Luyện Kiếm

Chương 56: Kiếm trận xoắn giết

Vong Ngữ

05/02/2021

Trước đây, Ninh Kham vì phát hiện chuyện nữ nhi bị đoạt xá, vốn muốn giúp nữ nhi, lại không ngờ bị Ninh Tiểu Tiểu thần trí hoàn toàn biến mất đánh trọng thương, thiếu chút nữa đã bỏ mạng.

Đợi chiến sự ở nơi này giải quyết xong, lão dự định tiếp tục tìm kiếm nữ nhi, trợ giúp nữ nhi xua đuổi thứ tà ác đoạt xá, từ đó khôi phục thần trí, bất quá với năng lực của lão, cũng khó bảo đảm sẽ không thất bại một lần nữa.

Nếu vạn bất đắc dĩ, lão cũng chỉ có thể liều chết cầu xin Phong Thanh Tử xuất thủ.

Vừa nghĩ tới việc này, Ninh Kham cũng có chút đau đầu, nhịn không được giơ tay bóp mạnh vào mi tâm của mình.

...

3 ngày trong chớp mắt qua đi.

Trên tường thành Bình Lăng Quan, Quảng Lương Vương tay đè bảo kiếm, nhìn về phía đại quân Tấn Quốc trùng trùng điệp điệp đi đến ở tiền phương, thần sắc trên mặt dị thường chăm chú, trong đôi mắt lại mơ hồ có ánh sáng màu chớp động.

Hắn đợi trận quyết chiến hôm nay, cũng đợi rất lâu rồi.

Chỉ thấy bàn tay vung lên, trên đầu thành nhất thời vang lên một trận kèn lệnh to rõ ràng.

Trên tường thành, từng chiếc Liên Châu Nỏ sơn đen được đẩy tới tường những ô trống trên tường thành, mũi tên hình xoắn ốc phản xạ lớp sơn đen thò đầu ra khỏi góc tường, chĩa thẳng về phía tiền phương.

Ở đây có hơn trăm Liên Châu Nỏ, là do Tư Đồ Hạo đích thân thiết kế, Công Tạo Tư giám sát chế tạo, ngoài kỹ thuật luyện chế phức tạp, gần như có thể so với một thanh trung phẩm pháp kiếm.

Trên mỗi Liên Châu Nỏ đều khắc rõ một vài linh văn đặc biệt, cũng không hoàn toàn tương đồng, có khi là Bùa Băng Thạch Khai Sơn, có khi là Bùa Hoả Vũ Lưu Tinh, có thì lại là Bùa Hàn Băng Tiễn Vũ... chủng loại đa dạng, phong phú.

Lịch sử những đại chiến trước đây, chưa bao giờ xuất hiện loại khí giới này, tối đa chỉ là một vài cung nỏ đặc chế, có khắc phù văn, do những dũng sĩ hoặc thần tiễn thủ sử dụng. Để cận thân ám sát, hoặc đánh lén từ xa, đối tượng chủ yếu là những tu sĩ trong quân doanh.

Cho nên, những Liên Châu Nỏ đặc chế này, xem như là đội quân đặc biệt của Việt Quốc.

Bất quá, đối với Quảng Lương Vương và Việt Quốc, chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, không phải là vật ấy, mà là một tòa đại hình kiếm trận 7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Người đã bí mật luyện chế kiếm trận này chính là Tư Đồ Hạo, lão không tiếc cái giá tiêu hao tu vi của bản thân, lấy tất cả cực phẩm pháp kiếm thu thập được từ các đại hội luyện kiếm trong bao năm qua tập trung lại với nhau. Căn cứ thuộc tính khác nhau phân chia chủng loại, từ trong 7 loại "Kim mộc thủy hỏa thổ lôi phong", lựa chọn ra 7 thanh chủ kiếm.

Sau khi lấy 7 thanh chủ kiếm làm vật dẫn, lão lại từ trong các thuộc tính, chọn lựa ra 49 thanh thượng phẩm pháp kiếm làm Phụ kiếm, tổng cộng lấy 350 thanh pháp kiếm, mới luyện chế thành toà đại hình kiếm trận tên là "Hãm tiên".

