Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 46: Đâu có quan hệ gì với ngươi đâu (3)

Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

25/03/2013



"Chê ít sao, vậy thì một trăm vạn kim tệ!" Diệp Lãng rõ ràng đã hiểu lầm ý nàng, nhưng hắn vốn ngại ít, khó có được cơ hội như vậy sao lại chỉ có mười vạn để cho xong chuyện, chỉ cần mười vạn như thế... không phải sẽ làm thất vọng một bại gia tử như ta hay sao?

Không phải không phải, là quá nhiều rồi, ngươi đừng đặt tiền nữa, ta không thắng được đâu. Này, Diệp Lãng, không phải là ngươi mượn chuyện này để bại gia đấy chứ?" Chân Tiểu Yên đột nhiên nhớ đến thói quen bại gia của Diệp Lãng, hắn mà thấy cái gì có thể bại gia thì chắc chắn sẽ muốn "bại" một lần.

Chẳng lẽ, lần này hắn vì.....

"Đúng vậy, cơ hội tốt như thế làm sao ta có thể bỏ qua, trăm phần trăm là lần này sẽ "bại" được! Ha ha, ta xem lần này còn có thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn!!" Diệp Lãng nói xong rất là hưng phấn, mà hắn lại không chú ý đến lửa giận của Chân Tiểu Yên càng ngày càng nặng.

"Diệp Lãng, ngươi có ý gì, ngươi nói thất bại trăm phần tram là sao?" Tiếng hét giận dữ của Chân Tiểu Yên vang khắp cả phòng học.

"Nói nhảm, tất nhiên là như vậy. Ngươi như thế này, cần bề ngoài thì không có bề ngoài, cần dáng người thì chằng có dáng người, cần tài nghệ lại chẳng có tài nghệ đúng là ‘sản phẩm ba không’, nói thẳng ra, ta thấy ngươi vừa lên sân khấu thì cũng sẽ bị đá xuống!" Sau đó Diệp Lãng chạy ra khỏi phòng học, câu nói cuối cùng phần lớn chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người đâu cả.

"Diệp Lãng!!!" Tiếng hét vô cùng tức giận của Chân Tiểu Yên xuyên qua cả bức tường, vang vọng trong cả dãy phòng học, mà tên kia lại giả vờ không nghe thấy, hăng hái mà chạy đi cá độ.

Chân Tiểu Yên cắn răng, nàng cũng hiểu về chuyện này thì Diệp Lãng sẽ không giúp nàng được, nàng cần bề ngoài thì không có bề ngoài, cần dáng người thì chằng có dáng người, cần tài nghệ lại chẳng có tài nghệ đúng là "sản phẩm ba không!!!

Nàng như vậy làm sao có thể đánh bại những tài nữ kia?

Chỉ có điều, nếu như hỏi nàng có hối hận hay không, nàng nhất định sẽ không hối hận!!

Đối với nàng mà nói, đã trả giá, đã yêu, đã đau khổ cũng đã quá đủ rồi!!!

...

"Đệ đệ, xảy ra chuyện gì vậy, dường như tâm tình của ngươi rất là tốt?" Buổi tối, khi Diệp Lam Vũ về nhà, phát hiện tâm tình Diệp Lãng cực kỳ tốt, lộ vẻ cười sáng lạn.



"Tỷ, nói với ngươi một việc rất vui! Sau một tháng nữa, ta sẽ "bại" thành công một trăm van kim tệ, ha ha, lần này nhất định là không sai vào đâu được!!" Diệp Lãng cười nói, dáng vè vui mừng kia cũng giống như người ta lấy được một trăm vạn kim tệ mà không phải là mất đi một trăm vạn kim tệ vậy.

Nếu người bình thường mà mất đi một trăm vạn thì hẳn là khóc đến chết đi sống lại mới đúng chứ, cho dù là bại gia tử cũng không chịu nổi tổn thất như thế này, chỉ có thể nói Diệp Lãng quả thật “không giống bình thường”.

Siêu cấp bại gia tử không hổ là siêu cấp bại gia tử!!

"....ngươi nha, thực là không có biện pháp với ngươi! Nhưng mà, có lẽ lần này ngươi sẽ lại kiếm được ấy." Diệp Lam Vũ lắc đầu, rất bất đắc dĩ mà nói, cũng chỉ có bảo bối đệ đệ này mới cảm thấy rằng "bại" được một trăm vạn kim tệ là một chuyện đáng vui mừng.

"Không đâu, lần này chắc chắn là không!!" Diệp Lãng lắc đầu, quả quyết nói.

Cho dù trước kia có một vài bất ngờ nhỏ xảy ra, cho dù may mắn đến đâu đi nữa cũng không làm cho Diệp Lãng nhận thấy lần này sẽ có điều gì bất ngờ cả, bởi vì lần này không một cái bất ngờ gì có thể thay đổi được!!

"Lần nào ngươi cũng nói như thế, chẳng phải đã xuất hiện rất nhiều việc ngoài ý muốn còn gì." Diệp Lam Vũ tức giận gõ đầu Diệp Lãng một cái.

“Lần này thì khác, ta hỏi ngươi, nếu như để Chân Tiểu Yên tham gia Tài Nữ Vô Song, ngươi cho rằng nàng có thể thắng hay không?" Diệp Lãng hỏi.

"Không! Nàng chắc là không tham gia, nếu như nàng đi cũng sẽ bị người ta cười nhạo cả đời, chuyện gần đây của nàng đã làm cho rất nhiều người chê cười rồi." Diệp Lam Vũ lắc đầu, lúc nói về Chân Tiểu Yên dường như nàng cảm thấy được có điểm đồng tình.

Mà nàng lại không ngờ đệ đệ mình đã làm cho nữ hài tử này càng đáng cho người ta đồng tình thêm....

"Nàng tham gia, là ta đặt nàng giành được giải nhất, ngươi nói xem ta có thể thua một trăm vạn này hay không nào?" Diệp Lãng cười nói.

"Nàng tham gia? Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ nàng không nghĩ đến chuyện này sẽ làm cho nàng sau này không ngẩng đầu lên gặp người khác được hay sao?" Diệp Lam Vũ kinh ngạc hỏi.

"Ài, nàng biết, nhưng mà nàng đã đồng ý rồi, nữ nhân bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc thì không thể ngăn nổi. Cho dù bảo nàng đi tìm chết thì cũng không nhíu mày một lần." Diệp Lãng Lắc đầu thở dài nói.

Thực ra thì hắn cũng không phải là không biết ảnh hưởng của chuyện này, nhưng mà hắn biết chắc là Chân Tiểu Yên lúc này sẽ không nghe lời khuyên của người khác, mà hắn cũng cho rằng không phải là mất mặt một lần thôi sao, chút đả kích ấy thì sợ cái gì.

Vì yêu thích mà làm ra một việc điên cuồng, tin rằng rất nhiều người đều có thể hiểu được, mà nàng làm những chuyện như thế cũng không tổn hại đến người khác, chỉ là nàng toàn tâm toàn ý nỗ lực vì tình cảm của nàng mà thôi.



"Nếu nói như thế, ngươi sao lại còn đem chuyện này ra đùa, ngươi không nên đi đánh cược" Diệp Lãm Vũ có phần trách móc nói.

"Ta có đùa đâu, đó là sự thật! Chuyện nào ra chuyện nấy, nàng thua của nàng, ta "bại" của ta!" Diệp Lãng nói rất nghiêm túc.

Đối với Diệp Lãng mà nói, đây là hai việc khác nhau, cho dù Chân Tiểu Yên thê thảm hơn cũng tốt, Hắn vẫn đem điều này ra đánh cược.

"Nói không sai, nhưng mà, như thế thì cảm thấy không tốt lắm." Diệp Lam Vũ nói.

"Không việc gì, nàng không thù dai đâu, điểm này rất đáng yêu, cũng là chỗ mà ta thích nhất." Diệp Lãng không thèm để ý mà nói, từ khi hắn nhận biết Chân Tiểu Yên đến giờ, không biết đã đắc tội bao nhiêu lần với nàng, mỗi lần nàng cũng chỉ bực bội một lúc, sau đó quên ngay.

Trên thực tế cũng là như thế, Hôm nay sau khi đắc tội nàng, ngày hôm sau nàng vẫn chuẩn bị đồ ăn cho hắn như cũ, cười đùa cãi lộn.

Cứ như vậy, lại qua vài ngày, dường như Chân Tiểu Yên không bị cuộc thi ngày càng đến gần mà ảnh hưởng đến tâm lý. Tất nhiên nàng cũng đang chuẩn bị, suy nhĩ mình nên làm gì, chẳng qua nàng không muốn người khác vì mình mà cảm thấy áp lực mà thôi.

Nhìn thấy bộ dạng này của Chân Tiểu Yên so với sự chuẩn bị của Sa Lan quả thật là một cái trên trời một cái dưới đất.

Nói nhảm, Sa Lan vì cuộc thi lần này, mỗi giây, mỗi giờ, mỗi ngày nàng đều chuẩn bị chỉ để cho mình phát huy khá hơn một chút.

Luyện tài nghệ, chuẩn bị tiết mục cho cuộc thi, không chỉ riêng nàng, toàn bộ tài nữ tham gia cuộc thi đều cố gắng luyện tập, mà nàng thì càng cố gắng hơn thôi!

Ngoại trừ việc này, nàng còn muốn bồi đắp cho thân thể vốn đã rất hoàn mỹ của mình, vì đem thân thể của mình càng thêm hoàn mỹ.

Loại dày vò và khổ hạnh này, tin rằng mọi người ai cũng hiểu, ai cũng biết!

Mà bây giờ làng lại chứng kiến Chân Tiểu Yên đang thảnh thơi, giống như không có chuyện gì xảy ra, lại càng không chút kiêng kỵ mà ăn uống linh tinh, cảm giác thấy thân thể to béo kia càng lúc càng lớn.

Cho dù hiểu được là Chân Tiểu Yên không có cơ hội cũng khiến nàng rất khó chịu, mà mỗi ngày đều nhìn thấy nàng lại càng khó chịu thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Kim Cuồng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook