Chương 662: Trùng phùng (2)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
26/03/2013
- Hắc hắc, ngạc nhiên chứ, hắn chính là ở trên xe ngựa của Ngải La đế quốc, vị này chính là tiểu công chúa, nàng ấy gọi đệ đệ là ca ca...
Long Cát công chúa cười nói.
- Ờ, đưa nó cho ta, con ôm nó không ổn!
Long An Kì thuận miệng nói, sau đó ôm lấy Diệp Lãng, mặc dù nói Long Cát công chúa có chút quyến luyến nhưng cũng không thể cự tuyệt.
-..., An Kì, con không cảm thấy ngạc nhiên sao?
Hoàng thái hậu sau khi nhận biết tình hình, cảm thấy hết sức kinh ngạc, sự xuất hiện của Diệp Lãng là quá kì lạ, hơn nữa còn có liên quan đến tiểu công chúa, tất cả đều cần có một lời giải thích.
Bây giờ, Long An Kì tỏ ra như chẳng có chuyện gì, cứ vậy đón Diệp Lãng vào lòng, mặc kệ những thứ khác.
- Có gì ngạc nhiên, tên tiểu tử này chuyện gì mà nó không làm được.
Long An Kì thuận miệng trả lời.
- Không sai, cho dù là tiêu diệt Ngải La đế quốc, chúng con cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Diệp Thành Thiên cười nói, mặc dù hắn cũng không tin vào những gì mình nói, nhưng, nếu là Diệp Lãng, hắn cảm thấy rất bình thường.
-...
Hoàng thái hậu trầm mặc, bà hình như không nghĩ Diệp Lãng trong lòng mọi người lại có ấn tượng như vậy.
- Cô cô, có cách nào gọi đệ ấy dậy không?
Long Cát công chúa chạy đến bên cạnh Long An Kì, nhìn Diệp Lãng nói.
- Rất khó, trừ phi... bỏ đi, con nói trước đi, tại sao con lại tìm thấy nó.
Long An Kì hỏi, nàng mặc dù không quá hiếu kì nhưng nàng cũng muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
- Nói ra thì đúng là một sự trùng hợp...
Long Cát công chúa bắt đầu tường thuật câu chuyện, đơn giản kể lại một lượt, chỉ là giấu đi chuyện của Lãnh Huyết Ngũ, chỉ nói là Lãnh huyết tổ làm.
Lãnh huyết tổ, đối với Long An Kì mà nói không cần phải giấu, bất luận là thân phận Chu Tước công chúa, hay vợ của Diệp Thành Thiên đều có thể tiếp xúc phương diện này.
Chỉ là, Lãnh huyết tổ có thể được biết, nhưng cụ thể là ai thì không thể nói, tin rằng chuyện này bọn Diệp Thành Thiên đều biết, một đế quốc của bí mật của riêng mình, họ không cần biết quá nhiều chi tiết.
- Thì ra là vậy, tiểu tử này ngủ y như heo, động tĩnh lớn như vậy mà cũng không biết. Ngải La tiểu công chúa, nàng có bệnh gì, tại sao lại cần tên tiểu tử này điều trị?
Long An Kì nhìn Ngải La tiểu công chúa, cảm thấy có chút kì quái, nàng không cảm thấy cô bé này có vấn đề gì.
- Đúng vậy, lúc nãy bên ngoài hơi nhiều người, ta cũng không tiên hỏi, nhưng, nếu như nàng không muốn nói, vậy thì cũng không cần phải nói.
Long Cát công chúa nhìn Ngải La tiểu công chúa nói.
Trước đó nàng đã muốn hỏi, nhưng lúc đó nhiều người, ngộ nhỡ bệnh này không tiện nói, vậy thì không ổn!
- Ta...
Tiểu công chúa nắm lấy tay áo Diệp Lãng, chỉ sợ hãi nhìn những người xung quanh, không trả lời luôn câu hỏi, nàng vẫn có chút sợ những con người này.
- Tiểu cô nương, không việc gì phải sợ, có chuyện gì có thể nói với bà.
Hoàng thái hậu mặt đầy nhân từ nói.
-...
Tiểu công chúa chẳng quan tâm, chỉ đứng sát lại gần Diệp Lãng, hình như nàng miễn nhiễm với sự nhân từ của Hoàng thái hậu.
- Tiểu cô nương này sao vậy, không lẽ trông ta đáng sợ lắm sao?
Hoàng thái hậu buồn bực vuốt vuốt mặt, giống như đang bị đả kích.
- Mẫu thân, đối phó với những đứa trẻ như thế này, người không còn là chuyên gia nữa, để cho con...
Long An Kì cười nói, sau đó đi dỗ tiểu công chúa, chỉ là...
-...
Tiểu công chúa còn ép sát hơn, cũng chẳng buồn quan tâm đến những gì Long An Kì nói.
- Hắc hắc, để cho con, lúc nãy nàng ấy còn gọi con là tỷ tỷ!
Long Cá công chúa có chút kiêu ngạo nói, khiến Long An Kì và Hoàng thái hậu hai người chỉ muốn đánh cho nàng một trận.
-...
Chỉ là, tiểu công chúa cũng chẳng quan tâm Long Cát công chúa.
- Ha ha...
Hoàng thái hậu và Long An Kì không kìm được bật cười thành tiếng, quay sang nhìn nhau, sau đó lại bật cười, nụ cười này, trừ việc chế nhạo Long Cát công chúa ra, hình như còn thêm vài thứ khác.
Lúc nãy tiểu công chúa nói chuyện với Long Cát công chúa, hoàn toàn là vì muốn Long Cát công chúa không mang Diệp Lãng đi, nàng chỉ là nhất thời lo lắng nên mới đối phong với người khác, nhưng bây giờ không cần làm vậy nữa, nàng đương nhiên trở lại trạng thái ban đầu.
- Hai người đang cười gì vậy?
Diệp Lam Vũ và Thất công chúa lúc này cũng quay về, họ nghe thấy tiếng cười của hai người Long An Kì, thuận miệng hỏi.
- Á...
Thất công chúa kêu lên một tiếng kinh ngạc.
- Tiểu thất, muội kêu gì vậy... á...
Diệp Lam Vũ đang định hỏi Thất công chúa thì đột nhiên phát hiện ra một người, lúc này, nàng đương nhiên cũng viết Thất công chúa kêu lên vì cái gì.
- Đệ đệ, mẹ, đệ đệ sao lại ngủ ở đây, đệ ấy quay về lúc nào vậy.
- Là ta đón đệ ấy, ai bảo lúc nãy hai người không đi cùng ta...
Long Cát công chúa nói, câu nói này là cố ý kích thích hai người Diệp Lam Vũ.
- Cái gì? Là chuyện gì?
Hai người Diệp Lam Vũ mê hoặc.
Sau khi nghe Long Cát công chúa kể lại một lượt câu chuyện, hai người Diệp Lam Vũ đúng là có chút hối hận, hối hận tại sao lại không đi cùng.
Mặc dù vẫn gặp mặt, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng họ cảm thấy gặp sớm thì vẫn tốt hơn, hơn nữa, họ không thích mình chậm hơn những người khác, nhất là Diệp Lam Vũ không muốn mình chậm hơn Long Cát công chúa.
- Đệ đệ, dậy ăn cơm...
Diệp Lam Vũ khó chịu nói, tóm lấy cổ áo Diệp Lãng.
- Ơ, tỷ, hôm nay ăn gì...
Diệp từ từ mở mắt, mơ mơ hồ hồ nói.
-...
Không phải chứ, lúc nãy động tĩnh lớn như vậy hắn còn không tỉnh, vậy mà bây giờ Diệp Lam Vũ chỉ cần nói một câu, thật đúng là khiến người ta không khỏi toát mồ hôi.
Đương nhiên phải toát mồ hôi rồi, bị người ta dẫm cả lên mặt còn không tỉnh, vậy mà bởi vì người ta gọi hắn ăn cơm, hắn liền tỉnh, người như vậy không khiến mọi người toát mồ hôi mới lạ.
- Ý, không đúng, tỷ ta hình như không ở bên cạnh ta, ta nhất định đang nằm mơ, ngủ thêm lúc nữa.
Diệp Lãng đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, lại nằm xuống ngủ.
- Dậy cho ta, mau nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao đệ lại chạy đến Ngải La đế quốc, sao lại dẫn theo của Tiểu công chúa.
Diệp Lam Vũ sao có thể để Diệp Lãng ngủ tiếp, một tay tóm chặt tai Diệp Lãng.
- Á... đau đau...
Diệp Lãng kêu lên đau đớn, cơn buồn ngủ biến mất một nửa, người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
- Tỷ, mau dừng tay lại.., ý, sao tỷ lại ở đây, còn cả mọi người nữa, không đúng, đáng lẽ phải hỏi sao đệ lại ở đây mới đúng, đệ không phải đang ngủ trên xe ngựa sao, Tiểu Khả Lâm đâu?
Diệp Lãng sau khi phản ứng, bắt đầu tìm khắp xung quanh.
Tiểu Khả Lâm? Là ai? Không lẽ là...
- Ca ca, muội ở đây!
Tiểu công chúa lên tiếng.
Tiểu công chúa lên tiếng, bây giờ thì mọi người đã có thể xác nhận, nàng chính là Tiểu Khả Lâm, đồng thời cũng xác nhận một chuyện, Diệp Lãng đúng là khá quan tâm đến tiểu công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.