Chương 13
Kết Tử Thụ
03/08/2020
Chủ phòng để lại xe cho bọn họ, chìa khóa được giấu ở cạnh sườn của xích đu, tuy rằng là đường núi nhưng cũng được sửa chữa thập phần bằng phẳng, hơn mười phút sau bọn họ đến thị trấn nhỏ ven núi, như tất cả những thị trấn khá ở miền Nam nước Pháp, nơi này không quá phồn hoa, cũng không đặc biệt tiêu đìêu. Cận Thần lái xe chậm dần lại, đi vào trong một nhà hàng nhỏ.
Xe còn chưa có dừng lại, một bà chủ mặc chiếc đầm xanh lam nhạt, niềm nở chạy ra chào:“Là ngài Sam phải không?”
Không thể nào! Chí Hạo sững sờ tại chỗ, tiểu tử này dù có danh tiếng cỡ nào cũng không lí do gì mà ở nơi hoang vu dã ngoại này cũng có Fans chứ? Chẳng lẽ nên nói nước Pháp thật sự là nơi đi đầu về thời trang sao, ngay cả một bà chủ của cửa hàng ăn nho nhỏ mà cũng đọc Vogue *?
[ * Vogue là tạp chí chuyên về thời trang và phong cách ăn mặc được công bố hàng tháng tại 18 quốc gia trên thế giới.]
Cận Thần vừa nhìn đã biết điều cậu đang nghĩ, nhịn cười, như không có việc gì nói:“Tôi có gọi điện thoại hẹn trước.”
Chí Hạo ngửa mặt lên trời thở dài, cư nhiên, thật đúng là nên tin tưởng rằng anh ta dù có hai bàn tay trắng lưu lạc chân trời góc chợ thì cũng vẫn sống thực sự tốt .
Nhà hàng gia đình nho nhỏ được trang trí đơn giản, chỉ có hai bọn họ là người nước ngoài, những người khác đều nói bằng tiếng Pháp, quần áo tùy tiện, hiển nhiên đều là người bản địa.
Bữa tối được bưng lên, là một phần bít tết mềm mềm, kèm theo một viên pho-mát đạm vàng tròn viên, mặt trên phủ thêm một ít rau, mùi vị đậm đà khiến cho bụng người ta sôi lên. Chí Hạo đã đói đến lợi hại, lập tức xắt một miếng bỏ vào miệng, thiên đường a…… Thiên đường có thể ăn thịt sao?
Cận Thần bất giác bật cười, giúp cậu đem rượu nho rót vào li, tỏi xắt và bánh mì để ở một bên.
Rất nhanh, Cận Thần cũng đã quay lại đĩa của mình, Chí Hạo mắt thấy anh chậm rãi cắt bít tết, dùng dao nhỏ trát lên trên mặt một chút pho-mát, sau đó đồng loạt bỏ vào trong miệng. Ngô? Là phải ăn như thế sao? Chí Hạo làm lại theo đúng cách, quả nhiên, ngon gấp hai lần.
“Món này là gì nha? Ăn ngon như thế!” Chí Hạo ăn nhanh như gió, trong nháy mắt cơ hồ ngay cả đĩa ăn cũng nuốt hết, ngửa đầu uống chút rượu vang, cảm thấy mỹ mãn.
“Cậu không biết đang ăn gì sao?” Cận Thần dở khóc dở cười:“Tôi uy cậu ăn thuốc độc cậu cũng ăn sao?”
“Độc chết tôi thì anh có lời gì đâu, chẳng lẽ có thể khiến tôi làm trâu làm ngựa cho anh cả đời sao?”
“Ân…… không thể.” Cận Thần thật sự nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lại cười, giải thích: “Đây là thịt của dê non trên núi, pho mát sữa dê là đặc sản nổi danh nhất của nơi này đó.”
“A……” Chí Hạo không biết sao lại nghĩ tới thất bộ thi: “Chử đậu trì tác canh, lộc thục dĩ vi trấp. Ki tại phủ hạ nhiên, đậu tại phủ trung khấp. Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp?”** Cận Thần dường như cùng cậu tâm ý tương thông, lộ ra xấu hổ: “ Thịt đều là từ những con dê con mới sinh, còn chưa mở mắt đã bị giết rồi, còn sữa của dê mẹ thì được ủ rồi làm thành pho –mát, tất cả được đặt lên đĩa này.”
Chí Hạo mặt đại biến, dạ dày xốc lên từng trận, vội ngăn lại người nào đó nước mắt cá sấu giả từ bi:“Kính nhờ…… Tôi vừa mới ăn xong.”
“Tôi còn chưa ăn xong mà!” Cận Thần lại xắt một miếng thịt, phóng vào trong miệng, chậm rãi nhai.
Chí Hạo nhìn bằng ánh mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói:“Nhân loại thật sự là tàn nhẫn.”
“Chúng ta ăn chúng nó, không phải tàn nhẫn.” Cận Thần đúng lý hợp tình:“Sói cũng ăn dê, đây gọi là chuỗi thức ăn, là lẽ trời.”
Chí Hạo làm ra biểu tình khinh thường.
“Nhưng là!” Cận Thần đồng học giương cổ lên :“Tôi không dùng lông thú.”
Chí Hạo sửng sốt một chút, cúi đầu suy nghĩ, dường như là sự thật, anh ta không làm trang phục từ nguyên liệu động vật, áo lông thú, giày dép túi xách từ lông thú thì anh ta không bao giờ làm cũng không sử dụng …… Luôn mang giầy thể thao,áo PU bằng vải tổng hợp, còn tưởng rằng đó là phong cách của nhà thiết kế, không thể nghĩ được có nguyên nhân bên trong này. Nghĩ đến đây, trong ánh mắt không khỏi lộ ra sùng kính.
“Sao công ty chưa từng tuyên truyền về phương diện này.” Đây là cách quảng cáo tốt nha, chủ đề bảo vệ môi trường luôn luôn là vấn đề được cả thế giới quan tâm.
“Tôi cảm thấy đó là chuyện tôi nên làm, cần chi phải để toàn bộ thế giới đều biết?” Cận Thần không cho là đúng.
Ăn xong món chính, còn có đồ ăn phụ, kỳ thật cũng không nhất định phải ăn thêm, chủ yếu là Cận Thần thấy cậu đói đến thảm hại, ấn chừng khi hai người từ nước Pháp trở về sẽ thành một người một quỷ — quỷ chết đói.
Chí Hạo vừa mới ăn thịt dê ngang bụng, vậy nên cách ăn uống cũng có điểm đáng khen hơn, cho nên nói trước phải có ấm no mới có thể đàm cái khác, trong bụng trống rỗng thì trước bàn ăn của nước Pháp cũng thành một tên khất cái bị bỏ đói. Vị nữ đầu bếp mập mạp dễ thân bưng đồ ăn ra thấy Chí Hạo ăn sạch loáng cả đĩa, nhưng lại ‘A’ một tiếng đỏ mặt, Cận Thần thuận thế giữ chặt bà lại để nói chuyện, khóe miệng đều là ý cười, ánh mắt phiêu qua bên Chí Hạo, sau đó ngay cả nữ đầu bếp cũng không ngại mà cao thấp đánh giá cậu, Chí Hạo bị bọn họ nhìn mà chột dạ trong lòng, lại khổ nỗi nghe không hiểu, buồn bực cực kỳ.
“Anh vừa cùng bà ấy nói gì thế?” Chí Hạo thấy nữ đầu bếp kia quay đầu đi rồi thì lập tức ép hỏi.
“Tôi cùng bà ấy nói rằng honey của tôi hôm nay vận động quá lượng, cho nên mới bị đói thành như vậy……” Cận Thần tươi cười khả cúc, muốn bao nhiêu xấu xa thì có bấy nhiêu xấu xa.
“Anh……” Chí Hạo hấp một ngụm lãnh khí, nhất thời ngay cả mắng cũng không tìm ra từ
“Ai, không có cách nào, ai kêu cậu ăn nhiều như thế khiến bà ấy áy náy, còn tưởng rằng là do bà mang lên ít quá, suy cho cùng cũng là do tôi muốn an ủi bà ấy một chút thôi ……” Cận Thần cố tình bày ra khuôn mặt u sầu.
“Anh…………” Đáng thương Tiêu Chí Hạo đồng học anh minh thần võ, đã ăn đến thở không nổi mà còn bị người ta dọa cho sặc nước miếng, ho đến rớt cả nước mắt.
——————————————Chú giải: ** Bài thơ Thất bộ thi của Tào Thực
Chử đậu trì tác canh,
Lộc thị dĩ vi trấp,
Cơ tại phủ há nhiên.
Đậu tại phủ trung khấp,
Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
Thơ bảy bước (Người dịch: (Không rõ)
Nấu đậu để làm canh,
Hạt bỏ vào nồi nấu,
Cành ở dưới mà đun.
Đậu ở trong nồi khóc,
Sinh ra từ một gốc,
Sao đốt nhau quá gấp.
– Nhật: Thật ra là bản này có 2 bản, đây là bản chính của Tào Thực viết. Nàng nào muốn tìm hiểu sâu hơn thì tự tìm hiểu nha.
– Tiểu Hạo nghĩ như thế là vì cậu thấy pho-mát trát lên thịt. Nên nghĩ đến cảnh người ta lấy cành đậu đun hạt đậu, nghĩa là cùng là một loài mà lại hại nhau.
– Đó là cũng là ý nghĩa của bài thơ Thất bộ thi này.
Xe còn chưa có dừng lại, một bà chủ mặc chiếc đầm xanh lam nhạt, niềm nở chạy ra chào:“Là ngài Sam phải không?”
Không thể nào! Chí Hạo sững sờ tại chỗ, tiểu tử này dù có danh tiếng cỡ nào cũng không lí do gì mà ở nơi hoang vu dã ngoại này cũng có Fans chứ? Chẳng lẽ nên nói nước Pháp thật sự là nơi đi đầu về thời trang sao, ngay cả một bà chủ của cửa hàng ăn nho nhỏ mà cũng đọc Vogue *?
[ * Vogue là tạp chí chuyên về thời trang và phong cách ăn mặc được công bố hàng tháng tại 18 quốc gia trên thế giới.]
Cận Thần vừa nhìn đã biết điều cậu đang nghĩ, nhịn cười, như không có việc gì nói:“Tôi có gọi điện thoại hẹn trước.”
Chí Hạo ngửa mặt lên trời thở dài, cư nhiên, thật đúng là nên tin tưởng rằng anh ta dù có hai bàn tay trắng lưu lạc chân trời góc chợ thì cũng vẫn sống thực sự tốt .
Nhà hàng gia đình nho nhỏ được trang trí đơn giản, chỉ có hai bọn họ là người nước ngoài, những người khác đều nói bằng tiếng Pháp, quần áo tùy tiện, hiển nhiên đều là người bản địa.
Bữa tối được bưng lên, là một phần bít tết mềm mềm, kèm theo một viên pho-mát đạm vàng tròn viên, mặt trên phủ thêm một ít rau, mùi vị đậm đà khiến cho bụng người ta sôi lên. Chí Hạo đã đói đến lợi hại, lập tức xắt một miếng bỏ vào miệng, thiên đường a…… Thiên đường có thể ăn thịt sao?
Cận Thần bất giác bật cười, giúp cậu đem rượu nho rót vào li, tỏi xắt và bánh mì để ở một bên.
Rất nhanh, Cận Thần cũng đã quay lại đĩa của mình, Chí Hạo mắt thấy anh chậm rãi cắt bít tết, dùng dao nhỏ trát lên trên mặt một chút pho-mát, sau đó đồng loạt bỏ vào trong miệng. Ngô? Là phải ăn như thế sao? Chí Hạo làm lại theo đúng cách, quả nhiên, ngon gấp hai lần.
“Món này là gì nha? Ăn ngon như thế!” Chí Hạo ăn nhanh như gió, trong nháy mắt cơ hồ ngay cả đĩa ăn cũng nuốt hết, ngửa đầu uống chút rượu vang, cảm thấy mỹ mãn.
“Cậu không biết đang ăn gì sao?” Cận Thần dở khóc dở cười:“Tôi uy cậu ăn thuốc độc cậu cũng ăn sao?”
“Độc chết tôi thì anh có lời gì đâu, chẳng lẽ có thể khiến tôi làm trâu làm ngựa cho anh cả đời sao?”
“Ân…… không thể.” Cận Thần thật sự nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lại cười, giải thích: “Đây là thịt của dê non trên núi, pho mát sữa dê là đặc sản nổi danh nhất của nơi này đó.”
“A……” Chí Hạo không biết sao lại nghĩ tới thất bộ thi: “Chử đậu trì tác canh, lộc thục dĩ vi trấp. Ki tại phủ hạ nhiên, đậu tại phủ trung khấp. Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp?”** Cận Thần dường như cùng cậu tâm ý tương thông, lộ ra xấu hổ: “ Thịt đều là từ những con dê con mới sinh, còn chưa mở mắt đã bị giết rồi, còn sữa của dê mẹ thì được ủ rồi làm thành pho –mát, tất cả được đặt lên đĩa này.”
Chí Hạo mặt đại biến, dạ dày xốc lên từng trận, vội ngăn lại người nào đó nước mắt cá sấu giả từ bi:“Kính nhờ…… Tôi vừa mới ăn xong.”
“Tôi còn chưa ăn xong mà!” Cận Thần lại xắt một miếng thịt, phóng vào trong miệng, chậm rãi nhai.
Chí Hạo nhìn bằng ánh mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói:“Nhân loại thật sự là tàn nhẫn.”
“Chúng ta ăn chúng nó, không phải tàn nhẫn.” Cận Thần đúng lý hợp tình:“Sói cũng ăn dê, đây gọi là chuỗi thức ăn, là lẽ trời.”
Chí Hạo làm ra biểu tình khinh thường.
“Nhưng là!” Cận Thần đồng học giương cổ lên :“Tôi không dùng lông thú.”
Chí Hạo sửng sốt một chút, cúi đầu suy nghĩ, dường như là sự thật, anh ta không làm trang phục từ nguyên liệu động vật, áo lông thú, giày dép túi xách từ lông thú thì anh ta không bao giờ làm cũng không sử dụng …… Luôn mang giầy thể thao,áo PU bằng vải tổng hợp, còn tưởng rằng đó là phong cách của nhà thiết kế, không thể nghĩ được có nguyên nhân bên trong này. Nghĩ đến đây, trong ánh mắt không khỏi lộ ra sùng kính.
“Sao công ty chưa từng tuyên truyền về phương diện này.” Đây là cách quảng cáo tốt nha, chủ đề bảo vệ môi trường luôn luôn là vấn đề được cả thế giới quan tâm.
“Tôi cảm thấy đó là chuyện tôi nên làm, cần chi phải để toàn bộ thế giới đều biết?” Cận Thần không cho là đúng.
Ăn xong món chính, còn có đồ ăn phụ, kỳ thật cũng không nhất định phải ăn thêm, chủ yếu là Cận Thần thấy cậu đói đến thảm hại, ấn chừng khi hai người từ nước Pháp trở về sẽ thành một người một quỷ — quỷ chết đói.
Chí Hạo vừa mới ăn thịt dê ngang bụng, vậy nên cách ăn uống cũng có điểm đáng khen hơn, cho nên nói trước phải có ấm no mới có thể đàm cái khác, trong bụng trống rỗng thì trước bàn ăn của nước Pháp cũng thành một tên khất cái bị bỏ đói. Vị nữ đầu bếp mập mạp dễ thân bưng đồ ăn ra thấy Chí Hạo ăn sạch loáng cả đĩa, nhưng lại ‘A’ một tiếng đỏ mặt, Cận Thần thuận thế giữ chặt bà lại để nói chuyện, khóe miệng đều là ý cười, ánh mắt phiêu qua bên Chí Hạo, sau đó ngay cả nữ đầu bếp cũng không ngại mà cao thấp đánh giá cậu, Chí Hạo bị bọn họ nhìn mà chột dạ trong lòng, lại khổ nỗi nghe không hiểu, buồn bực cực kỳ.
“Anh vừa cùng bà ấy nói gì thế?” Chí Hạo thấy nữ đầu bếp kia quay đầu đi rồi thì lập tức ép hỏi.
“Tôi cùng bà ấy nói rằng honey của tôi hôm nay vận động quá lượng, cho nên mới bị đói thành như vậy……” Cận Thần tươi cười khả cúc, muốn bao nhiêu xấu xa thì có bấy nhiêu xấu xa.
“Anh……” Chí Hạo hấp một ngụm lãnh khí, nhất thời ngay cả mắng cũng không tìm ra từ
“Ai, không có cách nào, ai kêu cậu ăn nhiều như thế khiến bà ấy áy náy, còn tưởng rằng là do bà mang lên ít quá, suy cho cùng cũng là do tôi muốn an ủi bà ấy một chút thôi ……” Cận Thần cố tình bày ra khuôn mặt u sầu.
“Anh…………” Đáng thương Tiêu Chí Hạo đồng học anh minh thần võ, đã ăn đến thở không nổi mà còn bị người ta dọa cho sặc nước miếng, ho đến rớt cả nước mắt.
——————————————Chú giải: ** Bài thơ Thất bộ thi của Tào Thực
Chử đậu trì tác canh,
Lộc thị dĩ vi trấp,
Cơ tại phủ há nhiên.
Đậu tại phủ trung khấp,
Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
Thơ bảy bước (Người dịch: (Không rõ)
Nấu đậu để làm canh,
Hạt bỏ vào nồi nấu,
Cành ở dưới mà đun.
Đậu ở trong nồi khóc,
Sinh ra từ một gốc,
Sao đốt nhau quá gấp.
– Nhật: Thật ra là bản này có 2 bản, đây là bản chính của Tào Thực viết. Nàng nào muốn tìm hiểu sâu hơn thì tự tìm hiểu nha.
– Tiểu Hạo nghĩ như thế là vì cậu thấy pho-mát trát lên thịt. Nên nghĩ đến cảnh người ta lấy cành đậu đun hạt đậu, nghĩa là cùng là một loài mà lại hại nhau.
– Đó là cũng là ý nghĩa của bài thơ Thất bộ thi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.