Với uy thế của "Hãm tiên" kiếm trận, dễ dàng có thể tiêu diệt một đội kỵ binh giáp nhẹ, công dụng còn mạnh hơn cả một đội bộ binh trọng giáp.

Đương nhiên tác dụng chủ yếu vẫn là dùng để vây giết tu sĩ trong quân đội Tấn Quốc, những người này tuy số lượng ít, nhưng sau khi trang bị cực phẩm pháp kiếm thích hợp, có thể sinh ra lực phá hoại vượt xa quân đội bình thường.

Quảng Lương Vương dõi mắt trông về phía xa, nhìn về đại quân Tấn Quốc, thấy bên ngoài phân làm bốn bộ.

Ngay tại tiền phương, là một chi bộ binh có quân số trên dưới mười vạn, mặc trọng giáp màu đen, trong tay phần lớn nắm Kích cầm thuẫn, chậm rãi tiến về phía Bình Lăng Quan, trong đội ngũ còn mang theo những chiếc thang mây dài, cùng loại khí giới công thành phá tường.

Theo sát phía sau, là một chi bộ binh giáp nhẹ quân số khoảng năm trăm ngàn, phần lớn bọn họ không cầm khiên, chỉ là mang theo nỏ ngắn hoặc trường cung bên người, trong tay cầm loại binh khí ngắn như đao kiếm.

Ở hai cánh trái phải, có một chi kỵ binh giáp nhẹ khoảng chừng năm vạn lui tới tuần tra, đều dàn ra hình nan quạt hướng sang hai bên. Thỉnh thoảng có khoảng hơn chục kỵ binh xông ra khỏi đội quân, chạy vài dặm sang hai bên, sau khi tra xét địch tình, lại giục ngựa quay về.

Khi bóng của tường thành in trên mặt đất dần rút ngắn, đại quân Tấn Quốc cũng chỉ còn cách Bình Lăng Quan một dặm.

Đến nơi này, bọn họ chẳng những không có ghìm ngựa dừng bước, ngược lại đột nhiên tăng nhanh tốc độ, giống như muốn một lần hành động đánh hạ Bình Lăng Quan.



"Vương gia, địch đến rồi, ngài có muốn lùi trước hay không?" Tên trung niên mưu sĩ tiến lên một bước, nhắc nhở.

"Hạ lệnh xuống, kẻ lâm trận lùi bước giết chết, ngươi không biết sao?" Quảng Lương Vương trừng mắt, lạnh giọng trách mắng.

"Dạ, dạ!" Trung niên mưu sĩ nghe vậy, thân thể không khỏi run rẩy, rụt cổ về phía sau.

Một hàng tu sĩ đứng phía sau nhìn thấy thế, lộ vẻ khinh bỉ.

Bọn họ đều là tán tu sơn dã, bởi vì nhìn trúng cực phẩm pháp kiếm mà triều đình treo thưởng, mới cam nguyện mạo hiểm, tham dự vào chiến trường chém giết liên quan đến quốc vận này.

Sau nhiều ngày tiếp xúc, bọn họ đối với vị Quảng Lương Vương quyền cao chức trọng này, ngược lại đã bội phục từ tận thâm tâm.

Thứ nhất là vì đối phương vốn là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ đỉnh phong, cũng coi như nửa người đồng đạo với bọn họ, thứ hai là họ ấn tượng với sự lạnh lùng, bình tĩnh khi đối mặt với hiểm nguy của vương gia.

Sau khi trách cứ mưu sĩ, Quảng Lương Vương cũng không có tính toán với y, mà tập trung nhìn chằm chằm hướng đi của Tấn quân.

"Trung quân của chúng tiến nhập vào trong phạm vi tầm bắn của xe bắn nỏ, truyền lệnh xuống, kích phát xe bắn nỏ." Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía lính liên lạc ở bên cạnh, quát lớn.

Người sau lập tức xoay người, chạy chậm rời đi.

Ngay sau đó, chợt nghe một tiếng kèn lệnh to rõ ràng vang lên, trên tường thành Bình Lăng Quan nhất thời tia lửa văng khắp nơi.

