Chương 385: Võ Trang Băng Thiên Sứ (1)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
"Ừ, quả thật có điểm bệnh... A, không đúng a!" Phi Phi gật gật đầu, nhưng rất nhanh liền phát hiện không thích hợp, sao mình lại cảm thấy Ái Đức Hoa có điểm bệnh chứ? Như vậy sẽ bị Tạp Toa oán trách. Mà khi Phi Phi nhìn về phía Tạp Toa, phát hiện ánh mắt Tạp Toa rất không thân thiện... Làm bộ như không thấy, Phi Phi trực tiếp bỏ qua, đây cũng là thái độ làm người của nàng, không muốn đối mặt thì trực tiếp bỏ qua. Sau đó Phi Phi nói: "Cái kia, Diệp Lãng, hắn cũng không phải muốn ngươi đi mà muốn ngươi ở lại đây thi đấu, đó cũng là hy vọng của ta, ta muốn giáo huấn ngươi!" "Vì sao?" Diệp Lãng khó hiểu hỏi. "Ai bảo ngươi đáng giận như vậy, đây là chuyện mà bao năm qua ta muốn làm nhất, hiện tại rốt cuộc có thể quang minh chính đại tiến hành, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!" Phi Phi duỗi tay ra, không giấu diếm ý nguyện của mình, nàng vẫn luôn ngay thẳng như vậy. "Ta không hỏi ngươi cái đấy, vì sao hắn bắt ta thi đấu, có ý nghĩa sao?" Diệp Lãng có điểm kỳ quái hỏi. "Cái này..." Phi Phi không nói được gì, kỳ thật chuyện này nguyên nhân xuất phát từ chính nàng. Tình huống cụ thể là thế này, nửa tháng trước Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa bảo Phi Phi đi xác nhận một chút xem rốt cuộc có phải Diệp Lãng giúp Ái Đức Hoa không. Đối với việc này Phi Phi cũng cảm thấy có điềm hoài nghi, vì vậy mới đi hỏi hơn nữa là làm trò trước mặt Tạp Toa hỏi. Ái Đức Hoa không bỏ xuống mặt mũi được liền phủ nhận, nói mình chỉ đúng dịp gặp qua Diệp Lãng một lần, chưa từng nhờ Diệp Lãng hỗ trợ, mà lần đó hắn chiến đấu với Diệp Lãng cũng là dựa vào bản lĩnh thực lực. Đối với điều này, tuy Phi Phi cảm thấy Diệp Lãng quả thật không có bổn sự gì, đều dựa vào âm mưu thủ thắng nên cảm thấy có điểm tin tường Ái Đức Hoa. Bất quá, tuy rằng như vậy nàng vẫn hoài nghi Diệp Lãng giúp Ái Đức Hoa, nếu không lấy cái loại tính cách của Diệp Lãng sao lại chạy tới tham gia kén rể?
Xem náo nhiệt thì còn có thể nhưng bảo hắn đi ra chiến đấu với người khác thì quả thật tuyệt đối không thể! Đối với điểm hoài nghi này, Ái Đức Hoa rất chột dạ nên hắn phải chứng minh chính mình, chứng minh mình có thể thoải mái chiến thắng Diệp Lãng, nếu vậy thì hắn cảm thấy Phi Phi và Tạp Toa sẽ không hoài nghi nữa. "Ta muốn để người ta biết, Ái Đức Hoa ta có thể thắng được ngươi, không cần ngươi phải nhận thua, lần này cho dù luyện kim vũ khí của ngươi hết năng lượng thì ta cũng sẽ để ngươi nạp năng lượng lại!" Ái Đức Hoa đứng dậy, một kiếm chỉ về phía Diệp Lãng. Mọi người trầm mặc không nói không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Diệp Lãng. "Gớm! Ngươi thắng thì cứ thắng, liên quan gì đến ta, mụ béo, đi thôi, hôm nay chúng ta làm đội cổ động viên!" Diệp Lãng vẻ mặt khinh thường nói sau đó rời đi cùng Chân Tiểu Yên, hoàn toàn không đếm xỉa đến Ái Đức Hoa. Không ai nói được gì, bọn họ thật không ngờ Diệp Lãng cự tuyệt rõ ràng như vậy, đổi thành người khác, lại trên trận đấu như vậy thì sẽ tự nhiên tiếp thụ. "Vô sỉ!" Đánh giá của Tạp Toa với Diệp Lãng là như vậy, hơn nữa lần này lại tăng thêm một chút. Phi Phi cũng cảm thấy Diệp Lãng vô sỉ, bất quá lại cảm thấy hắn rất trực tiếp, cũng có thể xem như một loại tính cách ngay thẳng. "Vậy mới bình thường chứ, hắn đáp ứng mới là lạ!" Mấy người Diệp Lam Vũ thầm nghĩ trong lòng, các nàng cảm thấy như vậy mới đúng là Diệp Lãng, các nàng cũng đã sớm đoán được kết quả. "Các ngươi đừng nói nhảm nữa, đệ đệ ta muốn đánh thì