Chương 58: Thiên Sinh Huyễn Đạo
Lão Hoạ
04/02/2022
“Tiếp theo!”
Trên sân lớn, một vị Di tộc tu sĩ hô lên, dù thời gian sắp hết, nhưng bọn hắn hay là vẫn say mê làm việc.
Phía sau vị binh sĩ này, ngồi đó ba người, hai nam một nữ. Nhìn qua liền biết con nhà thế tộc, là Hạo gia tộc tử được cử đến đây quan sát.
Trong đó ngồi ở giữa một vị nam tử một mực nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi Nhất Dạ Thiên Thu đi vào sân lớn, hắn mới bị kinh động.
“Ngươi là ai?” Nam tử ở giữa nói.
Nhất Dạ Thiên Thu không để ý hắn, đi đến trung tâm sân lớn, bước vào cự đại nón sắc lối vào, nhất cử tiến vô bên trong, dưới sự ngạc nhiên của đám người xung quanh.
Trong đó, ngạc nhiên nhất không ai khác, chính là Tàng Nhâm cùng Di Lang hai người, bọn hắn không hiểu, vì cái gì Nhất Dạ Thiên Thu lại đi vào bên trong?
“Thiếu chủ đang làm cái gì vậy a, tu vi Yêu Thú đi vào đó, hẳn phải chết không nghi ngờ.” Tàng Nhâm lát sau mới phản ứng lại.
“Thiếu chủ trước khi lên Kim Sơn nói không có tư cách tham dự Kim Thiên Môn, ta có thể hiểu. Nhưng từ Kim Sơn đi xuống, nói hắn không có tư cách, ở đây ai còn có tư cách?” Di Lang nữ tướng khó hiểu.
Tàng Nhâm lắc đầu cười khổ: “Thiếu chủ không dùng lẽ thường để cân nhắc, nếu như hắn dám tiến đến, hẳn là có nắm chắc.”
Di Lang nữ tướng nhìn Tàng Nhâm ánh mắt ngạc nhiên, trước đây nàng chưa từng nhìn thấy Tàng Nhâm một mặt này, đây là một loại mù quáng tin tưởng. Thanh niên Nhất Dạ Thiên Thu này rốt cuộc có mị lực như vậy sao?
Lúc này, trong cự đại nón sắc.
Một loại âm trầm u lãnh túc khí tức, không khí bị nhiễm đậm mùi máu tanh cùng chướng khí sọc vào mũi, Nhất Dạ Thiên Thu lập tức ho khan, cảm giác khó thở.
“Vù.”
Thanh âm xé gió vang lên, Nhất Dạ Thiên Thu làn da bắt đầu biến sắc, màu đen mạch máu bắt đầu xuất hiện, dần biến thành xanh lục.
Hai mắt tròng trắng bắt đầu hoá đen, nổi lên dày đặc tơ máu, từ đầu đến chân thì lại xanh lục.
Lục Tử Kiếp!
Nhưng lại có đột biến.
“Rắc rắc.”
Tiếng vỡ thuỷ tinh vang lên, nhưng lại không gặp bất kì hiện tượng gì, khác biệt chỉ là, vốn dĩ toàn thân nhiễm độc Nhất Dạ Thiên Thu lại khôi phục như lúc đầu, da vẻ hồng hào không một tỳ vết.
Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, vai trái hắn có một con xích hồng sắc tiểu Cổ, vai phải lại là lam sắc tiểu Cổ.
Yêu Cổ cùng Băng Huyễn Cổ!
Vừa rồi huyễn cảnh, là do Băng Huyễn Cổ phóng thích ra, mà rơi vào huyễn cảnh chính là thứ trong nón sắt.
Băng Huyễn Cổ không phải phàm vật, là trong Yêu Binh sinh linh, là một trong Nhị Bảo bồi dưỡng đi ra, tại tầng thứ chín dựng dục.
Há có thể là phàm vật?
“Xèo.”
Yêu Cổ tại vai trái hướng một góc phun ra tia nọc độc, trong độc mang theo mãnh liệt Hoả tính, Băng Huyễn Cổ cũng tiếp nối sau đó, băng hoả lực lượng song trọng công kích.
Từ trong hắc ám, một đoàn lục quang hiển hiện ra ngoài, chân thân rốt cuộc bị nhìn rõ, là một con toàn thân lục sắc cổ trùng.
...
Nửa canh giờ sau.
Ngoài sân lớn, đám người thi nhau bàn tán, bởi vì thời gian điều kiện chỉ là ba mươi hô hấp, Nhất Dạ Thiên Thu lại ở bên trong nửa canh giờ, sống chết không rõ.
“Không phải chứ, người đâu? Mau lôi hắn đi ra a, Di tộc các ngươi mau đem hắn ra ngoài.” Ngồi bên trái thanh niên, Hạo gia thế tử lên tiếng.
“Từ đâu tới đồ vật, hắn là dân đen sao? Lại dám cả gan bước vào bên trong, tự mình chuốc khổ, dám phá hỏng thí luyện, tru hắn tam tộc.” Nữ tử ngồi bên phải nói, cũng là Hạo gia thế tử.
Chỉ có ngồi ở giữa thanh niên kia, một mực nhìn vào cự đại nón sắc mà không nói, hắn ánh mắt thâm thuý vô cùng.
Tàng Nhâm khinh bỉ nói: “Bọn này tiểu tử chẳng qua là một đám sợ chết nhát gan, sẽ dám vào bên trong tìm thiếu chủ sao?”
Di Lang sốt ruột nói: “Hay là chúng ta ra mặt, ngăn lại chuyện này?”
“Lục Tử Kiếp, lục quang tử thần, danh tiếng này không phải hư huyễn mà có. Là một đời lại một đời đau thương tích luỹ, thật sự rất hung hiểm.”
Tàng Nhâm bóp chặt ngón tay, do dự hồi lâu, mới nói: “Ngươi có thể chống chế ba tên Hạo gia tộc tử kia sao? Nếu có thể, liền lập tức hành động.”
Di Lang ngữ khí tàn nhẫn nói: “Chỉ là ba tên Tiểu Yêu Cảnh trong Hạo gia, còn không làm khó được ta Di tộc lão tổ này.”
Nàng là Yêu Quân cấp cường giả, đặt ở đâu trong Yêu tộc mặc dù không tính là trụ cột, nhưng đều là thành phần trọng yếu không thể thiếu. Ngay cả Hạo gia, đều khát vọng lực lượng như vậy, hận không thể trực tiếp thâu tóm lấy.
Cho nên, dù nàng thân tại Di tộc, phụ thuộc Hạo gia, nhưng đại đa số Hạo gia thế tử đều không dám khinh rẻ nàng.
Có, cũng chỉ là duy nhất vị Tiểu Thế Tôn kia, bởi vì Tiểu Thế Tôn danh nghĩa này, là lão vương chủ phong cho, nàng không dám cãi.
Phía trước ba tên Hạo gia thế nam thế nữ này, cùng là tu vi Tiểu Yêu Cảnh, nhưng lại không như Hạo Thiên, không mang Tiểu Thế Tôn thân phận này.
Mà cho dù, cho dù là Hạo Thiên ở đây, thậm chí Hạo gia lão tổ ở đây, có thể làm gì nàng sao?
Nàng là phụng mệnh Tàng Thiên lão vương chủ làm việc, ai dám cản đường, ai liền phải chết!
Ngay tại lúc Di Lang tính ra mặt, từ trong khe hở cự đại nón sắt kia bước ra một đạo thân ảnh, sam bào tung theo gió, tiêu soái đến cực điểm.
Nam tử ngồi ở giữa đứng dậy, ánh mắt khó tin, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười: “Là người cũng tham vọng Kim Thiên Môn.”
Nữ tử cạnh bên thanh âm bén nhọn: “Hỗn trướng, tặc tử to gan, người đâu, bắt hắn lại cho bổn tiểu thư!”
Di tộc tu sĩ tay cầm xiềng xích, lập tức xông đến.
Di Lang bước ra quát lớn: “Dừng lại cho ta.”
Di tộc tu sĩ thấy nhà mình lão tổ, lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Bái kiến Di Quân.”
Đám đông lập tức hành lễ, bao quát ba vị Hạo gia thế tử trong đó, Yêu tộc đẳng cấp sâm nghiêm.
Nam tử ở giữa sắc mặt không vui, nói: “Di Quân vì sao ngăn cản chúng ta đây?”
Di Lang đi đến giữa sân, nói: “Nhất Dạ công tử là thiên kiêu đến từ Cổ Hoạ đại sâm lâm, hắn lại thông qua thí luyện, không phải đã đủ tư cách tham dự Kim Thiên Môn?”
“Mà lại, hắn được Tàng Thiên lão vương chủ thưởng thức, bổn quân là phụng mệnh hộ tống Nhất Dạ công tử.”
Đám người nghe vậy kinh ngạc, càng có không ít “dân đen” một bộ xem trò vui, mong chờ Di tộc cùng Hạo gia tranh đấu.
Nam tử ở giữa cười nói: “Dám hỏi Di Quân, Tiểu Thế Tôn biết chuyện này sao?”
Di Lang mắt lạnh, trừng lớn quát: “Ngươi là đang đe doạ bổn quân sao?”
Cùng lúc đó, uy áp của nàng ép đến nam tử Hạo gia tay phải ôm ngực, lui đến ba bước.
Nam tử bộc lộ sát ý, trầm giọng: “Di Lang!”
Di Lang muốn tiếp tục giáo huấn, lại bị một bàn tay ngăn lại, hắn nói: “Yêu tộc đẳng cấp sâm nghiêm, ngươi đối với Yêu Quân không có kính trọng, đáng bị tội gì?”
“Tiểu Yêu Cảnh, dám nói ngang với Thượng Yêu Cảnh, ngươi tốt hơn sao?” Nam tử khác trong Hạo gia lên tiếng.
Nhất Dạ Thiên Thu không trả lời, một ánh mắt nhìn qua, tinh thần lực vô hình bắn tới.
Đối với chiêu này của hắn, mọi người đều lộ ra khinh bỉ, duy chỉ Tàng Nhâm không dám.
“Làm sao? Nói không đúng? Ngươi chẳng qua…”
Chỉ thấy nam tử đang nói kia, bỗng chốc ôm đầu, nằm lăn lộn trên mặt đất, làn da đỏ như màu máu, kêu la thảm thiết.
Đám người hãi nhiên, một tiếng động cũng không có, có người xoa xoa hai mắt không thể tin tưởng.
Một vị Thượng Yêu Cảnh sinh linh, bị một tên Yêu Thú ngược bạo, đây là chuyện gì?
Di Lang cũng giật mình, nhưng rất mau lấy lại bình tĩnh, cười lạnh: “Người ta là tuấn kiệt Cổ Hoạ, được lão vương chủ thưởng thức thiên kiêu chi tử. Hay là đừng dùng kiến thức nông cạn mà đo đạc a.”
Một mực không nói nữ tử Hạo gia kia, thình lình trong đám đông bắt gặp Tàng Nhâm thân ảnh, nghĩ đến cái gì, liếc nhìn qua áo choàng kim sắc trên người Nhất Dạ Thiên Thu, mặt liền biến sắc.
Nàng vội vàng nói: “Còn xin Nhất Dạ công tử giơ cao đánh khẽ, hắn không đáng tội chết a.”
Nhất Dạ Thiên Thu liếc nhìn nàng, không nói, quay mặt rời đi.
Ước chừng ba cái chớp mắt thời gian sau đó, nam tử hết lăn lộn, khôi phục bình thường, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Không chỉ hắn, toàn trường, ngoại trừ Quân cấp tu vi ở đây, còn lại đám người càng lộ ra kinh hãi.
Huyễn cảnh!
Băng Huyễn Cổ, thiên sinh năng lực, thiên phú vốn có, Huyễn đạo.
Hoá ra nam tử kia không bị thương, chỉ là tưởng mình bị thương.
Hoá ra không tồn tại một tên Yêu Thú có thể ngược bạo Thượng Yêu Cảnh sinh linh, mà chỉ là bọn hắn cũng rơi vào huyễn cảnh.
Đợi đến bọn hắn từ trong mộng tỉnh lại, Nhất Dạ Thiên Thu ba người đã đi thật xa, bước vào Nội thành.
...
Trên sân lớn, một vị Di tộc tu sĩ hô lên, dù thời gian sắp hết, nhưng bọn hắn hay là vẫn say mê làm việc.
Phía sau vị binh sĩ này, ngồi đó ba người, hai nam một nữ. Nhìn qua liền biết con nhà thế tộc, là Hạo gia tộc tử được cử đến đây quan sát.
Trong đó ngồi ở giữa một vị nam tử một mực nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi Nhất Dạ Thiên Thu đi vào sân lớn, hắn mới bị kinh động.
“Ngươi là ai?” Nam tử ở giữa nói.
Nhất Dạ Thiên Thu không để ý hắn, đi đến trung tâm sân lớn, bước vào cự đại nón sắc lối vào, nhất cử tiến vô bên trong, dưới sự ngạc nhiên của đám người xung quanh.
Trong đó, ngạc nhiên nhất không ai khác, chính là Tàng Nhâm cùng Di Lang hai người, bọn hắn không hiểu, vì cái gì Nhất Dạ Thiên Thu lại đi vào bên trong?
“Thiếu chủ đang làm cái gì vậy a, tu vi Yêu Thú đi vào đó, hẳn phải chết không nghi ngờ.” Tàng Nhâm lát sau mới phản ứng lại.
“Thiếu chủ trước khi lên Kim Sơn nói không có tư cách tham dự Kim Thiên Môn, ta có thể hiểu. Nhưng từ Kim Sơn đi xuống, nói hắn không có tư cách, ở đây ai còn có tư cách?” Di Lang nữ tướng khó hiểu.
Tàng Nhâm lắc đầu cười khổ: “Thiếu chủ không dùng lẽ thường để cân nhắc, nếu như hắn dám tiến đến, hẳn là có nắm chắc.”
Di Lang nữ tướng nhìn Tàng Nhâm ánh mắt ngạc nhiên, trước đây nàng chưa từng nhìn thấy Tàng Nhâm một mặt này, đây là một loại mù quáng tin tưởng. Thanh niên Nhất Dạ Thiên Thu này rốt cuộc có mị lực như vậy sao?
Lúc này, trong cự đại nón sắc.
Một loại âm trầm u lãnh túc khí tức, không khí bị nhiễm đậm mùi máu tanh cùng chướng khí sọc vào mũi, Nhất Dạ Thiên Thu lập tức ho khan, cảm giác khó thở.
“Vù.”
Thanh âm xé gió vang lên, Nhất Dạ Thiên Thu làn da bắt đầu biến sắc, màu đen mạch máu bắt đầu xuất hiện, dần biến thành xanh lục.
Hai mắt tròng trắng bắt đầu hoá đen, nổi lên dày đặc tơ máu, từ đầu đến chân thì lại xanh lục.
Lục Tử Kiếp!
Nhưng lại có đột biến.
“Rắc rắc.”
Tiếng vỡ thuỷ tinh vang lên, nhưng lại không gặp bất kì hiện tượng gì, khác biệt chỉ là, vốn dĩ toàn thân nhiễm độc Nhất Dạ Thiên Thu lại khôi phục như lúc đầu, da vẻ hồng hào không một tỳ vết.
Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, vai trái hắn có một con xích hồng sắc tiểu Cổ, vai phải lại là lam sắc tiểu Cổ.
Yêu Cổ cùng Băng Huyễn Cổ!
Vừa rồi huyễn cảnh, là do Băng Huyễn Cổ phóng thích ra, mà rơi vào huyễn cảnh chính là thứ trong nón sắt.
Băng Huyễn Cổ không phải phàm vật, là trong Yêu Binh sinh linh, là một trong Nhị Bảo bồi dưỡng đi ra, tại tầng thứ chín dựng dục.
Há có thể là phàm vật?
“Xèo.”
Yêu Cổ tại vai trái hướng một góc phun ra tia nọc độc, trong độc mang theo mãnh liệt Hoả tính, Băng Huyễn Cổ cũng tiếp nối sau đó, băng hoả lực lượng song trọng công kích.
Từ trong hắc ám, một đoàn lục quang hiển hiện ra ngoài, chân thân rốt cuộc bị nhìn rõ, là một con toàn thân lục sắc cổ trùng.
...
Nửa canh giờ sau.
Ngoài sân lớn, đám người thi nhau bàn tán, bởi vì thời gian điều kiện chỉ là ba mươi hô hấp, Nhất Dạ Thiên Thu lại ở bên trong nửa canh giờ, sống chết không rõ.
“Không phải chứ, người đâu? Mau lôi hắn đi ra a, Di tộc các ngươi mau đem hắn ra ngoài.” Ngồi bên trái thanh niên, Hạo gia thế tử lên tiếng.
“Từ đâu tới đồ vật, hắn là dân đen sao? Lại dám cả gan bước vào bên trong, tự mình chuốc khổ, dám phá hỏng thí luyện, tru hắn tam tộc.” Nữ tử ngồi bên phải nói, cũng là Hạo gia thế tử.
Chỉ có ngồi ở giữa thanh niên kia, một mực nhìn vào cự đại nón sắc mà không nói, hắn ánh mắt thâm thuý vô cùng.
Tàng Nhâm khinh bỉ nói: “Bọn này tiểu tử chẳng qua là một đám sợ chết nhát gan, sẽ dám vào bên trong tìm thiếu chủ sao?”
Di Lang sốt ruột nói: “Hay là chúng ta ra mặt, ngăn lại chuyện này?”
“Lục Tử Kiếp, lục quang tử thần, danh tiếng này không phải hư huyễn mà có. Là một đời lại một đời đau thương tích luỹ, thật sự rất hung hiểm.”
Tàng Nhâm bóp chặt ngón tay, do dự hồi lâu, mới nói: “Ngươi có thể chống chế ba tên Hạo gia tộc tử kia sao? Nếu có thể, liền lập tức hành động.”
Di Lang ngữ khí tàn nhẫn nói: “Chỉ là ba tên Tiểu Yêu Cảnh trong Hạo gia, còn không làm khó được ta Di tộc lão tổ này.”
Nàng là Yêu Quân cấp cường giả, đặt ở đâu trong Yêu tộc mặc dù không tính là trụ cột, nhưng đều là thành phần trọng yếu không thể thiếu. Ngay cả Hạo gia, đều khát vọng lực lượng như vậy, hận không thể trực tiếp thâu tóm lấy.
Cho nên, dù nàng thân tại Di tộc, phụ thuộc Hạo gia, nhưng đại đa số Hạo gia thế tử đều không dám khinh rẻ nàng.
Có, cũng chỉ là duy nhất vị Tiểu Thế Tôn kia, bởi vì Tiểu Thế Tôn danh nghĩa này, là lão vương chủ phong cho, nàng không dám cãi.
Phía trước ba tên Hạo gia thế nam thế nữ này, cùng là tu vi Tiểu Yêu Cảnh, nhưng lại không như Hạo Thiên, không mang Tiểu Thế Tôn thân phận này.
Mà cho dù, cho dù là Hạo Thiên ở đây, thậm chí Hạo gia lão tổ ở đây, có thể làm gì nàng sao?
Nàng là phụng mệnh Tàng Thiên lão vương chủ làm việc, ai dám cản đường, ai liền phải chết!
Ngay tại lúc Di Lang tính ra mặt, từ trong khe hở cự đại nón sắt kia bước ra một đạo thân ảnh, sam bào tung theo gió, tiêu soái đến cực điểm.
Nam tử ngồi ở giữa đứng dậy, ánh mắt khó tin, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười: “Là người cũng tham vọng Kim Thiên Môn.”
Nữ tử cạnh bên thanh âm bén nhọn: “Hỗn trướng, tặc tử to gan, người đâu, bắt hắn lại cho bổn tiểu thư!”
Di tộc tu sĩ tay cầm xiềng xích, lập tức xông đến.
Di Lang bước ra quát lớn: “Dừng lại cho ta.”
Di tộc tu sĩ thấy nhà mình lão tổ, lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Bái kiến Di Quân.”
Đám đông lập tức hành lễ, bao quát ba vị Hạo gia thế tử trong đó, Yêu tộc đẳng cấp sâm nghiêm.
Nam tử ở giữa sắc mặt không vui, nói: “Di Quân vì sao ngăn cản chúng ta đây?”
Di Lang đi đến giữa sân, nói: “Nhất Dạ công tử là thiên kiêu đến từ Cổ Hoạ đại sâm lâm, hắn lại thông qua thí luyện, không phải đã đủ tư cách tham dự Kim Thiên Môn?”
“Mà lại, hắn được Tàng Thiên lão vương chủ thưởng thức, bổn quân là phụng mệnh hộ tống Nhất Dạ công tử.”
Đám người nghe vậy kinh ngạc, càng có không ít “dân đen” một bộ xem trò vui, mong chờ Di tộc cùng Hạo gia tranh đấu.
Nam tử ở giữa cười nói: “Dám hỏi Di Quân, Tiểu Thế Tôn biết chuyện này sao?”
Di Lang mắt lạnh, trừng lớn quát: “Ngươi là đang đe doạ bổn quân sao?”
Cùng lúc đó, uy áp của nàng ép đến nam tử Hạo gia tay phải ôm ngực, lui đến ba bước.
Nam tử bộc lộ sát ý, trầm giọng: “Di Lang!”
Di Lang muốn tiếp tục giáo huấn, lại bị một bàn tay ngăn lại, hắn nói: “Yêu tộc đẳng cấp sâm nghiêm, ngươi đối với Yêu Quân không có kính trọng, đáng bị tội gì?”
“Tiểu Yêu Cảnh, dám nói ngang với Thượng Yêu Cảnh, ngươi tốt hơn sao?” Nam tử khác trong Hạo gia lên tiếng.
Nhất Dạ Thiên Thu không trả lời, một ánh mắt nhìn qua, tinh thần lực vô hình bắn tới.
Đối với chiêu này của hắn, mọi người đều lộ ra khinh bỉ, duy chỉ Tàng Nhâm không dám.
“Làm sao? Nói không đúng? Ngươi chẳng qua…”
Chỉ thấy nam tử đang nói kia, bỗng chốc ôm đầu, nằm lăn lộn trên mặt đất, làn da đỏ như màu máu, kêu la thảm thiết.
Đám người hãi nhiên, một tiếng động cũng không có, có người xoa xoa hai mắt không thể tin tưởng.
Một vị Thượng Yêu Cảnh sinh linh, bị một tên Yêu Thú ngược bạo, đây là chuyện gì?
Di Lang cũng giật mình, nhưng rất mau lấy lại bình tĩnh, cười lạnh: “Người ta là tuấn kiệt Cổ Hoạ, được lão vương chủ thưởng thức thiên kiêu chi tử. Hay là đừng dùng kiến thức nông cạn mà đo đạc a.”
Một mực không nói nữ tử Hạo gia kia, thình lình trong đám đông bắt gặp Tàng Nhâm thân ảnh, nghĩ đến cái gì, liếc nhìn qua áo choàng kim sắc trên người Nhất Dạ Thiên Thu, mặt liền biến sắc.
Nàng vội vàng nói: “Còn xin Nhất Dạ công tử giơ cao đánh khẽ, hắn không đáng tội chết a.”
Nhất Dạ Thiên Thu liếc nhìn nàng, không nói, quay mặt rời đi.
Ước chừng ba cái chớp mắt thời gian sau đó, nam tử hết lăn lộn, khôi phục bình thường, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Không chỉ hắn, toàn trường, ngoại trừ Quân cấp tu vi ở đây, còn lại đám người càng lộ ra kinh hãi.
Huyễn cảnh!
Băng Huyễn Cổ, thiên sinh năng lực, thiên phú vốn có, Huyễn đạo.
Hoá ra nam tử kia không bị thương, chỉ là tưởng mình bị thương.
Hoá ra không tồn tại một tên Yêu Thú có thể ngược bạo Thượng Yêu Cảnh sinh linh, mà chỉ là bọn hắn cũng rơi vào huyễn cảnh.
Đợi đến bọn hắn từ trong mộng tỉnh lại, Nhất Dạ Thiên Thu ba người đã đi thật xa, bước vào Nội thành.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.