Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 322: Người quen (2)

Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

25/03/2013



"Xin hỏi có ai nhìn thấy một nam một nữ không.”

Diệp Lam Vũ tam nữ phân công nhau tìm, trong cái cung điện tuy cùng một chỗ nhưng có cảm giác thật xa này, thanh âm của các nàng chưa chắc rơi vào trong tai Diệp Lãng.

Bây giờ các nàng phải hỏi người khác xem, tả đặc thù của Diệp Lãng, may mà bây giờ bên cạnh Diệp Lãng còn có tiểu Nhị nữa, mục tiêu sẽ rõ ràng hơn nhiều, nếu là trước kia thì càng phiền toái hơn.

"Sao rồi các ngươi có tìm được không?"

Ở một nơi nào đó, ba nữ hài tử tụ tập lại một chỗ, hỏi cùng một câu, mà đáp án cũng thật rõ ràng, không ai trong các nàng tìm được cả.

"Lại đi tìm..." Ba cô gái đồng thanh, sau đó tiếp tục chia ra tìm.

Trong quá trình tìm kiếm này, cũng có người nói về hành tung Diệp Lãng, nhưng các nàng vẫn không đuổi theo được hắn, sẽ luôn sau hắn một bước.

Trên thực tế, Diệp Lãng vẫn đi tới lui trong cung điện này, có đôi khi cách đám người Diệp Lam Vũ rất gần, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất...

Lúc đầu Diệp Lãng còn muốn đi tìm Diệp Lam Vũ, Chân Tiểu Yên các nàng, sau đó hắn quên sạch, hắn đi loạn ở trong này, nhìn bố cục điêu khắc hoa văn của cung điện, còn có luyện kim trận ẩn dấu bên trong nữa.

"Diệp Lãng, sao ngươi lại ở đây? Đúng rồi vừa lúc ta muốn tìm ngươi!" Khi Diệp Lãng đang đi loạn, có người nhận ra hắn, cũng hô to tên hắn.

“...”

Diệp Lãng nhìn vách tưởng một hồi lâu, sau đó xoay người rời đi, tựa hồ không nghe được thanh âm vừa rồi.

"Dựa vào! Ngươi đừng giả vờ không nghe với ta, nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không giải quyết chuyện này cho ta thì nhất định ta sẽ không để yên cho ngươi!" Người nọ vọt lên trước mặt Diệp Lãng, rất phẫn nộ hét.



"Ngươi là..." Diệp Lãng hồi tưởng một chút, với người thật lâu không gặp, nhất là cái loại người ít quen thuộc thì rất dễ dàng bị hắn niêm phong cất vào kho.

"Dựa vào! Còn giả vờ quên ta nữa! Ta là Ái Đức Hoa!" Người nọ, cũng chính là Ái Đức Hoa rất tức giận gầm nhẹ.

"... Hóa ra là Ái Đức Hoa à, ta nói sao nhìn quen mắt như vậy, ngươi biến trắng ra rất nhiều làm ta suýt nữa không nhận ra!" Lúc này Diệp Lãng mới nhớ tới người trước mặt là ai, mĩm cười nói một câu làm Ái Đức Hoa có điểm tức giận.

"Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta trắng ra!" Ái Đức Hoa càng thêm tức giận, không nói thì thôi nói tới làm hắn cảm tức thêm.

Làn da Ái Đức Hoa vẫn không khôi phục như bình thường, vẫn có một chút đen đen, may mà nhìn như đen khỏe mạnh đẹp trai- cũng làm hắn ít tức giận đi nhiều.

Nhưng hắn vẫn ghi hận việc Diệp Lãng đưa lộn thuốc ngày xưa, lại thực không chịu trách nhiệm quan tâm đến tình huống của mình, làm mình không trở thành tiểu bạch kiểm được, ách, không, là không trở thành quý tộc có làn da trắng trẻo được.

"Ngươi không cần khách khí, đây là ca ngợi mà ngươi nên nhận được, quả thật da của ngươi trắng hơn trước kia rất nhiều!" Diệp Lãng vỗ bả vai Ái Đức Hoa, cười nói.

"Trắng hơn trước kia... là cái lúc ngươi biến ta thành đen thui à? Nếu ta không trắng hơn lúc đó thì ta còn có mặt mũi đi ra gặp người sao?" Ái Đức Hoa tức giận nói.

"Có a, trước kia khi ngươi vừa biến thành đen còn không phải chạy tới chạy lui sao?" Diệp Lãng gật đầu trả lời, làm cho Ái Đức Hoa hận không thể tự tát tai một cái.

"Được rồi không nói cái này nữa, Ngươi có biện pháp nào làm cho ta trở nên trắng hơn một chút không?" Ái Đức Hoa lắc lắc tay, hắn không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, cứ đi thẳng vào chủ đề cho khỏe.

Diệp Lãng nhìn Ái Đức Hoa từ trên xuống dưới, cần thận quan sát một chút, sau đó dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn Ái Đức Hoa, hỏi: "Ngươi không phải nữ nhân mà còn muốn trắng hơn một chút làm gì? A Nhĩ Ôn còn đen hơn ngươi một chút, nàng là một nữ hài tử mà đến bây giờ vẫn không đòi trắng hơn, ngươi là một nam nhân mà cứ nói vấn đề này..."

"Ai, có đôi khi nam nhân còn nữ nhân hơn cả nữ nhân, những lời này thật là đúng a!" Diệp Lãng nhìn Ái Đức Hoa lắc đầu, một bộ tiếc hận.

Ngươi tiếc hận cái gì? Tuy lúc này Ái Đức Hoa cũng muốn hỏi vấn đề này, bất quá hắn phát hiện mình không nên hỏi lúc này hẳn là nên nói chuyện khác, nếu không sẽ bị người ta hiểu lầm.

"Ta chỉ cần ngươi giúp ta hồi phục lại như cũ thôi, ta cũng không cần hơn, mà đó cũng là chuyện mà ngươi hẳn phải làm chứ, đây là hậu quả của ngươi, ngươi phải phụ trách!" Ái Đức Hoa nói với Diệp Lãng, nói rõ vấn đề gì mà nam nam nữ nữ cho chắc.



"Ta đã khôi phục cho ngươi rồi còn gì, trước kia không phải ngươi cũng như vậy sao!" Diệp Lãng ngẩn ngơ, sau đó hỏi.

"Đương nhiên không phải!" Ái Đức Hoa lập tức lắc đầu nói.

"Vậy ngươi đưa làn da trước đây của ngươi cho ta xem, để ta thử xem có biện pháp nào không.” Diệp Lãng là một Y Sư rất có trách nhiệm, nếu người bệnh Ái Đức Hoa này không hài lòng thì sẽ tiếp tục cải tiến, có điều —

"Ta đi đâu tìm làn da trước kia cho ngươi đây!" Ái Đức Hoa tức giận nói đại lục này không có mấy quay, hơn nữa dù có cũng không thể nhìn rõ được nhan sắc làn da được.

Hiện tại Ái Đức Hoa chỉ đen một chút, cũng không phải nhiều lắm nên càng khó nói rõ hơn!

"Ừ, vậy thì chịu thôi, ngươi không thể chứng minh làn da trước kia của ngươi là thế nào thì sao ta biết ngươi có nói sai hay không!" Diệp Lãng khoát tay, sau đó liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Ái Đức Hoa muốn tiếp tục dây dưa, hắn vẫn canh cánh trong lòng về vấn đề này nhưng thật sự hắn không có cách nào phản bác cái lý do vô sỉ của Diệp Lãng cả.

Dùng thứ căn bản không tồn tại để chứng minh thì không ai có thể làm được! "Diệp Lãng..." Ái Đức Hoa tiếp tục hô, thử nghĩ dùng phương pháp của hắn.

"Đừng phiền ta! Làn da đen một chút thì có sao, ta có thời gian trị liệu da của ngươi thì còn không bằng đi cứu thêm vài người bệnh nặng cho khỏe, chưa thấy nam nhân nào giống ngươi cả!" Diệp Lãng thực không kiên nhẫn nói hơn nữa cuối cùng không thèm nhìn Ái Đức Hoa.

Nói thật, Ái Đức Hoa này có điểm "cái kia" vì chuyện làn da mà dây dưa ba bốn lần, trước kia thì không nói lúc ấy hắn muốn đi cầu thân, nhưng hiện tại vẫn cứ dây dưa mãi.

Còn có, khi hắn gặp Diệp Lãng, chuyện đầu tiên không phải là cảm tạ Diệp Lãng hỗ trợ, giúp hắn giải quyết đối thủ- cuối cùng để hắn ôm được mỹ nhân về.

Chưa nói tới cái này, sau khi Diệp Lãng rời khỏi hắn cũng không giúp Diệp Lãng giải thích, làm những người kia vẫn hiểu lầm Diệp Lãng, tưởng rằng Diệp Lãng thật sự tham gia cầu thân, muốn lấy cái tiểu thiếp.

Nếu nói trước đó hắn quên mất vì đang cùng Tạp Toa hưởng tuần trăng mật, vậy thì còn có thể tiếp thụ, nhưng sau đó hắn vẫn không nhớ đến chuyện này, cũng không giải thích, thế thì vấn đề rất lớn.

Nói đơn giản hơn, người như vậy tuy sẽ không bán đứng ngươi nhưng cũng không đáng để thâm giao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Kim Cuồng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook