Chương 494: Anh hùng cứu mỹ nhân (1)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
Nếu thật sự phải lấy thân báo đáp thì cần gì phải cứu?
Có chứ, một là tự nguyệt, một là bị bức bách.
Chẳng qua với Lý Nguyệt mà nói thì cũng không khác gì lắm.
Vừa lúc đó, một cái "lưu tinh" rơi xuống.
"A!"
"Lưu tinh" đập trúng đầu một người xong cải biến góc độ phi hành, bắn vào trên lều trại Lý Nguyệt, lực đạo trực tiếp nhất lều trại lên không, lại còn vừa hay bao cả Lý Hiền Đức vào trong nữa.
Lúc ấy Lý Nguyệt vừa hay đang nắm trên mặt đất nên cũng không bị bọc vào trong, bất quá xuân quang của nàng liền tiết lộ, may mà cũng không hiện ra bộ vị quan trọng.
Bất quá cái làn da trắng nõn như tuyết kia cũng làm cho nam nhân ở đây nuốt tùng cục nước miếng, dục hỏa bay lên.
"A..."
Tựa hồ Lý Nguyệt phát hiện được vấn đề này, mà vừa xấu hố vừa vội vàng nên phát động Thiên Cơ Giáp.
"A?"
Lý Nguyệt phát hiện không ngờ có thể khởi động được Thiên Cơ Giáp, điều này làm nàng có điểm mê hoặc, vừa rồi không phải không khởi động được sao?
Rất nhanh Lý Nguyệt đã phát hiện được nguyên nhản, hóa ra vì một người trong đám khởi động cấm ma trận bị ngã xuống đất làm cấm ma trận tiêu thất.
"Tê!"
Lý Hiền Đức xé rách lều trại, lại xuất hiện trước mặt Lý Nguyệt, mà khi hắn nhìn thấy Lý Nguyệt liền ngấn người ra, hắn nhìn thấy cái Thiên Cơ Giáp sáng bóng kia hoàn toàn bao bộc Lý Nguyệt lại.
Dựa vào, sao lại như vậy, sao lại để nàng khởi động Thiên Cơ Giáp.
Lý Hiền Đức nhìn về phía đám người mình mang theo, đồng thời cũng phát hiện một người trong đấy ngã xuống đất, mà dường như hắn cảm giác được người vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết kia hẳn chính là người này.
"Sao lại thế này?" Lý Hiền Đức lớn tiếng hỏi, trong ngữ khí tràn ngập lừa giận.
"Vừa rồi có cái gì đó rơi xuống, không biết là cái gì..." Một người hồi đáp, cũng chỉ về một hướng, "lưu tinh" kia xuất hiện từ đằng đấy.
"Ai ở đấy, đi ra cho ta!" Lý Hiền Đức tức giận rống to.
"Có, là ta!" Một thanh âm xuất hiện, tiếp đó một bóng người cũng hiện ra.
Mà người này không phải Diệp Lãng thì là ai?
"Fox công tù!" Trong lòng Lý Nguyệt thấy thật vui mùng, ánh mắt nhìn Diệp Lãng cũng nóng cháy hơn, nàng không ngờ cuối cùng vẫn là hắn cửu mình.
Tuy rằng lúc này Diệp Lãng xuất hiện rất không sáng suốt đi bại lộ vị trí của mình nhưng Lý Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Diệp Lãng lúc này oai hùng mạnh mẽ đường nào.
Hiện tại Lý Nguyệt đã có thể bảo vệ thân mình, Thiên Cơ Giáp cũng đã triệu hoán, nàng không sợ bị Lý Hiền Đức xâm phạm nữa, cho dù phụ thân hắn, Kiếm Thánh đến đây cũng chưa chắc có cách mở Thiên Cơ Giáp này ra.
"Xin lỗi đến hơi chậm, vừa rồi đang kiếm ít đồ ăn khuya... Đúng rồi, đồ ăn khuya của ta..." Lúc đẩu Diệp Lãng một bộ lạnh nhạt nói, mà lúc sau liền trở nên khẩn trương, chạy về phía Lý Nguyệt.
Nghe thấy lời của Diệp Lãng, Lý Nguyệt ngay cả tâm muốn giết Diệp Lãng cũng có, mình thiếu chút nữa chịu nhục mà hắn còn đi tìm đồ ăn khuya.
Mà tiệp đó Lý Nguyệt lại càng mơ hồ hơn bởi nàng thấy Diệp Lãng chạy đến bênh cạnh mình, sau đó tìm tìm, tìm được một khối bủn, cũng nói: "May mà không sao..."
Đây chính là đồ ăn khuya của hắn? Cũng quá kỳ lạ a!
"Chính là thứ này đập vào chúng ta sao?" Lý Hiền Đức hỏi, hắn có thể đoán được khối bùn này vừa rồi đã phá hủy chuyện tốt của mình.
"Hình như là..." Mọi người không đám xác định, trong bóng đêm bọn họ cũng nhìn không rõ.
“Ừ, chính là nó đập vào các ngươi đấy, là ta ném!" Diệp Lãng gật đầu khẳng định sự hoải nghi của mọi người, lúc này hắn phải xác định chuyện này để Lý Nguyệt biết là hắn làm.
"Tiểu tử, ngươi muốn tìm chết à?" Bên trong ngữ khí của Lý Hiền Đức tràn ngập sát khí hắn muốn bầm thây vạn đoạn Diệp Lãng.
"Không phái, ta đến để làm anh hùng cứu mỹ nhân, Lý Nguyệt, ngươi không sao chứ?" Diệp Lãng rất trực tiếp nói mục đích của mình ra, cách nói này coi như trực tiếp nhất, trực tiệp phun ra năm chữ anh hùng cứu mỹ nhân ra.
"Còn đỡ, tốt nhất ngươi nên chạy xa một chút, thông tri nhân viên công tác đến đây!" Lý Nguyệt bình tĩnh nói, nàng cảm thấy lấy năng lực của Diệp Lãng hân không dù làm anh hùng cứu mỹ nhản, có thể bồi cả hắn vào.
"Thông tri người khác thì sao ta có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân a, ta chỉ muốn một mình chơi!" Diệp Lãng cười nói, nụ cười thật tự tin.
Giả vờ?
Tất nhiên là giả vờ, đám người kia không phải Athena phái đến diễn trò sao, mình cũng phải diễn trò theo.
Lúc này dường như Diệp Lãng còn cho rằng đám người kia là Athena an bài nên hắn rất bình tĩnh, rất có tự tin.
"Anh hùng cứu mỹ nhân? Ta thấy giống như cẩu hùng tìm chết a!" Lý Hiền Đức cười
lạnh nói, hắn cẩn thận quan sát Diệp Lãng vài cái, cảm thấy Diệp Lãng căn bản không đáng giá nhắc tới.
"Ý, vì sao ta cảm thấy ngươi có điểm quen mắt nhỉ?" Cuối cùng Diệp Lãng cũng phát hiện ra Lý Hiền Đức, mà trong nhất thời hắn vẫn chưa nhớ ra Lý Hiền Đức là ai.
Lý Hiền Đức lạnh lùng nhìn Diệp Lãng: "Mặc kệ ngươi có quen ta hay không, điều đó không còn quan trọng nữa bởi ngươi sẽ chết!"
Trong lúc nói chuyện, Lý Hiền Đức càng thêm nắm chặt kiếm trong tay, hắn phải phát chiêu. Mà Diệp Lãng tựa hồ vẫn là một bộ không thèm để ý, điều này làm cho Lý Nguyệt không khỏi sốt ruột thay hắn.
"Cẩn thận, hắn là Kiếm Thánh chỉ từ, là một Địa Cấp cao thủ!" Lý Nguyệt nhắc nhở Diệp Lãng, "Tốt nhất ngươi mau chạy đi, ta có Thiên Cơ Giáp, không sao cả."
