Chương 112: Cưỡi ngựa? Ta cần sao? (2)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
"Tốt lắm, đi nhanh đi, đừng ngẩn người ra, ta cũng không thể biến phía trước thành đất bằng được!" Diệp Lãng thấy mọi người có chút ngẩn người, vì vậy liền nhắc nhở.
"Đi!" Diệp Dực cũng hiểu tình thế không cho phép, không hỏi thêm nữa, bây giờ không phải là thời điểm hỏi mấy cái này.
Đương nhiên sau đó cũng có người nhịn không được hỏi một chút, được một cái đáp án làm người ta ngoài ý muốn: Cái tia xạ tuyến kia căn bản không có bao nhiêu uy lực, nó chỉ kích thích những nguyên tố sắp xếp nên luyện kim trận, làm cho năng lượng tại tường thành trở nên hỗn loạn, do đó làm tường thành sập xuống mà thôi.
Vốn, muốn đánh phá sự cân bằng năng lượng này là một chuyện vô cùng khó khăn, tất cả đều nằm trong giả thiết từ cái ngày kiến thiết tường thành rồi, ngày đó mọi người cũng đã lo lắng qua, cũng thành lập phòng ngự! Có điều Diệp Lãng lại tìm ra được một cái sơ hở nhỏ trong đó, cũng lợi dụng khẩu luyện kim đại pháo trong tay phá hư!
Nói đến đây không thể không nói một chút về luyện kim đại pháo của hắn, đây là một kiện trang bị thực có ý tứ, có thể tùy ý điều chỉnh uy lực và nguyên tố tạo thành nữa.
Diệp Lãng dựa theo tỉ lệ trong thiết kế, lấy một ít ma pháp nguyên tố đưa vào trong luyện kim trận, làm luyện kim trận "báo hỏng"!
Cái này nói thì có vẻ đơn giản, kỳ thật cũng rất khó, phải nói là cực kỳ khó, nếu không đến tận bây giờ cũng không ai có thể phá hư dãy tường thành này.
Ở giữa Diệp Lãng phải tính toán vô cùng chính xác là phải đưa ra bao nhiêu nguyên tố, phải bao nhiêu năng lượng mới có thể đưa những nguyên tố này vào, càng phải tính toán ra hao tổn của tia sáng vọng lại. Thiếu một cái đều không được! May mà thứ này Diệp Lãng đã từng tính toán qua rồi, nếu không trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể làm được như vậy.
Về phần vì sao hắn phải tính cái này? Có vẻ như hắn từng nghĩ qua dùng phương thức như vậy để đào thoát, đương nhiên lúc đó hắn thuần túy là muốn chạy ra khỏi tầm mắt của Diệp gia chứ không phải toàn bộ đế quốc.
Nếu như bị người biết tới phỏng chừng sẽ rớt cằm xuống dưới mất, vì trốn khỏi nhà có cần phải hủy diệt cả tường thành không? Bất quá bây giờ mọi người lại đang cảm thấy may là hắn từng tính toán qua...
Trở lại chuyện chính, mọi người tiếp tục đào vong, rất phối hợp mang theo những người thường lướt qua lỗ trống này, cũng may người thường không chút đấu khí ma pháp ở đây cũng rất ít, ít nhiều gì cũng có một chút nên cũng không cần phải chiếu cố nhiều lắm.
Nói cách khác, không nói ở đây mà lúc trước đã có vấn đề lớn rồi, người thường chạy nhiều như vậy đã cảm thấy mệt! Đương nhiên, thể chất của Ma Pháp Sư chỉ tốt hơn người thường một chút, nhưng ít ra có thể duy trì!
Bất quá đây cũng là một vấn đề thực nghiêm trọng, bây giờ muốn rời khỏi phạm vi truy kích còn xa lắm, cũng không phải chỉ cần trốn ra khỏi Hoàng Thành là xong, phải trốn khỏi phạm vi thế lực của Tường Không Đế Quốc.
Chú ý, là phạm vi thế lực, không phải biên giới. Tường Không Đế Quốc còn ảnh hưởng rất nhiều vương quốc chung quanh, phải đi vào phạm vi ảnh hưởng của Chu Tước Đế Quốc mới có thể xem như an toàn, bất quá cũng không thể xem như tuyệt đối! Nói ngắn lại một câu, đường còn rất dài!
Sao khi đám người Diệp Lãng ra khỏi tường thành liền nhìn thấy quân đội hai bên chạy về hướng này, điểm này tất cả mọi người đều có thể đoán trước được, phát sinh động tĩnh lớn như vậy, nếu bọn họ vẫn không thể phản ứng kịp, vậy thật sự không xứng trở thành Thành Vệ Quân của Hoàng Thành.
Mà mọi người cũng tin rằng đám Thành Vệ Quân đang chạy tới cùng với những truy binh ở phía sau đều thật bất ngờ về việc Diệp Lãng phá hủy cái tường thành kiên cố này, nguyên bản bọn họ đã chuẩn bị quyết chiến tại cửa thành rồi!
"Diệp Lãng, sao ngươi lại dừng lại?" Thanh âm của Chân Tiểu Yên làm mọi người chú ý đến sự dị thường của Diệp Lãng. Sau khi ra khỏi tường thành, Diệp Lãng nhìn quân đội hai bên mà không có cử động gì.
"Đệ đệ, ngươi lại suy nghĩ cái gì đấy?" Diệp Lam Vũ hỏi.
"Bây giờ chúng ta phải có ngựa, nếu không sẽ không thoát khỏi đám truy binh này!" Diệp Lãng cau mày nói. Nhìn thấy đám Thành Vệ Quân giục ngựa chạy về phía mình, hắn liễn nghĩ đến vấn đề này.
"Cái này ta biết, có điều bây giờ làm gì có thời gian đi tìm, hay là cứ chạy trước đi a!" Diệp Thành Thiên bất đắc dĩ nói.
Diệp Lãng lắc đầu nói: "Không được, bây giờ bọn họ chỉ trước tiên đuổi đến đây cho nên chúng ta còn đánh được! Nếu chờ lát nữa đại quân đuổi đến thì phiền toái càng lớn!"
"..." Đám người Diệp Dực trầm xuống, bọn họ nghe liền hiểu ngay, chỉ cần cho bọn họ hơi bình tĩnh lại một chút thì bọn họ cũng có thể nghĩ như vậy.
"Ai, thật là hối hận, lúc trước ta đã từng muốn làm ra một con phi thuyền, nếu có phi thuyền thì chúng ta không cần chật vật như vậy rồi!" Diệp Lãng có điểm hối hận nói, mà người nghe lại không hiểu ý hắn làm, cái gì bay?
"Vậy sao ngươi không làm?" Diệp Lam Vũ trực tiếp hỏi.
"Ta cũng muốn, bất quá không thể, không có tài liệu và phí tổn rất cao!" Diệp Lãng lắc lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói.
"Ngay cả ngươi cũng nói là cao, vậy không cần quan tâm nữa!" Diệp Thành Thiên trực tiếp nói.
Ở trước mặt siêu cấp bại gia tử như Diệp Lãng này, cho dù là thứ có phí tổn rất cao hắn cũng không quan tâm, mà nếu hắn đã nói rất cao, vậy nhất định là rất khủng bố, ngay cả bán Diệp gia chắc cũng không đủ!
"Dựa vào, ta ngu quá, quả thật hối hận a! Trước kia hẳn là không cần lo lắng đến phí tổn, cứ tiêu sạch Diệp gia đi, dù sao bây giờ cũng không có phần của chúng ta!" Diệp Lãng bộ dáng tiếc hận, dậm chân hối tiếc...
"Yên tâm! Bọn họ có thể lấy đi hết thảy của Diệp gia tại đế quốc, nhưng không thể lấy đi toàn bộ Diệp gia!" Diệp Dực cười cười, có điểm thần bí nói, hé ra nửa câu thôi, về sau lại nói cho Diệp Lãng.
Mà Diệp Lãng cũng rất khôn khéo đoán ra một chút: "Ta biết rồi, nhất định các ngươi đã sớm chuẩn bị, có một ít tài sản và thế lực không ai biết đến! Nói như vậy có nghĩa là ta còn có thể tiếp tục bại gia? Thật tốt quá, ta tưởng rằng xong đời rồi chứ!"
Đều là lúc nào rồi ngươi còn nghĩ bại gia! Bất quá, tiểu tử này bại gia cũng rất có ý tứ, nếu không dựa mấy thứ loạn thất bát tao trên người hắn thì lần này sẽ phiền toái rất nhiều, tối thiểu sẽ không thể không chút tổn thương chạy đến đây!
"Đi, lão ba, ông nội, ba thế hệ nhà chúng ta đi cướp ngựa đi! Những người khác theo sau, nhưng đứng xa xa một chút, mụ béo, trông bọn họ!" Diệp Lãng không quan tâm, trực tiếp chạy về phía Thành Vệ Quân.
Chỉ chạy không mà không sử dụng đấu khí, bất quá hắn chạy cũng rất nhanh nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác chạy quá chậm, ít ra cũng không mau như những Vũ Giả này. Diệp Dực và Diệp Thành Thiên lắc đầu liền đi theo, vận chuyển đấu khí vào dưới chân đuổi theo. Lúc này mọi người mới phát hiện ra tốc độ Diệp Lãng không chậm chút nào, thủy chung vẫn dẫn đầu!
Tuy Diệp Dực hai người không vận chuyển đấu khí đến mức cao nhất, nhưng tốc độ của bọn hắn cho dù là cao thủ cũng đuổi không kịp, càng không nói đến như Diệp Lãng không sử dụng đến đấu khí.
Cái này rất kỳ quái, bất quá vì hoàn cảnh nên mọi người cũng không truy hỏi, muốn hỏi cũng không phải hỏi cái này trước, còn có rất nhiều chuyện cần hỏi. Trên người tiểu tử này sao lại có nhiều hiện tượng kỳ quái như vậy, làm người ta có nghĩ cũng không nghĩ ra được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.