Chương 42: Rừng Rậm
Chước Tử
27/02/2023
Bởi vì có nhiều người để sai xử thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Người kia thấy Từ Dương vẫn rất bình tĩnh thì thất vọng lắc đầu, biết mình không khuyên được Từ Dương, nhưng mà, hắn ta vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu. “Nhưng mà ta vẫn muốn khuyên các ngươi, nếu các ngươi không có tu vi Nguyên Anh kỳ thì tốt nhất không nên đi vào, bên trong không có cơ duyên gì cả, nhưng nguy hiểm thì thật sự rất nhiều.”
Từ Dương gật gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi, có điều, ý ta đã quyết, không cần phải khuyên ta.” Nói rồi, Từ Dương đưa cho người kia một bình linh dược, “Thứ này có thể giúp cho ngươi mọc lại cánh tay gãy, ngươi cầm đi.”
Dứt lời, Từ Dương liền đi về hướng người kia chỉ.
Người này cầm đan dược Từ Dương vừa cho, gương mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ: “Linh dược này là gì vậy, ngoại trừ phục sinh đan, có đan dược nào còn có thể mọc lại chi gãy?”
Bỗng nhiên, hô hấp của hắn ta trì trệ, giống như nhớ tới điều gì đó: “Cmn. . . người kia, hình như chỉ là Luyện Khí kỳ.”
. . .
Khi Từ Dương đi đến chỗ người kia chỉ, mới phát hiện nơi này thật sự có rất nhiều người.
“Huynh đệ, chúng ta lập một tổ đội không?” Từ Dương tùy ý chọn tuyển một đội ngũ, rực rỡ mỉm cười nói với người đội trưởng.
Người kia liếc mắt nhìn Từ Dương, khi thấy Từ Dương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ thì suýt chút nữa sặc chết.
“Đi ra đi ra chỗ khác chơi đê, một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, thế mà cũng dám vào khu rừng này, thật là không biết sống chết.” Người kia dứt khoát cự tuyệt Từ Dương.
Từ Dương không nhụt chí, tiếp tục tìm đội ngũ tiếp theo.
Nhưng mà, sau khi liên tiếp bị mấy đội ngũ cự tuyệt, sắc mặt Từ Dương trở nên rất khó coi.
Những người này rõ ràng chính là xem thường Luyện Khí kỳ mà, Luyện Khí kỳ thì sao, chẳng lẽ không có quyền con người sao?
Lăng Thanh Thù thấy vậy thì không nhịn được mà chửi bậy:
“Từ Lão Tổ, người ẩn giấu tu vi cũng giấu quá kĩ rồi đó, ta cảm thấy ở đây, nếu người muốn khiêm tốn thì Kim Đan kỳ là thích hợp nhất rồi.”
Từ Dương càng thêm lúng túng, trầm mặc một hồi mới nói: “Nhưng mà ta căn bản không ẩn giấu tu vi, tu vi của ta thật sự chính là Luyện Khí kỳ.”
Lăng Thanh Thù thở dài một tiếng, Từ Lão Tổ lợi hại như vậy, lại cứ nói mình là Luyện Khí kỳ, ai mà tin nổi.
Xem ra Từ Lão Tổ hành sự khiêm tốn thành tính rồi. . .
“Đi thôi, đi tìm hỏi thêm một đội ngũ nữa, nếu thực sự không được, hai người chúng ta tự đi cũng được.” Từ Dương thản nhiên nói.
Đi tới phía một đội ngũ, người có thực lực cao nhất đội ngũ này là một lão đầu, tu vi Nguyên Anh kỳ nhị trọng.
Thế giới này thực lực vi tôn, trong một đội ngũ, người thực lực cao nhất chính là đội trưởng.
“Xin chào, ta có thể gia nhập vào đội ngũ của các ngươi không?” Từ Dương tiến lên, cười hiền hòa hỏi.
Lão nhân này tên là Chung Kỳ, là một tán tu. Một tán tu có thể tu đến Nguyên Anh kỳ nhị trọng thật sự hiếm thấy trên đời. Nhưng mà, đây cũng đã là giới hạn của lão, bởi vì lão ta sắp tận thọ, cho nên tâm niệm duy nhất bây giờ của lão ta là làm như thế nào để tăng cường tu vi, chỉ cần lão ta tăng tu vi là sẽ có thể đột phá tăng thêm tuổi thọ, sống lâu thêm trăm năm nữa. Cho nên, lần này lão ta nghe nói ở đây có tuyệt thế linh dược xuất thế, bèn vội vàng tới, khả năng đây sẽ là cơ hội cuối cùng của lão ta.
Lão ta gây dựng một đội ngũ thu nạp không ít người, lão ta cũng không có yêu cầu gì về việc chọn người, ai đến cũng không cự tuyệt.
Chỉ là, khi lão ta thấy Từ Dương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, lão ta lại vẫn nhổ toẹt ra một bãi nước miếng.
Mặc dù lão ta rất thoải mái trong việc chọn người, nhưng mà lão ta không ngờ rằng thế mà lại có một tên cặn bã Luyện Khí kỳ tới xin gia nhập.
Đây không phải là đang đùa với lão ta hay sao?
Bỗng nhiên, lão ta thấy Lăng Thanh Thù phía sau Từ Dương, ngay lập tức, đôi mắt già nua vẩn đục nổ bắn ra tinh quang.
“Được, hoan nghênh thiếu hiệp gia nhập.” Chung Kỳ cười ha hả nói. Nếp nhăn trên mặt chồng chất thêm một tầng, nhìn qua thì thấy vô cùng hiền lành.
Mặc dù Chung Kỳ sống rất lâu, nhưng mà trước mặt Từ Dương, chút tuổi ấy của lão ta chỉ là cặn bã.
Trong lòng Chung Kỳ đang tính toàn trò quỷ gì với Từ Dương, Từ Dương đều thấy rõ.
“Người này có chút thú vị.” Từ Dương âm thầm cười lạnh một tiếng. Mặc dù Chung Kỳ dường như có ý đồ bất chính, nhưng Từ Dương cũng không chút lo lắng.
Nếu lão ta trung thực thì tốt, nếu lão ta dám có ý đồ xấu gì, vậy thì Từ Dương sẽ không ngại cho lão ta biết tại sao nước biển lại mặn.
“Xin hỏi phương danh của cô nương này?” Chung Kỳ căn bản không thèm chú ý tới Từ Dương, mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Thù.
Bị ánh mắt dâm tà của lão già chán sống này nhìn chằm chằm, Lăng Thanh Thù chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
“Ta là Lăng Thanh Thù.” Lăng Thanh Thù nói, rồi lui lại đằng sau Từ Dương, né tránh ánh mắt Chung Kỳ.
Chung Kỳ thấy Lăng Thanh Thù cố ý xa lánh, lão ta cũng không hối hận hay có thái độ khác thường nào.
Đợi chút nữa, bọn họ sẽ tiến vào bên trong khu rừng kia, Từ Dương chỉ là Luyện Khí kỳ, tùy tiện là có thể giết chết. Còn Lăng Thanh Thù cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, trước mặt Nguyên Anh kỳ như lão ta thì cũng chỉ có thể nằm yên đợi trận thôi.
. . .
Sau khi gom thêm mấy người, Chung Kỳ mang theo tất cả mọi người ra khỏi ngoại thành, đi sâu vào bên trong khu rừng.
Bởi vì Từ Dương chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, cho nên tất cả mọi người coi Từ Dương như không khí.
Nhưng Lăng Thanh Thù trông rất xinh đẹp, xung quanh vây tụ không ít người muốn lấy lòng mỹ nhân.
Từ Dương không để ý, hắn cảm nhận được phía trước có hương thơm đậm đà của linh dược, hẳn là một vùng linh dược.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, phương hướng những người này đi chính là vị trí của linh dược đó. Rất tốt, Từ Dương sẽ không cần thoát ly đội ngũ, cứ đi về phía trước là được.
Đi được mười mấy phút, trước mặt bọn họ xuất hiện một hồ sen.
Hồ sen này trông rất nguyên thủy đơn sơ, mặt nước thì bùn nước hỗn loạn, bèo xanh mọc dày trên mặt nước.
Có không ít hoa sen và lá sen, một chút lá sen khô héo, cũng không thiếu hoa sen tràn đầy sức sống.
Đây chỉ là một hồ nước nhỏ hết sức bình thường.
Nhưng mà có rất nhiều tu sĩ lanh tai lanh mắt thấy ở giữa hồ sen có một đóa hoa sen màu trắng như ngọc. Đóa hoa sen này trông hoàn toàn không giống bình thường, trắng bạch thuần khiết, không thấy có một chút tạp chất, cánh hoa màu trắng trong suốt như pha lê, nụ hoa chớm nở còn chưa hoàn toàn mở ra.
Khi gió nhẹ thổi tới, những cánh hoa liên tiếp dao động, mùi thơm ngát bay theo không khí tràn ngập khắp tứ phương.
Người kia thấy Từ Dương vẫn rất bình tĩnh thì thất vọng lắc đầu, biết mình không khuyên được Từ Dương, nhưng mà, hắn ta vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu. “Nhưng mà ta vẫn muốn khuyên các ngươi, nếu các ngươi không có tu vi Nguyên Anh kỳ thì tốt nhất không nên đi vào, bên trong không có cơ duyên gì cả, nhưng nguy hiểm thì thật sự rất nhiều.”
Từ Dương gật gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi, có điều, ý ta đã quyết, không cần phải khuyên ta.” Nói rồi, Từ Dương đưa cho người kia một bình linh dược, “Thứ này có thể giúp cho ngươi mọc lại cánh tay gãy, ngươi cầm đi.”
Dứt lời, Từ Dương liền đi về hướng người kia chỉ.
Người này cầm đan dược Từ Dương vừa cho, gương mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ: “Linh dược này là gì vậy, ngoại trừ phục sinh đan, có đan dược nào còn có thể mọc lại chi gãy?”
Bỗng nhiên, hô hấp của hắn ta trì trệ, giống như nhớ tới điều gì đó: “Cmn. . . người kia, hình như chỉ là Luyện Khí kỳ.”
. . .
Khi Từ Dương đi đến chỗ người kia chỉ, mới phát hiện nơi này thật sự có rất nhiều người.
“Huynh đệ, chúng ta lập một tổ đội không?” Từ Dương tùy ý chọn tuyển một đội ngũ, rực rỡ mỉm cười nói với người đội trưởng.
Người kia liếc mắt nhìn Từ Dương, khi thấy Từ Dương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ thì suýt chút nữa sặc chết.
“Đi ra đi ra chỗ khác chơi đê, một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, thế mà cũng dám vào khu rừng này, thật là không biết sống chết.” Người kia dứt khoát cự tuyệt Từ Dương.
Từ Dương không nhụt chí, tiếp tục tìm đội ngũ tiếp theo.
Nhưng mà, sau khi liên tiếp bị mấy đội ngũ cự tuyệt, sắc mặt Từ Dương trở nên rất khó coi.
Những người này rõ ràng chính là xem thường Luyện Khí kỳ mà, Luyện Khí kỳ thì sao, chẳng lẽ không có quyền con người sao?
Lăng Thanh Thù thấy vậy thì không nhịn được mà chửi bậy:
“Từ Lão Tổ, người ẩn giấu tu vi cũng giấu quá kĩ rồi đó, ta cảm thấy ở đây, nếu người muốn khiêm tốn thì Kim Đan kỳ là thích hợp nhất rồi.”
Từ Dương càng thêm lúng túng, trầm mặc một hồi mới nói: “Nhưng mà ta căn bản không ẩn giấu tu vi, tu vi của ta thật sự chính là Luyện Khí kỳ.”
Lăng Thanh Thù thở dài một tiếng, Từ Lão Tổ lợi hại như vậy, lại cứ nói mình là Luyện Khí kỳ, ai mà tin nổi.
Xem ra Từ Lão Tổ hành sự khiêm tốn thành tính rồi. . .
“Đi thôi, đi tìm hỏi thêm một đội ngũ nữa, nếu thực sự không được, hai người chúng ta tự đi cũng được.” Từ Dương thản nhiên nói.
Đi tới phía một đội ngũ, người có thực lực cao nhất đội ngũ này là một lão đầu, tu vi Nguyên Anh kỳ nhị trọng.
Thế giới này thực lực vi tôn, trong một đội ngũ, người thực lực cao nhất chính là đội trưởng.
“Xin chào, ta có thể gia nhập vào đội ngũ của các ngươi không?” Từ Dương tiến lên, cười hiền hòa hỏi.
Lão nhân này tên là Chung Kỳ, là một tán tu. Một tán tu có thể tu đến Nguyên Anh kỳ nhị trọng thật sự hiếm thấy trên đời. Nhưng mà, đây cũng đã là giới hạn của lão, bởi vì lão ta sắp tận thọ, cho nên tâm niệm duy nhất bây giờ của lão ta là làm như thế nào để tăng cường tu vi, chỉ cần lão ta tăng tu vi là sẽ có thể đột phá tăng thêm tuổi thọ, sống lâu thêm trăm năm nữa. Cho nên, lần này lão ta nghe nói ở đây có tuyệt thế linh dược xuất thế, bèn vội vàng tới, khả năng đây sẽ là cơ hội cuối cùng của lão ta.
Lão ta gây dựng một đội ngũ thu nạp không ít người, lão ta cũng không có yêu cầu gì về việc chọn người, ai đến cũng không cự tuyệt.
Chỉ là, khi lão ta thấy Từ Dương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, lão ta lại vẫn nhổ toẹt ra một bãi nước miếng.
Mặc dù lão ta rất thoải mái trong việc chọn người, nhưng mà lão ta không ngờ rằng thế mà lại có một tên cặn bã Luyện Khí kỳ tới xin gia nhập.
Đây không phải là đang đùa với lão ta hay sao?
Bỗng nhiên, lão ta thấy Lăng Thanh Thù phía sau Từ Dương, ngay lập tức, đôi mắt già nua vẩn đục nổ bắn ra tinh quang.
“Được, hoan nghênh thiếu hiệp gia nhập.” Chung Kỳ cười ha hả nói. Nếp nhăn trên mặt chồng chất thêm một tầng, nhìn qua thì thấy vô cùng hiền lành.
Mặc dù Chung Kỳ sống rất lâu, nhưng mà trước mặt Từ Dương, chút tuổi ấy của lão ta chỉ là cặn bã.
Trong lòng Chung Kỳ đang tính toàn trò quỷ gì với Từ Dương, Từ Dương đều thấy rõ.
“Người này có chút thú vị.” Từ Dương âm thầm cười lạnh một tiếng. Mặc dù Chung Kỳ dường như có ý đồ bất chính, nhưng Từ Dương cũng không chút lo lắng.
Nếu lão ta trung thực thì tốt, nếu lão ta dám có ý đồ xấu gì, vậy thì Từ Dương sẽ không ngại cho lão ta biết tại sao nước biển lại mặn.
“Xin hỏi phương danh của cô nương này?” Chung Kỳ căn bản không thèm chú ý tới Từ Dương, mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Thù.
Bị ánh mắt dâm tà của lão già chán sống này nhìn chằm chằm, Lăng Thanh Thù chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
“Ta là Lăng Thanh Thù.” Lăng Thanh Thù nói, rồi lui lại đằng sau Từ Dương, né tránh ánh mắt Chung Kỳ.
Chung Kỳ thấy Lăng Thanh Thù cố ý xa lánh, lão ta cũng không hối hận hay có thái độ khác thường nào.
Đợi chút nữa, bọn họ sẽ tiến vào bên trong khu rừng kia, Từ Dương chỉ là Luyện Khí kỳ, tùy tiện là có thể giết chết. Còn Lăng Thanh Thù cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, trước mặt Nguyên Anh kỳ như lão ta thì cũng chỉ có thể nằm yên đợi trận thôi.
. . .
Sau khi gom thêm mấy người, Chung Kỳ mang theo tất cả mọi người ra khỏi ngoại thành, đi sâu vào bên trong khu rừng.
Bởi vì Từ Dương chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, cho nên tất cả mọi người coi Từ Dương như không khí.
Nhưng Lăng Thanh Thù trông rất xinh đẹp, xung quanh vây tụ không ít người muốn lấy lòng mỹ nhân.
Từ Dương không để ý, hắn cảm nhận được phía trước có hương thơm đậm đà của linh dược, hẳn là một vùng linh dược.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, phương hướng những người này đi chính là vị trí của linh dược đó. Rất tốt, Từ Dương sẽ không cần thoát ly đội ngũ, cứ đi về phía trước là được.
Đi được mười mấy phút, trước mặt bọn họ xuất hiện một hồ sen.
Hồ sen này trông rất nguyên thủy đơn sơ, mặt nước thì bùn nước hỗn loạn, bèo xanh mọc dày trên mặt nước.
Có không ít hoa sen và lá sen, một chút lá sen khô héo, cũng không thiếu hoa sen tràn đầy sức sống.
Đây chỉ là một hồ nước nhỏ hết sức bình thường.
Nhưng mà có rất nhiều tu sĩ lanh tai lanh mắt thấy ở giữa hồ sen có một đóa hoa sen màu trắng như ngọc. Đóa hoa sen này trông hoàn toàn không giống bình thường, trắng bạch thuần khiết, không thấy có một chút tạp chất, cánh hoa màu trắng trong suốt như pha lê, nụ hoa chớm nở còn chưa hoàn toàn mở ra.
Khi gió nhẹ thổi tới, những cánh hoa liên tiếp dao động, mùi thơm ngát bay theo không khí tràn ngập khắp tứ phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.