Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 178: Tiểu Linh (1)

Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

25/03/2013



"Rốt cục cũng hoàn thành!"

Đây là tiếng lòng của tất cả những người ở đây, lần phá giải luyện kim trận này đã tiến hành cả một ngày, bây giờ trời cũng đã tối rồi.

Tuy rằng cùng một tiếng lòng nhưng chia làm hai loại tâm tình, một loại là những người như Lãnh Huyết Thất, ngóng trông sự tình chấm dứt nhanh lên để mình đi làm chuyện của mình.

Một loại khác là những người như tiểu Linh, có điểm cảm giác chưa "phê", bọn họ còn muốn xem Diệp Lãng phá giải luyện kim trận nữa.

Bởi cả quá trình phá giải luyện kim trận này chẳng những giúp bọn họ nắm giữ cấu tạo, công dụng của các thứ của luyện kim trận ma còn giúp bọn họ chiếm được rất nhiều tri thức về luyện kim trận, có loại cảm giác "Nghe quân nói một buổi hơn đọc sách mười năm!"

"tiểu Ngũ, đi thôi, ta đói bụng rồi, về nấu cơm thôi!" Diệp Lãng kéo Lãnh Huyết Ngũ đang chìm trong giấc ngủ, nhảy lên tay con rối, chui vào ngực, sau đó chuẩn bị chạy lấy người.

"Khoan khoan!" Lãnh Huyết Thất lắc mình một cái, che trước mặt con rối.

Diệp Lãng ở trước ngực con rối nhìn Lãnh Huyết Thất, ngơ ngác nói: "Ngươi muốn ăn cơm với chúng ta?"

"Nàng mới không cùng ăn cơm với chúng ta, Lãnh Huyết Thất, có chuyện gì thì mai nói, bây giờ chúng ta đã đói bụng rồi!" Lãnh Huyết Ngũ nhìn Lãnh Huyết Thất, lạnh lùng nói.

"Hì hì, ai nói ta không ăn cơm chiều với các ngươi, ta vừa có quyết định này, bây giờ các ngươi rất bất tiện, để ta chiếu cố các ngươi cho!" Lãnh Huyết Thất cười nói.

"À, hóa ra ngươi muốn nấu cơm cho chúng ta ăn!" Diệp Lãng nhìn Lãnh Huyết Thất nói.

Lãnh Huyết Thất ngẩn ngơ, mình cũng đâu muốn nấu ăn đâu, tiểu bất điểm này thật đúng là biết nhân cơ hội nha, mà rất nhanh nàng liền đánh mất ý nghĩ này trong đầu vì Diệp Lãng chưa nói hết lời.

"Ta xem hay là quên đi, đồ ăn ngươi làm chưa chắc ngon, hay là ăn tiểu Ngũ tốt hơn." Diệp Lãng thực không khách khí nói ra ý nghĩ trong lòng.

Hắn nghĩ như thế cũng rất bình thường, trù nghệ của Lãnh Huyết Thất đã rất khó thấy, nữ hài tử bình thường kém hơn rất xa, Lãnh Huyết Thất này cũng nhất định là như thế.

Lãnh Huyết Thất cười nhạo nói: "Ngươi dám xem thường ta à, ta muốn cho ngươi biết Lãnh Huyết Thất ta cũng không phải chỉ có hư danh. Đúng rồi, tiểu Ngũ là ai? Chẳng lẽ là nàng?"

Lãnh Huyết Thất chỉ vào Lãnh Huyết Ngũ, muốn xác định đáp án này.

"Ừ!" Diệp Lãng gật gật đầu.



"Ha ha...tiểu Ngũ...Ha ha...Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được..." Lãnh Huyết Thất ôm lấy bụng, tựa hồ nghe được một câu chuyện cười thú vị nhất thế gian vậy.

"Tiểu Ngũ thì sao?" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.

"Không, không có gì! Chỉ là không nghĩ tới Tử thần mà người gặp người sợ lại để một tiểu bất điểm gọi là tiểu Ngũ." Lãnh Huyết Thất nín cười nói, mà ý cười nơi khóe mắt của nàng làm người ta nhịn rất vất vả.

"Tiểu Ngũ là Tử thần? Tiểu Ngũ, đây là ý gì?" Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.

"Ngươi không biết sao?" Lãnh Huyết Thất có chút ngạc nhiên hỏi.

"Không biết!" Diệp Lãng lắc lắc đầu trả lời.

"Nàng là Lãnh Huyết Ngũ, là đệ nhất sát thủ nổi tiếng trên đại lục, làm người ta coi nàng như Tử Thần vậy, nàng muốn giết ai thì đến bây giờ vốn không còn sống sót." Lãnh Huyết Thất giải thích.

"Lãnh Huyết Ngũ? Tên này rất quen thuộc, ta nhớ có ai nói cho ta nghe rồi." Diệp Lãng ôm đầu, tựa hồ như đang cố gắng hồi tưởng.

"..., không phải chứ, ngay cả chuyện nàng là Lãnh Huyết Ngũ ngươi cũng không biết?" Đám người Lãnh Huyết Thất kinh ngạc, không thể tưởng được qh của Diệp Lãng và Lãnh Huyết Ngũ như thế mà vẫn không biết đối phương là ai.

Theo lý thuyết, một người bình thường ở chung với Lãnh Huyết Ngũ lâu như vậy, cả ngày lại ở một chỗ, hơn nữa cùng xử lý chuyện của sát thủ tiểu tổ, những thứ này đủ để người ta nhận ra thân phận của Lãnh Huyết Ngũ.

Diệp Lãng cũng là người bình thường, chỉ là phản ứng của hắn với những thứ này đặc biệt trì độn, hắn còn tưởng rằng Lãnh Huyết Ngũ là Lãnh Huyết Tiểu Ngũ, là nữ nhi của Lãnh Huyết Ngũ.

"Đúng rồi, nhớ ra rồi, Lãnh Huyết Thập Tam đã từng nói qua phải cách Lãnh Huyết Ngũ xa một chút...tiểu Ngũ, ngươi thật sự là Lãnh Huyết Ngũ sao?" Diệp Lãng hỏi.

"Đúng vậy...Ngươi làm gì vậy..." Lãnh Huyết Ngũ gật đầu đáp, lại phát hiện sau khi Diệp Lãng nhận được xác nhận liền lập tức cách nàng rất xa, duy trì một khoảng cách.

Chẳng lẽ...

"Phải cách xa ngươi ra một chút, Lãnh Huyết Thập Tam nói vậy!" Diệp Lãng hồi đáp.

"..., hắn cũng đã chết rồi, ngươi nghe hắn hay là nghe ta!" Lãnh Huyết Ngũ có điểm vô lực, quả nhiên là vậy, tiểu ngu ngốc này quả thực không biết nói thế nào mới tốt.

Diệp Lãng nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Nghe lời ngươi!"

"Biết là tốt rồi, vậy mau tới đây!" Lãnh Huyết Ngũ cảm thấy thực vừa lòng, ít nhất Diệp Lãng cũng nghe lời, có điều rất nhanh nàng muốn đánh người!

"Nghe lời ngươi, có cơm ăn!" Diệp Lãng bổ sung.



Cái gì? Hóa ra vì vậy mới nghe lời!

"Vậy nếu không có cơm ăn thì sao?" Mặt Lãnh Huyết Ngũ có điểm tối lại, lạnh lùng hỏi.

Lãnh Huyết Thất cảm thấy có một cỗ sát khí, trong lòng lo lắng thay Diệp Lãng, ngàn vạn lần đừng nói không, nếu nói ngươi khó mà giữ được cái mạng nhỏ của mình!

"Không nghe!" Diệp Lãng rất rõ ràng trực tiếp.

"Đêm nay ngươi không có cơm ăn!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói. Tựa hồ nàng muốn dùng điều này áp chế Diệp Lãng, để hắn thu hồi lại lời vừa nói.

Diệp Lãng nhìn nhìn Lãnh Huyết Thất, cười nói: "Không sợ, còn có nàng mà!"

"..." Lãnh Huyết Thất cảm thấy một cỗ sát khí, mà cỗ sát khí này lại hướng về phía mình, ai, sao mình lại nhiều chuyện như vậy, dính vào hai tiểu bất điểm này.

"Vậy về sau ngươi tìm nàng mà ăn!" Lãnh Huyết Ngũ rất không thích.

"Không được!" Diệp Lãng lắc đầu.

Biết sai rồi à, vậy mau giải thích cho bổn tiểu thư! Lãnh Huyết Ngũ nhìn Diệp Lãng, đợi Diệp Lãng giải thích, đợi hắn khuất phục với nàng!

Nhưng mà nàng lại nghĩ rồi, Diệp Lãng nói không được cũng không phải là lấy lòng nàng mà là...

"Ta còn một "nấu cơm bà" chuyên làm cơm cho ta, đồ ăn của nàng ngon hơn ngươi!" Diệp Lãng nói ra lý do của mình, hắn còn Chân Tiểu Yên, sao ăn của Lãnh Huyết Thất mãi được!

Không chỉ Lãnh Huyết Thất, Lãnh Huyết Ngũ cũng vậy, hắn cũng chỉ ăn một chút, cuối cùng sẽ ăn của Chân Tiểu Yên, đây là thực vật hắn thích nhất.

"Hừ!" Lãnh Huyết Ngũ quay đầu qua chỗ khác, không để ý tới Diệp Lãng nữa.

"Hi hì, tiểu bất điểm, ta phát hiện có chút thích ngươi rồi, ngươi có thể chọc Lãnh Huyết Ngũ giận thành như vậy!" Cơn tức của Lãnh Huyết Thất với Diệp Lãng lại bị đánh tan hơn nửa, chỉ cần là người có thể làm Lãnh Huyết Ngũ nan kham thì là bằng hữu của nàng.

Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu!

"Ta không phải là tiểu bất điểm, ta là...Đúng rồi, không thể nói cho các ngươi biết được, các ngươi sẽ đánh chủ ý lên người ta. Tỷ tỷ ta bảo không được tiết lộ thân phận với người ngoài!" Đột nhiên Diệp Lãng nghĩ đến lời dặn dò của Diệp Lam Vũ, đây là chuyện sau khi ra khỏi Tường Không Đế Quốc mà Diệp Lam Vũ phân phó.

Mà chỉ cần là chuyện Diệp Lam Vũ nói thì Diệp Lãng đều nhớ kỹ, từ nhỏ đến lớn vẫn vậy, làm Long An Kỳ cảm thấy thực đố kỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luyện Kim Cuồng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook