Chương 9: Góc Nhìn Của Công
Yểm Sơn
28/05/2021
Lúc tôi nhận được bức ảnh kia phản ứng đầu tiên của tôi là ảnh đã được photoshop.
Lại nhìn thấy người gửi ảnh cho tôi nói đã gửi đến nhóm chat trong bệnh viện của Kỷ Hoài rồi.
Vậy bức ảnh này tám phần là thật.
Tiểu Hoài là người hay xấu hổ, bình thường lúc ở trên giường tôi thử thăm dò nói mấy lời không có chừng mực em ấy đều sẽ trốn trong chăn không chịu ra.
Khẳng định hiện tại em ấy rất khó chịu.
Tôi áp tai vào di động nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của Kỷ Hoài từ đầu dây bên kia, tôi bướng bỉnh canh giữ ở cửa không chịu rời đi.
Thứ mà tôi cần chỉ có em ấy.
Hoàn toàn không phải một lời giải thích không quan trọng.
Chờ đợi một phút đồng hồ, điện thoại bị ngắt, sau đó là tiếng mở cửa vang lên.
Động tác mở cửa của Kỷ Hoài vô cùng vội vàng, vừa mới mở cửa ra em ấy đã chạy ra kéo mạnh tôi vào nhà.
"Nghe này, Phương Tự Bạch," Kỷ Hoài siết chặt lấy cổ tay tôi, hiển nhiên em đang cho rằng tôi tới để tra hỏi em, "Trong bức ảnh kia là em và người yêu cũ của em, em không chưa hề quan hệ với anh ta, em không biết lúc ấy anh ta lén đặt camera, đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, không phải chuyện xảy ra gần đây, em, em không có làm ra chuyện có lỗi với anh..."
Em ấy nói rất nhanh, cũng nói rất nhiều, nhưng cũng nói vô cùng lộn xộn.
Em vừa nói vừa nhìn chằm chằm tôi, hai tay lại siết lấy cổ tay tôi càng chặt, dường như em sợ tôi sẽ quay đầu bỏ đi.
Tôi nghiêm túc quan sát trạng thái của em ấy.
Sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hồng hồng, đang cố gắng nuốt nước mắt không cho chảy ra, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Điều gì khiến cho em cảm thấy tôi là một người bạn trai luôn nghi thần nghi quỷ dễ dàng bị người khác châm ngòi chia rẽ?
Tôi cúi đầu xuống khẽ hôn lên mi tâm em, dịu dàng an ủi: "Anh chưa từng nghi ngờ em. Anh tin em, tin em yêu anh."
Kỷ Hoài sửng sốt một lát, em nhìn thẳng vào mắt tôi giật mình ngây ngẩn, sau đó vừa trực tiếp vừa thô bạo cắn một ngụm lên miệng tôi, sau khi cắn xong lại cảm thấy ngượng ngùng, vành tai của em hồng lên, em cúi đầu.
Tôi khom lưng xuống trán kề trán với em: "Anh vĩnh viễn sẽ không hoài nghi em cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần vài chục năm nữa em vẫn cần anh, không cảm thấy anh là kẻ dư thừa là được."
Kỷ Hoài nhiệt tình vọt lên người tôi, em ôm lấy tôi, hai chân khóa lại trên lưng tôi, hai tay của em ôm lấy cổ tôi.
Em ấy rất vui vẻ, em không ngừng gọi tên tôi, tôi nâng hai chân của em lên, kiên nhẫn đáp lại em từng tiếng từng tiếng một.
Lại nhìn thấy người gửi ảnh cho tôi nói đã gửi đến nhóm chat trong bệnh viện của Kỷ Hoài rồi.
Vậy bức ảnh này tám phần là thật.
Tiểu Hoài là người hay xấu hổ, bình thường lúc ở trên giường tôi thử thăm dò nói mấy lời không có chừng mực em ấy đều sẽ trốn trong chăn không chịu ra.
Khẳng định hiện tại em ấy rất khó chịu.
Tôi áp tai vào di động nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của Kỷ Hoài từ đầu dây bên kia, tôi bướng bỉnh canh giữ ở cửa không chịu rời đi.
Thứ mà tôi cần chỉ có em ấy.
Hoàn toàn không phải một lời giải thích không quan trọng.
Chờ đợi một phút đồng hồ, điện thoại bị ngắt, sau đó là tiếng mở cửa vang lên.
Động tác mở cửa của Kỷ Hoài vô cùng vội vàng, vừa mới mở cửa ra em ấy đã chạy ra kéo mạnh tôi vào nhà.
"Nghe này, Phương Tự Bạch," Kỷ Hoài siết chặt lấy cổ tay tôi, hiển nhiên em đang cho rằng tôi tới để tra hỏi em, "Trong bức ảnh kia là em và người yêu cũ của em, em không chưa hề quan hệ với anh ta, em không biết lúc ấy anh ta lén đặt camera, đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, không phải chuyện xảy ra gần đây, em, em không có làm ra chuyện có lỗi với anh..."
Em ấy nói rất nhanh, cũng nói rất nhiều, nhưng cũng nói vô cùng lộn xộn.
Em vừa nói vừa nhìn chằm chằm tôi, hai tay lại siết lấy cổ tay tôi càng chặt, dường như em sợ tôi sẽ quay đầu bỏ đi.
Tôi nghiêm túc quan sát trạng thái của em ấy.
Sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hồng hồng, đang cố gắng nuốt nước mắt không cho chảy ra, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Điều gì khiến cho em cảm thấy tôi là một người bạn trai luôn nghi thần nghi quỷ dễ dàng bị người khác châm ngòi chia rẽ?
Tôi cúi đầu xuống khẽ hôn lên mi tâm em, dịu dàng an ủi: "Anh chưa từng nghi ngờ em. Anh tin em, tin em yêu anh."
Kỷ Hoài sửng sốt một lát, em nhìn thẳng vào mắt tôi giật mình ngây ngẩn, sau đó vừa trực tiếp vừa thô bạo cắn một ngụm lên miệng tôi, sau khi cắn xong lại cảm thấy ngượng ngùng, vành tai của em hồng lên, em cúi đầu.
Tôi khom lưng xuống trán kề trán với em: "Anh vĩnh viễn sẽ không hoài nghi em cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần vài chục năm nữa em vẫn cần anh, không cảm thấy anh là kẻ dư thừa là được."
Kỷ Hoài nhiệt tình vọt lên người tôi, em ôm lấy tôi, hai chân khóa lại trên lưng tôi, hai tay của em ôm lấy cổ tôi.
Em ấy rất vui vẻ, em không ngừng gọi tên tôi, tôi nâng hai chân của em lên, kiên nhẫn đáp lại em từng tiếng từng tiếng một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.