Âm thanh rìu sắt chém đứt dây thừng liên tục vang lên, âm thanh dội vào thạch đài, dây cung đã bị kéo căng của chiếc nỏ đột nhiên bung ra, bắn ngược về phía tiền phương.

Mũi tên khổng lồ gắn trên máy bắn nỏ đột nhiên xé gió bay "vù vù", bắn cực nhanh về phía đại quân Tấn Quốc.

Hơn trăm mũi tên khổng lồ lao vụt tới, minh khắc phù văn trên đó chợt sáng choang, bắt đầu bộc phát ra uy lực kinh người.

Chỉ thấy trên bầu trời cao, một đoàn hào quang đủ màu bạo liệt, trong số đó có những hỏa cầu đỏ đậm to cỡ đầu người bay xuống. Cũng có một đạo bông tuyết sắc bén bay xéo xuống, còn có từng cục nham thạch nâu "Ù ù" nện xuống... rhanh thế lớn, khiến người ta kinh hãi.

Từng viên hỏa cầu rơi xuống, nhất thời đã đập nát những tấm thuẫn của bộ binh trọng giáp Tấn Quốc, còn không chờ bọn họ đứng vững, hỏa diễm liền bắn ra ra, trong nháy mắt bèn nuốt chửng bọn họ.

Bông tuyết khổng lồ nện vào tấm thuẫn của bộ binh, tựa như từng thanh cương đao sắc bén, nhất thời đâm thủng mặt khiên, rồi cắt đứt nửa người phía sau, trên lớp băng trắng trong suốt như pha lê nhuốm máu đỏ, yêu dị tột cùng.

Mà ở cánh trái của đại quân, một khối nham thạch to lớn màu nâu, trực tiếp đập nát đường đi tới của kỵ binh giáp nhẹ, lăn lộn di chuyển hơn mười trượng, dọc đường di chuyển, người ngựa tan nát, xác tan thành bột mịn.

Sau đợt công kích này, khí thế tiến quân của Tấn quân bị ngăn trở, tốc độ cũng chậm lại.

...

Cùng lúc đó.

Tại biên cảnh phương bắc của Việt Quốc, có một tòa thành nhỏ biên giới tên là "Thành Xung Dương".

Tại cửa thành, một người đàn ông trung niên mặc đồ của nông phu, trên vai vác một cái cuốc có cán làm bằng gỗ cây hoè, mặt trên còn mang một bao tải vải màu xám, khom lưng đi ra khỏi thành.

Trước khi ra khỏi cửa thành, hắn thoáng ngẩng đầu nhìn về phía bố cáo phát lệnh truy nã dán trên bảng ở cửa thành, chậm rãi lắc đầu, dọc theo con đường cát vàng ngoài thành, tiếp tục đi tới.

Y giữ nguyên tốc độ không đổi, từ đầu tới cuối duy trì tốc độ của người bình thường, đi đến một toà trúc lâu ở trong rừng trúc ngoại thành.



Bên trong lầu có một người thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, cùng một nam tử mặc áo bào trắng tóc xoăn, một trước một sau ra đón.

"Nhị lão gia, thế nào, có tin tức gì không?" Thiếu nữ đầy hy vọng hỏi.

"Lệnh truy nã của chúng ta còn chưa được huỷ, nghe thương hội trong thành nói, làm ăn buôn bán với Tấn Quốc bên kia, đã bị cắt đứt hơn 2 tháng. Hiện tại ngay cả biên cảnh Bình Lăng Quan cũng không đi được, hơn phân nửa là đại quân hai nước, đã đánh nhau rồi." Người đàn ông trung niên mặc đồ của nông phu nói.

Bọn họ không phải là ai khác xa lạ, chính là 3 người Yến Hạng, Tiểu Toán Bàn và Trần Quang.

"Vậy Tiểu thư và Thiết đại ca đâu? Có tin tức của họ hay không?" Tiểu Toán Bàn nôn nóng hỏi.

Yến Hạng buông cái cuốc trong tay xuống, đặt bao tải lương thực xuống, lặng lẽ lắc đầu.

"Lệnh truy nã không huỷ bỏ, nói rõ tiểu thư bọn họ cũng chưa bị triều đình bắt, hiện tại chiến sự bùng nổ, triều đình hẳn là càng không còn rảnh rỗi truy bắt bọn họ, ngược lại cũng không tính là tin tức xấu. Huống hồ với tâm tính mưu trí của tiểu thư và Thiết Kiên, chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm, ngươi hãy yên tâm." Trần Quang trầm ngâm chốc lát, trấn an.

"Tiểu thư, Thiết đại ca..." Tiểu Toán Bàn mặc dù biết y nói không sai, nhưng trong lòng vẫn là không kìm được lo lắng.

...

Bên ngoài Bình Lăng Quan.

"Đông! Đông! Đông..."

Chỉ nghe từng hồi trống nổi lên, từ trong Tấn quân nổi lên một tòa đài cao, kỵ binh hai bên lập tức phân tán rộng ra hai cánh, vẫn là hình quạt, chỉ bất quá khoảng cách kéo dãn ra rất nhiều.

Mà bộ binh trọng giáp phía trước thì hơn mười người một tổ, nhanh chóng chia làm từng nhánh chiến đội loại nhỏ, giữa các đội đều có khoảng cách, còn như bộ binh giáp nhẹ ở hậu phương, dứt khoát dừng bước, triệt để kéo dài khoảng cách với đội quân phía trước.

"Thằng nhãi Triệu Tương này sao lại an bài thế này? Chẳng lẽ thật sự chỉ là nhị thế tổ chỉ biết nói nhảm?" Quảng Lương Vương nhìn biến hóa của hàng ngũ đại quân Tấn Quốc, âm thầm trầm ngâm nói.

Sau một lát, hắn khẽ cười một tiếng, hạ lệnh: “Xe bắn nỏ tiếp tục kích phát, bắn toàn bộ tên ra."

Theo lệnh của hắn, xe bắn nỏ vừa mới bắn xong, lập tức lắp đợt tên thứ hai, chuẩn bị bắn ra ngoài.

Tấn quân tuy là kéo dãn chút khoảng cách, nhưng vẻn vẹn chỉ có tác dụng giảm thiểu thương vong, tổn thất vẫn thảm trọng như cũ.

Mắt thấy bộ binh trọng giáp Tấn Quốc đã hao tổn gần nửa, đồng thời đã kéo dãn quảng đường tương đương dài với bộ binh giáp nhẹ ở phía sau, Quảng Lương Vương không khỏi vui mừng, tiếp tục hạ lệnh:

"Truyền lệnh xuống, mở cửa thành ra, ra khỏi thành đón đánh! Ba chục ngàn kỵ binh chỉ cần xông lên chém giết, triệt để quấy rầy hàng ngũ của bộ binh trọng giáp đối phương, mười vạn bộ binh giáp nhẹ theo sát phía sau cắtđầu người. Nhớ kỹ, không cho phép dây dưa với kỵ binh ở hai cánh."

"Dạ!" Lính liên lạc lĩnh mệnh.

"Vương gia, quân ta tiến vào trận địa, xe bắn nỏ còn tiếp tục kích phát sao?" Trung niên mưu sĩ do dự một chút, vẫn tiến lên hỏi.

"Tiếp tục kích phát, cho đến khi dùng xong mới thôi." Quảng Lương Vương không chút do dự nói.

Chỉ cần xe bắn nỏ ở bên này không ngừng, bộ binh giáp nhẹ của Tấn Quốc cũng không dám tiến lên, mà bộ binh trọng giáp đã bị rối loạn, căn bản không phải đối thủ của bộ binh Việt Quốc, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng đầu lên.

"Giết!"

Tiếng chém giết cứng nhắc vang lên, cửa lớn của Bình Lăng Quan rốt cục từ từ mở ra, một chi kỵ binh ra trước, lao vụt về tiền phương, theo sát phía sau chính là vô vàn bộ binh hắc giáp, cũng cầm trong tay binh khí, xông vọt tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook