Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 352: Thánh Nữ (2)

Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

25/03/2013



"Diệp Lãng!" Đám Đại Giáo Chủ đi về phía Diệp Lãng.

"À, các ngươi thương lượng xong rồi chứ, vậy đáp án là gì?" Diệp Lãng cũng không quay đầu lại, tiếp tục nhìn khối băng mà suy nghĩ.

"Chúng ta quyết định để ngươi buông tay đi thử!" Đại Giáo Chủ nói.

"Nếu đã quyết định thì các ngươi đều đi ra ngoài a!" Diệp Lãng nói, tay hơi phát phát, ý bảo đám Đại Giáo Chủ rời khỏi nơi này.

Đám Đại Giáo Chủ nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ừ một tiếng xong thật sự xoay người rời đi, nhưng rất nhanh họ phát hiện chỗ không đúng.

"Vì sao chúng ta phải ra ngoài? Chúng ta muốn nhìn!"

"Các ngươi ở trong này cũng không có tác dụng gì, hơn nữa còn có thể gây trở ngại đến ta, hơn nữa, có thể các ngươi cũng không tiếp thụ được bộ dáng hiện tại của Thánh Nữ.”

"Ừ, chúng ta đi ra ngoài trước vậy, đứng ở ngoài cửa chờ, nếu có chuyện gì thì ngươi cứ trực tiếp gọi chúng ta.” Đại Giáo Chủ nói cuối cùng nhìn nhìn Diệp Lãng, lại nhìn nhìn khối băng kia liền rời khỏi phòng.

"Tỷ, tiểu Thất, Tiểu Yên, các ngươi cũng tránh ra một chút, tình huống sắp tới sẽ không đẹp đẽ gì, ta sợ các ngươi sẽ không chịu nổi.” Sau khi Diệp Lãng nói đám Đại Giáo Chủ đi xong, cũng bảo mấy người Diệp Lam Vũ rời đi.

"Được rồi, chúng ta cũng đi ra ngoài chờ.” Lúc này Diệp Lam Vũ lại không hề dây dưa, thực sảng khoái mà đáp ứng, tình huống này làm Thất công chúa có điểm kỳ quái.

Bất quá Thất công chúa rất nhanh liền nghĩ tới Diệp Lam Vũ không muốn nhìn thấy thân thể tàn phá của Thánh Nữ kia, chính nàng ngẫm lại cũng cảm thấy có điểm ghê tởm.

Đương nhiên không phải chỉ vì một lý do đó mà chủ yếu Diệp Lam Vũ không thể giúp đỡ gì, có thể lại còn thêm phiền cho Diệp Lãng.

"Ta ở lại giúp ngươi-,.” Chân Tiểu Yên là người duy nhất có thể hỗ trợ.

"Không cần, ngươi cũng rời đi cùng các nàng thôi, chuyện này cứ giao cho ta, không cần thiết phải để ngươi nhìn thấy trường hợp như vậy.” Diệp Lãng lắc đầu, ôn nhu cười với Chân Tiểu Yên.

Nụ cười này làm tâm Chân Tiểu Yên có điểm ngọt, nàng biết Diệp Lãng muốn chiếu cố nàng nên một mình gánh vác.



Chẳng qua sự ngọt ngào của nàng chỉ tồn tại trong chốc lát, rất nhanh nàng liền phùng mang trợn má...

"Kỳ Thật ngươi ở lại thì nói không chừng lại té xỉu, ta không rảnh chiếu cố ngươi.” Đây mới là ý tưởng chân chính của Diệp Lãng, hắn không muốn chiếu cố thêm một người nữa.

"Hừ, không để ý đến ngươi!" Chân Tiểu Yên dậm chân một cái, xoay người rời đi cùng hai người Diệp Lam Vũ.

"À đúng rồi, các ngươi không cẩn chờ ngoài cửa, ta cần thời gian rất dài mau thì bảy ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng lận.” Diệp Lãng nói.

"Phải lâu như vậy sao?" Diệp Lam Vũ có điểm ngoài ý muốn, vốn dĩ nàng còn tường rằng Diệp Lãng sẽ giải quyết rất nhanh, sẽ không vượt qua một ngày.

Diệp Lãng gật gật đầu, nói: "Ừ, đó là tình hình lạc quan, nếu tình huống của Thánh Nữ này không tốt thì cần càng nhiều thời gian hơn.”

"Vậy ngươi có phải vất vả không?" Thất công chúa có điểm đau lòng nói.

"Vất vả hay không thì chưa thể nói rõ được, ta chỉ khống chế vài cái luyện kim trận, mà luyện kim trận cũng sẽ tự động tiến hành, ta chỉ cần trông coi mà thôi.” Diệp Lãng lắc đầu nói.

"Vậy ngươi tự chú ý một chút, việc gì có thể để người khác làm thì để họ làm.” Thất công chúa gật gật đầu, phân phó một câu.

"Ừ!" Diệp Lãng cũng gật đầu.

Cứ như vậy Diệp Lam Vũ tam nữ cũng ly khai các nàng nói lại lời của Diệp Lãng cho Đại Giáo Chủ, sau đó liền đi ra ngoài các nàng còn cần phải thông tri với Nhị tỷ ở bên ngoài sau đó trở về chuẩn bị Bài Vị Tái.

Lần này Diệp Lãng chữa bệnh cho Thánh Nữ, bản thân hắn sẽ không có chuyện gì, tất nhiên Diệp Lam Vũ tam nữ sẽ không có gì phải lo lắng, Diệp Lãng chữa bệnh cũng không phải mới một hai ngày, ở Mơ Hồ Đường đến tận vài tháng còn gì.

Có điều nếu dựa theo lời Diệp Lãng thì nhất định không kịp Bài Vị Tái rồi, không biết giải đấu có để lại danh ngạch cho hắn không, có đặc thù chiếu cố không.

Có lẽ việc hủy bỏ tư cách này đúng là không còn gì tốt hơn với Diệp Lãng, vốn dĩ hắn không có hứng thú đấu với người khác, hắn thích xem trận đấu của người khác hơn.

"Lam Vũ, sao rồi tìm được Diệp Lãng chưa?" Nhị tỷ vẫn chờ ở cửa, nhìn thấy ba người Diệp Lam Vũ ra lập tức hỏi.



Mà lúc này không phải chỉ mình Nhị tỷ ở đây, còn có thiếu nữ cánh đen Mía, đồng thời còn một oan gia của Diệp Lãng - tiểu thư Phi Phi.

Đừng hiểu lầm, không phải các nàng quan tâm gì Diệp Lãng, các nàng ở đây chờ Diệp Lãng vẻn vẹn để tính sổ với hắn thôi.

"Hắn sẽ ở Trong đó một thời gian ngắn, có thể chừng mười ngày, không cần xen vào hắn.” Diệp Lam Vũ nói về phần vì sao Diệp Lãng ở trong đó thì nàng không nói bởi nàng đã đáp ứng Thánh Giáo giữ bí mật rồi.

"Không phải đâu, chỗ này là Vân Đinh cung điện a, đồ lưu manh hắn sao lại có tư cách ở trong đó?" Thiếu nữ Phi Phi lập tức nhảy dựng lên.

"Vị tiểu thư này, ngươi không nên cứ gọi đệ đệ là đồ lưu manh đồ lưu manh, nếu không cẩn thận đấy.” Diệp Lam Vũ nhìn thiếu nữ Phi Phi, rất khó chịu nói.

"Hắn là đồ lưu manh, hắn có lão bà còn đi luận võ kén rể, muốn lấy tiểu thiếp, nói chuyện cũng lưu manh như vậy..." Thiếu nữ Phi Phi không chút nào yếu thế nhìn Diệp Lam Vũ.

"Chuyện gì thế này? Cái gì mà luận võ kén rể? Đệ đệ của ta đi tham gia luận võ kén rể làm gì, với tính cách của hắn đi mới là lạ.” Diệp Lam Vũ rất nhanh liền phủ quyết chuyện này.

"Lam Vũ có chuyện như vậy thật, chuyện này Diệp Lãng cũng nói qua cho ta biết một chút, bất quá cũng không phải rất rõ ràng, chỉ biết hắn nói phải giúp một người.” Thất công chúa nói.

"Hóa ra là giúp người... Vậy ngươi kể lại rõ ràng cho ta đi.” Diệp Lam Vũ nói với thiểu nữ Phi Phi, lúc này nàng lại không thể đi hỏi Diệp Lãng, mà chuyện về Diệp Lãng, cho dù là nhỏ nhất thì nàng cũng phải biết.

"Chuyện là vậy..." Thiếu nữ Phi Phi nhìn Diệp Lam Vũ một cái, cũng không có giận dỗi, nàng cũng là một người thông minh, biết khi nào thì nên làm cái gì, có điều sự tồn tại của Diệp Lãng lại làm nàng trở nên xúc động.

Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa, Chân Tiểu Yên lẳng lặng nghe, phàm là chuyện của Diệp Lãng thì các nàng đều cẩn thận nghe, sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, cũng không đi ngắt lời.

Nhị tỷ cũng rất ngạc nhiên muốn biết về Diệp Lãng nên cũng đứng một bên nghe, mà Mía cũng chỉ có thể cùng nghe.

Theo lời từ miệng thiếu nữ Phi Phi, biểu hiện của Diệp Lãng tựa hồ biến thành có điểm đê tiện đáng giận, nhưng vài cô gái ở đây đều là người thông minh, có thể nghe ra chỗ nào là nói quá.

Bất quá biểu hiện của Diệp Lãng ở luận võ kén rề quả thật làm người cảm thấy rất đáng giận.

Chuyện như vậy cũng chỉ có Diệp Lãng làm được, không lo lắng hậu quả, chỉ cần đạt được mục đích.

"Chuyện này thực rõ ràng, đệ đệ giúp Ái Đức Hoa kia.” Sau khi nghe đầy đủ câu chuyện, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa lập tức nói ra đáp án.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Kim Cuồng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook