Chương 106: Sứ Giả Thánh Địa
Chước Tử
03/03/2023
Kiếm khí lưu quang tùy ý, như mây mù bốc hơi lên xuống, cuối cùng hóa thành hai đạo linh quang màu xanh từ hai ngón tay Từ Dương, đồng thời tràn vào mi tâm Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử.
“Trời ạ, tên gia hỏa này còn trẻ tuổi mà đã có nội tình như vậy? Đâu chỉ là người đứng đầu quận Thiên Vũ, ngay cả bên trong toàn bộ Hoàng triều Đại Hạ cũng không mấy người có thực lực như vậy.”
“Thật không thể tin được, có thể thông qua phương pháp truyền hồn niệm cho cường giả Động Thiên cảnh để dạy, điều này chứng tỏ cảnh giới của Từ Dương đã sớm vượt qua Động Thiên cảnh. Nhưng ta quan sát, tu vi của hắn chỉ có Luyện Khí cảnh, điều này…”
Lúc này, không riêng gì cường giả, đại thần trên triều đình giật mình mà ánh mắt sắc bén của thị nữ kia cũng ngẩn ra.
Không lâu sau, khi Từ Dương truyền thụ hoàn tất, hai đại Hoàng tử đồng thời mở mắt ra và nhanh chóng diễn ra trận luận bàn kiếm đạo trong chủ điện Hạ cung.
Hai người cũng không vận dụng linh lực mạnh mẽ, mà là dùng phương thức mô phỏng lại kiếm đạo cao tuyệt do Từ Dương truyền dạy.
Không ai biết được Từ Dương truyền thụ chính là Quan Vân Kiếm Ý do hắn cảm ngộ được từ trong huyệt động kia. Đương nhiên, truyền cho hai Hoàng tử chỉ là phần nhập môn tương đối thô thiển, dù có thế nào cũng đủ cho người bình thường học trong trăm năm.
Quan Vân Kiếm Ý là công pháp kiếm đạo đỉnh phong, luôn được các cấp Thánh Địa tìm kiếm, rất thích hợp với hai Hoàng tử tinh thông chiến trường, thông thạo sát phạt luyện tập.
Chỉ thấy giữa luận bàn của hai Hoàng tử, hai người đã diễn hóa được bảy tám phần của bảy chiêu kiếm thuật nhưng bản chất và nguyên tắc cơ bản cần phải xem lĩnh ngộ của hai người.
Ầm ầm!
Cùng lúc này, sau lưng hai người huyễn hóa ra một luồng khí hình kiếm, chuẩn bị vận dụng áo nghĩa kiếm kỹ quyết định thắng bại trong một kích.
“Bát đệ, chúng ta tình như thủ túc, nhưng lần này vi huynh không có ý định lưu thủ.”
“Ha ha, Ngũ ca nói quá lời rồi, chỉ là luận bàn một chút mà thôi, thành bại hay không có gì để tiếc nuối.”
Mẹ nó, hai huynh đệ này giả bộ khách sáo, trong nháy mắt lực hai đạo kiếm này chạm vào nhau, Từ Dương xuất thủ tự mình trấn áp linh lực mũi kiếm khuếch tán dao động, để những người trong điện không bị ảnh hưởng bởi cuộc tỷ thí này.
Nhưng khi kiếm quang va chạm, thắng bại đã thấy rõ.
Ngũ Hoàng tử cao hơn một bậc, cắt đứt một sợi tóc mai của Bát Hoàng tử, chỉ cách một tấc, khí nhọn hình lưỡi dao cắt trên cổ lão Bát, đối thủ chết sau vài phút.
Mặt khác, đòn cuối cùng của Bát Hoàng tử chỉ đánh vào cổ tay Ngũ Hoàng tử, cương khí thân cận của Ngũ Hoàng tử cũng không bị xé nát, ai mạnh ai yếu đã quá rõ.
Thần sắc của Bát Hoàng tử có chút cô đơn buồn bã, kiếm trong tay rơi trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng hoang mang.
Quý phi vô cùng đau lòng, ngồi lại vị trí bên cạnh Hoàng đế.
Ngược lại, Hoàng hậu và Ngũ Hoàng tử khuôn mặt tỏ ra khá đắc ý.
“Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Ngũ Hoàng tử thiên phú trác tuyệt, thiên phú kiếm đạo càng hiện rõ. Theo hạ thần thấy, Ngũ Hoàng tử là người lựa chọn tốt nhất bái nhập vào Thiên Lam Tông.”
“Khoan đã, kiếm tu giỏi thất thiên hạ sao có thể bái nhập dưới hạng người bàng môn tà đạo? Như vậy chẳng phải rất phung phí của trời sao?”
Trong lúc đó, âm thanh mạnh mẽ từ bên ngoài điện vang vọng toàn bộ cung điện.
Ầm ầm!
Khí tức cường đại khiến toàn bộ cửa Hạ cung bị vỡ nát, hai cường giả kiếm tu có tiên phong đạo cốt bước vào đại điện.
Mỗi bước chân bước ra, kiếm khí dưới chân bồng bềnh, dễ dàng đánh bay hộ vệ hoàng cung xông tới.
“Người đến là ai, sao lại dám xông vào hoàng cung Đại Hạ?”
Căn bản hai lão giả không nói lý với văn võ quần hùng trên điện, đi thẳng vào trong, uy áp cường đại khiến xung quanh hai người tương đối trống trải, không ai có thể tiếp cận nửa bước.
“Hai vị Hoàng tử, đã đến lúc các ngươi nên thể hiện thân thủ của mình.”
Từ Dương thần sắc bình thường, vẫn ngồi chỗ của hắn thong thả uống trà, vốn không để hai lão giả này vào mắt. Nhưng hắn lại không biết biểu hiện này của mình lại bị ánh mắt sắc bén của tiểu thị nữ nhìn thấy.
Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử đồng thời cầm kiếm vọt lên, hai người đón lấy hai Bạch Y lão giả.
Thoạt đầu, hai lão già này không thèm xem hai đại Hoàng tử ra gì. Trên thực tế bọn họ còn dám khinh thường Hoàng đế Đại Hạ đừng nói chi đến người thừa kế.
Nhưng lời của Từ Dương vừa nói ra, hai Hoàng tử cũng dùng Quan Vân Kiếm đạo vừa học được nghênh đón. Hai lão giả nhìn thấy vô cùng hoảng sợ, không dám lơ là chút nào.
Coong.
Kiếm ngân xanh nhạt từ sau lưng hai lão giả đồng thời sinh ra, va chạm kịch liệt với hai Hoàng tử.
Ầm ầm!
Kiếm khí cường đại dao động càn quét, mười mấy đại thần xung quanh trực tiếp bị bắn ra ngoài, lực đạo mạnh đến mức khiến tất cả mọi người có mặt vô cùng rung động
Hoàng đế Đại Hạ cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh, quân khí uy nghiêm hiện rõ, ông ta đứng ra phía trước hai nữ nhân của mình, bảo hộ các nàng.
Nhưng dù cho như thế, hai lão giả này tùy ý không kiêng nể trước mặt ông ta, khiến ông ta có chút mất mặt.
“Thiên Kiếm Vô Cực!”
Hai Hoàng tử kinh hãi đồng thời bay ngược về phía sau, nội tình của bọn họ vẫn còn chưa đủ để đối kháng với hai lão già.
Đang lúc này, Từ Dương nhanh chóng hàng động.
Chỉ thấy hắn vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, chén trà trên bàn hoành không bay ra, lăng không đỡ ngược cơ thể hai Hoàng tử bay trở về, thông qua chén trà đã vận chuyển linh lực mạnh mẽ vào hai Hoàng tử, dễ dàng đỡ hai người tránh bị tác động của ngoại lực, để bọn họ nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Hả? Thật không ngờ Hoàng triều Đại Hạ lại có cao thủ như thế, không biết các hạ......”
