Chương 14: Góc Nhìn Chung
Yểm Sơn
30/05/2021
"Meo~" một con mèo béo ú đang híp mắt cọ đến cọ đi trên ống quần của Phương Tự Bạch.
Kỷ Bình bày ra vẻ mặt cứng ngắc, cầm điều khiển đổi kênh, dường như không nhìn thấy có một người sống sờ sờ ở bên cạnh.
Mẹ Trâu rửa sạch hoa quả bưng ra để trên bàn trà, vui tươi hớn hở chào Phương Tự Bạch, dưới ghế bà ngầm đá đá chân của Kỷ Bình.
Phương Tự Bạch cười ngọt đến mức làm cho người lớn yêu thương: "Cám ơn cô ạ."
Mẹ Trâu càng nhìn anh càng thích, cười tủm tỉm tán gẫu với anh vài câu.
Mèo béo ú tỏ vẻ vô cùng có hứng thú với Phương Tự Bạch, nó nhảy lên sô pha trèo lên người anh sau đó cuộn tròn lại, ngủ.
Kỷ Bình hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ấn mạnh cái nút trên điều khiển từ xa, tâm trạng của ông có vẻ không tốt lắm.
Trâu Diệu cong cong khóe miệng, lén lút nói với Phương Tự Bạch: "Chú của cháu luôn rất thích meo meo, nhưng mà meo meo lại luôn lạnh lùng với ông ấy, con mèo này ấy à ngoại trừ Tiểu Hoài và cháu ra chưa từng thân thiết với ai cả. Ông già ghen tị một chút thôi."
Phương Tự Bạch vuốt vuốt lên cái đầu tròn tròn của mèo con, không nhịn được bật cười, vừa vẹn bị Kỷ Bình nghe được, ông đen mặt vứt điều khiển lên bàn, đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại giận dỗi.
Phương Tự Bạch vội vàng nhịn cười, im lặng vuốt đầu mèo con, ánh mắt anh lại nhìn chăm chăm vào nhà bếp.
Trâu Diệu bị đang mệt mỏi trong người, chỉ có Kỷ Hoài đeo tạp dề đang nấu ăn ở đó.
Phương Tự Bạch ngồi không yên, ôm mèo con thả xuống đất, vỗ vỗ ống quần đầy lông mèo của mình sau đó bước đến cửa phòng bếp, anh mới vừa đặt tay lên nắm đấm của cửa bếp, Kỷ Hoài đã xoay người khóa trái cửa lại rồi tiếp tục xào rau, cậu không hề liếc nhìn anh một cái nào.
Phương Tự Bạch: "..."
Một lát sau, Kỷ Hoài bị ánh mắt tội nghiệp của ai kia nhìn đến không chịu nỗi nữa, bàn tay nắm cái vá của cậu càng ngày càng run.
Một phút đồng hồ sau, cậu cắn cắn răng mở cửa.
Phương Tự Bạch lập tức lộ nguyên hình, thừa dịp Trâu Diệu đang vào phòng ngủ làm công tác tư tưởng cho Kỷ Bình, anh ôm Kỷ Hoài vào trong lòng không buông, cũng không quan tâm tạp dề có bẩn hay không.
Kỷ Hoài không rõ vì sao tối ngày hôm đó Phương Tự Bạch chết sống không chịu tới gần mình hiện tại lại dính người như vậy.
Kỷ Hoài hạ giọng: "Phương Tự Bạch!"
"Ừm."
"Buông ra."
"..."
"Đừng sờ loạn... Ưm..."
Một lát sau, Phương Tự Bạch bị đuổi ra ngoài.
Kỷ Hoài thở phì phò sửa lại góc áo bị vò nhàu nhĩ, sau đó xoa xoa dấu răng còn dính nước bọt trên cổ mình.
Bởi vì có Trâu Diệu ở đây nên không khí trên bàn cơm cũng rất dễ chịu. Một người hỏi một người đáp rất hài hòa.
"Khụ!" Đột nhiên Kỷ Bình ho khan một tiếng.
Trâu Diệu không thèm nói nữa, cười tủm tỉm chờ ông lên tiếng.
"Nhà cậu ở đâu? Đang làm công việc gì?" Kỷ Bình hỏi, giọng điệu giống như đang tra hỏi hộ khẩu nhà người ta, cứng ngắc mất tự nhiên.
Rõ ràng là ông đang hỏi Phương Tự Bạch.
Phương Tự Bạch ngoan ngoãn trả lời từng câu, trong lòng bắt đầu chớm lên hy vọng.
Ông ấy chịu hỏi hoàn cảnh trong nhà anh, ít nhất thể hiện thái độ của ông đã thả lỏng một chút.
Kỷ Bình thật sự có chút hung dữ, ông đã làm lãnh đạo lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, tất nhiên khí thế của ông sẽ làm cho người ta sợ hãi, với cặp mắt đã nhìn không biết bao nhiêu phong sương của cuộc đời ông có thể nhìn thấu lòng người.
Vẻ mặt của Kỷ Bình không còn lạnh băng như lúc đầu nữa, thậm chí khóe miệng ông còn hơi cong lên, đột nhiên nhắc tới: "Cha mẹ cậu làm nghề gì? Chọn thời gian thích hợp để hai bên gia đình gặp mặt nhau một lần."
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Phương Tự Bạch cúi đầu, không nhìn thẳng Kỷ Bình.
Bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Kỷ Hoài: "Ba, việc này đâu cần phải gấp gáp như vậy. Con nghe mẹ nói gần đây cha muốn đi Nội mông cùng mấy chú mà? Cha đã chuẩn bị hành lý xong chưa? Khi nào thì xuất phát? Mẹ cũng đi cùng cha ạ?"
Phương Tự Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hoài đang ngồi bên cạnh mình, anh không ngờ Kỷ Hoài sẽ nói đỡ cho anh.
Đột nhiên nói đến chuyện du lịch, vẻ mặt của Kỷ Bình có vẻ không được vui cho lắm, lại ngại làm cho Kỷ Hoài giận dỗi, ông ho khan một tiếng, chậm rì rì nói cho mọi người nghe kế hoạch của mình.
Trâu Diệu nhìn thoáng qua Kỷ Hoài đang nghiêm túc nghe Kỷ Bình nói chuyện, lại nhìn chằm chằm Phương Tự Bạch của Kỷ Hoài.
…...
…...
Lúc đến hai người, lúc đi chỉ còn một người.
Phương Tự Bạch không ngủ lại, anh tiếp một cuộc điện thoại liền lễ phép chào ra vể để đến công ty, nghe nói xảy ra chút chuyện.
Kỷ Hoài đứng ở cửa khu chung cư nhìn theo anh.
Phương Tự Bạch nổ máy chạy đi, anh nhìn bóng dáng của Kỷ Hoài dưới ngọn đèn đường ấm áp qua kính chiếu hậu.
Em ấy gầy rồi.
Kỷ Hoài đứng dưới đèn đường vẫn luôn nhìn anh, hốc mặt cậu hơi đỏ lên, lấp lánh ánh nước.
Phương Tự Bạch sửng sốt, động tác nhấn ga của anh dừng một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ cách cậu càng lúc càng xa.
Kỷ Hoài đứng yên tại chỗ thật lâu, cậu dán mắt vào nơi cuối con đường lâu thật lâu, nhưng không hề nhìn thấy người mà cậu chờ đợi xuất hiện một lần nữa.
... Sao anh có thể đi dứt khoát như vậy.
Cậu đang đợi anh giải thích mà. Chỉ cần anh cho cậu một lời giải thích, khẳng định cậu sẽ tin tưởng anh.
Cuối thu, trời se lạnh, Kỷ Hoài chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc đứng dưới gió đêm nửa tiếng đồng hồ, ngày hôm sau cậu liền bị ốm.
Nhưng chỉ sốt nhẹ nên cậu không nói cho cha mẹ, kéo theo bệnh trở về Cát Châu.
Kỷ Bình bày ra vẻ mặt cứng ngắc, cầm điều khiển đổi kênh, dường như không nhìn thấy có một người sống sờ sờ ở bên cạnh.
Mẹ Trâu rửa sạch hoa quả bưng ra để trên bàn trà, vui tươi hớn hở chào Phương Tự Bạch, dưới ghế bà ngầm đá đá chân của Kỷ Bình.
Phương Tự Bạch cười ngọt đến mức làm cho người lớn yêu thương: "Cám ơn cô ạ."
Mẹ Trâu càng nhìn anh càng thích, cười tủm tỉm tán gẫu với anh vài câu.
Mèo béo ú tỏ vẻ vô cùng có hứng thú với Phương Tự Bạch, nó nhảy lên sô pha trèo lên người anh sau đó cuộn tròn lại, ngủ.
Kỷ Bình hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ấn mạnh cái nút trên điều khiển từ xa, tâm trạng của ông có vẻ không tốt lắm.
Trâu Diệu cong cong khóe miệng, lén lút nói với Phương Tự Bạch: "Chú của cháu luôn rất thích meo meo, nhưng mà meo meo lại luôn lạnh lùng với ông ấy, con mèo này ấy à ngoại trừ Tiểu Hoài và cháu ra chưa từng thân thiết với ai cả. Ông già ghen tị một chút thôi."
Phương Tự Bạch vuốt vuốt lên cái đầu tròn tròn của mèo con, không nhịn được bật cười, vừa vẹn bị Kỷ Bình nghe được, ông đen mặt vứt điều khiển lên bàn, đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại giận dỗi.
Phương Tự Bạch vội vàng nhịn cười, im lặng vuốt đầu mèo con, ánh mắt anh lại nhìn chăm chăm vào nhà bếp.
Trâu Diệu bị đang mệt mỏi trong người, chỉ có Kỷ Hoài đeo tạp dề đang nấu ăn ở đó.
Phương Tự Bạch ngồi không yên, ôm mèo con thả xuống đất, vỗ vỗ ống quần đầy lông mèo của mình sau đó bước đến cửa phòng bếp, anh mới vừa đặt tay lên nắm đấm của cửa bếp, Kỷ Hoài đã xoay người khóa trái cửa lại rồi tiếp tục xào rau, cậu không hề liếc nhìn anh một cái nào.
Phương Tự Bạch: "..."
Một lát sau, Kỷ Hoài bị ánh mắt tội nghiệp của ai kia nhìn đến không chịu nỗi nữa, bàn tay nắm cái vá của cậu càng ngày càng run.
Một phút đồng hồ sau, cậu cắn cắn răng mở cửa.
Phương Tự Bạch lập tức lộ nguyên hình, thừa dịp Trâu Diệu đang vào phòng ngủ làm công tác tư tưởng cho Kỷ Bình, anh ôm Kỷ Hoài vào trong lòng không buông, cũng không quan tâm tạp dề có bẩn hay không.
Kỷ Hoài không rõ vì sao tối ngày hôm đó Phương Tự Bạch chết sống không chịu tới gần mình hiện tại lại dính người như vậy.
Kỷ Hoài hạ giọng: "Phương Tự Bạch!"
"Ừm."
"Buông ra."
"..."
"Đừng sờ loạn... Ưm..."
Một lát sau, Phương Tự Bạch bị đuổi ra ngoài.
Kỷ Hoài thở phì phò sửa lại góc áo bị vò nhàu nhĩ, sau đó xoa xoa dấu răng còn dính nước bọt trên cổ mình.
Bởi vì có Trâu Diệu ở đây nên không khí trên bàn cơm cũng rất dễ chịu. Một người hỏi một người đáp rất hài hòa.
"Khụ!" Đột nhiên Kỷ Bình ho khan một tiếng.
Trâu Diệu không thèm nói nữa, cười tủm tỉm chờ ông lên tiếng.
"Nhà cậu ở đâu? Đang làm công việc gì?" Kỷ Bình hỏi, giọng điệu giống như đang tra hỏi hộ khẩu nhà người ta, cứng ngắc mất tự nhiên.
Rõ ràng là ông đang hỏi Phương Tự Bạch.
Phương Tự Bạch ngoan ngoãn trả lời từng câu, trong lòng bắt đầu chớm lên hy vọng.
Ông ấy chịu hỏi hoàn cảnh trong nhà anh, ít nhất thể hiện thái độ của ông đã thả lỏng một chút.
Kỷ Bình thật sự có chút hung dữ, ông đã làm lãnh đạo lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, tất nhiên khí thế của ông sẽ làm cho người ta sợ hãi, với cặp mắt đã nhìn không biết bao nhiêu phong sương của cuộc đời ông có thể nhìn thấu lòng người.
Vẻ mặt của Kỷ Bình không còn lạnh băng như lúc đầu nữa, thậm chí khóe miệng ông còn hơi cong lên, đột nhiên nhắc tới: "Cha mẹ cậu làm nghề gì? Chọn thời gian thích hợp để hai bên gia đình gặp mặt nhau một lần."
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Phương Tự Bạch cúi đầu, không nhìn thẳng Kỷ Bình.
Bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Kỷ Hoài: "Ba, việc này đâu cần phải gấp gáp như vậy. Con nghe mẹ nói gần đây cha muốn đi Nội mông cùng mấy chú mà? Cha đã chuẩn bị hành lý xong chưa? Khi nào thì xuất phát? Mẹ cũng đi cùng cha ạ?"
Phương Tự Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hoài đang ngồi bên cạnh mình, anh không ngờ Kỷ Hoài sẽ nói đỡ cho anh.
Đột nhiên nói đến chuyện du lịch, vẻ mặt của Kỷ Bình có vẻ không được vui cho lắm, lại ngại làm cho Kỷ Hoài giận dỗi, ông ho khan một tiếng, chậm rì rì nói cho mọi người nghe kế hoạch của mình.
Trâu Diệu nhìn thoáng qua Kỷ Hoài đang nghiêm túc nghe Kỷ Bình nói chuyện, lại nhìn chằm chằm Phương Tự Bạch của Kỷ Hoài.
…...
…...
Lúc đến hai người, lúc đi chỉ còn một người.
Phương Tự Bạch không ngủ lại, anh tiếp một cuộc điện thoại liền lễ phép chào ra vể để đến công ty, nghe nói xảy ra chút chuyện.
Kỷ Hoài đứng ở cửa khu chung cư nhìn theo anh.
Phương Tự Bạch nổ máy chạy đi, anh nhìn bóng dáng của Kỷ Hoài dưới ngọn đèn đường ấm áp qua kính chiếu hậu.
Em ấy gầy rồi.
Kỷ Hoài đứng dưới đèn đường vẫn luôn nhìn anh, hốc mặt cậu hơi đỏ lên, lấp lánh ánh nước.
Phương Tự Bạch sửng sốt, động tác nhấn ga của anh dừng một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ cách cậu càng lúc càng xa.
Kỷ Hoài đứng yên tại chỗ thật lâu, cậu dán mắt vào nơi cuối con đường lâu thật lâu, nhưng không hề nhìn thấy người mà cậu chờ đợi xuất hiện một lần nữa.
... Sao anh có thể đi dứt khoát như vậy.
Cậu đang đợi anh giải thích mà. Chỉ cần anh cho cậu một lời giải thích, khẳng định cậu sẽ tin tưởng anh.
Cuối thu, trời se lạnh, Kỷ Hoài chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc đứng dưới gió đêm nửa tiếng đồng hồ, ngày hôm sau cậu liền bị ốm.
Nhưng chỉ sốt nhẹ nên cậu không nói cho cha mẹ, kéo theo bệnh trở về Cát Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.