Chương 146: Bách độc bất xâm (2)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
Mọi người nghĩ Diệp Lãng vẫn đang mơ hồ, bị người dắt mũi đi đâu thì đi?
Sai rồi, hắn đã tỉnh! Từ lúc luyện kim thuật sĩ này xuất ra luyện kim trận để đốt phòng hắn cũng nhận ra tình cảnh của mình rồi, tuy rằng có điểm muộn, bất quá cũng không muộn lắm.
Hoặc là, chỉ cần gặp chuyện không có nguy hiểm với hắn thì hắn rất khó phát hiện ra, tương tư, chuyện gì mà không làm hắn chú ý thì hắn cũng rất khó nhận ra chân tướng, mà một khi đã làm hắn chú ý thì sẽ có một tỷ lệ nhất định phát hiện.
... Đúng vậy, là một tỷ lệ nhất định!
Từ cái tác dụng của luyện kim trận kia, Diệp Lãng phát hiện ra cố chủ này muốn hủy thi diệt tích, do đó cũng phát hiện ra những thứ mình vừa ăn hình như có chút độc dược ở trỏng.
Cái này không thể không làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, quả nhiên là "siêu"!
Vì vậy hắn dần dần tinh minh lại, mà chỉ cần hắn tinh minh lại thì hắn sẽ lập tức nghĩ thông suốt về việc này ngay. Hắn có thể đoán ra rằng người này vận chuyển một thứ gì đó mà ở trong cất giấu một ít bí mật không muốn người biết, vì phòng ngừa bí mật có thể bị tiết lộ ra ngoài nên hắn giết đám Dong Binh này.
Mà may là mình đây bách độc bất xâm, nếu không cũng trúng độc rồi, không chết được...
Nói nhảm, thuốc giải độc trên người Diệp Lãng rất nhiều, hơn nữa hắn còn biết y thuật, lại có nội công cho nên dù không phải bách độc bất xâm cũng có thể tiếp tục ăn uống.
Lúc này Diệp Lãng cũng không có hành động gì khác lạ, hắn muốn biết rõ thứ này là gì nên hắn tiếp tục giả ngu, dù sao cái này là "nghề của chàng" rồi, không cần giả vờ cũng biết ta ngốc!
A, không không, sao lại tự rủa mình là ngốc, không phải, ta là thiên tài, không phải đứa ngốc!
Đương nhiên cũng có nguyên nhân khác, cũng không phải vì nhàm chán nhiều chuyện mà giả vờ ngốc mà vì hắn phát hiện ra thứ này là luyện kim vật phẩm, tuy hắn không thấy rõ được là thứ gì, nhưng là một cái luyện kim thuật sĩ hắn vẫn có thể cảm giác được.
Không chỉ như vậy, hắn còn nhận ra thứ luyện kim vật phẩm này là một thứ mà mình chưa bao giờ thấy qua, giống như thuộc một loại kỹ thuật thực đặc thù ấy. Điều này làm Diệp Lãng cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn đang đoán thứ này có phải là mấy thứ trong truyền thuyết không...
Diệp Lãng nhìn thứ kia, sau đó dùng tay sờ sờ, mà cố chủ kia cũng không quản Diệp Lãng, hắn biết thứ này không phải là người thường có thể mở ra được, không cần quá đa tâm.
"Ê, thứ này là chính ngươi làm ra sao?" Diệp Lãng thực trực tiếp hỏi, mà lời hắn sẽ làm người ta có một loại ảo giác là lạ, rốt cuộc tiểu tử này là cái gì? Là tù binh, là tôi tớ hay là thiếu gia?
"Đừng ê ê, ngươi phải gọi ta là chủ nhân, về sau có chuyện gì cứ gọi thẳng tên ta, ta gọi là Lãnh Huyết Thập Tam." Cố chủ kia, cũng chính là Lãnh Huyết Thập Tam sửa lời Diệp Lãng.
"Lãnh Huyết Thập Tam?" Diệp Lãng cảm thấy tên này có điểm quen quen, đúng rồi, mình không phải là Thập Tam sao, có điều là Diệp gia Thập Tam thiếu gia a.
Nhưng mà thêm hai chữ Lãnh Huyết vào liền trở nên xa lạ, hắn hoàn toàn không biết, cũng chưa từng nghe qua.
"Chưa từng nghe qua!" Diệp Lãng lắc đầu, tiếp tục nói.
"Chưa từng nghe qua mới bình thường, ta không có bao nhiêu danh khí trên đại lục." Lãnh Huyết Thập Tam cười nói, nụ cười của hắn thực tự tin, cũng không vì mình không có danh tiếng mà cảm thấy tự ti, ngược lại rất tự hào.
"À, hóa ra là một tên vô danh tiểu tốt!" Diệp Lãng gật gật đầu, bộ dáng "ta hiểu mà".
"..." Lãnh Huyết Thập Tam trầm mặc, tuy hắn không quan tâm đến danh tiếng, nhưng bị gọi là vô danh tiểu tốt thì khó có thể tiếp nhận rồi.
"Tiểu tử, ngươi nghe rõ, cho dù lão tử vô danh đi nữa thì tương lai nhất định ta sẽ làm cho cả thế giới này khiếp sợ, cho nên là một thế ngoại cao nhân vô danh chứ không phải là vô danh tiểu tốt!"
"Cao nhân, cao bao nhiêu? Ngươi còn không cao bằng ta mà?" Diệp Lãng nói, cũng so sánh chiều cao, quả thật hắn cao hơn Lãnh Huyết Thập Tam một chút.
"Ngươi... Tiểu tử, nếu không phải lão tử nhìn trúng thân thể của ngươi đã sớm giết ngươi rồi, bất quá ngươi cũng đừng chọc ta, chọc ta giận ta cũng giết ngươi đấy!" Tựa hồ sự nhẫn nại của tên Lãnh Huyết Thập Tam kia đã đến điểm cực hạn, nếu Diệp Lãng tiếp tục nữa không chừng hắn chịu không nổi thật.
"Nhìn trúng cơ thể của ta?" Hai tay Diệp Lãng ôm ngực, sau đó một bộ "tiểu sinh hơi sợ" nói: "Ngươi giết ta đi, ta không thích loại ánh mắt này, ta tình nguyện chết!"
Loại ánh mắt này, không phải ý nói ta là hạng người thích nam nhân à?
"Ta dựa vào, lão tử không phải người như thế, ghê tởm quá! Ta nói thân thể của ngươi là nói đến thể chất, cái loại thể chất bách độc bất xâm ấy!" Lãnh Huyết Thập Tam cả giận nói.
"Hóa ra là vậy, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng gặp sắc lang nữa chứ." Diệp Lãng thả lỏng người nói: "Nếu ngươi muốn có được thể chất như ta cũng không phải khó, ta ăn vài thứ mới được như vậy."
"Thứ gì?" Lãnh Huyết Thập Tam lập tức hỏi.
"Con rết, bò cạp, nhện độc..." Diệp Lãng nói ra tất cả những độc vật mà hắn biết làm người ta nghe mà thấy sợ.
"Ngươi nghĩ ta là ngươi sao, ta cũng không ngốc, ăn những thứ này ta chết ngay mất! Có phải ngươi muốn hại chết ta, sau đó đào tẩu không?" Lãnh Huyết Thập Tam lạnh lùng nói.
Diệp Lãng lắc đầu nói: "Không phải, ta nói thật mà! Hơn nữa ta muốn chạy trốn thì không cần phải hại chết ngươi, ta muốn đi khi nào thì đi!"
Đối với những lời này rất nhiều người tin là thật, nhưng Lãnh Huyết Thập Tam lại không tin, một chút cũng không tin.
Lãnh Huyết Thập Tam cười lạnh nói: "Nếu như vậy sao ngươi không đi đi?"
"Vì ta muốn đi theo ngươi, muốn biết thứ này là thứ gì!" Diệp Lãng chỉ vào luyện kim vật phẩm, cái này hắn nói thật, không phải nói dối, đương nhiên Lãnh Huyết Thập Tam vẫn không tin lắm.
"Hóa ra là vậy, vậy ngươi theo ta trở về đi, ta còn rất nhiều vật như vậy!" Lãnh Huyết Thập Tam cười nói, cười thật âm hiểm, giống như đại hôi lang thấy dê béo vậy.
"Thật vậy à?" Diệp Lãng hưng phấn nói, tựa hồ cũng không phát giác ra "nụ cười đểu" của đối phương. Dường như sau khi thoát khỏi nguy hiểm, hoặc là tạm thời không gặp nguy hiểm thì Diệp Lãng lại mơ mơ màng màng, cứ như vậy, tiểu bạch thỏ đi theo đại hôi lang...
Đúng vậy, hiểu hết đầu đuôi câu chuyện rồi nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, hắn cũng không cho rằng mình đi với đối phương thì có vấn đề gì xảy ra, cho dù biết rõ đối phương từng giết người diệt khẩu, trong đó có cả hắn thì hắn cũng không quan tâm lắm.
Bây giờ, thứ mà hắn quan tâm nhất là cái kỹ thuật luyện kim này cơ!
"Đương nhiên là thật, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, không gây chuyện là được!" Lãnh Huyết Thập Tam nói, hắn cảm thấy mình đang lừa một đứa bé vậy, quên đi, không so đo với đứa ngốc làm gì.
Chờ đến lúc ngươi hết công dụng rồi ta sẽ cắt ngươi ra thành 8 khối!
Lãnh Huyết Thập Tam, nếu cái tên này bị một số người nghe thấy sẽ rất giật mình, không, phải nói là hoảng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.