Chương 29: Làm nũng
Yên Đan (Amber)
24/12/2023
Chu Thần không đáp lời, anh im lặng rời khỏi phòng. Cô đang nghĩ anh thật lòng thích cô hay chỉ muốn duy trì mối quan hệ mập mờ qua đường. Nếu anh thật sự nghiêm túc thì tại sao lại không tỏ tình hay chí ít là thay đổi cách xưng hô và cho cô một câu trả lời rõ ràng.
Nghĩ ngợi một lúc cô lại càng thấy chóng mặt, cơ thể mệt lã vì đã dùng quá nhiều năng lực dù trước đây cô chưa từng bị như vậy. Song Kê cứ thế ngủ thiếp đi, chẳng còn sức để bận tâm những thứ đang diễn ra xung quanh.
Chu Thần mặc sức tung hoành trong bếp, anh sắn cao tay áo sơ mi, thao tác cầm dao điêu luyện, từng khúc rau củ nhanh chóng được cắt ra, trông đều đặn đẹp mắt vô cùng. Mùi thơm của món anh đang được chế biến lan tỏa cả không gian, cô đang ngủ mà vẫn vô thức chép miệng thèm ăn.
Một lúc sau anh bê một bát cháo vào phòng rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Thấy cô đang ngủ, anh không vội gọi cô dậy. Chu Thần đưa tay vén nhẹ vài sợi tóc đang bám trên khuôn mặt xinh đẹp, anh im lặng ngắm nhìn cô lúc ngủ.
Trông cô đáng yêu như vậy, anh lại không kiềm lòng được mà cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Ngày hôm nay Chu Thần bận nhiều việc ở công ty, buổi chiều anh còn có cuộc họp quan trọng nên mãi đến tối mới có thể tìm cô. Thật ra là anh cố tình đến đây để gặp Song Kê, anh không có ý định ăn xong chùi mép, ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là Chu Thần vẫn còn bối rối trong chính mối quan hệ mập mờ giữa cả hai.
Cô bất chợt tỉnh giấc, đôi mắt to tròn nhìn anh đang ngồi cạnh. Thấy cô đã thức, Chu Thần nhỏ nhẹ đáp:
- Tôi đã nấu cháo cho cô rồi, mau ăn đi, để tôi ra ngoài mua thuốc.
Anh vừa định đứng dậy rời đi thì Song Kê vội nắm lấy tay anh giữ lại:
- Không cần đâu, em không muốn uống thuốc, chỉ cần anh ở lại bên cạnh em là được.
Chu Thần thấy cô bị sốt nên nóng lòng lo lắng nhưng Song Kê lại có vẻ bình thản.
- Không uống thuốc thì sao khỏi bệnh được.
Cô nụ cười rồi bắt đầu làm nũng:
- Chỉ cần được anh chăm sóc thì em sẽ khỏi bệnh thôi, bởi vì anh chính là liều thuốc của em mà. Anh có thể đút em ăn được không?
Anh thấy dù cô bị sốt nhưng vẫn còn thừa sức để nhõng nhẽo. Dù biết cô đang muốn làm nũng nhưng Chu Thần cũng không chút từ chối, anh rõ ràng rất nuông chiều cô nhưng ngoài miệng cứ vờ tỏ ra lạnh lùng.
Cầm bát cháo trên tay, anh cẩn trọng thổi từng thìa rồi đưa đến tận miệng cô.
- Tôi thấy giống như tôi đang chăm trẻ vậy.
Cô ăn thìa cháo mà anh đút rồi nở nụ cười:
- Thì em đáng yêu có khác gì trẻ con đâu chứ. Mà anh nấu ăn ngon như vậy sao lại bảo là không biết nấu chứ?
Cô phải thừa nhận cháo anh nấu rất ngon, còn ngon hơn cả cô nấu. Chu Thần vừa đút cháo cho cô, vừa nhẹ nhàng đáp:
- Đây là lần đầu tiên tôi nấu, tôi vừa xem trên mạng và nấu theo thôi.
Nghe anh nói điều này càng khiến cô thêm cảm động. Song Kê bất chấp liêm sỉ mà thốt lên:
- Thì ra anh vì em mà nấu ăn sao?
Điều này thì anh chẳng thế chối cãi được, Chu Thần không phũ nhận mà nhẹ nhàng thừa nhận:
- Phải, vậy nên cô phải ăn nhiều vào.
Anh ngọt ngào thế này cô lại càng thêm si mê anh, dù cơ thể đang kiệt sức nhưng Song Kê cũng không thấy mỏi mệt nữa.
- Ngày nào cũng được anh nấu cho ăn thì tốt biết mấy.
Cô làm nũng nói bâng quơ một câu, nào ngờ anh đáp lời:
- Được, vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho cô ăn.
Hôm nay anh đột nhiên dễ tính, cô nói gì cũng chiều theo nên Song Kê cảm thấy rất bất ngờ.
- Vậy tối nay em muốn anh ở lại với em có được không?
Cô đang được đà nên phải tận dụng cơ hội để đòi hỏi. Thấy Song Kê đang bị sốt nên anh cũng nhường nhịn mà chiều chuộng theo ý cô.
- Nếu cô ăn hết bát cháo này thì tôi sẽ ở lại.
Thật ra khi quyết định đến nhà cô thì đêm nay anh cũng không muốn trở về, nếu Song Kê không yêu cầu, anh vẫn sẽ ở lại.
- Tất nhiên là hết rồi, thậm chí em có thể ăn thêm một bát nữa. Mà hình như anh vẫn chưa ăn gì, em muốn nấu cho anh, không ngờ anh lại phải chăm sóc em.
Lúc nãy anh nói vẫn chưa ăn chiều, cô muốn nấu cho anh một bữa thật ngon nhưng không ngờ lại thành ra anh phải chăm sóc cô.
- Vẫn còn đồ ăn trong bếp, lát nữa tôi sẽ ăn sau.
Sau khi cho cô ăn no bụng, anh không quên rửa bát và dọn dẹp bếp núc rồi dùng bữa chiều muộn. Anh đang ăn thì cô từ phòng bước ra, thấy Chu Thần đã mặc trang phục mới, cô ngạc nhiên cất lời:
- Quần áo ở đâu mà anh thay ra vậy?
Cô đi đến gần, anh nắm lấy tay Song Kê rồi kéo cô ngồi lên đùi anh, còn tinh tế vòng một tay ôm lấy eo cô. Nhìn tóc anh vẫn còn ẩm ướt, cô đoán anh vừa tắm xong:
- Tôi mang theo.
Nghĩ ngợi một lúc cô lại càng thấy chóng mặt, cơ thể mệt lã vì đã dùng quá nhiều năng lực dù trước đây cô chưa từng bị như vậy. Song Kê cứ thế ngủ thiếp đi, chẳng còn sức để bận tâm những thứ đang diễn ra xung quanh.
Chu Thần mặc sức tung hoành trong bếp, anh sắn cao tay áo sơ mi, thao tác cầm dao điêu luyện, từng khúc rau củ nhanh chóng được cắt ra, trông đều đặn đẹp mắt vô cùng. Mùi thơm của món anh đang được chế biến lan tỏa cả không gian, cô đang ngủ mà vẫn vô thức chép miệng thèm ăn.
Một lúc sau anh bê một bát cháo vào phòng rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Thấy cô đang ngủ, anh không vội gọi cô dậy. Chu Thần đưa tay vén nhẹ vài sợi tóc đang bám trên khuôn mặt xinh đẹp, anh im lặng ngắm nhìn cô lúc ngủ.
Trông cô đáng yêu như vậy, anh lại không kiềm lòng được mà cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Ngày hôm nay Chu Thần bận nhiều việc ở công ty, buổi chiều anh còn có cuộc họp quan trọng nên mãi đến tối mới có thể tìm cô. Thật ra là anh cố tình đến đây để gặp Song Kê, anh không có ý định ăn xong chùi mép, ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là Chu Thần vẫn còn bối rối trong chính mối quan hệ mập mờ giữa cả hai.
Cô bất chợt tỉnh giấc, đôi mắt to tròn nhìn anh đang ngồi cạnh. Thấy cô đã thức, Chu Thần nhỏ nhẹ đáp:
- Tôi đã nấu cháo cho cô rồi, mau ăn đi, để tôi ra ngoài mua thuốc.
Anh vừa định đứng dậy rời đi thì Song Kê vội nắm lấy tay anh giữ lại:
- Không cần đâu, em không muốn uống thuốc, chỉ cần anh ở lại bên cạnh em là được.
Chu Thần thấy cô bị sốt nên nóng lòng lo lắng nhưng Song Kê lại có vẻ bình thản.
- Không uống thuốc thì sao khỏi bệnh được.
Cô nụ cười rồi bắt đầu làm nũng:
- Chỉ cần được anh chăm sóc thì em sẽ khỏi bệnh thôi, bởi vì anh chính là liều thuốc của em mà. Anh có thể đút em ăn được không?
Anh thấy dù cô bị sốt nhưng vẫn còn thừa sức để nhõng nhẽo. Dù biết cô đang muốn làm nũng nhưng Chu Thần cũng không chút từ chối, anh rõ ràng rất nuông chiều cô nhưng ngoài miệng cứ vờ tỏ ra lạnh lùng.
Cầm bát cháo trên tay, anh cẩn trọng thổi từng thìa rồi đưa đến tận miệng cô.
- Tôi thấy giống như tôi đang chăm trẻ vậy.
Cô ăn thìa cháo mà anh đút rồi nở nụ cười:
- Thì em đáng yêu có khác gì trẻ con đâu chứ. Mà anh nấu ăn ngon như vậy sao lại bảo là không biết nấu chứ?
Cô phải thừa nhận cháo anh nấu rất ngon, còn ngon hơn cả cô nấu. Chu Thần vừa đút cháo cho cô, vừa nhẹ nhàng đáp:
- Đây là lần đầu tiên tôi nấu, tôi vừa xem trên mạng và nấu theo thôi.
Nghe anh nói điều này càng khiến cô thêm cảm động. Song Kê bất chấp liêm sỉ mà thốt lên:
- Thì ra anh vì em mà nấu ăn sao?
Điều này thì anh chẳng thế chối cãi được, Chu Thần không phũ nhận mà nhẹ nhàng thừa nhận:
- Phải, vậy nên cô phải ăn nhiều vào.
Anh ngọt ngào thế này cô lại càng thêm si mê anh, dù cơ thể đang kiệt sức nhưng Song Kê cũng không thấy mỏi mệt nữa.
- Ngày nào cũng được anh nấu cho ăn thì tốt biết mấy.
Cô làm nũng nói bâng quơ một câu, nào ngờ anh đáp lời:
- Được, vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho cô ăn.
Hôm nay anh đột nhiên dễ tính, cô nói gì cũng chiều theo nên Song Kê cảm thấy rất bất ngờ.
- Vậy tối nay em muốn anh ở lại với em có được không?
Cô đang được đà nên phải tận dụng cơ hội để đòi hỏi. Thấy Song Kê đang bị sốt nên anh cũng nhường nhịn mà chiều chuộng theo ý cô.
- Nếu cô ăn hết bát cháo này thì tôi sẽ ở lại.
Thật ra khi quyết định đến nhà cô thì đêm nay anh cũng không muốn trở về, nếu Song Kê không yêu cầu, anh vẫn sẽ ở lại.
- Tất nhiên là hết rồi, thậm chí em có thể ăn thêm một bát nữa. Mà hình như anh vẫn chưa ăn gì, em muốn nấu cho anh, không ngờ anh lại phải chăm sóc em.
Lúc nãy anh nói vẫn chưa ăn chiều, cô muốn nấu cho anh một bữa thật ngon nhưng không ngờ lại thành ra anh phải chăm sóc cô.
- Vẫn còn đồ ăn trong bếp, lát nữa tôi sẽ ăn sau.
Sau khi cho cô ăn no bụng, anh không quên rửa bát và dọn dẹp bếp núc rồi dùng bữa chiều muộn. Anh đang ăn thì cô từ phòng bước ra, thấy Chu Thần đã mặc trang phục mới, cô ngạc nhiên cất lời:
- Quần áo ở đâu mà anh thay ra vậy?
Cô đi đến gần, anh nắm lấy tay Song Kê rồi kéo cô ngồi lên đùi anh, còn tinh tế vòng một tay ôm lấy eo cô. Nhìn tóc anh vẫn còn ẩm ướt, cô đoán anh vừa tắm xong:
- Tôi mang theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.