đánh, không đánh sẽ không đánh, không cần phải để ý đến các ngươi! Các ngươi muốn xen vào hay muốn nhúng tay vào thì phải xem bản lĩnh của mình có thể thắng được hai ta không đã!" Diệp Lam Vũ thực bình tĩnh nói ra tay. Lúc này tựa hồ Ái Đức Hoa còn chưa chết tâm, muôn đuổi theo Diệp Lãng, bất quá Diệp Lam Vũ cũng đã đánh một đạo Băng Thương tới, cắm trước mặt Ái Đức Hoa, đây vẻn vẹn chỉ là một cảnh cáo. "Đừng đánh chủ ý vào hắn, nếu không các ngươi sẽ hối hận!" Diệp Lam Vũ lạnh lùng nói trong ngữ khí có một loại băng lãnh làm người ta lạnh người, có lẽ vì nàng sử dụng băng hệ ma pháp a. "Các ngươi muốn động vào hắn thì trước tiên phải qua cửa này của chúng ta đã!" Bàn tay Thất công chúa mở ra, một đạo ngọn lửa phóng lên cao. "Diệp Lãng, ngươi không thể vĩnh viễn núp sau lưng nữ nhân, nhờ vào nữ nhân mà lấy được chức quán quân thì có ý nghía gì?" Tựa hồ Ái Đức Hoa còn chưa từ bỏ ý định, hướng về phía Diệp Lãng hô. "Ngươi thực phiền! Đây vốn không phải ý tứ của ta, ta cũng không muốn chức quán quân này, hiện tại ta có điểm khinh bỉ ngươi!" Diệp Lãng nhíu mày nói sau đó lấy ra một cái trống lớn, ném ở một bên. Diệp Lãng nghĩ rằng Ái Đức Hoa nói là nói quán quân của hỗn hợp tổ, lần này được chức quán quân hoàn toàn là dựa vào hai người Diệp Lam Vũ, quả thật cũng có thể nói là nhờ vào nữ nhân. Có điều Diệp Lãng không biết lời của Ái Đức Hoa còn có một tầng ý nghĩa khác, bất quá ý nghĩa này không lâu sau hắn sẽ biết... "Oanh!" Thất công chúa quăng một cái hỏa cầu qua, toàn bộ quyết đấu tràng đều bị chấn động, có thể tưởng tượng được uy lực của nó mạnh mẽ dường nào. "Hắn còn chưa cần người khác tới nói đừng để ta phát hỏa!" Thất công chúa lạnh lùng nói rất rõ ràng nàng đã rất tức giận, từ hỏa cầu trước có thể nhìn ra điều này. Các nàng tuyệt đối sẽ không cho phép người ta nói Diệp Lãng như vậy, cho dù là thật cũng không được chứ huống gì đây là hoàn toàn kiếm chuyện. Ái Đức Hoa trầm mặc, hỏa cầu cũng làm lực chú ý của hắn trở về Thất công chúa, hắn cau mày lại. "Phi Phi..." Ái Đức Hoa mở miệng gọi Phi Phi, muôn thương lượng điều gì. "Đừng gọi ta Phi Phi, ngươi cũng không phải Tạp Toa, gọi ta Vân Thải hoặc Vân Thải đồng học, hoặc Vân Ảnh tiểu thư cũng được.” Phi Phi cau mày nói cũng không biết vì sao nàng bắt đầu cảm thấy Ái Đức Hoa này cũng không ra gì, có điểm phản cảm. Đối với cách gọi Phi Phi nàng vẫn không thích, đã sớm đề cập vói Tạp Toa, có điều Tạp Toa không để trong lòng, cảm thấy cũng không có vấn đề gì. Với cách gọi Phi Phi này cũng chỉ có những người có quan hệ vô cùng thân thiết vói nàng mới được gọi, rất rõ ràng Ái Đức Hoa không phải! "Vân Thải đồng học, chút nữa chủ yếu dựa vào ngươi đối phó hai nàng, cẩn thận một chút, các nàng rất mạnh-" Ái Đức Hoa chịu đựng nói hắn không tốt phát giận với Phi Phi, hơn nữa còn ở trước mặt Tạp Toa. "Cái này không cần nói ta cũng sẽ làm vậy!" Phi Phi lấy ra kiếm của nàng, là một thanh kiếm đỏ rực như lửa, dường như là một thanh ma pháp kiếm có thể tăng phúc ma pháp hệ hỏa. Đương nhiên cũng có thể tăng phúc đấu khí bởi đều có bản chất giống nhau cả! Cũng vì vậy mà đôi khi Ma Pháp Sư cũng sẽ cầm kiếm, Vũ Giả cũng sẽ cầm ma pháp trượng, đương nhiên ma pháp trượng này phải rắn chắc một chút, bất quá tình hình chung đều thực kiên cố. Mà cũng vì vậy, có đôi khi đối phương lấy ra vũ khí cũng không thể nhìn ra được đối phương là Ma Pháp Sư hay là Vũ Giả, chỉ có thể chờ xuất chiêu mới biết được. Bất quá Phi Phi quả thật là Kiếm Sĩ, điều này không cần phải nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.