Chương 316: Chuẩn bị (1)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
"Lão sư, Diệp Lam Vũ các nàng lúc nào mới quay về, sắp phải vào Thánh Thành rồi!" Một cái đệ tử hỏi đại lực sĩ.
Đây đã là ngày thứ mười họ vào thành rồi, Diệp Lam Vũ tam nữ sau ngày đầu tiên đi Mơ Hồ Đường thì không còn trở về nữa, tựa hồ các nàng đã quên mất mục đích đến đây.
Không tiến hành huấn luyện không nói sắp phải vào nội thành Thánh Thành rồi các nàng vẫn không xuất hiện!
Bọn họ có thể đi vào nội thành Thánh Thành không có nghĩa là nội thành đã mở ra mà là các đội ngũ dự thi đến từ các học viện trên toàn đại lục, sau khi trải qua một ít thủ tục xác nhận sẽ được vào trước để chuẩn bị.
Làm đội ngũ dự thi tất nhiên sẽ có một chút đặc quyền!
"Không biết lúc nào các nàng mới về, bất quá chúng ta cũng không cần chờ các nàng, trực tiếp đi vào thôi tin rằng các nàng cũng không cần thủ tục vẫn vảo được!" Đại lực sĩ dẫn đầu nhíu mày, cũng không để ý đến trả lời.
Đệ tử kia hỏi tiếp: "Vì sao? Không phải Thánh Thành không mở ra với người ngoài sao, chúng ta có chút đặc quyền mới được vào trước, các nàng chờ mở ra mới vào à?"
Đại lực sĩ dẫn đầu lắc lắc tay nói: "Không cần chờ, chẳng lẽ các ngươi không biết người đến đây đưa tin hôm ấy là ai à? Còn có, chẳng lẽ các ngươi không thấy uy vọng của Diệp Lãng ở đây sao?”
"Đưa tin tức? Là ai?" Đám đệ tử còn không chú ý đến chuyện này, chỉ tưởng rằng người hôm ấy đến đưa tin chỉ là một chạy chân bình thường thôi.
"Là Quang Minh Kỵ Sĩ, hơn nữa còn là một nhân viên cao cấp, có thực lực Địa cấp!" Đại lực sĩ dẫn đầu nói.
"Cái gì?! Không phải đâu?" Chúng đệ tử có điểm ngoài ý muốn, không, là rất khó tin!
"Cái này ngươi có thể hỏi Diệp Chỉ Tình, nhất định nàng biết việc này! Các ngươi nghĩ thử mà xem, ngay cả Quang Minh Kỵ Sĩ cao cấp cũng làm nhân vật chạy chân thì muốn đi vào Thánh Thành có gì khó đây?" Đại lực sĩ dẫn đầu nói.
"Còn có, các ngươi không chú ý đến xưng hô của Quang Minh Kỵ Sĩ với Diệp Lãng sao? Đều dùng từ công tử để kính xưng! không chỉ Quang Minh Kỵ Sĩ, toàn bộ Thánh Thành cũng thế, không phải gọi Diệp Lãng là công tử thì sẽ gọi hắn là thần y, đều mang theo ngữ khí tôn kính cả!"
Một người đệ tử gật đầu nói: "Ừ! Đúng vậy! Diệp Lãng là một trong nhưng người được tôn kính nhất nơi này! Mấy ngày nay chúng ta đều nghe được truyền thuyét của hắn, luyện kim thuật y thuật của hắn đã đến cảnh giới như thần rồi cơ hồ không có bất cứ ai có thể lay động địa vị của hắn!"
"Trước kia nghe nói Diệp Lãng là một luyện kim thiên tài còn có chút không tin, xem ra lần này không thể không tin rồi!"
"Ừ, xem ra lần này Diệp Gia Học Viện của chúng ta ít nhất có thể lấy được thành tích xuất sắc ở luyện kim tổ rồi!"
Đối với việc Diệp Lãng có thể lấy được thắng lợi ở luyện kim tổ tựa hồ sẽ không ai đi hoài nghi, cho dù là tuyển thủ của luyện kim tổ cũng vậy, cũng không thể phủ định chuyện này trừ phi là người không biết thực lực của hắn thôi.
Luyện kim thuật sĩ vốn là một chức nghiệp hi hữu, mà cùng độ tuổi với Diệp Lãng đã không có bất cứ ai có thể đứng cùng một cái độ cao với Diệp Lãng, có thể ngang trình với Diệp Lãng đều là nhưng luyện kim thuật sĩ bí mật, tuổi cũng rất lớn, tất nhiên không phải cấp bậc đệ tử.
Lúc này mặc kệ là những đội ngũ đến sau hay đội ngũ đến trước đều giống đội ngũ của Diệp gia, đều nghe nói về chuyện của Diệp Lãng, cũng biết ở đồng lứa có một một thiên tài luyện kim thuật sĩ.
Đương nhiên mọi người cũng biết một chuyện là Diệp Lãng cũng không biết vũ kỹ ma pháp gì, hơn nữa trời sinh là một phế tài vô thuộc tính!
Bất quá lúc này không có bất cứ ai dám đi cười nhạo hắn là một phế tài bởi không ai có thể khẳng định một nhân tài như hắn có thể thắng được phế tài này!
Cho dù không có đấu khí và ma phép thì sao? Hiện tại hắn đã là một cái anh hùng, có luyện kim thuật cường đại còn mình thì tính cái gì?
Cho dù trên đại lục này có điều chú trọng vào đầu khí ma pháp hơn, thích dùng thứ này để đo thân phận nhưng cường giả kiệt xuất của các ngành nghề khác vẫn nhận được sự tôn kính của mọi người, nhất là như Diệp Lãng vậy, tuy rằng luyện kim thuật sĩ có điều thưa thớt nhưng cũng khá nhận được sự chú ý của mọi người.
Mà phương diện y thuật lại càng không phải nói đã là người thì khó tránh khỏi mắc bệnh, cho dù dùng ma pháp có thể trị tốt nhưng vạn nhất có cái gì kỳ nan tạp chứng thì vẫn phải đi cầu y.
Trong nhưng đội ngũ này, có một số người vốn chú ý đến Diệp Lãng, sau khi nghe được tin tức này, phản ứng của họ khác nhau, có cao hứng, có tức giận bất bình, có...
Có điều đều có một phản ứng giống nhau đều là khiếp sợ!
Mà trong nhưng đội ngũ này, kể cả nhưng đội ngũ vẫn luôn đứng tiền tam, Đệ Nhất Học Viện, Tử La Lan Học Viện của Ngả Lạp Đế Quốc hay Hoàng Gia Học Viện của Tường Không, người của họ càng quan tâm Diệp Lãng hơn bởi trong đội ngũ của họ đều có người nhận thức Diệp Lãng!
Làm trung tâm của sự kiện, Diệp Lãng của chúng ta không rõ ràng lắm về chuyện này, hắn chỉ ở Mơ Hồ Đường khoái hoạt cướp đoạt tiền của kẻ giàu có, sau đó vung tiền chữa bệnh cho người nghèo. Đừng nghĩ Diệp Lãng chừa bệnh không cần tiền, trái lại hắn rất cần tiền, hắn cần rất nhiều tài liệu, trong đó có rất nhiều thứ trân quý.
Vốn những tài liệu này đều là Thánh Thành cung cấp, kho hàng của Thánh Thành muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, vô luận là tài liệu gì cũng có thể tìm được!
Mà ngay cả Diệp Lãng cũng hâm mộ nơi này, có vài thứ ngay cả bại gia tử như hắn cũng không có cách nào mua được bởi những thứ này không có xuất hiện trên chợ.
Mà những tài liệu này đều là tùy ý Diệp Lãng sử dụng, cũng không thu phí dụng gì, bất quá Diệp Lãng không muốn chiếm tiện nghi này, đều dùng đồng giá hoặc giá cao hơn thị trường thu mua, đồng thời hắn cũng nhờ người của Thánh Thành hỗ trợ thu mua tài liệu làm cho giới chỉ vốn đã trống trơn của hắn lại bắt đầu nhiều lên, có điều ở trong đó đa phần là luyện kim tài liệu dùng trong y thuật.
Về phần nguồn gốc tài chính của hắn thì không cần phải nói, rất nhiều người đang chảy máu trong tim kia kìa, cũng vì vậy Diệp Lãng đều dùng tài liệu của chính mình, cũng không thiếu nhân tình của Thánh Thành, về sau hắn cũng không cần phải bù vào, chỉ có Thánh Thành thiếu nhân tình của hắn mà thôi.
Có đôi khi ngẫm lại, bại gia tử cũng có chỗ tốt, ít nhất bại gia tử chưa bao giờ thiếu nhân tình của người khác, chỉ có người khác mắc nợ bại gia tử mà thôi tất nhiên phải bài trừ người trong nhà rồi. Mà bại gia tử như Diệp Lãng đều dùng tiền của mình đề bại gia thì đôi khi thậm chí sẽ làm nhà mình nhận được ưu đãi nữa, bại gia tử như vậy đã đến một cái cảnh giới không ai chạm vào được!
Hiện tại Diệp Lãng giựt tiền cũng thuộc loại giao dịch, sẽ không khát nợ, mà giao dịch này cũng thực mâu thuẫn, là không công bình nhưng cũng là công bình... Cái này còn tùy vào suy nghĩ của mỗi người, là công bình hay không thì mỗi người đều có một cách nhìn khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.