Quyển 6 - Chương 17
Tô Du Bính
14/11/2017
Trên ao nhỏ có cầu bắc ngang qua dẫn tới một cái đình nghỉ chân, trước
đình có phòng nhỏ, trong phòng có người. Quả là một nơi nghỉ ngơi vừa xa hoa vừa yên tĩnh. Đình viện xây tại sườn núi cao tương đương với nhà
cao tầng cao khoảng ba, bốn mươi tầng. Đứng ở trong đình nhìn ra có cảm
giác tựa như xuyên không từ cổ đại tới.
Thượng Vũ ngồi trong đình, thong thả cầm bình trà tử sa rót một chén, lạnh nhạt nói, “Ngươi thực sự là hưởng thụ.”
“Đâu có đâu có.” Một người thanh niên mặc một chiếc áo màu tro bước từ trong phòng ra, màu da cực trắng trái ngược với mái tóc đen nhánh, dung mạo tuyệt thế tựa như tiên giáng trần.
Thượng Vũ nói, “Thiên Giới có còn đang truy tung tích của ngươi không?”
Người thanh niên chẳng thèm để ý xua tay, “Chỉ là một đám ô hợp, không đáng nhắc đến!”
Thượng Vũ cầm lấy cái chén nhấp một ngụm, cau mày, “Đây là cái gì?”
“Sương sớm.”
“Ngươi thích?”
“Không, là hắn thích.” Người thanh niên cười ôn nhu.
Thượng Vũ nói, “Hắn phục hồi thế nào rồi?”
“Tốt rồi. Máu của Thiện Đức thế gia quả là cực phẩm.” Người thanh niên ngồi xuống đối diện, tự mình rót trà sương sớm ra chén.
Thượng Vũ nói, “Hôm nay ta đến vì muốn nhờ một chuyện.”
“Đã đoán được.” Người thanh niên nói, “Nói đi, ngươi muốn ta giúp cái gì?”
“Ta muốn biết làm thế nào để thu được đủ hồn phách của người đã hồn phi phách tán.”
Người thanh niên hỏi, “Hằng Uyên?”
Thượng Vũ nói, “Không, là một người phàm.”
Người thanh niên nhướn mắt, “Trên đời này vẫn còn người phàm mà ngươi muốn hao tổn tâm cơ? Chẳng lẽ ngươi ám chỉ Đinh Côi Bảo?”
Thượng Vũ nói, “Là ai không quan trọng, quan trọng là phương pháp.”
Người thanh niên trầm ngâm một lát mới nói, “Không phải ta không muốn nói, chỉ là muốn thu thập những hồn phách đã bị tiêu tán rất khó, không chỉ phương pháp khó mà còn phải có cả vận khí nữa. Vận khí của ta tốt, chỉ tốn mấy trăm năm, nhưng nếu là không tốt thì dù có ngàn năm, vạn năm cũng không được. Vậy nên ta khuyên ngươi nên bỏ đi.”
Thượng Vũ vẫn cố chấp, “Ngươi chỉ cần đem phương pháp nói cho ta.”
Người thanh niên nhìn y, đột nhiên cười, “Cũng không phải là không thể nhưng ta có điều kiện.”
“Nói.”
“Ta muốn biết phương pháp tạo ra cương thi, thi soái và hủ thi.”
Thượng Vũ nhíu mi.
“Không cho được?” Người thanh niên uống cạn chén trà, đứng dậy, “Nếu không cho được thì thôi. Ta vẫn muốn nói câu kia, con đường này không dễ đi, nếu không phải là hồn phách của thần thì muốn thu lại rất khó, không cần thử đâu.”
“Được.”
Người thanh niên chợt sững người, kinh ngạc, “Ngươi nói thật?”
Thượng Vũ nói, “Ta trao đổi với ngươi.”
Người thanh niên nói, “Đó là tâm huyết nửa đời của ngươi.”
“Đã không cần nữa rồi.”
Người thanh niên kích động hỏi, “Không phải là ngươi muốn gặp lại Hằng Uyên sao?”
Thượng Vũ thưởng thức cái chén, đạm nhiên nói, “Ngài ấy thích nào nhiệt, nếu một ngày thế giới hóa thành hư ảo, quay trở về hỗn độn thì ngài ấy chắc chắn sẽ rất thương tâm.”
“Chỉ vì hắn thương tâm chuyện ấy nên ngươi làm ra tất cả là vì muốn buộc hắn xuất hiện, không phải sao?”
“Thích một người không phải là làm người ấy vui vẻ sao?”
“Điều này không giống như điều mà Thượng Vũ sẽ nói.” Ánh mắt người thanh niên hơi lóe quang mang tò mò, “Cái gì đã thay đổi suy nghĩ của ngươi?”
Thượng Vũ cúi đầu, một lúc sau mới nói, “Có lẽ là tình yêu chăng.”
Người thanh niên nhún vai, “Ta không hứng thú với cố sự của ngươi, ngươi muốn trao đổi thì trao đổi đi. Ta đi lấy giấy bút.” Hắn xoay người đi vào phòng.
“Ngươi có muốn trở thành cương thi vương không?” Thượng Vũ bất thình lình hỏi một câu.
Người thanh niên không quay đầu nhưng tiếng cười nhạo lại vọng đến, “Ngươi cảm thấy ta sẽ cần sao? Ta chỉ không muốn mệt mỏi thôi.”
Thượng Vũ nhìn theo bóng dáng hắn bước vào phòng, cúi đầu khẽ cười, “Cũng đúng. Ngươi đã có Tiểu Kính Tiên.” (Ame: Các bợn còn nhớ Đại Kính Tiên, Tiểu Kính Tiên ở quyển 3 hông?)
Trên đời này có chuyện gì quan trong hơn chuyện được ở bên người mình yêu thương chứ?
“Hồn phi phách tán và bị nghiền thành bột là giống nhau. Hồn phách vẫn còn nhưng rất nhỏ, tựa như hạt cát vậy nên mới bị người ta xem nhẹ. Muốn thu thập thì phải biết chúng ở đâu. Nếu nơi hồn phách tán mà không có gió mạnh thì đại khái trong vòng một giờ sẽ ở lại tại chỗ đó. Thời gian lâu thì không chắc lắm. Ngươi muốn tìm hồn phách ở đâu?”
“Địa phủ.”
Vì vậy, Thượng Vũ lại đến Địa Phủ.
Sau khi A Bảo biết chuyện lại áy náy.
Trừ bỏ để cậu rời đi thì Thượng Vũ luôn có cầu tất ứng với mọi yêu cầu của cậu.
Lần thứ hai đến Địa Phủ so với lần đầu thì tốt hơn nhiều.
A Bảo nhớ tới Bàn Cổ lệnh hô thần gọi quỷ giả kia, hỏi, “Ngoại trừ Bàn Cổ lệnh ra thì có thứ gì có thể hiệu lệnh quỷ thần không?”
Thượng Vũ không hỏi cậu vì sao lại hỏi vậy, trực tiếp trả lời, “Rất nhiều. Chỉ cần là tín vật của cao giai thần tiên đều có thế.”
A Bảo thử hỏi, “Ngươi có không?”
Thượng Vũ không hề nghi ngờ gì hỏi lại, “Có cần ta tự tay đưa ngài không?”
A Bảo hỏi, “Vậy cũng được sao?” Cửa Địa Phủ có phải là quá nhỏ hay không? Mà cũng phải, ngay cả con người bình thường cũng có thể sai khiến quỷ sao qua thuật sưu hồn, cậu cũng chẳng ngạc nhiên gì.
“Ta nói thì chắc chắn được.” Thượng Vũ nói một cách đương nhiên.
A Bảo nói, “Vậy ngươi có thể tra xem ai dùng loại thủ lệnh này không?”
Thượng Vũ quay đầu nhìn cậu, “Ngài muốn tra ai?”
A Bảo nói, “Kẻ đã hại mẹ ta.”
Thượng Vũ nhìn cậu chăm chú một lát, thần sắc có chút vui sướng, “Vì sao không nghi ngờ ta?”
A Bảo bật thốt lên, “Là tổ sư gia không nghi ngờ ngươi.” Đến nay cậu vẫn nhớ rõ lần xung đột nho nhỏ của mình và Ấn Huyền, cậu còn mắng hắn nữa kìa. Nghĩ đến Ấn Huyền, cảm xúc của A Bảo lại xoắn xuýt.
Sắc mặt Thượng Vũ khẽ biến tựa như tức giận nhưng lại nén lại, “Ta biết hắn đối xử với ngài rất tốt nhưng ngài phải biết, phàm nhân không giống chúng ta. Bọn họ sẽ chết, sẽ luận hồi rồi sẽ quên tất cả.”
“Ta cũng là phàm nhân.” A Bảo nói, “Nếu như ngươi để ý đến luân hồi và quên lãng thì cứ nhìn ta đi. Nếu ta thực sự là Hằng Uyên thì ta cũng đã quên hết tất cả rồi.”
Sắc mặt Thượng Vũ thoáng chốc trở nên khó coi.
Ở chung nhiều ngày nên A Bảo đã hiểu phần nào tính tình của y, biết rõ rằng cho dù y có tức giận thì cũng sẽ không xuống tay nên vẫn tò mò nhìn xung quanh, “Lần trước đến rất vội vàng còn chưa nhìn kĩ Địa Phủ. Ngươi nói cải cách hiện đại hóa nhiều năm như vậy sao Địa Phủ không thay đổi a?”
Thượng Vũ nói, “Đối với con người, thời gian có thể chia làm nhiều thời đại nhưng với thần tiên mà nói thì từ khi thế giới khai thiên lập địa đến kia hủy thiên diệt địa mới là một thời đại.
A Bảo nói, “Nghe thật đơn điệu.”
Thượng Vũ mỉm cười, “Chúng ta theo đuổi vĩnh hằng.”
“Ngươi thì theo đuổi Hằng Uyên.”
Nụ cười của Thượng Vũ hơi ngừng lại, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc cậu, “Ngài chính là Hằng Uyên.”
A Bảo bị sờ đến tóc gáy dựng đứng. Cậu cảm thấy Thượng Vũ nói “Ngài chính là Hằng Uyên.” “Hằng Uyên là ngài.” Như kiểu là thôi miên ám hiệu. Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy cái gậy kia chính là trò đùa của Hằng Uyền. Người có thể lấy gậy Như Ý cũng không phải chỉ có thể là Tôn Ngộ Không mà.
Thượng Vũ nhìn cậu than thở, bàn tay xoa đầu lại càng ôn nhu.
A Bảo nghĩ: Kì thực y không phải đang tìm chủ nhân đúng không. Có lẽ y chỉ là chấp nhất với chủ nhân của mình quá sâu.
“Là nơi này sao?” Thanh âm Thượng Vũ kéo cậu trở lại hiện tại.
A Bảo giương mắt nhìn cánh cửa cao hơn mười thước chợt bừng tỉnh tựa như đã cách mấy đời.
Thượng Vũ đi đến cửa, chậm rãi đẩy ra.
Cửa mở. Vẫn là một màn tối đen quen thuộc.
“Ai?” Thượng Vũ trầm giọng.
A Bảo ngẩn ra, đang muốn bước về phía trước thì vai bị nắm, cả người bị ôm vào ngực, không thể động đậy.
Thượng Vũ tựa như phát hiện ra điều gì, bỗng quay đầu. Một vòng sáng màu vàng vây xung quanh y.
“Thiên Đạo tông?” Thượng Vũ giận tới tái mặt.
Tiếng ngâm xướng khiến người ta buồn ngủ vang lên từ bốn phương tám hướng.
Chú ngữ này thực sự....đơn giản mà thô bạo.
A Bảo thè lưỡi, cực kì tự nhiên dựa vào lồng ngực mang theo sự ấm áp và nhịp tim quen thuộc, nhỏ giọng nói, “Ta rất nhớ ngươi.” Lúc này, cậu không muốn gọi tổ sư gia, không muốn nghĩ tới bối phận chênh lệch của hai người, chỉ muốn đặt mình ở vị trí một người bị hãm sâu trong tình yêu cuồng nhiệt đang nói lên sự nhớ thương của mình khi gặp người yêu.
Không có một lời đáp lại. Chỉ có vòng tay đang ôm lấy cậu lại càng siết thêm chặt.
Thượng Vũ ngồi trong đình, thong thả cầm bình trà tử sa rót một chén, lạnh nhạt nói, “Ngươi thực sự là hưởng thụ.”
“Đâu có đâu có.” Một người thanh niên mặc một chiếc áo màu tro bước từ trong phòng ra, màu da cực trắng trái ngược với mái tóc đen nhánh, dung mạo tuyệt thế tựa như tiên giáng trần.
Thượng Vũ nói, “Thiên Giới có còn đang truy tung tích của ngươi không?”
Người thanh niên chẳng thèm để ý xua tay, “Chỉ là một đám ô hợp, không đáng nhắc đến!”
Thượng Vũ cầm lấy cái chén nhấp một ngụm, cau mày, “Đây là cái gì?”
“Sương sớm.”
“Ngươi thích?”
“Không, là hắn thích.” Người thanh niên cười ôn nhu.
Thượng Vũ nói, “Hắn phục hồi thế nào rồi?”
“Tốt rồi. Máu của Thiện Đức thế gia quả là cực phẩm.” Người thanh niên ngồi xuống đối diện, tự mình rót trà sương sớm ra chén.
Thượng Vũ nói, “Hôm nay ta đến vì muốn nhờ một chuyện.”
“Đã đoán được.” Người thanh niên nói, “Nói đi, ngươi muốn ta giúp cái gì?”
“Ta muốn biết làm thế nào để thu được đủ hồn phách của người đã hồn phi phách tán.”
Người thanh niên hỏi, “Hằng Uyên?”
Thượng Vũ nói, “Không, là một người phàm.”
Người thanh niên nhướn mắt, “Trên đời này vẫn còn người phàm mà ngươi muốn hao tổn tâm cơ? Chẳng lẽ ngươi ám chỉ Đinh Côi Bảo?”
Thượng Vũ nói, “Là ai không quan trọng, quan trọng là phương pháp.”
Người thanh niên trầm ngâm một lát mới nói, “Không phải ta không muốn nói, chỉ là muốn thu thập những hồn phách đã bị tiêu tán rất khó, không chỉ phương pháp khó mà còn phải có cả vận khí nữa. Vận khí của ta tốt, chỉ tốn mấy trăm năm, nhưng nếu là không tốt thì dù có ngàn năm, vạn năm cũng không được. Vậy nên ta khuyên ngươi nên bỏ đi.”
Thượng Vũ vẫn cố chấp, “Ngươi chỉ cần đem phương pháp nói cho ta.”
Người thanh niên nhìn y, đột nhiên cười, “Cũng không phải là không thể nhưng ta có điều kiện.”
“Nói.”
“Ta muốn biết phương pháp tạo ra cương thi, thi soái và hủ thi.”
Thượng Vũ nhíu mi.
“Không cho được?” Người thanh niên uống cạn chén trà, đứng dậy, “Nếu không cho được thì thôi. Ta vẫn muốn nói câu kia, con đường này không dễ đi, nếu không phải là hồn phách của thần thì muốn thu lại rất khó, không cần thử đâu.”
“Được.”
Người thanh niên chợt sững người, kinh ngạc, “Ngươi nói thật?”
Thượng Vũ nói, “Ta trao đổi với ngươi.”
Người thanh niên nói, “Đó là tâm huyết nửa đời của ngươi.”
“Đã không cần nữa rồi.”
Người thanh niên kích động hỏi, “Không phải là ngươi muốn gặp lại Hằng Uyên sao?”
Thượng Vũ thưởng thức cái chén, đạm nhiên nói, “Ngài ấy thích nào nhiệt, nếu một ngày thế giới hóa thành hư ảo, quay trở về hỗn độn thì ngài ấy chắc chắn sẽ rất thương tâm.”
“Chỉ vì hắn thương tâm chuyện ấy nên ngươi làm ra tất cả là vì muốn buộc hắn xuất hiện, không phải sao?”
“Thích một người không phải là làm người ấy vui vẻ sao?”
“Điều này không giống như điều mà Thượng Vũ sẽ nói.” Ánh mắt người thanh niên hơi lóe quang mang tò mò, “Cái gì đã thay đổi suy nghĩ của ngươi?”
Thượng Vũ cúi đầu, một lúc sau mới nói, “Có lẽ là tình yêu chăng.”
Người thanh niên nhún vai, “Ta không hứng thú với cố sự của ngươi, ngươi muốn trao đổi thì trao đổi đi. Ta đi lấy giấy bút.” Hắn xoay người đi vào phòng.
“Ngươi có muốn trở thành cương thi vương không?” Thượng Vũ bất thình lình hỏi một câu.
Người thanh niên không quay đầu nhưng tiếng cười nhạo lại vọng đến, “Ngươi cảm thấy ta sẽ cần sao? Ta chỉ không muốn mệt mỏi thôi.”
Thượng Vũ nhìn theo bóng dáng hắn bước vào phòng, cúi đầu khẽ cười, “Cũng đúng. Ngươi đã có Tiểu Kính Tiên.” (Ame: Các bợn còn nhớ Đại Kính Tiên, Tiểu Kính Tiên ở quyển 3 hông?)
Trên đời này có chuyện gì quan trong hơn chuyện được ở bên người mình yêu thương chứ?
“Hồn phi phách tán và bị nghiền thành bột là giống nhau. Hồn phách vẫn còn nhưng rất nhỏ, tựa như hạt cát vậy nên mới bị người ta xem nhẹ. Muốn thu thập thì phải biết chúng ở đâu. Nếu nơi hồn phách tán mà không có gió mạnh thì đại khái trong vòng một giờ sẽ ở lại tại chỗ đó. Thời gian lâu thì không chắc lắm. Ngươi muốn tìm hồn phách ở đâu?”
“Địa phủ.”
Vì vậy, Thượng Vũ lại đến Địa Phủ.
Sau khi A Bảo biết chuyện lại áy náy.
Trừ bỏ để cậu rời đi thì Thượng Vũ luôn có cầu tất ứng với mọi yêu cầu của cậu.
Lần thứ hai đến Địa Phủ so với lần đầu thì tốt hơn nhiều.
A Bảo nhớ tới Bàn Cổ lệnh hô thần gọi quỷ giả kia, hỏi, “Ngoại trừ Bàn Cổ lệnh ra thì có thứ gì có thể hiệu lệnh quỷ thần không?”
Thượng Vũ không hỏi cậu vì sao lại hỏi vậy, trực tiếp trả lời, “Rất nhiều. Chỉ cần là tín vật của cao giai thần tiên đều có thế.”
A Bảo thử hỏi, “Ngươi có không?”
Thượng Vũ không hề nghi ngờ gì hỏi lại, “Có cần ta tự tay đưa ngài không?”
A Bảo hỏi, “Vậy cũng được sao?” Cửa Địa Phủ có phải là quá nhỏ hay không? Mà cũng phải, ngay cả con người bình thường cũng có thể sai khiến quỷ sao qua thuật sưu hồn, cậu cũng chẳng ngạc nhiên gì.
“Ta nói thì chắc chắn được.” Thượng Vũ nói một cách đương nhiên.
A Bảo nói, “Vậy ngươi có thể tra xem ai dùng loại thủ lệnh này không?”
Thượng Vũ quay đầu nhìn cậu, “Ngài muốn tra ai?”
A Bảo nói, “Kẻ đã hại mẹ ta.”
Thượng Vũ nhìn cậu chăm chú một lát, thần sắc có chút vui sướng, “Vì sao không nghi ngờ ta?”
A Bảo bật thốt lên, “Là tổ sư gia không nghi ngờ ngươi.” Đến nay cậu vẫn nhớ rõ lần xung đột nho nhỏ của mình và Ấn Huyền, cậu còn mắng hắn nữa kìa. Nghĩ đến Ấn Huyền, cảm xúc của A Bảo lại xoắn xuýt.
Sắc mặt Thượng Vũ khẽ biến tựa như tức giận nhưng lại nén lại, “Ta biết hắn đối xử với ngài rất tốt nhưng ngài phải biết, phàm nhân không giống chúng ta. Bọn họ sẽ chết, sẽ luận hồi rồi sẽ quên tất cả.”
“Ta cũng là phàm nhân.” A Bảo nói, “Nếu như ngươi để ý đến luân hồi và quên lãng thì cứ nhìn ta đi. Nếu ta thực sự là Hằng Uyên thì ta cũng đã quên hết tất cả rồi.”
Sắc mặt Thượng Vũ thoáng chốc trở nên khó coi.
Ở chung nhiều ngày nên A Bảo đã hiểu phần nào tính tình của y, biết rõ rằng cho dù y có tức giận thì cũng sẽ không xuống tay nên vẫn tò mò nhìn xung quanh, “Lần trước đến rất vội vàng còn chưa nhìn kĩ Địa Phủ. Ngươi nói cải cách hiện đại hóa nhiều năm như vậy sao Địa Phủ không thay đổi a?”
Thượng Vũ nói, “Đối với con người, thời gian có thể chia làm nhiều thời đại nhưng với thần tiên mà nói thì từ khi thế giới khai thiên lập địa đến kia hủy thiên diệt địa mới là một thời đại.
A Bảo nói, “Nghe thật đơn điệu.”
Thượng Vũ mỉm cười, “Chúng ta theo đuổi vĩnh hằng.”
“Ngươi thì theo đuổi Hằng Uyên.”
Nụ cười của Thượng Vũ hơi ngừng lại, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc cậu, “Ngài chính là Hằng Uyên.”
A Bảo bị sờ đến tóc gáy dựng đứng. Cậu cảm thấy Thượng Vũ nói “Ngài chính là Hằng Uyên.” “Hằng Uyên là ngài.” Như kiểu là thôi miên ám hiệu. Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy cái gậy kia chính là trò đùa của Hằng Uyền. Người có thể lấy gậy Như Ý cũng không phải chỉ có thể là Tôn Ngộ Không mà.
Thượng Vũ nhìn cậu than thở, bàn tay xoa đầu lại càng ôn nhu.
A Bảo nghĩ: Kì thực y không phải đang tìm chủ nhân đúng không. Có lẽ y chỉ là chấp nhất với chủ nhân của mình quá sâu.
“Là nơi này sao?” Thanh âm Thượng Vũ kéo cậu trở lại hiện tại.
A Bảo giương mắt nhìn cánh cửa cao hơn mười thước chợt bừng tỉnh tựa như đã cách mấy đời.
Thượng Vũ đi đến cửa, chậm rãi đẩy ra.
Cửa mở. Vẫn là một màn tối đen quen thuộc.
“Ai?” Thượng Vũ trầm giọng.
A Bảo ngẩn ra, đang muốn bước về phía trước thì vai bị nắm, cả người bị ôm vào ngực, không thể động đậy.
Thượng Vũ tựa như phát hiện ra điều gì, bỗng quay đầu. Một vòng sáng màu vàng vây xung quanh y.
“Thiên Đạo tông?” Thượng Vũ giận tới tái mặt.
Tiếng ngâm xướng khiến người ta buồn ngủ vang lên từ bốn phương tám hướng.
Chú ngữ này thực sự....đơn giản mà thô bạo.
A Bảo thè lưỡi, cực kì tự nhiên dựa vào lồng ngực mang theo sự ấm áp và nhịp tim quen thuộc, nhỏ giọng nói, “Ta rất nhớ ngươi.” Lúc này, cậu không muốn gọi tổ sư gia, không muốn nghĩ tới bối phận chênh lệch của hai người, chỉ muốn đặt mình ở vị trí một người bị hãm sâu trong tình yêu cuồng nhiệt đang nói lên sự nhớ thương của mình khi gặp người yêu.
Không có một lời đáp lại. Chỉ có vòng tay đang ôm lấy cậu lại càng siết thêm chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.