Chương 3: 5
Lê Hoa Yên Vũ
02/11/2016
Luyến chiến
Chương 4
Cương không được thì phải nhu, dù sao hiện tại hắn cũng cần ăn cơm, Đông Phương Hủ phi thường thắc mắc, chẳng lẽ Tề Tử Nhân thấy tiền liền không biết đói bụng? Y hẳn là cũng chưa ăn gì đi: “Tề tiểu đệ, Tề đại ca, Tề gia gia, ta van ngươi a, đi nấu cơm đi. Cho dù hận ta cũng nên nghĩ tới dạ dày chính mình a” Cuộc đời chính là không tệ như vậy, nói đùa chứ thái độ đối tiểu tử kia cũng là một trải nghiệm mới mẻ, ngày đầu tiên ở chung, Đông Phương Hủ hy vọng có thể tìm ra phương pháp tối có thể đả động Tề Tử Nhân.
“Từ từ, chờ ta đếm xong đã” Tề Tử Nhân cũng không ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng vẫn nhìn vào xấp tiền, một bên lầm bầm làu bàu: “Hắc hắc, thiệt nhiều a, thiệt nhiều a, nhiều lắm nhiều lắm, ha ha ha ha, ta hình như chưa bao giờ được cầm nhiều tiền vậy a, trời ạ, thích quá nha , kia câu nói như thế nào nhỉ, đông bắc đích, đúng đúng, là kẻ trộm thích a, ha ha ha, so với đương kẻ trộm đều thích a. . . . . .” (*)
Đông Phương Hủ thở dài, như vậy là chiêu thứ nhất hoàn toàn thất bại, nhìn thấy ngón tay Tề Tử Nhân không ngừng đếm tiền, hắn bắt đầu thực thi phương án thứ hai: “ Tề Tử Nhân, ngươi hiện tại là do bắt đầu chiếu cố cuộc sống của ta mới được nhiều tiền như vậy, hiểu chưa? Ta đã nói rồi, nếu ngươi làm cho lâm thời chủ nhân cảm thấy không hài lòng, ta có thể khấu trừ tiền thưởng của ngươi nga, ân, hiện tại chủ nhân ngươi đang phi thường đói bụng, chủ nhân thực sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng, ngươi hiểu không?”
“Hiểu được hiểu được.”Tề tử nhân hoảng hốt gật đầu, ngón tay linh hoạt còn đang thượng hạ phiên phi (1).
“Hiểu cái đầu ngươi, trừ tiền trừ tiền” Đông Phương Hủ tức đến nỗi lời thô tục đều nói ra, vung tay đập bàn. Tề Tử Nhân còn đang đắm chìm trong khoái hoạt kiến tiền cuối cùng cũng khôi phục tinh thần.
“Ta, ta đi nấu cơm ngay đây.”Hắn ngoan ngoãn đem tiền để lại trên bàn, vừa đi được năm bước đã vội quay đầu: “Cái kia. . . . . . Ngươi phải nhớ kỹ a, không được lén lấy lại nga, không đúng, nửa tờ cũng không được lấy. . . . . .”
“Mau. Đi. Làm. Cơm” Đông Phương Hủ nặn ra từng chữ, ngữ khí lạnh lẽo khiến cho Tề Tử Nhân ý thức được nếu không cho thằng này ăn no, hắn thực có thể biến thành bạo long mà lấy lại tiền, thật là, không phải đói bụng sao? Có gì quan trọng, bụng là của mình, đến lúc đó ăn no là được rồi, nhưng tiền a, tiền a, đó là tiền a, tiền ở trong tay cũng không đếm hết ngay được, này… này quả thật là sỉ nhục đồng tiền mà. Y vừa bắc nồi vừa căm giận nghĩ.
Kỳ thật Đông Phương Hủ cũng phi thường buồn bực khó hiểu, từ cổ chí kim người ta đã nói tiền tài là vậy ngoài thân, vật ngoài thân a, Tề Tử Nhân sao lại không hiểu đạo lý này? Đói bụng cũng có thể khoái nhạc ngồi đếm tiền, tiền kia đúng là vương bát đản, bụng mới là của mình a, thân thể mà bị tổn thương, bao nhiêu tiền cũng không bù được, không phải sao?
Khi hắn đem điều thắc mắc này ra hỏi, Tề Tử Nhân đang đứng sao tương phi thường khinh thường trả lời: “Đói bụng một lát tính cái gì, dân chúng cổ đại chịu nhiều áp bức như vậy, có mấy người có thể ăn no, không ăn vẫn hảo hảo sống, cũng không có nghe ai nói đói hai ngày liền chết, ta bây giờ một chút cũng không đói” nói xong lại mở nồi ra đảo.
Đông Phương Hủ thực không biết nói gì, xem ra tính cách tiễn nô của Tề Tử Nhân đã muốn ăn vào trong máu. Lắc đầu cười cười, hắn vươn tay gõ gõ vào xấp tiền, thầm nghĩ mị lực của thứ này quả thật ghê gớm, Nhưng vẫn khôgn hiểu vì sao, tuy rằng bộ dáng Tề Tử Nhân tham lam vậy, hắn thủy chung vẫn không thể đem đối phương đánh đồng với những kẻ tiểu nhân lòng tham không đáy mà hắn biết.
“ Không cho ngươi đụng đến tiền của ta, mất đi tí nào ngươi phải đền lại gấp đôi cho ta” Tề Tử Nhân vừa sao tương vừa quay lại nahwmf hướng Đông Phương Hủ kêu, cứ như một con cún bị đoạt mất thức ăn, ngay cả bộ dáng nồi giận đùng đùng đều đáng yêu cực kì.
“Kỳ quái, tai ngươi nhìn cũng thức bình thường a, cũng không dài như tai lừa, làm thế nào thanh âm nhỏ như vậy cũng nghe được?” Đông Phương Hủ cười cười rút tay về, bỗng nhiên phấn chán bước đến: “Cái gì? Ngươi nói tiền của ngươi à, chúng ta mới ở chung ngày đầu tiên, ngươi liền đem một tháng tiền thưởng trở thành của mình, ta nói, khi ta không hài lòng là sẽ trừ bớt tiền nha.”
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ chuyện gì gây trở ngại, vì tiền, một tháng này ta có thể chịu được bất kì yêu cầu vô lí nào của ngươi” Tề Tử Nhân tắt bếp, bày ra một chén to tương sao, sau đó lại đổ từ trong nồi ra một tô to trăng trắng toàn… mì sợi.
Đppng phương Hủ nhìn trừng trừng tô mì và tương sao trên bàn nửa giờ, mới phất tiếng rống giận không dám tin: “ Tề Tử Nhân, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta sống chung, ngươi ngươi ngươi… ngươi lại cho ăn cái thứ này? Phương đông hủ thẳng suy nghĩ con ngươi xem trên bàn đích một chén diện điều cùng một mâm sao tương, nửa phần chung sau hắn phát ra không dám tin đích rống giận: “Tề tử nhân, hôm nay là chúng ta cùng nhau cuộc sống đích ngày đầu tiên, ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi khiến cho ta ăn cái này sao không? Mì sợi, ngươi. . . . . . sao ngươi có thể làm thế, a a a, không được, trừ tiền trừ tiền, ta phải trừ tiền.” Hắn giương nanh múa vuốt la to, tựa hồ rất muốn nhày bổ vào Tề Tử Nhân hung hăng cắn mấy phát cho hả giận.
Chương 5
“Ngươi không phải rất đói sao? Để giải quyết bụng đói nhanh nhất mà tiện nhất chính là mì sợi (2)” Tề Tử Nhân cãi lại.
“Vậy sao không làm mì ăn liền luôn đi? Không phải càng tiện sao?” Đong Phương Hủ nghiến răng nghiến lợi, nghĩ muốn rút lại mấy tờ tiền Tề Tử Nhân xem còn quan trọng hơn tính mạng.
“Mì ăn liền không đủ mỹ vị, ta nói chính là thức ăn vừa nhanh lại vừa đủ mỹ vị cơ.” Tề Tử Nhân gắp ra một bát lớn mì sợi tuyết trắng mên dẻo, đổ lên trên mặt thịt bằm sao tương vừa làm: “OK, bữa tối hoàn thành, lâm thời chủ nhân thỉnh dùng bữa đi.” Hắn lại làm cho chính mình một chén.
“Ngươi cho là ta chưa từng ăn mì sợi chắc? Mỹ vị cái quỷ, ta nói cho ngươi hay, ta ăn mà mất hứng là sẽ trừ tiền của ngươi đấy, lo mà cẩn thận”. Còn chưa nói xong, hắn đã suýt khí lẹch mũi, vì Tề Tử Nhân tay phải còn đang ăn, tay trái đã muốn đem tiền giữ chặt, rất có tư thế thà mất tay chứ không chịu để mất tiền.
“Ăn đi Đông Phương Hủ, ta không lừa ngươi, mì sợi ta làm chính là có thể khiến cho ca ca ta tạm thời quên kiếm tiền đó.” Tề Tử Nhân mỉm cười, tựa hồ cực kì tự tin vào tay nghề của mình.
Đông Phương Hủ giận dỗi cắn một ngụm mì, khôgn có lì do gì hơn chuyện có thể hung hăn phản bác câu nói của Tề Tử Nhân, hơn nữa còn có thể đối hắn mà châm chọc, khiêu khích.
Nhưng vừa ăn một miếng hắn đã ngây ngẩn cả ngươi, bất tri bất giác đem mì ăn sạch, hoàn toàn vứt hỏ hình tượng quý công tử cao nhã mà đối bát mì lang thôn hổ yết, hơn nữa vừa tự kiểm điểm nghiêm khắc hành vi xem thường mì sợi vừa nãy. Đối vỡi mỹ vị chưa từng nếm qua này, ngày cả hành động lấy tiền để áp chế Tề Tử Nhân đều có vẻ như vậy đê tiện vô sỉ.
“Thế nào? Ăn ngon không? Có thể không cần trừ tiền không?” Kỳ thật Tề Tử Nhân chỉ cần nhìn đến bộ dáng Đông Phương Hủ liền đã biết kết quả, sở dĩ còn hỏi là vì trong lòng còn có suy tính khác.
“Ân, ăn ngon, thật sự là ăn quá ngon , ta chưa từng nếm qua mì nào ngon như vậy, Tề Tử Nhân, ngươi đã làm như thế nào vậy?” Hắn nhanh chóng ăn xong một bát, lại làm thêm một bát, còn học Tề Tử Nhân rưới một vòng tương trấp trên mặt.
“Nói cho ngươi ngươi cũng không làm được” Ánh mắt Tề Tử Nhân sang lấp lánh: “Cái kia Đông Phương Hủ, ngươi đã nói, không thể ăn sẽ trừ tiền, còn ăn ngon.. có được thêm tiền không?”
Đông Phương Hủ đương nuốt một ngụm tương liền bị nghẹn, phải dùng sức nuốt vài lầm mới xong, vội uống liền mấy ngụm nước: “Không có, thức ăn ngon là bổn phận của ngươi, khó ăn thì trừ tiền cũng là thiên kinh địa nghĩa (3)”
“Một chút cũng không có sao?” Tề Tử Nhân thất vọng hỏi: “Một đồng thôi cũng được a” Y giương đôi mắt cún con tội nghiệp nhìn Đông Phương Hủ.
“Một… một đồng ngươi cũng không ghét bỏ?” Đông Phương Hủ hít vào một ngụm khí lạnh: “Tề Tử Nhân, không… không cần phải vì một đồng tiền kia mà bán luôn tôn nghiêm của chính mình chứ?”
“Thiết, cái gì tôn nghiêm, ta là tranh thủ lợi ích tốt nhất nhờ vào tay nghề của chính mình, giữ tôn nghiêm làm cái gì?” Tề Tử Nhân hừ một tiếng, lại tiếp tục cúi đầu ăn, trên mặt lộ ra một vẻ thất vọng.
Đông Phương Hủ phát hiện bản thân thật không chịu được biểu tình này của sửu nam hài (4) trước mặt, hắn co hồ ngay lập tức giơ tay đầu hàng: “Hảo, thêm mười đồng” Nói xong quả nhiên thấy Tề Tử Nhân kinh hỉ ngẩng đầu, một bên nhảy nhót hô: “Thật sự? Thêm mười đồng tiền, ngươi không gạt ta?”
Đông Phương Hủ không rõ vì cái gì chỉ mười đồng tiền đã khiến Tề Tử Nhân hưng phấn thành cái dạng này, chẳng lẽ hắn kiếp trước là ngạ tử quỷ kiêm Dương Bạch Lao (5)? Cho nên mới nấu ăn thật ngon lại đối tiền tài khát vọng cực kỳ, bất quá nghi vấn này hiển nhiên là không có khả năng có đáp án.
Bữa tối rốt cuộc cũng xong, Tề Tử Nhân dọn bát đũa xong liền đến ngồi trên ghế sô pha, còn thật sự đếm lại hai xấp tiền. Đông Phương Hủ lại mở máy tính xách tay xem xét tài liệu và kế hoạch của công ty. Một bầu không khí im lặng, chiếc LDC Tv trước mặt hai người cũng chẳng khác gì một cái bình hoa. (**)
Đông Phương Hủ vừa lòng xem hết một phần kế hoạch, ngẩng đầu lên, lại thấy Tề Tử Nhân còn đang đếm lại tiền, hắn kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Có một vạn đồng mà thôi, sao mà đếm lâu như vậy? Ta thấy ngươi ngươi yêu đương tiền đến vậy, đếm tiền tuyệt đối khôgn nên chậm như vậy a.”
“Ta bị thích đếm tiền mà.” Tề Tử Nhân vừa lòng ôm tiền vào trong ngực, giống như ôm một con gà mái đẻ trứng vàng.
“Bị thích? Vì cái gì? Sợ đếm sai sao?” Đông Phương Hủ rất có tinh thần, Tề Tử Nhân tuy rằng ham tiền, nhưng lại không làm hắn phản cảm mà còn ngược lại, hắn cũng tự ý thức được đó là chuyện lạ bây giờ mới có.
“Ân, cũng không hẳn như vậy.” Tề Tử Nhân mỉm cười với xấp tiền Tề tử nhân đối với tiền mặt nhóm mỉm cười: “Ta đếm tiền xong sẽ nghĩ, có khi nào đếm sai không? Đếm lại một lần có khi lại được nhiều hơn không biết chừng.” Không đợi y nói xong, Đông Phương Hủ đã muốn ngã ngửa khỏi ghế sô pha, đi kèm theo đó là tiếng thét: “Ta kháo, không phải chứ? Tề Tử Nhân ngươi sẽ không tham tiền đến mức như vậy đi?
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chú giải:
(1) Nguyên văn: [上下翻飞] thượng hạ phiên phi, nghĩa là tung bay lên xuống ( ò_ó ) kiểu hình ảnh tay em đếm tiền thiệt là “bay bổng” á…
(2) Nguyên văn: [炸酱面] tạc tương diện, giống như vầy
Photobucket
(3) Nguyên văn: [天经地义] thiên kinh địa nghĩa: đạo lí hiển nhiên
(4) Sửu nam hài: thằng nhóc xấu xí..
(5) Nguyên văn: [饿死鬼兼杨白劳] ngạ tử quỷ kiêm Dương Bạch Lao
Ngạ tử quỷ: quỷ chết đói
Dương Bạch Lao: hình tượng nhân vật Dương Bạch Lao trong phim ‘Bạch Mao Nữ’. Ông này bị Hoàng Thế Nhân ỷ giàu có ức hiếp, cưỡng bức con gái ông ta là Hỉ Nhi, còn bị ép chết.
Này đại khái có thể hiểu là kiếp trước em chết đói chết nghèo nên kiếp này nấu ăn vừa ngon vừa mê tiền..
