Chương 469: Thái điều luyện tiễn (2)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
26/03/2013
"Tiểu Nguyệt, nếu trước kia ngươi đáp ứng sự theo đuổi của Diệp gia tiểu Thập Tam kia thì bây giờ thế nào nhỉ?" Lý Thiên Quân phát ra một tiếng cảm thán.
"Sẽ không, hắn và ta sẽ không có khả năng, cũng không biết lúc trước vì cái gì nữa." Đến bây giờ Lý Nguyệt vẫn không hiểu vì sao Diệp Lãng lại theo đuổi nàng.
"Ý ta là, nếu các ngươi ở cùng một chỗ thì sẽ như nào nhỉ?" Lý Thiên Quân lại hỏi.
"Tình huống đấy thì nhất định là ta và hắn sẽ rời đi nơi này, cắt đứt quan hệ với các ngươi." Lý Nguyệt lãnh đạm nói, nếu như vậy thì đây sẽ là kết quả.
Nếu Diệp Lãng và Lý Nguyệt ở cùng một chỗ thì khăng định Lý Nguyệt sẽ không rời Diệp Lãng, mà Lý gia lúc này dường như không thể có quan hệ cùng hắn nên bọn họ chỉ có thể cốt nhục chia lìa.
Mà nàng cũng biết, tuy Triệu Nhã Nhu biến thái một chút nhưng sẽ không đi quấy rầy người có quan hệ cùng Diệp Lãng, ví dụ như phụ mẫu Chân Tiểu Yên vẫn trôi qua rất tốt, không vì Chân Tiểu Yên rời đi mà bị ảnh hưởng gì.
Có lẽ cũng vì Triệu Nhã Nhu không muốn gây thù hằn bởi đám người Diệp gia đã ở phe trung lập rồi, nàng không có lý do gì ép họ đối lập với mình.
"Lão bàn, qua một lồng bánh bao nhỏ, một chén đậu hũ..."
Sáng sớm hôm sau Diệp Lãng đã sớm bị Lãnh Huyết Ngũ gọi dậy, sau đó sứa sang một phen liền đi đến cái quán nhỏ này.
Cũng không phải Lãnh Huyết Ngũ muốn Diệp Lãng bồi nàng đi ăn mà vì kế hoạch của Athena như vậy, lúc này Diệp Lãng nên ở đây ăn điểm tâm
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lý Nguyệt luôn là ngủ sớm đậy sớm, tròi còn chưa sáng đã thức dậy, luyện công tắm rửa, sau đó đến đây ăn điểm tàm, tiếp theo sẽ đến quân bộ, ngày nào cũng như vậy. Ngầu nhiên sẽ có vài ngày thay đôi nhưng tin rằng Diệp Lãng sẽ không đụng phải...
"Lão bản!" Thanh âm Lý Nguyệt rơi vào tai Diệp Lãng.
"Lý Nguyệt tiêu thư đã đến rồi, như cũ đúng không?" Lão bản rất nhiệt tình chiêu đãi, đưa cho Lý Nguyệt hai lồng bánh bao nhỏ, còn có hai chén đậu hũ.
Lý Nguyệt là người luyện võ nên tiêu hao lớn hơn một chút, tất nhiên lượng cơm ăn cũng sẽ lớn hơn một chút!
"..." Diệp Lãng nhìn nhìn của mình, sau đó nhìn xem Lý Nguyệt, hắn quyết định một việc.
"Lão bản, lại cho ta thêm hai lồng bánh bao nhỏ, hai chén đậu hũ nữa!"
Lão từ là nam nhản, sao lượng cơm ăn có thể bại bởi một nữ nhân mà mình theo đuổi được, cho nên nhất định phải ăn nhiều hơn nàng.
Nếu Athena ở đây thì sẽ cảm thấy rất vô lực, nàng biết Diệp Lãng sẽ không yên lặng nghe theo sắp xếp nhưng không ngờ ngay từ đầu đã vậy rồi.
Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng một chút, cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu rồi, rất nhanh nàng nhớ lại dường như ở bán đấu giá hội đã gặp qua Hồ tộc kỳ quái này.
Khi Hồ tộc này nhìn về phía mình lại có điểm hoảng sợ, hơn nữa tránh xa mình ra!
Có lẽ đám người Diệp Lãng không biết cái ấn tượng đầu tiên mà bọn họ chuẩn bị kỹ càng kỳ thật đã sớm tồn tại, mà bây giờ chỉ là làm cho Lý Nguyệt ấn tượng sâu hơn một chút.
Bất quá tựa hồ Lý Nguyệt cũng không có hứng thú với Diệp Lãng, chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.
Rất nhanh bữa sáng của Lý Nguyệt đã đến, nàng dùng một loại cách ăn thoạt nhìn văn nhã nhưng tốc độ lại không chậm, giải quyết hai lồng bánh bao nhỏ và hai chén đậu hũ.
Sau đó nàng để lại mấy cái tiền đồng rồi bước đi, trước khi đi nàng còn riêng nhìn một chút về bàn của Diệp Lãng, nhìn xem rốt cuộc hắn đã ăn được bao nhiêu.
Kết quả là hắn mới ăn có một phần ba, mà xem ra hắn đã có điểm như ăn no rồi vậy!
Bây giờ đã ăn no rồi, vậy hai phần ba còn lại ngươi làm thế nào? Đột nhiên Lý Nguyệt nghĩ đến vấn đề này, đương nhiên chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Kỳ thật lúc này Lý Nguyệt cũng tùng hoài nghi là Diệp Lãng vì mình mới đến đây, lần gặp mặt trước có lẽ cũng là cố ý an bài nên nàng cảm thấy nếu mình hoài nghi đúng thì Diệp Lãng phải tìm cách ăn nhanh lên, sau đó đuổi theo mình.
Mà lão bản cũng đang chờ đợi, hắn muốn chờ xem Diệp Lãng có đứng lên hay không bởi có rất nhiều quý công tử như Diệp Lãng cũng đến đây ăn điểm tâm là vì theo đuổi Lý Nguyệt.
Có điều Lý Nguyệt cùng lão bản đều phải thất vọng bởi Diệp Lãng căn bản không động, chỉ thấy hắn rất nghiêm túc nhìn hai lồng bánh bao nhỏ và đậu hũ trước mặt, làm cho người ta cảm thấy như hắn đang phải đối mặt với địch nhân gì vậy.
"Ăn!"
Diệp Lãng hạ một quyết định rất gian nan, hắn phải tiếp tục ăn những cái bánh bao nhỏ này, uống chén đậu hũ này...
"Xì..”
Lý Nguyệt cùng lão bản cũng nhịn không được phì cười bởi hành động của Diệp Lãng quả thật rất buồn cười.
"Vù vù." Diệp Lãng vỗ vỗ bụng, một bộ ta ăn rất no rồi, kỳ thật chính là ta chống không nổi nữa, điều này làm cho Lãnh Huyết Ngũ giấu chỗ tối cảm thấy rất buồn cười, rất muốn ra vỗ vỗ bụng Diệp Lãng.
Mà Lý Nguyệt lại không thấy, nếu không nàng sẽ lại bật cười, lúc này nàng đang làm việc tại quân bộ.
"Tiểu Ngũ! Ta rất khó chịu..." Dọc theo đường đi, Diệp Lãng nói với Lãnh Huyết Ngũ giấu trong chỗ tối.
"Làm sao vậy?" Lãnh Huyết Ngũ hỏi.
"No quá..." Diệp Lãng ưỡn bụng nói.
"..., ai bảo ngươi đần độn như vậy, ăn không hết thì sẽ không ăn không được sao? Hoặc gói lại đưa cho ta ăn cũng được vậy, đúng là một tiểu ngu ngốc!" Lãnh Huyết Ngũ tức giận
"A, ta không nghĩ tới, ta chỉ nghĩ làm sao không lãng phí thức ăn thôi..." Diệp Lãng sửng sốt, rất hối hận nói.
"Ngu ngốc!" Lãnh Huyết Ngũ nói một tiếng, sau đó lại lâm vào yên lặng, âm thầm đi cùng Diệp Lãng.
Bọn họ cứ vậy, một ở ngoài sáng, một trong chỗ tối mà đạo chơi khắp Hoàng Thành, thường thường sẽ dùng ám hiệu liên hệ một chút, mà có Lãnh Huyết Ngũ bảo hộ, Diệp Lãng tiểu mơ hồ đản này trên cơ bản không gặp phải phiền toái gì cả, cũng không gây ra chuyện gì-
Nếm qua cơm trưa, Diệp Lãng đi vào nơi "vô tình gặp gỡ" thứ hai, bãi luyện tập bắn cung dân gian, dù sao tài bắn cung không phải chỉ có quân đội mới có thể luyện tập, một ít Du Hiệp cũng sù dụng cung tiễn, còn có một ít quý tộc ăn no không có việc gì làm nữa.
Diệp Lãng đi vào sân tập bắn, cảm thấy khả năng vô tình gặp Lý Nguyệt không lớn vì người ở đây thật sự rất nhiều.
"Đây là chuyện gì? Vì sao người ở đây lại nhiều như vậy?" Diệp Lãng có điểm kỳ quái.
"Có thể vì họ muốn gặp Lý Nguyệt a..." Lãnh Huyết Ngũ hồi đáp, trải qua sự quan sát của nàng, trong cái sân tập bắn này, ti lệ nhiều nhất vẫn là quỳ tộc thiểu niên.
“Ừ..."
"Không phải, chúng ta đến luyện cung, chuẩn bị tham gia hoạt động vây săn!"
Suy đoán của Lãnh Huyết Ngũ bị phủ định, những người này cũng không phải vì Lý Nguyệt mà vì hoạt động vây săn sắp được cử hành, vì hoạt động này mà làm cho sân tập bắn vốn không có mấy người trở nên rất náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.