Chương 5: Góc Nhìn Của Công
Yểm Sơn
28/05/2021
Ngơ ngác một lát tôi mới phản ứng lại, đây không phải sao trời mà là chiếc ô in bức tranh.
Tôi nhìn từ trên ô xuống chạm đến một bàn tay trắng nõn.
Từ bàn tay nhìn tiếp xuống, lại thấy một khuôn mặt đang mỉm cười với tôi.
Em đang cười, khóe mắt cong cong, trong đáy mắt phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người đẹp như vậy.
Cho dù sau khi bọn Bành Húc và Trình Thỉnh nhìn thấy đều nói nếu ném vào trong nhóm trai đẹp thì quá tầm thường.
Tôi biết bọn họ nói rất khách quan.
Nhưng tôi cảm thấy Kỷ Hoài là người đẹp nhất trên đời này.
Em không nói chuyện, chỉ cầm ô cùng tôi đứng dưới mưa.
Ô hơi nhỏ nên không che nỗi hai người đàn ông thân cao mét tám mấy, em ấy không có chút ghét bỏ nào, chủ động đứng sát vào cánh tay của tôi, ô cũng nghiêng về phía tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, nói tiếng "Cám ơn".
Giọng nói của em mang ý cười vô cùng dễ nghe: "Không có gì."
Đệch.
Đây là cảm giác phổ biến của triệu chứng nhồi máu cơ tim cấp ST chênh lên.
Người ta gọi là thấy sắc hóa...
Đệch.
Gọi là rung động.
Tôi nhìn thấy bả vai bên kia của em bị mưa ướt, vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên người em.
Động tác của tôi hoàn toàn theo bản năng, tôi quên mất áo khoác của mình đã hơn hai tháng rồi không giặt sạch, đã bẩn lắm rồi.
Chờ tôi nhớ đến chuyện này thì đã thấy em ấy chủ động nắm thật chặt áo khoác của tôi, sau đó em cười càng tươi hơn, nụ cười nhạt nhạt của em càng làm em xinh đẹp hơn, em nhẹ giọng nói cảm ơn.
Lại đệch.
Lại là cảm giác phổ biến của triệu chứng nhồi máu cơ tim cấp ST....
Nói ngắn gọn.
Tôi lại rung động.
Em cho rằng tôi cũng muốn ngồi xe buýt, em hỏi tôi: "Anh về đường nào?"
Tôi thuận miệng bịa chuyện, sau đó móc được hai đồng tiền còn sót lại trên người.
Em ấy "à" một tiếng, có vẻ tiếc nuối, sau đó em không nói gì nữa, nhìn nhìn những hạt mưa đang không ngừng rơi.
Qua bốn năm phút sau, xe buýt chạy về đường 209 đã đến.
Kỷ Hoài một tay nhét ô, một tay nhét áo khoác vào trong tay tôi, bất chấp mưa to chạy lên xe buýt, sau khi bỏ tiền xong em đến ngồi ở ghế gần cửa sổ, cách cửa kính thủy tinh em cười phất tay với tôi, em nói một câu "Tạm biệt" với kẻ đang đứng ngốc tại chỗ là tôi.
Đệch đệch.
Lại là cảm giác phổ biến của triệu chứng nhồi máu...
Lười nói.
Tôi lại rung động lần nữa.
Xe buýt nổ máy, xa dần trong tầm mắt tôi.
Tôi cầm ô nhìn mãi theo hướng em đi, cho đến khi hết mưa rồi cũng không xếp lại, đứng ở tại chỗ cười ngây ngô.
Cho dù sau đó tôi thử yêu người khác thì trong đầu tôi đều là hình bóng của em.
Người tôi gặp mỗi khi mộng xuân cũng đều là em.
Tôi muốn làm những chuyện không hợp với giá trị quan của chủ nghĩa xã hội này.
Tôi muốn đặt em lên giường sau đó cảm thụ nhiệt độ trong cơ thể của em.
Tôi nhớ rõ rất rõ ràng, đường 209.
Lúc kiếm tiền, tôi đã tiết kiệm rất nhiều tiền đi xe buýt.
Tôi không hề có liêm sỉ, tôi muốn ngồi cùng em trên một chuyến xe, muốn ôm lấy em từ sau lưng.
Tôi liều mạng kiếm tiền, liều mạng đổi vị trí cho kẻ thấp hèn nhỏ bé như tôi với những kẻ cao cao tại thượng thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội kia.
Nhưng sau khi chính thức thuộc tầng lớp thượng lưu tôi mới phát hiện, tôi không sửa được những thói xấu đã ăn sâu vào tiềm thức tôi nữa rồi.
Tôi không phải người tốt.
Tôi nóng nảy, cứng rắn đắc tội không ít người.
Không ít người mắng tôi gian thương, tôi là chó điên, bởi vì tôi không biết trí tín lễ nghĩa gì cả, tôi chỉ biết đến tiền.
Từ năm mười lăm tuổi đã đi thuê phòng cùng người khác, những người muốn ký hợp đồng với tôi thường tặng bạn giường cho tôi, ngày hôm sau hai bên hợp tác vui vẻ.
Một trợ lý đáng thương của tôi đã từng vì vô ý làm ồn trong lúc tôi ngủ mà bị tôi đập mẻ trán. Trợ lý của tôi thay đổi không ngừng, cuối cùng chỉ có Dương Nghĩa Sâm là cố định.
Cũng khó trách, trước khi ly hôn rời đi vì không thể chịu nỗi cha tôi luôn đánh đập mẹ tôi đã tát tôi một bạt tai, chỉ vào mũi tôi mắng to: "Cùng mọc ra từ một dây mà thôi, gốc rễ đã hư thối rồi, mày cũng chả phải thứ tốt lành gì!"
Tôi thật sự không phải thứ gì tốt.
Ở thị trấn nhỏ phía tây nam đó, nơi tôi sinh ra, lớn lên, nơi có người thân của tôi sinh sống, nơi có thầy của tôi.
Nơi có những người ghét tôi, vứt bỏ tôi.
Nơi mà cho dù trong nhà bọn họ cũng có một thiếu niên khiến cho cả nhà đau đầu nhức óc, nhưng chỉ cần nghĩ đến tôi bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng may mắn rồi.
Nếu có thể, tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ trở về nơi đó nữa.
Tôi yêu Cát Châu.
Chỉ vì thành phố này có Kỷ Hoài —— người tôi yêu thương.
Sau khi chúng tôi yêu nhau em ấy cố ý đi học nấu ăn, em sẽ nấu cho tôi những món tôi thích.
Em sẽ băng qua đại dương xa xăm khi tôi đi công tác nước ngoài để gặp tôi, chỉ vì cho tôi niềm vui bất ngờ, chỉ vì tặng quà sinh nhật cho tôi.
Em sẽ ôm lấy tôi vào lòng mỗi đêm khi tôi bị bóng đè, em sẽ dịu dàng an ủi, hôn lên môi tôi, sẽ lau đi mồ hôi trên trán tôi, em sẽ khẽ vuốt lên tấm lưng cứng ngắc của tôi, cho đến khi tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Em sẽ vì tôi mà không hề sợ hãi, thẳng thắn với cha mẹ về chuyện của chúng tôi.
Em sẽ liều mạng tăng ca kiếm tiền lúc tôi rơi vào giai đoạn tăm tối vì công ty rơi vào nguy cơ phá sản, sau đó em sẽ đưa toàn bộ số tiền em có cho tôi, còn em lại kiệm ăn kiệm dùng.
Năm tháng chúng tôi gắn bó với nhau không dài, nhưng chúng tôi đều trao đi tình yêu chân thành của mình cho đối phương.
…...
…...
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy Kỷ Hoài là ở một đoàn phim, lúc đó mới biết em ấy là em họ của nam diễn viên chính trong một bộ phim tôi mới đầu tư.
Tôi kích động đến mới bóp nát cái ly thủy tinh trong tay.
Từng mảnh thủy tinh nhỏ găm vào tay tôi, ứa máu.
Tôi chỉ cố nhìn chằm chằm Kỷ Hoài đang nói chuyện phiếm với anh họ cách đó không xa, chẳng hề quan tâm đến những người xung quanh đang luống cuống lo lắng cho tôi.
Em chú ý tới tình huống bên phía tôi, trong lúc lơ đãng ánh mắt của em chạm vào ánh mắt của tôi.
Tim tôi lại bắt đầu loạn nhịp.
Hiển nhiên em ấy thấy được bàn tay bị thương của tôi.
Em ấy lấy con dao nhỏ và hộp sơ cứu trên tay anh họ mình sau đó chạy về phía tôi.
Tôi ngồi, còn em ngồi xổm trước mặt tôi, cẩn thận nâng cánh tay bị thương của tôi lên, ánh mắt của em rất chuyên chú.
Đầu ngón tay mang theo độ ấm của tôi khẽ chạm vào lòng bàn tay tôi, cũng làm cho con tim đang đập điên cuồng của tôi càng mất kiểm soát.
Hi.
Tóm được em rồi.
Tôi nhìn từ trên ô xuống chạm đến một bàn tay trắng nõn.
Từ bàn tay nhìn tiếp xuống, lại thấy một khuôn mặt đang mỉm cười với tôi.
Em đang cười, khóe mắt cong cong, trong đáy mắt phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người đẹp như vậy.
Cho dù sau khi bọn Bành Húc và Trình Thỉnh nhìn thấy đều nói nếu ném vào trong nhóm trai đẹp thì quá tầm thường.
Tôi biết bọn họ nói rất khách quan.
Nhưng tôi cảm thấy Kỷ Hoài là người đẹp nhất trên đời này.
Em không nói chuyện, chỉ cầm ô cùng tôi đứng dưới mưa.
Ô hơi nhỏ nên không che nỗi hai người đàn ông thân cao mét tám mấy, em ấy không có chút ghét bỏ nào, chủ động đứng sát vào cánh tay của tôi, ô cũng nghiêng về phía tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, nói tiếng "Cám ơn".
Giọng nói của em mang ý cười vô cùng dễ nghe: "Không có gì."
Đệch.
Đây là cảm giác phổ biến của triệu chứng nhồi máu cơ tim cấp ST chênh lên.
Người ta gọi là thấy sắc hóa...
Đệch.
Gọi là rung động.
Tôi nhìn thấy bả vai bên kia của em bị mưa ướt, vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên người em.
Động tác của tôi hoàn toàn theo bản năng, tôi quên mất áo khoác của mình đã hơn hai tháng rồi không giặt sạch, đã bẩn lắm rồi.
Chờ tôi nhớ đến chuyện này thì đã thấy em ấy chủ động nắm thật chặt áo khoác của tôi, sau đó em cười càng tươi hơn, nụ cười nhạt nhạt của em càng làm em xinh đẹp hơn, em nhẹ giọng nói cảm ơn.
Lại đệch.
Lại là cảm giác phổ biến của triệu chứng nhồi máu cơ tim cấp ST....
Nói ngắn gọn.
Tôi lại rung động.
Em cho rằng tôi cũng muốn ngồi xe buýt, em hỏi tôi: "Anh về đường nào?"
Tôi thuận miệng bịa chuyện, sau đó móc được hai đồng tiền còn sót lại trên người.
Em ấy "à" một tiếng, có vẻ tiếc nuối, sau đó em không nói gì nữa, nhìn nhìn những hạt mưa đang không ngừng rơi.
Qua bốn năm phút sau, xe buýt chạy về đường 209 đã đến.
Kỷ Hoài một tay nhét ô, một tay nhét áo khoác vào trong tay tôi, bất chấp mưa to chạy lên xe buýt, sau khi bỏ tiền xong em đến ngồi ở ghế gần cửa sổ, cách cửa kính thủy tinh em cười phất tay với tôi, em nói một câu "Tạm biệt" với kẻ đang đứng ngốc tại chỗ là tôi.
Đệch đệch.
Lại là cảm giác phổ biến của triệu chứng nhồi máu...
Lười nói.
Tôi lại rung động lần nữa.
Xe buýt nổ máy, xa dần trong tầm mắt tôi.
Tôi cầm ô nhìn mãi theo hướng em đi, cho đến khi hết mưa rồi cũng không xếp lại, đứng ở tại chỗ cười ngây ngô.
Cho dù sau đó tôi thử yêu người khác thì trong đầu tôi đều là hình bóng của em.
Người tôi gặp mỗi khi mộng xuân cũng đều là em.
Tôi muốn làm những chuyện không hợp với giá trị quan của chủ nghĩa xã hội này.
Tôi muốn đặt em lên giường sau đó cảm thụ nhiệt độ trong cơ thể của em.
Tôi nhớ rõ rất rõ ràng, đường 209.
Lúc kiếm tiền, tôi đã tiết kiệm rất nhiều tiền đi xe buýt.
Tôi không hề có liêm sỉ, tôi muốn ngồi cùng em trên một chuyến xe, muốn ôm lấy em từ sau lưng.
Tôi liều mạng kiếm tiền, liều mạng đổi vị trí cho kẻ thấp hèn nhỏ bé như tôi với những kẻ cao cao tại thượng thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội kia.
Nhưng sau khi chính thức thuộc tầng lớp thượng lưu tôi mới phát hiện, tôi không sửa được những thói xấu đã ăn sâu vào tiềm thức tôi nữa rồi.
Tôi không phải người tốt.
Tôi nóng nảy, cứng rắn đắc tội không ít người.
Không ít người mắng tôi gian thương, tôi là chó điên, bởi vì tôi không biết trí tín lễ nghĩa gì cả, tôi chỉ biết đến tiền.
Từ năm mười lăm tuổi đã đi thuê phòng cùng người khác, những người muốn ký hợp đồng với tôi thường tặng bạn giường cho tôi, ngày hôm sau hai bên hợp tác vui vẻ.
Một trợ lý đáng thương của tôi đã từng vì vô ý làm ồn trong lúc tôi ngủ mà bị tôi đập mẻ trán. Trợ lý của tôi thay đổi không ngừng, cuối cùng chỉ có Dương Nghĩa Sâm là cố định.
Cũng khó trách, trước khi ly hôn rời đi vì không thể chịu nỗi cha tôi luôn đánh đập mẹ tôi đã tát tôi một bạt tai, chỉ vào mũi tôi mắng to: "Cùng mọc ra từ một dây mà thôi, gốc rễ đã hư thối rồi, mày cũng chả phải thứ tốt lành gì!"
Tôi thật sự không phải thứ gì tốt.
Ở thị trấn nhỏ phía tây nam đó, nơi tôi sinh ra, lớn lên, nơi có người thân của tôi sinh sống, nơi có thầy của tôi.
Nơi có những người ghét tôi, vứt bỏ tôi.
Nơi mà cho dù trong nhà bọn họ cũng có một thiếu niên khiến cho cả nhà đau đầu nhức óc, nhưng chỉ cần nghĩ đến tôi bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng may mắn rồi.
Nếu có thể, tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ trở về nơi đó nữa.
Tôi yêu Cát Châu.
Chỉ vì thành phố này có Kỷ Hoài —— người tôi yêu thương.
Sau khi chúng tôi yêu nhau em ấy cố ý đi học nấu ăn, em sẽ nấu cho tôi những món tôi thích.
Em sẽ băng qua đại dương xa xăm khi tôi đi công tác nước ngoài để gặp tôi, chỉ vì cho tôi niềm vui bất ngờ, chỉ vì tặng quà sinh nhật cho tôi.
Em sẽ ôm lấy tôi vào lòng mỗi đêm khi tôi bị bóng đè, em sẽ dịu dàng an ủi, hôn lên môi tôi, sẽ lau đi mồ hôi trên trán tôi, em sẽ khẽ vuốt lên tấm lưng cứng ngắc của tôi, cho đến khi tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Em sẽ vì tôi mà không hề sợ hãi, thẳng thắn với cha mẹ về chuyện của chúng tôi.
Em sẽ liều mạng tăng ca kiếm tiền lúc tôi rơi vào giai đoạn tăm tối vì công ty rơi vào nguy cơ phá sản, sau đó em sẽ đưa toàn bộ số tiền em có cho tôi, còn em lại kiệm ăn kiệm dùng.
Năm tháng chúng tôi gắn bó với nhau không dài, nhưng chúng tôi đều trao đi tình yêu chân thành của mình cho đối phương.
…...
…...
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy Kỷ Hoài là ở một đoàn phim, lúc đó mới biết em ấy là em họ của nam diễn viên chính trong một bộ phim tôi mới đầu tư.
Tôi kích động đến mới bóp nát cái ly thủy tinh trong tay.
Từng mảnh thủy tinh nhỏ găm vào tay tôi, ứa máu.
Tôi chỉ cố nhìn chằm chằm Kỷ Hoài đang nói chuyện phiếm với anh họ cách đó không xa, chẳng hề quan tâm đến những người xung quanh đang luống cuống lo lắng cho tôi.
Em chú ý tới tình huống bên phía tôi, trong lúc lơ đãng ánh mắt của em chạm vào ánh mắt của tôi.
Tim tôi lại bắt đầu loạn nhịp.
Hiển nhiên em ấy thấy được bàn tay bị thương của tôi.
Em ấy lấy con dao nhỏ và hộp sơ cứu trên tay anh họ mình sau đó chạy về phía tôi.
Tôi ngồi, còn em ngồi xổm trước mặt tôi, cẩn thận nâng cánh tay bị thương của tôi lên, ánh mắt của em rất chuyên chú.
Đầu ngón tay mang theo độ ấm của tôi khẽ chạm vào lòng bàn tay tôi, cũng làm cho con tim đang đập điên cuồng của tôi càng mất kiểm soát.
Hi.
Tóm được em rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.