Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 159: Ngoài ý muốn nho nhỏ (3)

Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

25/03/2013



Bởi hắn nhỏ đi nên không nhìn thấy bóng người, mà cũng vì hắn nhỏ đi nên tầm mắt cũng khác, nhìn cảnh vật như mới toanh vậy, làm hắn không nhận ra ngay được.

Vì sao hắn sẽ nhỏ đi?

Vấn đề này hắn cũng đang muốn biết, hắn đang cố gắng hồi tưởng lại thực nghiệm của mình, bước nào trong đó làm sai, sao tự dưng lại biến nhỏ?

Bất quá, Diệp Lãng cũng không thấy thất kinh, vẫn bình tĩnh như vậy bởi vì cái kiểu ngoài ý muốn như vậy hắn nhìn quen rồi.

Cũng không phải lần đầu, có cái gì phải sợ?

Phải biến rằng, trước kia Diệp Lãng từng biến người ta thành con thỏ nhỏ, ừ, chính là Chân Tiểu Yên, mà lần đó kỳ thật cũng là lần đầu tiên "biến thân", cũng là một kết quả ngoài ý muốn.

Trong luyện kim thực nghiệm, cho dù ngươi có nắm chắc 10 phần cũng có thể sẽ phát sinh ngoài ý muốn, đây là điều ai cũng biết!

Cũng vì thế mà hiệu quả đó chỉ xuất hiện một lần, vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện lần thứ hai, bởi vì không ai có thể nhớ kỹ điều kiện để xảy ra điều ngoài ý muốn đó, rốt cuộc cần điều kiện gì mới đạt được hiệu quả như vậy?

Giống như lúc này vậy, Diệp Lãng biến nhỏ cũng có thể vì một cái hiệu quả của luyện kim thuật, luyện kim thuật kia có công dụng biến một vật thành lớn nhỏ, nhưng chỉ nhằm vào vật chết, hơn nữa còn có thể thường xuyên phá hỏng vật đó, là một luyện kim kỹ thuật rất khó khống chế thành thục.

Sau đó, Diệp Lãng nghĩ đến rất nhiều biện pháp nhưng đều không đạt được hiệu quả như vậy!

Bây giờ nên làm gì?

Nói nhảm, đương nhiên là tìm cách khôi phục thân thể rồi!

Sau khi Diệp Lãng làm mình biến nhỏ đi liền bay lên bàn thực nghiệm, may mà hắn có võ, nếu không muốn leo lên cái bàn này cũng mất một phen công phu đấy.

Cứ như vậy, trong phòng thí nghiệm thứ 2, một "đứa nhỏ" chạy tới chạy lui trên bàn, nếu bị một ít nữ hài tử nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy rất đáng yêu, có thể "giây sát" các nàng...

Nhưng mà, nếu bị Lãnh Huyết Thập Tam nhìn thấy nhất định sẽ ném Diệp Lãng vào lồng sắt, cũng trừng phạt hắn, ai bảo Diệp Lãng làm phòng thí nghiệm của hắn loạn lên như vậy.

Còn Lãnh Huyết Ngũ, nàng sẽ đối xử với Diệp Lãng ra sao thì rất nhanh sẽ biết...

Hai ngày sau...



"Phất Lan Khắc! Ngươi có ở nhà không?" Lãnh Huyết Ngũ mở ra cánh cửa của phòng thí nghiệm thứ 2, gọi Diệp Lãng.

"Có!" Diệp Lãng hô.

"??" Lãnh Huyết Ngũ nghe thấy âm thanh của Diệp Lãng, lại không nhìn thấy sự tồn tại của hắn, Diệp Lãng biến thành đứa nhỏ thật sự là rất khó để ý, hơn nữa không ai cảm thấy người sẽ nhỏ như vậy nên cũng xem nhẹ.

"Ngươi ở đâu? Chơi trò trốn tìm với ta sao?" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói, có điểm không vui, nàng không thích chơi mấy trò nhàm chán này với người khác, đương nhiên cũng có Diệp Lãng ở trong đó, không có đặc quyền gì cả.

"Chơi trốn tìm cái gì, ta đâu có rảnh, ta ở ngay trước mặt ngươi chứ đâu, ngươi nhìn cẩn thận một chút đi." Thanh âm Diệp Lãng lại vang lên giúp Lãnh Huyết Ngũ xác định phương hướng, sau đó cẩn thận nhìn...

"..." Lãnh Huyết Ngũ nhìn thấy một cái Diệp Lãng thật mê người ở trước mặt, ngay trên bàn, ngồi xếp bằng, bộ dáng khổ sở không thôi.

Lãnh Huyết Ngũ dụi dụi mắt, xác định mình không phải hoa mắt xong liền đi tới, nhìn chằm chằm Diệp Lãng một hồi, ánh mắt vẫn băng lãnh như vậy, không có chút cảm tình gì...

Tiếp theo, nàng vươn ngón tay, nhẹ nhàng búng...

"Ta, tiểu Ngũ, ngươi làm cái gì vậy!" Diệp Lãng bị một ngón tay búng ra rất xa, lăn vài cái mới dừng lại được, lập tức gầm lên với Lãnh Huyết Ngũ.

Lãnh Huyết Ngũ không để ý tới hắn, mắt không có biểu tình gì nhìn Diệp Lãng, sau đó dùng hai ngón tay kéo Diệp Lãng lên không trung.

"Mau buông ta xuống, ngươi làm trò gì vậy, không có việc gì đừng quấy rối ta, bây giờ ta còn đang suy nghĩ cách khôi phục mà!" Diệp Lãng giãy dụa, hô to gọi nhỏ với Lãnh Huyết Ngũ.

Lãnh Huyết Ngũ không có phản ứng gì, thật lâu sau mới vô tình nói: "Ngươi như thế này tốt hơn."

"..., tốt cái gì mà tốt, biến ngươi nhỏ đi thì ngươi sẽ không còn nói như vậy nữa, mau buông ta xuống!" Diệp Lãng nắm lấy ngón tay ngọc của Lãnh Huyết Ngũ, đá đá mấy cái.

"Ngươi như thế này vẫn có thể nói được, ngươi mau nói tiếp đi!" Lãnh Huyết Ngũ thờ ơ với việc Diệp Lãng lớn hay nhỏ, chỉ quan tâm thứ mà Diệp Lãng dạy.

"Hừ, bản thiếu gia bây giờ không có hứng thú nói chuyện đó, ta muốn biến lớn lại." Hai tay ôm ngực, Diệp Lãng rất khó chịu nói, muốn đáng yêu bao nhiêu cũng có...

Quả nhiên, mê người là vương đạo!!

"Ngươi cứ như vậy, ta thích!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói một câu, nàng là một lãnh huyết sát thủ cũng là một nữ hài tử, cũng sẽ bị vật đáng yêu mê hoặc, chỉ là trình độ cao hơn nữ hài tử bình thường rất nhiều mà thôi.

Tình huống ngoài ý muốn của DIệp Lãng làm Lãnh Huyết Ngũ nhịn không được muốn ôm hôn một chút, nhưng dù sao nàng cũng là Lãnh Huyết Ngũ, cuối cùng vẫn nhịn được!

"..., ngươi thích, ta không thích! Tiểu Ngũ, ngoan, nếu không đến lúc đó ta nói nhiều hơn nữa được không, bây giờ ngươi nên giúp ta nhanh khôi phục lại đi, có ngươi cũng tiện lợi hơn một chút." Diệp Lãng bắt đầu hống (dụ khị, dỗ dành - DG) Lãnh Huyết Ngũ, hắn cũng mặc kệ đối phương có phải là Lãnh Huyết Ngũ hay không, nữ hài tử đều hống như vậy, Diệp Lam Vũ nói cho hắn biết như vậy...



Mà hắn muốn Lãnh Huyết Ngũ hỗ trợ cũng là muốn nàng giúp hắn lấy thứ này thứ nọ, hình hài bây giờ của hắn quả thật không phương tiện, nếu không thì tiến độ của hắn phải nhanh hơn rất nhiều.

"Ngươi muốn hống ta?" Lãnh Huyết Ngũ ngẩn ngơ, lơ đãng hỏi, bởi từ nhỏ đến lớn vốn không có ai hống nàng cả.

Người bình thường nhất định sẽ không thừa nhận, sẽ tìm cớ khác, nhưng Diệp Lãng thì không giống, hắn gật đầu ngay.

"Ừ!"

"Ta không tiếp thụ!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.

"Thực phiền toái, ra tuyệt chiêu!" Diệp Lãng nói một câu, sau đó liền ôm lấy ngón tay của Lãnh Huyết Ngũ, há miệng cắn một cái...

"A!" Lãnh Huyết Ngũ bị đau, buông lỏng tay ra.

Diệp Lãng thừa dịp này tránh khỏi ma chưởng của nàng, đừng ở một chỗ, rất kiêu ngạo nhìn nàng như muốn nói biết lợi hại chưa, xem ngươi có còn dám bắt ta không.

"Tiểu bất điểm nhà ngươi dám cắn ta!" Lãnh Huyết Ngũ giận dữu nói, vươn tay tới bắt Diệp Lãng, muốn trừng phạt hắn.

Tuy người Diệp Lãng nhỏ lại nhưng thân thủ cũng không bị mất đi, lập tức lẩn qua một bên, sau đó kiêu ngạo nói ---

"Lại đây lại đây, tới bắt ta này!"

Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nhìn Diệp Lãng, không nói lời nào, chỉ là tay nàng không chút do dự trực tiếp phóng về phía Diệp Lãng, động tác rất nhanh.

Chẳng qua Diệp Lãng vẫn dễ dàng tránh thoát, hơn nữa tiếp tục làm mặt quỷ với Lãnh Huyết Ngũ.

Ta không tin không bắt được ngươi!

Lãnh Huyết Ngũ ngẩn người ra một chút, sau đó lập tức gia tốc hai tay để bắt Diệp Lãng, mà nàng ngẩn người là vì không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ linh hoạt như vậy.

Mà cái làm nàng càng không thể tưởng được là, cho dù mình gia tốc thì Diệp Lãng cũng có thể trốn thoát, chẳng lẽ Phất Lan Khắc này là một cao thủ? Không, không có khả năng!

Hẳn là nhỏ lại nên hắn có thể linh hoạt như vậy, mà mình thì không quen bắt những thứ nhỏ như vậy mà thôi!

Nhìn bộ dáng ngơ ngẩn kia của Diệp Lãng, Lãnh Huyết Ngũ tuyệt không tin Diệp Lãng là một cao thủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Kim Cuồng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook