Chương 339: Cảm Giác Quen Thuộc (1)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
"Phía nam, đã nhập vào Thủy Chi Nhất Trận.” "Tây bắc, đổi Thổ Chi Lục thành Quang Chi Thất..." "Phía đông..."
Diệp Lãng chỉ huy, biến ảo phòng ngự trận để chống đỡ công kích của luyện kim trận, từng chút tiêu hao cái luyện kim trận kia.
Tuy rằng ở thời gian, chuẩn bị, luyện kim trận Đặc Lạc Y vẫn chiếm thượng phong, nhưng Diệp Lãng có thể biến hóa hàng vạn hàng nghìn, dùng phương thức tốt nhất để hóa giải, đây là ưu thế của Diệp Lãng.
Thời gian từng chút trôi qua, ánh sáng luyện kim trận của Đặc Lạc Y tiêu tán từng chút một, mà phía Diệp Lãng lại "càng đánh càng hăng", tình huống này làm đáp án trở nên thực rõ ràng.
Diệp Lãng đã thành công!
Có điều trước khi luyện kim trận hoàn toàn tiêu tán, Diệp Lãng vẫn hết sức chăm chú tiến hành phòng ngự và phá giải, không có chút nào lơ là, có lẽ đấy cũng là một trong nhưng nguyên nhân mà hắn có thể thành công đến vậy.
Đến cuối cùng khi luyện kim trận hoàn toàn biến mất, toàn bộ Vân Đinh cung điện bắt đầu hoan hô.
"Diệp Lãng này quả thật bất phàm, lại một lần nữa cứu Thánh Thành của chúng ta!" Giáo Hoàng mĩm cười, hắn đã nghe thấy tiếng hoan hô ở ngoài lúc này hắn có ý muốn gặp mặt Diệp Lãng một chút.
"Công tử, đa tạ!" Phong Hành ở bên cạnh cảm động nói, hiện tại kính ý của hắn với Diệp Lãng lại bay lên.
"Không khách khí, ta cũng có lợi mà... Ý, cảm giác này..." Sau khi Diệp Lãng tiêu diệt luyện kim trận, đột nhiên có một loại cảm giác khó hiểu đến từ trong Vân Đinh cung điện.
Ở đó tựa hồ có người đang triệu hoán hắn...
Bên trong Thánh Thành, vì tất cả mọi người đứng ở ngoài Vân Đinh cung điện nên đều nhìn thấy trận quyết đầu của luyện kim trận kia, ánh sáng hoa lệ kia làm tất cả mọi người lâm vào sợ hãi cũng khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên.
Va chạm giằng co hơn hai mươi phút kia, dù có người ở trong phòng cũng sẽ bị kỳ cảnh hấp dẫn ra ngoài huống chi lúc này tất cả mọi người đều đứng ở ngoài.
Cũng vì vậy mà cơ hồ va chạm vừa bắt đầu, ánh mắt mọi người đểu bị hấp dẫn, "Vân Đinh cung điện, ai lại to gan như vậy, lại làm ra chuyện lớn đến thế ở trong này chứ?"
Ở trong lòng một ít người xem không rõ chân tướng, ánh sáng này tuy đẹp, nhưng càng nhiều người để ý chuyện này hơn, nơi đó là nơi thần thánh nhất Thánh Thành, thậm chí toàn bộ Thánh Giáo, sao lại có người chiến đấu ở chỗ đó?
Người khơi mào chiến đấu tuyệt đối không thể tha thứ!
Đây là một loại vũ nhục với Thánh Thành, là vũ nhục Thánh Giáo, đồng thời cũng là một loại khinh nhờn với Quang Minh Nữ Thần, người như vậy hẳn là bị trị tội -
Tử tội!
Có điều bọn họ không biết người khơi mào cũng đã sớm chết rồi, đã chết gần ngàn năm.
Mà nếu bọn hắn nhìn thấy lúc Diệp Lãng chỉ huy thì họ sẽ không nghĩ đến tài năng của Diệp Lãng mà chỉ nghĩ đến có thể Diệp Lãng là đầu sỏ gây nên chuyện này.
May mà chuyện này cũng không có mấy người biết, đừng nói là không phải thành viên của Thánh Thành, ngay cả Thành viên nội bộ cũng không có mấy người biết.
Chuyện này vì quan hệ đến Vân Đinh cung điện, lại là một bí ẩn khó giải nên trước khi Thánh Thành điều tra ra duyên cớ thì hẳn sẽ không công bố ra ngoài.
Cũng vì vậy mà không mấy ai biết sự cố gắng của Diệp Lãng, mọi người không biết trường hợp kỹ lệ ma huyễn kia chủ yếu là vì Diệp Lãng.
Đương nhiên cái này chỉ nói những người không biết, người ở đây vẫn biết, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không thể quên giờ khắc này, quên Diệp Lãng.
"Công tử, vì sao người có thể dùng trận pháp trụ cột bình thường một cách thần kỳ như vậy?" Quang Minh luyện kim thuật sĩ cảm thán hỏi Diệp Lãng.
Khi Diệp Lãng quyết đấu hoàn toàn đều dùng luyện kim trận trụ cột nhất, chỉ huy mọi người sử dụng, biến hóa vân vân, không sử dụng bát cứ trận phép cao cấp nào.
Bất quá thử nghĩ một chút, cái gọi là trận pháp cao cấp cũng chỉ là trận pháp trụ cột tạo thành, cũng không khác gì lắm.
Có điều Diệp Lãng sử dụng toàn bộ là trận pháp trụ cột biến hóa qua lại, cái này quả thật là một chuyện làm người ta cảm thấy bội phục, đồng thời cũng cảm thấy có điểm sợ hãi.
Bội phục thì không cần giải thích, mà sợ hãi kỳ thật cũng là một bản tính của con người, sợ hãi người cao hơn mình rất nhiều, có thể làm chuyện mà mình không thể làm được.
"Công tử, người thật thật bất khả tư nghị, nếu lần này không có người thì Vân Đinh cung điện đã xong rồi..." Phong Hành nhìn phía trước, tiếp lời.
Lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều có ý tưởng tương tự, nếu không có Diệp Lãng thì rất có thể Vân Đinh cung điện sẽ bị phá hủy.
Từ tình huống vừa rồi có thể thấy uy lực luyện kim trận của Đặc Lạc Y rất lớn, làm cho nhưng luyện kim thuật sĩ vẫn còn cảm thấy sợ hãi bọn họ không có tin tưởng có thể bảo nại Vân Đinh cung điện, ngăn cản công kích của luyện kim trận này.
"Đúng vậy, đồ lưu manh, không thể không thừa nhận luyện kim trận của ngươi rất mạnh!" Lúc này thiếu nữ Phi Phi cũng bắt đầu khen ngợi Diệp Lãng, trải qua chuyện vừa rồi, tin rằng bất cứ ai cũng có ý thán phục Diệp Lãng.
"Ý? Đồ lưu manh đâu?"
Thiếu nữ Phi Phi tìm thân ảnh đồ lưu manh, cũng chính là Diệp Lãng, phát hiện Diệp Lãng vẫn đứng đây khi nãy đã sớm mất tích.
"Ta kháo, tiểu hỗn đản này lại mất tích rồi!" Đám người Diệp Lam Vũ cũng phát hiện chuyện này, cũng bất đắc dĩ cười mắng một câu.
Đám người Phong Hành trầm mặc một hồi tựa hồ bọn họ còn chưa kịp phản ứng, vẫn không thể tin được chuyện trước mắt, Diệp Lãng biến mất dưới mí mắt mình.
"Nhanh lên, đi tìm công tử mau!" Phong Hành kịp phản ứng lại liền lập tức hạ lệnh.
Nhị Tỷ nhìn Thánh Thành bên dưới Vân Đinh cung điện, đoán:
"Có thể Diệp Lãng đi xuống dưới kia không, vừa rồi hắn vẫn ở đây nhìn cơ mà.” "Có thể..." Diệp Lam Vũ nói tiếp.
Đại bộ phận người ở đây cũng cho rằng như vậy, hẳn là Diệp Lãng chạy xuống dưới kia chứ không phải đi vào Vân Đinh cung điện.
Mà một số người hiểu biết Diệp Lãng sẽ tin rằng hắn không đi vào chỗ phiền toái như Vân Đinh cung điện đâu, hắn luôn luôn không thích những nơi tương tự như vậy, cho dù rất đẹp, rất hấp dẫn cũng không đi.
"Vừa rồi ta thấy hắn đi vào trong kia..." Lúc này Mía chỉ vào Vân Đinh cung điện nói.
Bên trong? Hắn đi vào trong đó làm gì? Lấy tính cách của hắn sẽ không chạy vào bên trong chứ, chẳng lẽ trong này có thứ gì hắn muốn sao? Hay là hắn lại đi nhầm, lạc đường? Tin rằng rất có khả năng là đáp án thứ hai.
"Mía, ngươi xác định là hắn đi vào trong đó sao?" Sau khi trầm mặc một hồi, Nhị tỷ liền mở miệng hỏi.
"Ừ, hắn đi vào từ cửa kia, ta thấy rất rõ ràng.” Mía chỉ vào một cánh cửa nói, đó cũng là một cánh cửa trong Vân Đinh cung điện, một cánh cửa không có gì đặc biệt cả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.