Chương 664: Lãnh Tuyết Vũ (2)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
26/03/2013
- Ha ha, cái này nói với mọi người cũng bằng không, chi bằng chúng ta nói chuyện khác.
Diệp Lãng xoa xoa gáy, ra vẻ thật thà.
Đừng tưởng giả vờ thật thà là qua chuyện, vẫn chưa xong đâu!!
Những người còn mặt chẳng ai nghĩ hắn thật thà, mơ hồ thì có phần của hắn, nhưng ngốc và mơ hồ không có nghĩa là thật thà, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
- Nói rõ chuyện này rồi mới được nói sang chuyện khác, lần này con đi rốt cục vì cái gì, là giúp Triệu Nhã Nhu sao? Giải quyết Tham lang quân đoàn chính là giúp đỡ nàng ta, bây giờ lại còn giúp nàng ta làm ra những thứ đáng sợ.
Diệp Thành Thiên nhíu mày, có chút không hiểu Diệp Lãng rốt cục làm như vậy vì mục đích gì.
Kì thực sự tình vốn dĩ rất đơn giản, nhưng trùng hợp là tất cả những gì Diệp Lãng làm đều có lợi cho Triệu Nhã Nhu, cho nên mọi người mới không hiểu, hậu thế nhân còn cảm thấy Diệp Lãng vốn dĩ chạy đến giúp Triệu Nhã Nhu, hai người họ vốn dĩ là một đôi.
- Cái gì, con giải quyết Tham lang quân đoàn sao lại là giúp Triệu Nhã Nhu, không phải giảm bớt thực lực của nàng ta sao?
Diệp Lãng có chút ngạc nhiên hỏi, rõ ràng hắn vẫn chưa biết mối quan hệ trung gian.
- Tham lang quân đoàn mặc dù thuộc về quân đoàn thứ năm của Tường Không nhưng đây lại là một khối u ác tính của quân đoàn đó, cho dù là chúng ta, cũng phải bỏ đi khối ung nhọt đó, chỉ là không có cơ hội! Triệu Nhã Nhu cũng vậy, nàng ta sớm đã muốn tiêu diệt Tham lang quân đoàn, sau đó tiếp quản thế lực phương Bắc!
- Lần này, một mình đệ đã giải quyết một vấn đề cho nàng ta, không phải giúp đỡ còn là gì nữa?
Long Cát công chúa nói, bản thân nàng cũng biết chuyện này.
- Không phải một mình, còn có Lý Nguyệt... Kì thực, đây đều là Lý Nguyệt gợi ra, nói Tham lang quân đoàn muốn phi lễ với nàng ấy, nên mới càng lúc càng to chuyện, không phải lỗi của đệ.
Diệp Lãng thờ ơ nói, đối với vẫn đề này, cho dù là giúp Triệu Nhã Nhu, hắn cũng chẳng quan tâm.
- Nói xem, rốt cục là chuyện gì? Bọn ta vẫn còn rất mơ hồ.
Diệp Thành Thiên tranh thủ hỏi, vấn đề này tin rằng ai cũng muốn biết.
- Sự tình chỉ đơn giản thế này thôi, lúc đó...
Diệp Lãng bắt đầu trần thuật sự việc, từ miệng hắn, mọi người bắt đầu hiểu ra nguồn gốc câu chuyện.
- Tham lang quân đoàn đúng là gieo gió gặt bão, bọn chúng bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cho dù không có con, Triệu Nhã Nhu cũng sẽ tìm cách xâm nhập, tin rằng với quân kỷ của họ, bại vong là chuyện rất đơn giản.
Mọi người hạ kết luận, đương nhiên cũng không cảm thấy Diệp Lãng đã làm sai, chỉ là cảm thấy có chút ngạc nhiên với năng lực của Diệp Lãng.
Họ biết Diệp Lãng thần kì, nhưng không biết hắn thần kì đến mức nào, không nói Lý Nguyệt trưởng thành, chỉ nói trận chiến cuối cùng, hắn chỉ đánh đàn mà giết chết đối phương.
- Nghe xong chuyện này, ta cảm thấy mâu thuẫn!
Hoàng thái hậu nói.
- Tổ mẫu, người mâu thuẫn gì?
Long Cát công chúa hỏi.
- Ta đang mâu thuẫn, có nên để Diệp Lãng diễn tấu một khúc hay không, từ miệng các ngươi, ta biết trình độ nhạc lý của nó rất cao, nhưng bây giờ ta sợ, sợ chúng ta nghe nó đàn xong lại mất mạng.
Hoàng thái hậu lắc đầu, hình như rất nghiêm túc.
- Không có đâu, nếu người muốn nghe, con sẽ đàn, đương nhiên, người không thích thì con cũng không miễn cưỡng.
Diệp Lãng lắc đầu nói, sóng âm công, không có nội lực phóng vào tuyệt đối không thể hình thành.
