Chương 25: Tình địch mạnh quá.
Tiểu Diệp An Lạc
23/08/2023
Hà Kiều nhìn cái dáng vẻ bị sốc của Hàn Thiếu Sinh, lại liếc đến tên ngốc Lưu Thiên Úy đứng đằng sau. Thở dài!
Hàn Thiếu Sinh bị "vả mặt" đến hai lần lại càng thêm hứng thú với cô gái nhỏ, dứt khoát lấy từ trong xe ra một tập văn kiện:
Hà đại tiểu thư, tặng em cái này. Hy vọng có thể mời em đi ăn một bữa cơm.
Hà Kiều khó hiểu, mày liễu nhíu lại, từ từ mở tập hồ sơ. Lưu Thiên Úy còn chưa kịp ngó vào, Hà Kiều đã đóng sầm lại, mồm chữ O mắt chữ A nhìn Hàn Thiếu Sinh:
An..Anh..đây là...tặng tôi?- Hà Kiều ngơ ngác hướng ngón tay về bản thân.
Thấy cô bị dọa sợ, Hàn Thiếu Sinh mỉm cười, nháy mắt một cái: "Tặng cho em đấy. Đổi lại là một bữa cơm làm quen, có được không?"
Hà Kiều đứng không vững, chưa bao giờ cô cảm thấy đôi giày cao gót này lung lay như vậy. Thiên Úy đứng đằng sau vội giữ lấy cô, thuận tay vòng qua eo, kéo cô lại gần mình.
Lưu Thiên Úy đá chân mày, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Hàn Thiếu Sinh. Hắn cũng chẳng vừa, ánh mắt như phát ra tia lửa điện phóng đến chỗ anh.
Lâm Y Y cùng Cảnh Nguyên nhìn một màn tình tay ba trước mặt không khỏi hài lòng:
Y Y: Cho tên Thiên Úy kia biết bé nhà em có giá cỡ nào? Nếu em là bé Kiều thì còn lâu mới cho tên ngốc này một cơ hội.
Cảnh Nguyên: Hai người kia sắp phóng được ra lửa rồi kìa. Có khi nào Kiều Kiều đứng giữa bị thiêu cháy không?
Đáp án cho câu hỏi của Cảnh Nguyên chính là....Có.
Hà Kiều cảm thấy trời thu hôm nay rất nóng, cái nóng ở ngay trên đầu cô, phát ra ngày càng lớn. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hà Kiều nằm trong vòng tay của Thiên Úy, cứ liên tục cựa quậy khiến anh để ý: "Đừng nghịch. Đứng ngoan đi."
Nghe như dỗ con nít vậy, cô vẫn còn rất giận chuyện ban nãy đó nha! Hà Kiều lại nổi tính đanh đá, liên tục giằng co cùng anh, quên luôn sự hiện diện của Hàn- thấy mình rất đẹp trai- Thiếu Sinh.
Lấy lại phong thái, Hà Kiều trả lại tập văn kiện, nở nụ cười chuẩn sách giáo khoa: "Cảm ơn lòng tốt của Hàn thiếu đây, tôi không có ý định cùng anh ăn một bữa cơm đâu. Xin lỗi!"
Hàn Thiếu Sinh mở to mắt, biểu cảm như không tin được vào sự việc trước mắt: "Em thật sự không cần? Chẳng phải em muốn lấy lại Hà thị nhất sao?"
Lưu Thiên Úy liếc hắn, ánh mắt như con hổ bị cướp mồi: Tên điên này hóa ra là đưa cho em ấy cả Hà thị sao? Ghê gớm đấy.
Hàn Thiếu Sinh vẫn không thèm để ý đến anh, mắt chăm chú nhìn biểu cảm của cô. Hà Kiều bị anh siết eo một cái, mày liễu nhăn lại, khẽ nói:
Bỏ cái tay ra. Không lát nữa bị chặt thì đừng thắc mắc.
Nói xong, Hà Kiều liền nhìn hắn, lịch sự đáp: "Đúng là như vậy, nhưng, tôi sẽ giành lại bằng chính năng lực của mình. Rất cảm ơn anh đã quan tâm. Tạm biệt"
.
.
.
Cả hai quay đi, tiến về lại phía chung cư.
Đến cổng, cả hai nhìn thấy Lâm Y Y cùng Cảnh Nguyên đang hóng chuyện quên trời đất, quên luôn cả việc mình đang làm chuyện lén lút sau lưng người ta.
Hà Kiều thở dài, đỡ trán đầy bất lực: "Bao nhiêu tuổi rồi còn đi hóng hớt nữa chứ?"
Cả ba không hẹn cùng nói một câu: "Hóng chuyện chính là bản năng. Tuổi tác thì có liên quan gì?"
Được rồi, lần này Hà Kiều xin nhận thua.
Hàn Thiếu Sinh nhìn cả bốn rời đi, không cam tâm gọi điện cho trợ lý: "Chẳng phải cậu bảo Hà Kiều rất cần Hà thị sao? Giờ tôi mời đến tận tay mà cô ấy có thèm đâu?"
Trợ lý bất lực, nhẹ hỏi: "Hàn thiếu, cậu có phải ra điều kiện với cô ấy không?"
Hàn Thiếu Sinh cọc cằn đáp: "Chả lẽ cho không à, mời một bữa cơm là đúng rồi."
Trợ lý bên này bất lực đỡ trán: "Ngài Hàn à, người ta đã không có thiện cảm với ngài thì thôi. Ngài còn dùng giọng điệu ấy. Tán người ta thế nào được?"
Nhức hết cả đầu, Hàn Thiếu Sinh cúp máy cái rụp, phóng xe rời đi.
.
.
.
Đêm đó, Lưu Thiên Úy trở về nhà, thập phần nghiêm túc nói chuyện với cha:
Cha, con có chuyện cần nói.
Nghiêm trọng lắm à? Nói đi.
Mình lấy Lưu thị làm sính lễ đón Hà Kiều về được không? Sau này có gì con trả lại.
Bay lại bị dở hơi à? Cưới người ta mà cho hết thì ra đường ăn hả? Tự bay đi mà kiếm.
Lưu Khải tức giận, đóng sầm cửa về phòng. Sở Yên nhìn ông, thắc mắc: "Làm cái gì mà mặt đỏ thế kia? Lại cãi nhau với Úy à?"
Ông ngồi xuống, giọng điệu bất lực: "Nó đòi đem cả Lưu thị để làm sính lễ cưới Hà Kiều kia kìa. Chả hiểu gặp phải cái gì mà dở chứng thế không biết?"
Sở Yên nghe vậy chỉ mỉm cười bất lực. Con trai bà ấy mà, lâu lâu có chút ngốc.
Hàn Thiếu Sinh bị "vả mặt" đến hai lần lại càng thêm hứng thú với cô gái nhỏ, dứt khoát lấy từ trong xe ra một tập văn kiện:
Hà đại tiểu thư, tặng em cái này. Hy vọng có thể mời em đi ăn một bữa cơm.
Hà Kiều khó hiểu, mày liễu nhíu lại, từ từ mở tập hồ sơ. Lưu Thiên Úy còn chưa kịp ngó vào, Hà Kiều đã đóng sầm lại, mồm chữ O mắt chữ A nhìn Hàn Thiếu Sinh:
An..Anh..đây là...tặng tôi?- Hà Kiều ngơ ngác hướng ngón tay về bản thân.
Thấy cô bị dọa sợ, Hàn Thiếu Sinh mỉm cười, nháy mắt một cái: "Tặng cho em đấy. Đổi lại là một bữa cơm làm quen, có được không?"
Hà Kiều đứng không vững, chưa bao giờ cô cảm thấy đôi giày cao gót này lung lay như vậy. Thiên Úy đứng đằng sau vội giữ lấy cô, thuận tay vòng qua eo, kéo cô lại gần mình.
Lưu Thiên Úy đá chân mày, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Hàn Thiếu Sinh. Hắn cũng chẳng vừa, ánh mắt như phát ra tia lửa điện phóng đến chỗ anh.
Lâm Y Y cùng Cảnh Nguyên nhìn một màn tình tay ba trước mặt không khỏi hài lòng:
Y Y: Cho tên Thiên Úy kia biết bé nhà em có giá cỡ nào? Nếu em là bé Kiều thì còn lâu mới cho tên ngốc này một cơ hội.
Cảnh Nguyên: Hai người kia sắp phóng được ra lửa rồi kìa. Có khi nào Kiều Kiều đứng giữa bị thiêu cháy không?
Đáp án cho câu hỏi của Cảnh Nguyên chính là....Có.
Hà Kiều cảm thấy trời thu hôm nay rất nóng, cái nóng ở ngay trên đầu cô, phát ra ngày càng lớn. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hà Kiều nằm trong vòng tay của Thiên Úy, cứ liên tục cựa quậy khiến anh để ý: "Đừng nghịch. Đứng ngoan đi."
Nghe như dỗ con nít vậy, cô vẫn còn rất giận chuyện ban nãy đó nha! Hà Kiều lại nổi tính đanh đá, liên tục giằng co cùng anh, quên luôn sự hiện diện của Hàn- thấy mình rất đẹp trai- Thiếu Sinh.
Lấy lại phong thái, Hà Kiều trả lại tập văn kiện, nở nụ cười chuẩn sách giáo khoa: "Cảm ơn lòng tốt của Hàn thiếu đây, tôi không có ý định cùng anh ăn một bữa cơm đâu. Xin lỗi!"
Hàn Thiếu Sinh mở to mắt, biểu cảm như không tin được vào sự việc trước mắt: "Em thật sự không cần? Chẳng phải em muốn lấy lại Hà thị nhất sao?"
Lưu Thiên Úy liếc hắn, ánh mắt như con hổ bị cướp mồi: Tên điên này hóa ra là đưa cho em ấy cả Hà thị sao? Ghê gớm đấy.
Hàn Thiếu Sinh vẫn không thèm để ý đến anh, mắt chăm chú nhìn biểu cảm của cô. Hà Kiều bị anh siết eo một cái, mày liễu nhăn lại, khẽ nói:
Bỏ cái tay ra. Không lát nữa bị chặt thì đừng thắc mắc.
Nói xong, Hà Kiều liền nhìn hắn, lịch sự đáp: "Đúng là như vậy, nhưng, tôi sẽ giành lại bằng chính năng lực của mình. Rất cảm ơn anh đã quan tâm. Tạm biệt"
.
.
.
Cả hai quay đi, tiến về lại phía chung cư.
Đến cổng, cả hai nhìn thấy Lâm Y Y cùng Cảnh Nguyên đang hóng chuyện quên trời đất, quên luôn cả việc mình đang làm chuyện lén lút sau lưng người ta.
Hà Kiều thở dài, đỡ trán đầy bất lực: "Bao nhiêu tuổi rồi còn đi hóng hớt nữa chứ?"
Cả ba không hẹn cùng nói một câu: "Hóng chuyện chính là bản năng. Tuổi tác thì có liên quan gì?"
Được rồi, lần này Hà Kiều xin nhận thua.
Hàn Thiếu Sinh nhìn cả bốn rời đi, không cam tâm gọi điện cho trợ lý: "Chẳng phải cậu bảo Hà Kiều rất cần Hà thị sao? Giờ tôi mời đến tận tay mà cô ấy có thèm đâu?"
Trợ lý bất lực, nhẹ hỏi: "Hàn thiếu, cậu có phải ra điều kiện với cô ấy không?"
Hàn Thiếu Sinh cọc cằn đáp: "Chả lẽ cho không à, mời một bữa cơm là đúng rồi."
Trợ lý bên này bất lực đỡ trán: "Ngài Hàn à, người ta đã không có thiện cảm với ngài thì thôi. Ngài còn dùng giọng điệu ấy. Tán người ta thế nào được?"
Nhức hết cả đầu, Hàn Thiếu Sinh cúp máy cái rụp, phóng xe rời đi.
.
.
.
Đêm đó, Lưu Thiên Úy trở về nhà, thập phần nghiêm túc nói chuyện với cha:
Cha, con có chuyện cần nói.
Nghiêm trọng lắm à? Nói đi.
Mình lấy Lưu thị làm sính lễ đón Hà Kiều về được không? Sau này có gì con trả lại.
Bay lại bị dở hơi à? Cưới người ta mà cho hết thì ra đường ăn hả? Tự bay đi mà kiếm.
Lưu Khải tức giận, đóng sầm cửa về phòng. Sở Yên nhìn ông, thắc mắc: "Làm cái gì mà mặt đỏ thế kia? Lại cãi nhau với Úy à?"
Ông ngồi xuống, giọng điệu bất lực: "Nó đòi đem cả Lưu thị để làm sính lễ cưới Hà Kiều kia kìa. Chả hiểu gặp phải cái gì mà dở chứng thế không biết?"
Sở Yên nghe vậy chỉ mỉm cười bất lực. Con trai bà ấy mà, lâu lâu có chút ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.