Chương 421: Ngư hoàn thô diện (2)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
- Cái gì mà đồng tộc? Chúng ta khác tộc mà, ta là Hổ tộc, nàng là Miêu tộc! Sao ngươi có thể nhận sai được chứ!
Hổ Nữ lập tức nói.
Miêu tộc? Đến tận bây giờ Diệp Lãng vẫn tưởng Thái Dã là Hổ tộc, nghe vậy liền nhìn Thái Dã, lại nhìn Hổ Nữ, sau đó mở miệng:
- Không có khả năng a, các ngươi không khác nhau là mấy mà!
Diệp Lãng nói.
- Sao lại không khác nhau, có phải tộc nhân mà ngươi nói giống ta là giống nàng không, tộc nhân của ta bây giờ đâu có ở bên kia!
Hổ Nữ chỉ vào Thái Dã hỏi, nàng tin rằng nhắt định Diệp Lãng nhận nhầm.
- Giống nàng...
Diệp Lãng gật đầu ngơ ngác nói.
- Vậy đều là Miêu tộc a, sao ngươi lại nghĩ Miêu tộc là Hổ tộc chứ, ngươi nhìn bên kia xem giống chỗ nào!
Hổ Nữ chỉ Chiến Sĩ Hổ tộc trong quân đoàn màu đỏ, hình thể kia, khí thế kia tuy bề ngoài hơi giống Miêu tộc nhưng so sánh với thể chất thấp bé yếu ớt của Miêu tộc thì quả thật mạnh hơn nhiều lắm!
Một đám Hổ tộc đều là lưng hùm vai gấu, nhân cao mã đại, hoàn toàn bất đồng với Miêu tộc.
Mà lúc này Diệp Lãng mới hiểu hóa ra mình sai ngay từ đầu, mình hỏi Miêu tộc về tình hình của Hổ tộc, hơn nữa vẫn coi Miêu tộc như Hổ tộc.
Nhưng Diệp Lãng cảm thấy chuyện này không phải do mình, nếu nói về trách nhiệm thì Hổ Nữ phải nhiều hơn mình!
- Cái này đâu trách ta được, ta còn tưởng rằng Hổ tộc không khác ngươi là mấy chứ...
Diệp Lãng nói.
...
Hổ Nữ im lặng, bởi từ nhỏ đến lớn Diệp Lãng chỉ nhìn thấy một Hổ tộc là nàng, đương nhiên sẽ có một loại ảo giác, nghĩ rằng Hổ tộc đều giống như Hổ Nữ.
Mà Miêu tộc so với Hổ Nữ thậm chí còn có thể cao hơn một chút, có thể thông cảm cho sự hiểu lầm này!
- Được rồi, cho dù ta có chút đặc thù, lớn nhỏ không khác Miêu nữ là mấy nhưng đặc thù của chúng ta cũng bất đồng, chẳng lẽ ngươi không chú ý lỗ tai và đuôi của ta sao? Sao lại nhận sai được?
Hổ Nữ vẫn không rõ, tuy đặc thù của nàng giống với Thái Dã nhưng vẫn phân biệt được.
Có lẽ Diệp Lãng sẽ mơ hồ ở chuyện khác nhưng mình ở chung với hắn đến tám năm, hắn tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.
- Ta có chú ý chứ, ta còn tưởng rằng ngươi trưởng thành sẽ khác.
Diệp Lãng hồi đáp, cũng bổ sung một câu:
- Không ngờ ngươi vẫn như cũ, chiều cao vẫn thế, Hố Nữ, bây giờ ngươi đã thấp hơn ta một cái đâu rồi nha.
Diệp Lãng dùng tay đo đo...
...
Lúc này Hổ Nữ chi muốn cắn Diệp Lãng, có điểu nàng thương tiếc đành phải đứng đó mà buồn bực.
- Ta nhỏ xinh đáng yêu như vậy đó, ngươi có ý kiến không?
Hổ Nữ quệt cái miệng nhỏ nhắn nói, bộ dạng rất đáng yêu.
Lại nói tiếp, tuy trong Hổ tộc cũng có nữ tính nhỏ xinh nhưng như Hổ Nữ thì quả thật không nhiều, từ mười ba tuổi đến giờ nàng không cao lên được mấy, đến bây giờ vẫn giống như một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi.
- Không ý kiến, ta có thể bảo vệ ngươi!
Diệp Lãng một bộ nghiêm túc nói.
Lần nào cũng là ta bảo hộ ngươi, ngay cả đi đường cũng không cẩn thận chứ nói gì bảo vệ ta, chờ ngươi bảo hộ ta chắc ta đã đi gặp nữ thần rồi.
Tuy như vậy nhưng Hổ Nữ vẫn cảm thấy rất vui vẻ, gật gật đầu, nhẹ giọng đáp:
- Ừ!
- Tốt lắm, hiện tại các ngươi cũng gặp đủ rồi, chúng ta có thể nói chính sự a! Hiện tại tiểu hổ nữ đã đầu hàng, lần này là màu xanh cùa chúng ta chiến thắng, các ngươi đồng ý chứ?
Athena ra tiếng nhắc nhở, lại một lần nữa muốn cho hai người chú ý mình đang ở đâu.
- Có ngươi ở đây, lại có ưu thế như vậy thì trên cơ bản đã thua rồi!
Hổ Nữ lạnh nhạt nói, khi màu đỏ không có nàng thì lại lâm vào tình huống trước kia, kết quả không cần nói cũng biết.
Nếu nói không có Athena thì có lẽ còn có thể liều mạng nhưng có Athena làm cho kết quả đã trở nên rõ ràng!
...
Toàn bộ chiến trường đều im lặng không tiếng động, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. bọn họ chưa từng nghĩ đến kết quả lại là như vậy, không biết nên phản ứng thế nào.
Dưới tình hình không có Hổ Nữ thì ai cũng biết trận này nhất định màu đỏ phải thua...
- Khoan khoan, ta cũng muốn hỏi một vấn đề, các ngươi thật sự đang chiến tranh à?
Diệp Lãng ngồi xổm một bên, xem xét những người ngã xuống đất, hắn phát hiện dường như những người này...
- A, vạn tuế, đã xong!
Những người nằm dưới đất đột nhiên "khởi tử hồi sinh", bắt đầu nhảy nhót hoan hô.
- Ngươi xem, quả nhiên không chết! Các ngươi làm trò gì vậy, vì sao những người dưới đất đều không chết, nhiều nhất chi bị thương?
Diệp Lãng chỉ vào những người đó hỏi.
- Đây là chiến tranh, bất quá là một hồi chiến tranh mà không ai chết cả!
Athena cùng tiểu hổ nữ đồng thời nói.
- Ừ, là diễn tập à? Ta biết mà, nhìn các ngươi như chơi trò chơi vậy, hơn nữa đều là tuổi trẻ tham gia, dù Thú Nhân có trẻ hóa cũng không thể toàn bộ là người trẻ tuổi được!
Lúc này Diệp Lãng mới nhớ đến lần chiến tranh này cũng có rất nhiều điểm quái lạ.
Đầu tiên, nếu là chiến tranh thì sao không có một chút không khí chiến tranh, bên ngoài lại không thu được bất cứ tin tức gì, người ở đó vẫn sống vui vẻ như bình thường.
Sau đó là không có bất cứ người nào của thế hệ trước, đây là điều không thể xảy ra ở bất cứ trận chiến bất cứ đâu.
Ngoài chiến thuật ra, chiến tranh còn cần kinh nghiệm thực chiến, thứ này không thể học tập, chỉ có thể tích lũy từng tí một, cần một ít lão tướng đủ tư cách.
Vì sao sa bàn thôi diễn có thể tiến hành một cách hoàn mỹ? Diệp Lãng chỉ coi như chơi trò chơi, theo lý thuyết sẽ xuất hiện rất nhiều biến cố mói đúng, nhưng tinh huống lại vô cùng thuận lợi, đơn giản là nó vốn dĩ là trò chơi.
Đồng thời cái lỗ tai Thác Mã Tư bị đâm thủng không phải Hổ Nữ hạ thủ lưu tình mà bọn hắn còn chưa đến tình trạng sinh tử chiến, nếu không Hổ Nữ đã nhất thương đâm chết Thác Mã Tư, nhân từ với địch là tàn nhẫn với bản thân.
Mặc dù Hổ Nữ là một cô gái nhưng dù sao cũng là Hổ tộc, có dã tính cường hãn.
Mà sự chiếu cố ôn nhu của nàng cũng chỉ với một mình Diệp Lãng, những người khác đều là một loại thái độ khác, lúc trước ngay cả đám người Diệp Lam Vũ, còn có vợ chồng Diệp Thành Thiên nàng cũng không đê ý đến mà.
Lại nói, sở dĩ Hổ Nữ được đảm nhiệm nhân vật trách nhiệm nặng như thế cũng vì đây không phải chiến tranh thật sự, nếu không dù binh pháp nàng có mạnh hơn nữa cũng sẽ không để nàng chỉ huy, đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện ở chiến trường, không có chút kinh nghiệm nào cả.
Chuyện lý luận suông cũng từng phát sinh không ít trên đại lục này, rất nhiều người đều là cái loại nói rất hay nhưng kết quả, khi thật sự đánh giặc thì hoàn toàn là một đồ bỏ đi, mặc cho người xâm lược!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.