”
Lao Đán nghe không nổi nữa, phất tay để đệ tử đem người lôi đi.
Đệ tử Thông Thần phái trơ mắt nhìn chưởng môn bị người ta lôi đi, kinh hoảng, do dự muốn nói gì thì thấy Lao Đán phất tay, “Còn sững sờ ở đấy làm gì? Còn không mau theo Tư Mã chưởng môn tìm người. Tôi không phải là sát nhân cuồng, sư phụ các người không sao cả.”
Đỗ Thần Thông nghe vậy thì đột nhiên im bặt.
Đệ tử Thông Thần phái đi theo Tư Mã Thanh Khổ một đoạn thì chợt nghe Đỗ Thần Thông nói, “Tôi còn có một đồ đệ đi theo Đinh Côi Bảo, cậu ta...”
“Chuyện của ngươi nói sau!” Lao Đán không kiên nhẫn nói rồi nhanh chóng chạy đi tìm người.
Đàm Mộc Ân và Liên Tĩnh Phong đi theo sau hắn.
“Chuyện này muốn hiểu được thì phải kể từ khi Ấn Huyền đến Ẩn trang để nói.” Lao Đán vừa đi vừa kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.