(*)(**): thề là bạn ứ hiểu được T^T
~*~*~*~*~*~*~
P/s: *chớp chớp mắt* tình hình là hôm nay có hứng, edit gần hết phần sau rồi… có nên post luôn không nhỉ…
Chương 4
Cương không được thì phải nhu, dù sao hiện tại hắn cũng cần ăn cơm, Đông Phương Hủ phi thường thắc mắc, chẳng lẽ Tề Tử Nhân thấy tiền liền không biết đói bụng? Y hẳn là cũng chưa ăn gì đi: “Tề tiểu đệ, Tề đại ca, Tề gia gia, ta van ngươi a, đi nấu cơm đi. Cho dù hận ta cũng nên nghĩ tới dạ dày chính mình a” Cuộc đời chính là không tệ như vậy, nói đùa chứ thái độ đối tiểu tử kia cũng là một trải nghiệm mới mẻ, ngày đầu tiên ở chung, Đông Phương Hủ hy vọng có thể tìm ra phương pháp tối có thể đả động Tề Tử Nhân.
“Từ từ, chờ ta đếm xong đã” Tề Tử Nhân cũng không ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng vẫn nhìn vào xấp tiền, một bên lầm bầm làu bàu: “Hắc hắc, thiệt nhiều a, thiệt nhiều a, nhiều lắm nhiều lắm, ha ha ha ha, ta hình như chưa bao giờ được cầm nhiều tiền vậy a, trời ạ, thích quá nha , kia câu nói như thế nào nhỉ, đông bắc đích, đúng đúng, là kẻ trộm thích a, ha ha ha, so với đương kẻ trộm đều thích a. . . . . .” (*)
Đông Phương Hủ thở dài, như vậy là chiêu thứ nhất hoàn toàn thất bại, nhìn thấy ngón tay Tề Tử Nhân không ngừng đếm tiền, hắn bắt đầu thực thi phương án thứ hai: “ Tề Tử Nhân, ngươi hiện tại là do bắt đầu chiếu cố cuộc sống của ta mới được nhiều tiền như vậy, hiểu chưa? Ta đã nói rồi, nếu ngươi làm cho lâm thời chủ nhân cảm thấy không hài lòng, ta có thể khấu trừ tiền thưởng của ngươi nga, ân, hiện tại chủ nhân ngươi đang phi thường đói bụng, chủ nhân thực sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng, ngươi hiểu không?”
“Hiểu được hiểu được.”Tề tử nhân hoảng hốt gật đầu, ngón tay linh hoạt còn đang thượng hạ phiên phi (1).
“Hiểu cái đầu ngươi, trừ tiền trừ tiền” Đông Phương Hủ tức đến nỗi lời thô tục đều nói ra, vung tay đập bàn. Tề Tử Nhân còn đang đắm chìm trong khoái hoạt kiến tiền cuối cùng cũng khôi phục tinh thần.
“Ta, ta đi nấu cơm ngay đây.”Hắn ngoan ngoãn đem tiền để lại trên bàn, vừa đi được năm bước đã vội quay đầu: “Cái kia. . . . . . Ngươi phải nhớ kỹ a, không được lén lấy lại nga, không đúng, nửa tờ cũng không được lấy. . . . . .”
“Mau. Đi. Làm. Cơm” Đông Phương Hủ nặn ra từng chữ, ngữ khí lạnh lẽo khiến cho Tề Tử Nhân ý thức được nếu không cho thằng này ăn no, hắn thực có thể biến thành bạo long mà lấy lại tiền, thật là, không phải đói bụng sao? Có gì quan trọng, bụng là của mình, đến lúc đó ăn no là được rồi, nhưng tiền a, tiền a, đó là tiền a, tiền ở trong tay cũng không đếm hết ngay được, này… này quả thật là sỉ nhục đồng tiền mà. Y vừa bắc nồi vừa căm giận nghĩ.
Kỳ thật Đông Phương Hủ cũng phi thường buồn bực khó hiểu, từ cổ chí kim người ta đã nói tiền tài là vậy ngoài thân, vật ngoài thân a, Tề Tử Nhân sao lại không hiểu đạo lý này? Đói bụng cũng có thể khoái nhạc ngồi đếm tiền, tiền kia đúng là vương bát đản, bụng mới là của mình a, thân thể mà bị tổn thương, bao nhiêu tiền cũng không bù được, không phải sao?
Khi hắn đem điều thắc mắc này ra hỏi, Tề Tử Nhân đang đứng sao tương phi thường khinh thường trả lời: “Đói bụng một lát tính cái gì, dân chúng cổ đại chịu nhiều áp bức như vậy, có mấy người có thể ăn no, không ăn vẫn hảo hảo sống, cũng không có nghe ai nói đói hai ngày liền chết, ta bây giờ một chút cũng không đói” nói xong lại mở nồi ra đảo.
Đông Phương Hủ thực không biết nói gì, xem ra tính cách tiễn nô của Tề Tử Nhân đã muốn ăn vào trong máu. Lắc đầu cười cười, hắn vươn tay gõ gõ vào xấp tiền, thầm nghĩ mị lực của thứ này quả thật ghê gớm, Nhưng vẫn khôgn hiểu vì sao, tuy rằng bộ dáng Tề Tử Nhân tham lam vậy, hắn thủy chung vẫn không thể đem đối phương đánh đồng với những kẻ tiểu nhân lòng tham không đáy mà hắn biết.
“ Không cho ngươi đụng đến tiền của ta, mất đi tí nào ngươi phải đền lại gấp đôi cho ta” Tề Tử Nhân vừa sao tương vừa quay lại nahwmf hướng Đông Phương Hủ kêu, cứ như một con cún bị đoạt mất thức ăn, ngay cả bộ dáng nồi giận đùng đùng đều đáng yêu cực kì.
“Kỳ quái, tai ngươi nhìn cũng thức bình thường a, cũng không dài như tai lừa, làm thế nào thanh âm nhỏ như vậy cũng nghe được?” Đông Phương Hủ cười cười rút tay về, bỗng nhiên phấn chán bước đến: “Cái gì? Ngươi nói tiền của ngươi à, chúng ta mới ở chung ngày đầu tiên, ngươi liền đem một tháng tiền thưởng trở thành của mình, ta nói, khi ta không hài lòng là sẽ trừ bớt tiền nha.”
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ chuyện gì gây trở ngại, vì tiền, một tháng này ta có thể chịu được bất kì yêu cầu vô lí nào của ngươi” Tề Tử Nhân tắt bếp, bày ra một chén to tương sao, sau đó lại đổ từ trong nồi ra một tô to trăng trắng toàn… mì sợi.
Đppng phương Hủ nhìn trừng trừng tô mì và tương sao trên bàn nửa giờ, mới phất tiếng rống giận không dám tin: “ Tề Tử Nhân, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta sống chung, ngươi ngươi ngươi… ngươi lại cho ăn cái thứ này? Phương đông hủ thẳng suy nghĩ con ngươi xem trên bàn đích một chén diện điều cùng một mâm sao tương, nửa phần chung sau hắn phát ra không dám tin đích rống giận: “Tề tử nhân, hôm nay là chúng ta cùng nhau cuộc sống đích ngày đầu tiên, ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi khiến cho ta ăn cái này sao không? Mì sợi, ngươi. . . . . . sao ngươi có thể làm thế, a a a, không được, trừ tiền trừ tiền, ta phải trừ tiền.” Hắn giương nanh múa vuốt la to, tựa hồ rất muốn nhày bổ vào Tề Tử Nhân hung hăng cắn mấy phát cho hả giận.
Chương 5
“Ngươi không phải rất đói sao? Để giải quyết bụng đói nhanh nhất mà tiện nhất chính là mì sợi (2)” Tề Tử Nhân cãi lại.
“Vậy sao không làm mì ăn liền luôn đi? Không phải càng tiện sao?” Đong Phương Hủ nghiến răng nghiến lợi, nghĩ muốn rút lại mấy tờ tiền Tề Tử Nhân xem còn quan trọng hơn tính mạng.
“Mì ăn liền không đủ mỹ vị, ta nói chính là thức ăn vừa nhanh lại vừa đủ mỹ vị cơ.” Tề Tử Nhân gắp ra một bát lớn mì sợi tuyết trắng mên dẻo, đổ lên trên mặt thịt bằm sao tương vừa làm: “OK, bữa tối hoàn thành, lâm thời chủ nhân thỉnh dùng bữa đi.” Hắn lại làm cho chính mình một chén.
“Ngươi cho là ta chưa từng ăn mì sợi chắc? Mỹ vị cái quỷ, ta nói cho ngươi hay, ta ăn mà mất hứng là sẽ trừ tiền của ngươi đấy, lo mà cẩn thận”. Còn chưa nói xong, hắn đã suýt khí lẹch mũi, vì Tề Tử Nhân tay phải còn đang ăn, tay trái đã muốn đem tiền giữ chặt, rất có tư thế thà mất tay chứ không chịu để mất tiền.
“Ăn đi Đông Phương Hủ, ta không lừa ngươi, mì sợi ta làm chính là có thể khiến cho ca ca ta tạm thời quên kiếm tiền đó.” Tề Tử Nhân mỉm cười, tựa hồ cực kì tự tin vào tay nghề của mình.
Đông Phương Hủ giận dỗi cắn một ngụm mì, khôgn có lì do gì hơn chuyện có thể hung hăn phản bác câu nói của Tề Tử Nhân, hơn nữa còn có thể đối hắn mà châm chọc, khiêu khích.
Nhưng vừa ăn một miếng hắn đã ngây ngẩn cả ngươi, bất tri bất giác đem mì ăn sạch, hoàn toàn vứt hỏ hình tượng quý công tử cao nhã mà đối bát mì lang thôn hổ yết, hơn nữa vừa tự kiểm điểm nghiêm khắc hành vi xem thường mì sợi vừa nãy. Đối vỡi mỹ vị chưa từng nếm qua này, ngày cả hành động lấy tiền để áp chế Tề Tử Nhân đều có vẻ như vậy đê tiện vô sỉ.
“Thế nào? Ăn ngon không? Có thể không cần trừ tiền không?” Kỳ thật Tề Tử Nhân chỉ cần nhìn đến bộ dáng Đông Phương Hủ liền đã biết kết quả, sở dĩ còn hỏi là vì trong lòng còn có suy tính khác.
“Ân, ăn ngon, thật sự là ăn quá ngon , ta chưa từng nếm qua mì nào ngon như vậy, Tề Tử Nhân, ngươi đã làm như thế nào vậy?” Hắn nhanh chóng ăn xong một bát, lại làm thêm một bát, còn học Tề Tử Nhân rưới một vòng tương trấp trên mặt.
“Nói cho ngươi ngươi cũng không làm được” Ánh mắt Tề Tử Nhân sang lấp lánh: “Cái kia Đông Phương Hủ, ngươi đã nói, không thể ăn sẽ trừ tiền, còn ăn ngon.. có được thêm tiền không?”
Đông Phương Hủ đương nuốt một ngụm tương liền bị nghẹn, phải dùng sức nuốt vài lầm mới xong, vội uống liền mấy ngụm nước: “Không có, thức ăn ngon là bổn phận của ngươi, khó ăn thì trừ tiền cũng là thiên kinh địa nghĩa (3)”
“Một chút cũng không có sao?” Tề Tử Nhân thất vọng hỏi: “Một đồng thôi cũng được a” Y giương đôi mắt cún con tội nghiệp nhìn Đông Phương Hủ.
“Một… một đồng ngươi cũng không ghét bỏ?” Đông Phương Hủ hít vào một ngụm khí lạnh: “Tề Tử Nhân, không… không cần phải vì một đồng tiền kia mà bán luôn tôn nghiêm của chính mình chứ?”
“Thiết, cái gì tôn nghiêm, ta là tranh thủ lợi ích tốt nhất nhờ vào tay nghề của chính mình, giữ tôn nghiêm làm cái gì?” Tề Tử Nhân hừ một tiếng, lại tiếp tục cúi đầu ăn, trên mặt lộ ra một vẻ thất vọng.
Đông Phương Hủ phát hiện bản thân thật không chịu được biểu tình này của sửu nam hài (4) trước mặt, hắn co hồ ngay lập tức giơ tay đầu hàng: “Hảo, thêm mười đồng” Nói xong quả nhiên thấy Tề Tử Nhân kinh hỉ ngẩng đầu, một bên nhảy nhót hô: “Thật sự? Thêm mười đồng tiền, ngươi không gạt ta?”
Đông Phương Hủ không rõ vì cái gì chỉ mười đồng tiền đã khiến Tề Tử Nhân hưng phấn thành cái dạng này, chẳng lẽ hắn kiếp trước là ngạ tử quỷ kiêm Dương Bạch Lao (5)? Cho nên mới nấu ăn thật ngon lại đối tiền tài khát vọng cực kỳ, bất quá nghi vấn này hiển nhiên là không có khả năng có đáp án.
Bữa tối rốt cuộc cũng xong, Tề Tử Nhân dọn bát đũa xong liền đến ngồi trên ghế sô pha, còn thật sự đếm lại hai xấp tiền. Đông Phương Hủ lại mở máy tính xách tay xem xét tài liệu và kế hoạch của công ty. Một bầu không khí im lặng, chiếc LDC Tv trước mặt hai người cũng chẳng khác gì một cái bình hoa. (**)
Đông Phương Hủ vừa lòng xem hết một phần kế hoạch, ngẩng đầu lên, lại thấy Tề Tử Nhân còn đang đếm lại tiền, hắn kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Có một vạn đồng mà thôi, sao mà đếm lâu như vậy? Ta thấy ngươi ngươi yêu đương tiền đến vậy, đếm tiền tuyệt đối khôgn nên chậm như vậy a.”
“Ta bị thích đếm tiền mà.” Tề Tử Nhân vừa lòng ôm tiền vào trong ngực, giống như ôm một con gà mái đẻ trứng vàng.
“Bị thích? Vì cái gì? Sợ đếm sai sao?” Đông Phương Hủ rất có tinh thần, Tề Tử Nhân tuy rằng ham tiền, nhưng lại không làm hắn phản cảm mà còn ngược lại, hắn cũng tự ý thức được đó là chuyện lạ bây giờ mới có.
“Ân, cũng không hẳn như vậy.” Tề Tử Nhân mỉm cười với xấp tiền Tề tử nhân đối với tiền mặt nhóm mỉm cười: “Ta đếm tiền xong sẽ nghĩ, có khi nào đếm sai không? Đếm lại một lần có khi lại được nhiều hơn không biết chừng.” Không đợi y nói xong, Đông Phương Hủ đã muốn ngã ngửa khỏi ghế sô pha, đi kèm theo đó là tiếng thét: “Ta kháo, không phải chứ? Tề Tử Nhân ngươi sẽ không tham tiền đến mức như vậy đi?
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chú giải:
(1) Nguyên văn: [上下翻飞] thượng hạ phiên phi, nghĩa là tung bay lên xuống ( ò_ó ) kiểu hình ảnh tay em đếm tiền thiệt là “bay bổng” á…
(2) Nguyên văn: [炸酱面] tạc tương diện, giống như vầy
Photobucket
(3) Nguyên văn: [天经地义] thiên kinh địa nghĩa: đạo lí hiển nhiên
(4) Sửu nam hài: thằng nhóc xấu xí..
(5) Nguyên văn: [饿死鬼兼杨白劳] ngạ tử quỷ kiêm Dương Bạch Lao
Ngạ tử quỷ: quỷ chết đói
Dương Bạch Lao: hình tượng nhân vật Dương Bạch Lao trong phim ‘Bạch Mao Nữ’. Ông này bị Hoàng Thế Nhân ỷ giàu có ức hiếp, cưỡng bức con gái ông ta là Hỉ Nhi, còn bị ép chết.
Này đại khái có thể hiểu là kiếp trước em chết đói chết nghèo nên kiếp này nấu ăn vừa ngon vừa mê tiền..
(*)(**): thề là bạn ứ hiểu được T^T
~*~*~*~*~*~*~
P/s: *chớp chớp mắt* tình hình là hôm nay có hứng, edit gần hết phần sau rồi… có nên post luôn không nhỉ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.