Trong tình huống thông thường, Diệp Lãng sao có thể nhàn rỗi đến mức sử dụng nội lực diễn tấu, như vậy, hắn cũng rất mệt.
- Đừng, như con nói, ta muốn con biểu diễn một bài!
Hoàng thái hậu lập tức nói, được nghe Diệp Lãng diễn tấu, đương nhiên là niềm hạnh phúc của bà.
- Không vấn đề gì, dù sao ở đây cũng chẳng có gì làm, coi như chúc thọ cho dì, à quên, bà ngoại!
Diệp Lãng thờ ơ nói.
- Gọi dì cũng không tệ, ha ha.
Hoàng thái hậu nhớ lại cảnh Diệp Lãng điều khiển Tiểu Nhuỵ, cảm thấy Tiểu Nhuỵ còn dễ thương hơn các cháu gái của bà.
Cho dù cuối cùng phát hiện Tiểu Nhuỵ không phải người thật, bà vẫn không thể quên được cảm giác đó.
Chính vì nguyên nhân này, tình cảm dành cho Diệp Lãng càng thêm đặc biệt, và cũng có chút phức tạp...
- Gọi bà ngoại, đây là bà ngoại của con.
Long An Kì nói, cũng có nghĩa nàng đang thừa nhận Hoàng thái hậu trước mặt Diệp Lãng, cũng có nghĩa nàng hi vọng Diệp Lãng thừa nhận mối quan hệ này.
- Bà ngoại...
Diệp Lãng cũng thuận thế gọi một tiếng.
- Ừm! Ừm!
Hoàng thái hậu vui vẻ gật đầu, giống như nhặt được cục vàng.
- Đệ đệ, đệ chuẩn bị tiết mục gì cho bà ngoại, đừng có tuỳ tiện đưa ra một cái, phải chú ý hoàn cảnh.
Diệp Lam Vũ nói, nàng tin vào năng lực của Diệp Lãng, nhưng nàng không tin năng lực ứng dụng của hắn.
Nàng cảm thấy, chỉ cần Diệp Lãng có hứng, mọi thứ sẽ trở nên rất đau khổ!
- Cái này thì đệ chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi tính.
- Chi bằng, đệ chuẩn bị cùng với Liễu Phi Yên, họ cũng đến chúc thọ bà ngoại.
-??? Họ cũng đến sao? Vậy thì tốt quá.
Diệp Lãng vốn dĩ còn tưởng phải động não, bây giờ xem ra không cần nữa rồi, chuẩn bị cùng với bọn Liễu Phi Yên là được.
- Không được, Liễu Phi Yên là Liễu Phi Yên, con là con, con phải chuẩn bị tiết mục của mình, đừng tìm cách xen vào tiết mục của người khác.
Hoàng thái hậu lập tức nói, dập tắt hoàn toàn ý định lười biếng của Diệp Lãng.
-... Vậy con tìm Tiểu Ngũ.
- Tìm ta làm gì, ta không biết nhạc khí, bảo ta giết người còn được.
Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.
-...
- Con trai, tiểu cô nương này có quan hệ gì với con?
Diệp Thành Thiên nhìn Diệp Lãng rồi lại nhìn Lãnh Huyết Ngũ, một lần nữa nhắc lại câu hỏi này.
- Nàng ấy là thủ hạ của con, tên Lãnh Huyết Ngũ.
Diệp Lãng thuận miệng nói.
- Lãnh Tuyết Vũ? Tên hay quá.
Diệp Lam Vũ nói.
- Có gì hay đâu, coi như cũng được.
Diệp Lãng thuận miệng nói.
Cái gì là cũng được, đó đâu phải tên.
Ở đây, những người biết tên Lãnh Huyết Ngũ như Long An Kì đều thầm nghĩ.
- Băng lạnh như tuyết, rất hợp với tính cách của nàng ta.
Diệp Lãng thờ ơ nói:
- Cái gì a, nàng ta là Lãnh Huyết... đợi chút, tỷ tỷ, tỷ bảo nàng ấy tên gì, là những chữ nào?
- Thì là Lãnh Tuyết của băng lạnh như tuyết, Vũ của khiêu vũ, không lẽ không phải là ba chữ đó?
Diệp Lam Vũ trả lời, nghi hoặc nhìn Diệp Lãng, nàng cảm thấy nếu Diệp Lãng hỏi vậy, có lẽ mình đã hiểu lầm.
Chỉ là, Diệp Lãng gật đầu rất nhanh, nói:
- Không sai, chính là ba chữ đó, tỷ, tỷ đúng là thiên tài! Tiểu Ngũ, sau này nàng sẽ tên là Lãnh Tuyết Vũ, Tiểu Linh, Lãnh Tuyết Linh, vẫn còn Lãnh Huyết Thất, Lãnh Tuyết Kỳ... ừm ừm, đúng là không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.