Chương 3: Bại hoại gia phong
Yên Đan (Amber)
24/12/2023
Giờ thì cô lại càng nhìn rõ người đàn ông tên Bạch Chu Thần, anh thật tàn nhẫn, vô tâm và đầy mưu tính.
- Anh...
Cô nhìn anh ở khoảng cách rất gần, má kề má trông có vẻ thấm thiết nhưng nào phải vậy. Chu Thần xoay mặt nhìn cô, cả hai mắt đối mắt, chóp mũi xém chút đã va vào nhau, anh nhẹ giọng chỉ đủ để mình cô nghe thấy:
- Chẳng phải cô đang tự nguyện ôm tôi sao?
Bạch Tiêu Phong chứng kiến vị hôn thê và anh trai đang xì xầm to nhỏ, ôm ôm ấp ấp thân mật mà cứ nghĩ bọn họ đang trò chuyện yêu đương tình tứ.
- Hai người, khốn kiếp... Đại Hoàng, mai chụp ảnh lại đi.
Anh ta bảo người trợ lý mau chụp lại hình ảnh thân mật giữa anh và cô để tố cáo, làm cả hai phải bẽ mặt, nhục nhã. Trong khi Bạch Tiêu Phong có phần hấp tấp vội vàng, nhất quyết muốn làm cho hai người đang ở trước mặt anh ta phải nhục nhã ê chề thì Chu Thần lại có thái độ hoàn toàn trái ngược. Anh bình bĩnh, điềm đạm, vẻ mặt vô tư thoải mái chẳng chút âu lo mà cất lời:
- Em trai, em làm vậy thì đâu chỉ mỗi anh hay Thạch Song Kê đánh mất danh dự. Cô ta là vị hôn thê của em không phải sao? Nếu em đem chuyện này đồn ra ngoài, thì cả em và Bạch gia đều xấu mặt thôi, thiên hạ sẽ nói, Bạch gia không biết nhìn người, còn Bạch Tiêu Phong là kẻ bị đàn bà qua mặt.
Cô tức giận nắm chặt lòng bàn tay rồi đấm vào ngực anh mà hét lên:
- Bạch Chu Thần, anh quá đáng rồi đấy.
Nói rồi cô đứng dậy, dứt khoátmang theo áo vest của anh để che chắn cơ thể rồi rời khỏi phòng khách sạn, lạnh lùng đi lướt qua Bạch Tiêu Phong mà chẳng chút lưu luyến hay chần chừ.
Chu Thần nhìn theo cô, bất giác đôi môi anh nở nụ cười nhếch mép đầy khó hiểu. Anh bình thản rút điện thoại ra gọi cho nam trợ lý đang chờ sẵn bên ngoài khách sạn. Nhận được lệnh, nam trợ lý lập tức có mặt để đưa anh ra khỏi phòng.
Bạch Tiêu Phong vừa bị anh thâu tóm tâm lý nên cũng từ bỏ ý định chụp ảnh tố cáo. Tuy nhiên, anh ta vẫn còn ấm ức và tức giận vì chuyện vừa rồi, hắn gằn giọng:
- Trên đời không thiếu phụ nữ, tại sao lại là Thạch Song Kê? Anh muốn chọc tức tôi đúng không?
Chu Thần bình thản đáp lời:
- Biết rõ trên đời không thiếu phụ nữ, vậy em hà cớ phải tức giận vì một ả đàn bà?
Vừa dứt lời anh liền lạnh lùng nhìn người trợ lý rồi nói:
- Đi thôi.
Người trợ lý nhanh chóng đẩy xe lăn rời đi. Anh chẳng màng nhìn mặt Bạch Tiêu Phong, bỏ lại em trai ôm lấy cơn thịnh nộ mà chẳng cách nào trút bỏ. Hai anh em Bạch Chu Thần từ nhỏ đã không hợp nhau, luôn đối đầu gay gắt như kẻ thù. Sau khi mẹ anh mất, ba anh tái hôn với mẹ của Bạch Tiêu Phong và sinh ra anh ta. Mẹ kế đối xử với Chu Thần rất vô tình, ghẻ lạnh, vì thế từ nhỏ Bạch Tiêu Phong đã học cách cư xử tệ hại đó của bà ta dành cho Chu Thần, chưa từng biết lễ phép với anh trai. Do vậy hai anh em nhà họ Bạch xem nhau còn xa cách hơn cả người ngoài.
...
Cách cư xử lạnh nhạt của Chu Thần khiến cô không khỏi hụt hẫng. Song Kê đi bộ một đoạn đường dài, cô thất thần, buồn bã, trên người mặc chiếc áo vest của anh để tránh lộ ra da thịt hở hang. Cô nhớ lại, vài tiếng trước cô đã gặp em gái cùng mẹ khác cha của mình ở một quán coffee. Trong lúc đang nói chuyện, cô đột nhiên thấy đầu óc choáng váng và rồi không còn biết thêm bất kỳ chuyện gì nữa cho tới khi cô tỉnh lại và thấy mình đang nằm trên giường ở khách sạn cùng với bộ đồ hở hang mặc trên người.
- Là do ly nước đó, Kim Ái lừa mình sao?
Lâm Kim Ái chính là cô em gái cùng mẹ khác cha với cô. Ba của Song Kê đã bỏ mẹ của cô khi bà ấy đang mang thai cô. Bà ấy làm mẹ đơn thân hai năm thì tái hôn với người chồng sau, là ba của Lâm Kim Ái. Từ nhỏ cô đã bị mẹ lạnh nhạt vì mỗi khi nhìn cô, bà ấy lại nhớ đến người đàn ông tệ bạc kia, chính vì vậy mẹ ruột đã ghét lây sang cô. Kim Ái từ khi sinh ra đã được mẹ và cha dượng hết mực yêu thương, chiều chuộng, còn cô cứ như một đứa con hoang chẳng được quan tâm, lo lắng, luôn phải chịu đựng sự cô đơn, ghẻ lạnh.
Cô đang trở về nhà riêng của mình, sau bao năm làm giảng viên đại học, Song Kê đã tự dành dụm, tích góp và mua được một căn nhà nhỏ. Cô đã dọn ra ở riêng được ba năm vì cảm thấy quá ngột ngạt khi sống với gia đình nhỏ của chính người mẹ ruột vô tâm.
Từng bước chân nặng trĩu u buồn trở về nhà, cô đã đi bộ rất lâu, chân bắt đầu mỏi nhừ, đột nhiên Song Kê nhớ ra một chuyện quan trọng:
- Mình... là phù thuỷ mà, thử xem sao.
Cứ mãi buồn bã về chuyện của Chu Thần mà cô quên mất bản thân mình chính là phù thuỷ xuyên không đến. Song Kê tập trung cao độ, ngay lập tức cô cảm nhận được một nguồn phép thuật quen thuộc, tức khắc cả cơ thể cô biến mất, chỉ trong chưa đầy một giây cô đã dịch chuyển về trước cửa nhà.
- May quá, thì ra năng lực phù thuỷ của mình không bị mất đi.
Chưa kịp vui mừng vì phát hiện ra bản thân vẫn còn sở hữu khả năng của phù thuỷ thì cô bất chợt nghe thấy một tiếng mắng mỏ ập đến chói tai:
- Con khốn này, tại sao mày lại làm ra chuyện bại gia phong như vậy hả? Ôi trời, bây giờ tao còn mặt mũi nào mà nhìn Bạch gia nữa chứ! Khốn kiếp, mày tàn ác với tao quá đấy.
- Anh...
Cô nhìn anh ở khoảng cách rất gần, má kề má trông có vẻ thấm thiết nhưng nào phải vậy. Chu Thần xoay mặt nhìn cô, cả hai mắt đối mắt, chóp mũi xém chút đã va vào nhau, anh nhẹ giọng chỉ đủ để mình cô nghe thấy:
- Chẳng phải cô đang tự nguyện ôm tôi sao?
Bạch Tiêu Phong chứng kiến vị hôn thê và anh trai đang xì xầm to nhỏ, ôm ôm ấp ấp thân mật mà cứ nghĩ bọn họ đang trò chuyện yêu đương tình tứ.
- Hai người, khốn kiếp... Đại Hoàng, mai chụp ảnh lại đi.
Anh ta bảo người trợ lý mau chụp lại hình ảnh thân mật giữa anh và cô để tố cáo, làm cả hai phải bẽ mặt, nhục nhã. Trong khi Bạch Tiêu Phong có phần hấp tấp vội vàng, nhất quyết muốn làm cho hai người đang ở trước mặt anh ta phải nhục nhã ê chề thì Chu Thần lại có thái độ hoàn toàn trái ngược. Anh bình bĩnh, điềm đạm, vẻ mặt vô tư thoải mái chẳng chút âu lo mà cất lời:
- Em trai, em làm vậy thì đâu chỉ mỗi anh hay Thạch Song Kê đánh mất danh dự. Cô ta là vị hôn thê của em không phải sao? Nếu em đem chuyện này đồn ra ngoài, thì cả em và Bạch gia đều xấu mặt thôi, thiên hạ sẽ nói, Bạch gia không biết nhìn người, còn Bạch Tiêu Phong là kẻ bị đàn bà qua mặt.
Cô tức giận nắm chặt lòng bàn tay rồi đấm vào ngực anh mà hét lên:
- Bạch Chu Thần, anh quá đáng rồi đấy.
Nói rồi cô đứng dậy, dứt khoátmang theo áo vest của anh để che chắn cơ thể rồi rời khỏi phòng khách sạn, lạnh lùng đi lướt qua Bạch Tiêu Phong mà chẳng chút lưu luyến hay chần chừ.
Chu Thần nhìn theo cô, bất giác đôi môi anh nở nụ cười nhếch mép đầy khó hiểu. Anh bình thản rút điện thoại ra gọi cho nam trợ lý đang chờ sẵn bên ngoài khách sạn. Nhận được lệnh, nam trợ lý lập tức có mặt để đưa anh ra khỏi phòng.
Bạch Tiêu Phong vừa bị anh thâu tóm tâm lý nên cũng từ bỏ ý định chụp ảnh tố cáo. Tuy nhiên, anh ta vẫn còn ấm ức và tức giận vì chuyện vừa rồi, hắn gằn giọng:
- Trên đời không thiếu phụ nữ, tại sao lại là Thạch Song Kê? Anh muốn chọc tức tôi đúng không?
Chu Thần bình thản đáp lời:
- Biết rõ trên đời không thiếu phụ nữ, vậy em hà cớ phải tức giận vì một ả đàn bà?
Vừa dứt lời anh liền lạnh lùng nhìn người trợ lý rồi nói:
- Đi thôi.
Người trợ lý nhanh chóng đẩy xe lăn rời đi. Anh chẳng màng nhìn mặt Bạch Tiêu Phong, bỏ lại em trai ôm lấy cơn thịnh nộ mà chẳng cách nào trút bỏ. Hai anh em Bạch Chu Thần từ nhỏ đã không hợp nhau, luôn đối đầu gay gắt như kẻ thù. Sau khi mẹ anh mất, ba anh tái hôn với mẹ của Bạch Tiêu Phong và sinh ra anh ta. Mẹ kế đối xử với Chu Thần rất vô tình, ghẻ lạnh, vì thế từ nhỏ Bạch Tiêu Phong đã học cách cư xử tệ hại đó của bà ta dành cho Chu Thần, chưa từng biết lễ phép với anh trai. Do vậy hai anh em nhà họ Bạch xem nhau còn xa cách hơn cả người ngoài.
...
Cách cư xử lạnh nhạt của Chu Thần khiến cô không khỏi hụt hẫng. Song Kê đi bộ một đoạn đường dài, cô thất thần, buồn bã, trên người mặc chiếc áo vest của anh để tránh lộ ra da thịt hở hang. Cô nhớ lại, vài tiếng trước cô đã gặp em gái cùng mẹ khác cha của mình ở một quán coffee. Trong lúc đang nói chuyện, cô đột nhiên thấy đầu óc choáng váng và rồi không còn biết thêm bất kỳ chuyện gì nữa cho tới khi cô tỉnh lại và thấy mình đang nằm trên giường ở khách sạn cùng với bộ đồ hở hang mặc trên người.
- Là do ly nước đó, Kim Ái lừa mình sao?
Lâm Kim Ái chính là cô em gái cùng mẹ khác cha với cô. Ba của Song Kê đã bỏ mẹ của cô khi bà ấy đang mang thai cô. Bà ấy làm mẹ đơn thân hai năm thì tái hôn với người chồng sau, là ba của Lâm Kim Ái. Từ nhỏ cô đã bị mẹ lạnh nhạt vì mỗi khi nhìn cô, bà ấy lại nhớ đến người đàn ông tệ bạc kia, chính vì vậy mẹ ruột đã ghét lây sang cô. Kim Ái từ khi sinh ra đã được mẹ và cha dượng hết mực yêu thương, chiều chuộng, còn cô cứ như một đứa con hoang chẳng được quan tâm, lo lắng, luôn phải chịu đựng sự cô đơn, ghẻ lạnh.
Cô đang trở về nhà riêng của mình, sau bao năm làm giảng viên đại học, Song Kê đã tự dành dụm, tích góp và mua được một căn nhà nhỏ. Cô đã dọn ra ở riêng được ba năm vì cảm thấy quá ngột ngạt khi sống với gia đình nhỏ của chính người mẹ ruột vô tâm.
Từng bước chân nặng trĩu u buồn trở về nhà, cô đã đi bộ rất lâu, chân bắt đầu mỏi nhừ, đột nhiên Song Kê nhớ ra một chuyện quan trọng:
- Mình... là phù thuỷ mà, thử xem sao.
Cứ mãi buồn bã về chuyện của Chu Thần mà cô quên mất bản thân mình chính là phù thuỷ xuyên không đến. Song Kê tập trung cao độ, ngay lập tức cô cảm nhận được một nguồn phép thuật quen thuộc, tức khắc cả cơ thể cô biến mất, chỉ trong chưa đầy một giây cô đã dịch chuyển về trước cửa nhà.
- May quá, thì ra năng lực phù thuỷ của mình không bị mất đi.
Chưa kịp vui mừng vì phát hiện ra bản thân vẫn còn sở hữu khả năng của phù thuỷ thì cô bất chợt nghe thấy một tiếng mắng mỏ ập đến chói tai:
- Con khốn này, tại sao mày lại làm ra chuyện bại gia phong như vậy hả? Ôi trời, bây giờ tao còn mặt mũi nào mà nhìn Bạch gia nữa chứ! Khốn kiếp, mày tàn ác với tao quá đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.