"Kiếm Thánh chỉ từ? À, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là cái kia..." Diệp Lãng trải qua lần nhắc nhở này, cuối cùng cũng nhớ đến Lý Hiền Đức, bất quá hắn vẫn không nhớ rõ được tên Lý Hiền Đức.
"Lý Hiền Đức!" Lãnh Huyết Ngũ nhắc nhở.
"Đúng rồi, chính là Lý Hiền Đức, đúng là hai huynh đệ ngươi chẳng có ai tốt lành cả!" Diệp Lãng nói thẳng.
"Ngươi nói cái gì!" Lừa giận Lý Hiền Đức càng tăng lên.
"Đi!" Khi Diệp Lãng biết là Lý Hiền Đức liền lập tức chạy lấy người, chạy rất nhanh...
“...”
Tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ không ngờ Diệp Lãng lại làm như vậy, không nói hai lời liền chạy.
Trước đó không phải ngươi nói anh hùng cứu mỹ nhân sao? Sao giờ lại chạy mất.
Lý Nguyệt có điểm thất vọng với hành vi này của Diệp Lãng, tuy cũng là biện pháp tốt nhất nhưng ít nhiều cũng có điểm không thoải mái.
"Ngươi chạy cái gì?" Lãnh Huyết Ngũ âm thầm hỏi.
"Nói nhảm, nếu là Lý Hiền Đức thì lần này là đùa thật rồi, cũng không phải Athena an bài." Diệp Lãng trả lời.
Lúc này hắn lại không mơ hồ chút nào, quả thật Athena không có khả năng mời Lý Hiền Đức qua diễn trò, vô luận thế nào cũng không có khả năng, như vậy đáp án chỉ có một, lần anh hùng cứu mỹ nhân này không phải diễn trò.
"Cho dù là thật thì sao, không phải vừa hay à? Ngươi có thể đánh bại những người đó, sau đó đoạt được tâm của Lý Nguyệt." Lãnh Huyết Ngũ nói, lần này lại là thời cơ tốt.
"Ta biết, chẳng phải ta đang muốn làm như vậy à!" Diệp Lãng trực tiếp trả lời.
Có chứ, một là tự nguyệt, một là bị bức bách.
Chẳng qua với Lý Nguyệt mà nói thì cũng không khác gì lắm.
Vừa lúc đó, một cái "lưu tinh" rơi xuống.
"A!"
"Lưu tinh" đập trúng đầu một người xong cải biến góc độ phi hành, bắn vào trên lều trại Lý Nguyệt, lực đạo trực tiếp nhất lều trại lên không, lại còn vừa hay bao cả Lý Hiền Đức vào trong nữa.
Lúc ấy Lý Nguyệt vừa hay đang nắm trên mặt đất nên cũng không bị bọc vào trong, bất quá xuân quang của nàng liền tiết lộ, may mà cũng không hiện ra bộ vị quan trọng.
Bất quá cái làn da trắng nõn như tuyết kia cũng làm cho nam nhân ở đây nuốt tùng cục nước miếng, dục hỏa bay lên.
"A..."
Tựa hồ Lý Nguyệt phát hiện được vấn đề này, mà vừa xấu hố vừa vội vàng nên phát động Thiên Cơ Giáp.
"A?"
Lý Nguyệt phát hiện không ngờ có thể khởi động được Thiên Cơ Giáp, điều này làm nàng có điểm mê hoặc, vừa rồi không phải không khởi động được sao?
Rất nhanh Lý Nguyệt đã phát hiện được nguyên nhản, hóa ra vì một người trong đám khởi động cấm ma trận bị ngã xuống đất làm cấm ma trận tiêu thất.
"Tê!"
Lý Hiền Đức xé rách lều trại, lại xuất hiện trước mặt Lý Nguyệt, mà khi hắn nhìn thấy Lý Nguyệt liền ngấn người ra, hắn nhìn thấy cái Thiên Cơ Giáp sáng bóng kia hoàn toàn bao bộc Lý Nguyệt lại.
Dựa vào, sao lại như vậy, sao lại để nàng khởi động Thiên Cơ Giáp.
Lý Hiền Đức nhìn về phía đám người mình mang theo, đồng thời cũng phát hiện một người trong đấy ngã xuống đất, mà dường như hắn cảm giác được người vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết kia hẳn chính là người này.
"Sao lại thế này?" Lý Hiền Đức lớn tiếng hỏi, trong ngữ khí tràn ngập lừa giận.
"Vừa rồi có cái gì đó rơi xuống, không biết là cái gì..." Một người hồi đáp, cũng chỉ về một hướng, "lưu tinh" kia xuất hiện từ đằng đấy.
"Ai ở đấy, đi ra cho ta!" Lý Hiền Đức tức giận rống to.
"Có, là ta!" Một thanh âm xuất hiện, tiếp đó một bóng người cũng hiện ra.
Mà người này không phải Diệp Lãng thì là ai?
"Fox công tù!" Trong lòng Lý Nguyệt thấy thật vui mùng, ánh mắt nhìn Diệp Lãng cũng nóng cháy hơn, nàng không ngờ cuối cùng vẫn là hắn cửu mình.
Tuy rằng lúc này Diệp Lãng xuất hiện rất không sáng suốt đi bại lộ vị trí của mình nhưng Lý Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Diệp Lãng lúc này oai hùng mạnh mẽ đường nào.
Hiện tại Lý Nguyệt đã có thể bảo vệ thân mình, Thiên Cơ Giáp cũng đã triệu hoán, nàng không sợ bị Lý Hiền Đức xâm phạm nữa, cho dù phụ thân hắn, Kiếm Thánh đến đây cũng chưa chắc có cách mở Thiên Cơ Giáp này ra.
"Xin lỗi đến hơi chậm, vừa rồi đang kiếm ít đồ ăn khuya... Đúng rồi, đồ ăn khuya của ta..." Lúc đẩu Diệp Lãng một bộ lạnh nhạt nói, mà lúc sau liền trở nên khẩn trương, chạy về phía Lý Nguyệt.
Nghe thấy lời của Diệp Lãng, Lý Nguyệt ngay cả tâm muốn giết Diệp Lãng cũng có, mình thiếu chút nữa chịu nhục mà hắn còn đi tìm đồ ăn khuya.
Mà tiệp đó Lý Nguyệt lại càng mơ hồ hơn bởi nàng thấy Diệp Lãng chạy đến bênh cạnh mình, sau đó tìm tìm, tìm được một khối bủn, cũng nói: "May mà không sao..."
Đây chính là đồ ăn khuya của hắn? Cũng quá kỳ lạ a!
"Chính là thứ này đập vào chúng ta sao?" Lý Hiền Đức hỏi, hắn có thể đoán được khối bùn này vừa rồi đã phá hủy chuyện tốt của mình.
"Hình như là..." Mọi người không đám xác định, trong bóng đêm bọn họ cũng nhìn không rõ.
“Ừ, chính là nó đập vào các ngươi đấy, là ta ném!" Diệp Lãng gật đầu khẳng định sự hoải nghi của mọi người, lúc này hắn phải xác định chuyện này để Lý Nguyệt biết là hắn làm.
"Tiểu tử, ngươi muốn tìm chết à?" Bên trong ngữ khí của Lý Hiền Đức tràn ngập sát khí hắn muốn bầm thây vạn đoạn Diệp Lãng.
"Không phái, ta đến để làm anh hùng cứu mỹ nhân, Lý Nguyệt, ngươi không sao chứ?" Diệp Lãng rất trực tiếp nói mục đích của mình ra, cách nói này coi như trực tiếp nhất, trực tiệp phun ra năm chữ anh hùng cứu mỹ nhân ra.
"Còn đỡ, tốt nhất ngươi nên chạy xa một chút, thông tri nhân viên công tác đến đây!" Lý Nguyệt bình tĩnh nói, nàng cảm thấy lấy năng lực của Diệp Lãng hân không dù làm anh hùng cứu mỹ nhản, có thể bồi cả hắn vào.
"Thông tri người khác thì sao ta có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân a, ta chỉ muốn một mình chơi!" Diệp Lãng cười nói, nụ cười thật tự tin.
Giả vờ?
Tất nhiên là giả vờ, đám người kia không phải Athena phái đến diễn trò sao, mình cũng phải diễn trò theo.
Lúc này dường như Diệp Lãng còn cho rằng đám người kia là Athena an bài nên hắn rất bình tĩnh, rất có tự tin.
"Anh hùng cứu mỹ nhân? Ta thấy giống như cẩu hùng tìm chết a!" Lý Hiền Đức cười
lạnh nói, hắn cẩn thận quan sát Diệp Lãng vài cái, cảm thấy Diệp Lãng căn bản không đáng giá nhắc tới.
"Ý, vì sao ta cảm thấy ngươi có điểm quen mắt nhỉ?" Cuối cùng Diệp Lãng cũng phát hiện ra Lý Hiền Đức, mà trong nhất thời hắn vẫn chưa nhớ ra Lý Hiền Đức là ai.
Lý Hiền Đức lạnh lùng nhìn Diệp Lãng: "Mặc kệ ngươi có quen ta hay không, điều đó không còn quan trọng nữa bởi ngươi sẽ chết!"
Trong lúc nói chuyện, Lý Hiền Đức càng thêm nắm chặt kiếm trong tay, hắn phải phát chiêu. Mà Diệp Lãng tựa hồ vẫn là một bộ không thèm để ý, điều này làm cho Lý Nguyệt không khỏi sốt ruột thay hắn.
"Cẩn thận, hắn là Kiếm Thánh chỉ từ, là một Địa Cấp cao thủ!" Lý Nguyệt nhắc nhở Diệp Lãng, "Tốt nhất ngươi mau chạy đi, ta có Thiên Cơ Giáp, không sao cả."
"Kiếm Thánh chỉ từ? À, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là cái kia..." Diệp Lãng trải qua lần nhắc nhở này, cuối cùng cũng nhớ đến Lý Hiền Đức, bất quá hắn vẫn không nhớ rõ được tên Lý Hiền Đức.
"Lý Hiền Đức!" Lãnh Huyết Ngũ nhắc nhở.
"Đúng rồi, chính là Lý Hiền Đức, đúng là hai huynh đệ ngươi chẳng có ai tốt lành cả!" Diệp Lãng nói thẳng.
"Ngươi nói cái gì!" Lừa giận Lý Hiền Đức càng tăng lên.
"Đi!" Khi Diệp Lãng biết là Lý Hiền Đức liền lập tức chạy lấy người, chạy rất nhanh...
“...”
Tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ không ngờ Diệp Lãng lại làm như vậy, không nói hai lời liền chạy.
Trước đó không phải ngươi nói anh hùng cứu mỹ nhân sao? Sao giờ lại chạy mất.
Lý Nguyệt có điểm thất vọng với hành vi này của Diệp Lãng, tuy cũng là biện pháp tốt nhất nhưng ít nhiều cũng có điểm không thoải mái.
"Ngươi chạy cái gì?" Lãnh Huyết Ngũ âm thầm hỏi.
"Nói nhảm, nếu là Lý Hiền Đức thì lần này là đùa thật rồi, cũng không phải Athena an bài." Diệp Lãng trả lời.
Lúc này hắn lại không mơ hồ chút nào, quả thật Athena không có khả năng mời Lý Hiền Đức qua diễn trò, vô luận thế nào cũng không có khả năng, như vậy đáp án chỉ có một, lần anh hùng cứu mỹ nhân này không phải diễn trò.
"Cho dù là thật thì sao, không phải vừa hay à? Ngươi có thể đánh bại những người đó, sau đó đoạt được tâm của Lý Nguyệt." Lãnh Huyết Ngũ nói, lần này lại là thời cơ tốt.
"Ta biết, chẳng phải ta đang muốn làm như vậy à!" Diệp Lãng trực tiếp trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.