Thấy Từ Dương chậm rãi đứng dậy, hai lão ngẩn ngơ tại chỗ.
“Cái gì! Luyện Khí kỳ...... Làm sao có tu vi như thế được? Làm sao có thể?”
“Không biết các hạ là thần thánh phương nào?”
Cơ bản hai lão giả này đều xem thường Hạ Hoàng, chỉ chăm chú nhìn Từ Dương.
“À, thân phận của ta không quan trọng, quan trọng là các ngươi dùng phương thức như vậy đến cung điện Hoàng triều Đại Hạ có chút không thích hợp.”
Hai lão giả đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ không nhìn ra Từ Dương sâu cạn thế nào nên cũng không còn càn quấy như trước, đồng thời khom người chắp tay trước Hạ Hoàng.
“Trưởng lão Vô Phong, Vô Kỵ của Thiên Kiếm Thánh Địa bái kiến Hạ Hoàng.”
Sắc mặt Hoàng đế Đại Hạ lạnh băng, liếc mắt nhìn hai người nói: “Thánh Địa vang danh khắp thiên hạ có nội tình thâm hậu, không ngờ lại không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Ta biết lần này các ngươi vì chiến sự Bắc Hoang mà tới, chuyện đại sự ngồi xuống bàn bạc là có thể giải quyết, nhưng thái độ của các ngươi thực sự khiến trẫm không thể nào nói được.”
Thái độ Trưởng lão chuyển biến tốt đẹp, cười nói: “Hạ Hoàng bớt giận, chúng ta đều là người bên ngoài, nhàn tản đã quen nhất thời đã quên đi cấp bậc lễ nghi trong phàm thế, mong rằng Hạ Hoàng bớt giận. Có điều vừa rồi hai vị Hoàng tử luận bàn kiếm thuật vô cùng tinh diệu, không biết do ai truyền lại?”
Bát Hoàng tử không vội vã lên tiếng, nhìn vào Ngũ Hoàng tử. Quả nhiên, Ngũ Hoàng tử vẫn là người thông minh, cười nhẹ nói với hai người: “Chính là cao nhân ngoại vực thần bí truyền thụ.”
“Ồ, thì ra là thế......”
“Trời ạ, tên gia hỏa này còn trẻ tuổi mà đã có nội tình như vậy? Đâu chỉ là người đứng đầu quận Thiên Vũ, ngay cả bên trong toàn bộ Hoàng triều Đại Hạ cũng không mấy người có thực lực như vậy.”
“Thật không thể tin được, có thể thông qua phương pháp truyền hồn niệm cho cường giả Động Thiên cảnh để dạy, điều này chứng tỏ cảnh giới của Từ Dương đã sớm vượt qua Động Thiên cảnh. Nhưng ta quan sát, tu vi của hắn chỉ có Luyện Khí cảnh, điều này…”
Lúc này, không riêng gì cường giả, đại thần trên triều đình giật mình mà ánh mắt sắc bén của thị nữ kia cũng ngẩn ra.
Không lâu sau, khi Từ Dương truyền thụ hoàn tất, hai đại Hoàng tử đồng thời mở mắt ra và nhanh chóng diễn ra trận luận bàn kiếm đạo trong chủ điện Hạ cung.
Hai người cũng không vận dụng linh lực mạnh mẽ, mà là dùng phương thức mô phỏng lại kiếm đạo cao tuyệt do Từ Dương truyền dạy.
Không ai biết được Từ Dương truyền thụ chính là Quan Vân Kiếm Ý do hắn cảm ngộ được từ trong huyệt động kia. Đương nhiên, truyền cho hai Hoàng tử chỉ là phần nhập môn tương đối thô thiển, dù có thế nào cũng đủ cho người bình thường học trong trăm năm.
Quan Vân Kiếm Ý là công pháp kiếm đạo đỉnh phong, luôn được các cấp Thánh Địa tìm kiếm, rất thích hợp với hai Hoàng tử tinh thông chiến trường, thông thạo sát phạt luyện tập.
Chỉ thấy giữa luận bàn của hai Hoàng tử, hai người đã diễn hóa được bảy tám phần của bảy chiêu kiếm thuật nhưng bản chất và nguyên tắc cơ bản cần phải xem lĩnh ngộ của hai người.
Ầm ầm!
Cùng lúc này, sau lưng hai người huyễn hóa ra một luồng khí hình kiếm, chuẩn bị vận dụng áo nghĩa kiếm kỹ quyết định thắng bại trong một kích.
“Bát đệ, chúng ta tình như thủ túc, nhưng lần này vi huynh không có ý định lưu thủ.”
“Ha ha, Ngũ ca nói quá lời rồi, chỉ là luận bàn một chút mà thôi, thành bại hay không có gì để tiếc nuối.”
Mẹ nó, hai huynh đệ này giả bộ khách sáo, trong nháy mắt lực hai đạo kiếm này chạm vào nhau, Từ Dương xuất thủ tự mình trấn áp linh lực mũi kiếm khuếch tán dao động, để những người trong điện không bị ảnh hưởng bởi cuộc tỷ thí này.
Nhưng khi kiếm quang va chạm, thắng bại đã thấy rõ.
Ngũ Hoàng tử cao hơn một bậc, cắt đứt một sợi tóc mai của Bát Hoàng tử, chỉ cách một tấc, khí nhọn hình lưỡi dao cắt trên cổ lão Bát, đối thủ chết sau vài phút.
Mặt khác, đòn cuối cùng của Bát Hoàng tử chỉ đánh vào cổ tay Ngũ Hoàng tử, cương khí thân cận của Ngũ Hoàng tử cũng không bị xé nát, ai mạnh ai yếu đã quá rõ.
Thần sắc của Bát Hoàng tử có chút cô đơn buồn bã, kiếm trong tay rơi trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng hoang mang.
Quý phi vô cùng đau lòng, ngồi lại vị trí bên cạnh Hoàng đế.
Ngược lại, Hoàng hậu và Ngũ Hoàng tử khuôn mặt tỏ ra khá đắc ý.
“Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Ngũ Hoàng tử thiên phú trác tuyệt, thiên phú kiếm đạo càng hiện rõ. Theo hạ thần thấy, Ngũ Hoàng tử là người lựa chọn tốt nhất bái nhập vào Thiên Lam Tông.”
“Khoan đã, kiếm tu giỏi thất thiên hạ sao có thể bái nhập dưới hạng người bàng môn tà đạo? Như vậy chẳng phải rất phung phí của trời sao?”
Trong lúc đó, âm thanh mạnh mẽ từ bên ngoài điện vang vọng toàn bộ cung điện.
Ầm ầm!
Khí tức cường đại khiến toàn bộ cửa Hạ cung bị vỡ nát, hai cường giả kiếm tu có tiên phong đạo cốt bước vào đại điện.
Mỗi bước chân bước ra, kiếm khí dưới chân bồng bềnh, dễ dàng đánh bay hộ vệ hoàng cung xông tới.
“Người đến là ai, sao lại dám xông vào hoàng cung Đại Hạ?”
Căn bản hai lão giả không nói lý với văn võ quần hùng trên điện, đi thẳng vào trong, uy áp cường đại khiến xung quanh hai người tương đối trống trải, không ai có thể tiếp cận nửa bước.
“Hai vị Hoàng tử, đã đến lúc các ngươi nên thể hiện thân thủ của mình.”
Từ Dương thần sắc bình thường, vẫn ngồi chỗ của hắn thong thả uống trà, vốn không để hai lão giả này vào mắt. Nhưng hắn lại không biết biểu hiện này của mình lại bị ánh mắt sắc bén của tiểu thị nữ nhìn thấy.
Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử đồng thời cầm kiếm vọt lên, hai người đón lấy hai Bạch Y lão giả.
Thoạt đầu, hai lão già này không thèm xem hai đại Hoàng tử ra gì. Trên thực tế bọn họ còn dám khinh thường Hoàng đế Đại Hạ đừng nói chi đến người thừa kế.
Nhưng lời của Từ Dương vừa nói ra, hai Hoàng tử cũng dùng Quan Vân Kiếm đạo vừa học được nghênh đón. Hai lão giả nhìn thấy vô cùng hoảng sợ, không dám lơ là chút nào.
Coong.
Kiếm ngân xanh nhạt từ sau lưng hai lão giả đồng thời sinh ra, va chạm kịch liệt với hai Hoàng tử.
Ầm ầm!
Kiếm khí cường đại dao động càn quét, mười mấy đại thần xung quanh trực tiếp bị bắn ra ngoài, lực đạo mạnh đến mức khiến tất cả mọi người có mặt vô cùng rung động
Hoàng đế Đại Hạ cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh, quân khí uy nghiêm hiện rõ, ông ta đứng ra phía trước hai nữ nhân của mình, bảo hộ các nàng.
Nhưng dù cho như thế, hai lão giả này tùy ý không kiêng nể trước mặt ông ta, khiến ông ta có chút mất mặt.
“Thiên Kiếm Vô Cực!”
Hai Hoàng tử kinh hãi đồng thời bay ngược về phía sau, nội tình của bọn họ vẫn còn chưa đủ để đối kháng với hai lão già.
Đang lúc này, Từ Dương nhanh chóng hàng động.
Chỉ thấy hắn vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, chén trà trên bàn hoành không bay ra, lăng không đỡ ngược cơ thể hai Hoàng tử bay trở về, thông qua chén trà đã vận chuyển linh lực mạnh mẽ vào hai Hoàng tử, dễ dàng đỡ hai người tránh bị tác động của ngoại lực, để bọn họ nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Hả? Thật không ngờ Hoàng triều Đại Hạ lại có cao thủ như thế, không biết các hạ......”
Thấy Từ Dương chậm rãi đứng dậy, hai lão ngẩn ngơ tại chỗ.
“Cái gì! Luyện Khí kỳ...... Làm sao có tu vi như thế được? Làm sao có thể?”
“Không biết các hạ là thần thánh phương nào?”
Cơ bản hai lão giả này đều xem thường Hạ Hoàng, chỉ chăm chú nhìn Từ Dương.
“À, thân phận của ta không quan trọng, quan trọng là các ngươi dùng phương thức như vậy đến cung điện Hoàng triều Đại Hạ có chút không thích hợp.”
Hai lão giả đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ không nhìn ra Từ Dương sâu cạn thế nào nên cũng không còn càn quấy như trước, đồng thời khom người chắp tay trước Hạ Hoàng.
“Trưởng lão Vô Phong, Vô Kỵ của Thiên Kiếm Thánh Địa bái kiến Hạ Hoàng.”
Sắc mặt Hoàng đế Đại Hạ lạnh băng, liếc mắt nhìn hai người nói: “Thánh Địa vang danh khắp thiên hạ có nội tình thâm hậu, không ngờ lại không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Ta biết lần này các ngươi vì chiến sự Bắc Hoang mà tới, chuyện đại sự ngồi xuống bàn bạc là có thể giải quyết, nhưng thái độ của các ngươi thực sự khiến trẫm không thể nào nói được.”
Thái độ Trưởng lão chuyển biến tốt đẹp, cười nói: “Hạ Hoàng bớt giận, chúng ta đều là người bên ngoài, nhàn tản đã quen nhất thời đã quên đi cấp bậc lễ nghi trong phàm thế, mong rằng Hạ Hoàng bớt giận. Có điều vừa rồi hai vị Hoàng tử luận bàn kiếm thuật vô cùng tinh diệu, không biết do ai truyền lại?”
Bát Hoàng tử không vội vã lên tiếng, nhìn vào Ngũ Hoàng tử. Quả nhiên, Ngũ Hoàng tử vẫn là người thông minh, cười nhẹ nói với hai người: “Chính là cao nhân ngoại vực thần bí truyền thụ.”
“Ồ, thì ra là thế......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.