Chương 184: Xuất phát
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
25/03/2013
"Bây giờ chúng ta phải nghiên cứu một chút về chi tiết nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ lần này có thể là nhiệm vụ gian khổ nhất của chúng ta, mọi người nhất định phải toàn lực ứng phó, không thể để xảy ra sai lầm!"
"Vâng!"
Lãnh Huyết Thập Tam Ưng bắt đầu triển khai hành động, vì nhiệm vụ lần này bọn họ bắt đầu bày ra bố cục chặt chẽ, nương theo ưu thế Lãnh Huyết Tổ, rất tiện lợi làm việc trên nhiều mặt
Nếu không phải vì bọn họ là Lãnh Huyết Tổ thì hành động lần này rất khó thành công, biến thành một nhiệm vụ khó vô cùng!
Ai có thể nghĩ đến, Lãnh Huyết Tổ của Chu Tước Đế Quốc sẽ đi ám sát Long Cát công chúa chính đế quốc của mình!
"Tiểu đầu đất, sao ngươi không có chút nào khẩn trương vậy, chẳng lẽ ngươi đã từng giết người sao?" Lãnh Huyết Ngũ nhìn Diệp Lãng, hắn vẫn tiêu diêu tự tại như vậy, tựa hồ như chưa từng phát sinh chuyện gì ấy.
"Giết người? Hình như ta từng giết qua rất nhiều rồi, không giết người sẽ bị người giết, ta không thể nhân từ nương tay." Diệp Lãng lãnh đạm trà lời, khi hắn lẩn trốn ra khỏi Tường Không Đế Quốc, nhất là trận chiến trước hoàng cung, hắn giết không ít người, hơn nưa không chút nào nương tay
Lúc đó có người nói tại thời khắc mấu chốt, tiểu tử này hoàn toàn biến thành một người khác.
"Ừ, vậy là tốt rồi nhớ kỹ, đến lúc đó đừng nương tay, nhất định phải sạch sẽ lưu loát. Nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình!" Lãnh Huyết Ngũ gật đầu nói, nàng rất thích Diệp Lãng ở điểm này, đồng thời cũng nhắc nhở Diệp Lãng đừng nương tay.
"Ta biết rồi, đến lúc đó ta nhất định sẽ giết Long Cát công chúa, thỉnh tổ chức cứ yên tâm!" Diệp Lãng nghiêm túc nói.
"Kỳ thật ta không rõ, dựa theo tính cách của ngươi sao lại đi tiếp nhận nhiệm vụ lần này, hẳn là ngươi phải cự tuyệt mới đúng!" Tuy Lãnh Huyết Ngũ không phải ở chung với Diệp Lãng rất lâu nhưng cũng đã rất hiểu biết Diệp Lãng.
Diệp Lãng nhìn chung quanh, đến gần tai Lãnh Huyết Ngũ nhẹ nói: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác đấy, lần này là lần cuối cùng ta giúp các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, cũng là một lần duy nhất. Qua lần này ta phải đi rồi ta còn nhưng chuyện khác phải làm nữa."
Nghe thanh âm của Diệp Lãng, cảm thụ được nhiệt khí phả ra từ hô hấp của hắn. Lãnh Huyết Ngũ cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa, một loại cảm giác chưa từng có dâng lên trong lòng nàng, lúc này mặt nàng đã đỏ bừng rồi!
Bất quá nàng vẫn nghe lọt lời Diệp Lãng nói, cũng vì thế mà trong nhất thời cũng quên đi cảm giác của mình.
"Cái gì?! Ngươi phải đi? Chẳng lẽ ngươi muốn chạy trốn từ nhiệm vụ lần này?" Căn cứ tính cách Diệp Lãng, Lãnh Huyết Ngũ thực dễ dàng đoán ra việc này
Nếu Diệp Lãng muốn đi thì tuyệt đối sẽ không trở về, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này mà đào tẩu.
"Ừ!" Diệp Lãng gật gật đầu, thực trực tiếp trả lời, không giấu diếm.
Đối với Lãnh Huyết Ngũ, hắn cảm thấy không cần phải giấu diếm, hắn biết nàng sẽ không đi nói cho người khác, kỳ thật, cho dù nói cũng không sao cả, hắn muốn đi thì không ai có thể ngăn được.
"Ngươi muốn đi đâu?" Lãnh Huyết Ngũ hỏi.
"Ta muốn... Ta muốn đi Thánh Thành, ta vốn phải đến Hổ tộc Bộ Lạc trước, bị người ta mang đến đây! Lần này ta nhất định phải để người ta mang ta đi theo, nếu không lại lạc đường mất." Diệp Lãng còn nghiêm túc nói chính hắn cũng cảm thấy được nếu lạc đường thêm một lần nữa thì không thể tới đó được.
Diệp Lãng tính toán thời gian một chút, cảm thấy nếu mình đi tìm Hổ Nữ trước thì tựa hồ có chút chậm, hay là đi đến Thánh Thành trước đi, vừa lúc tiện đường.
Bây giờ hắn ở Chu Tước Đế Quốc, khác với lộ tuyến trước kia. Thánh Thành ở giữa Chu Tước Đế Quốc và Hổ tộc Bộ Lạc nên hắn phải đến Thánh Thành trước!
Chẳng qua, hắn đến Thánh Thành vẻn vẹn là đến đưa tin một chút, cũng không phải ở đó chờ sắp xếp đại chiến gì.
Tuy rằng Lãnh Huyết Ngũ cũng biết có đôi khi Diệp Lãng sẽ mơ hồ, sẽ đi nhầm đường, nhưng thật không ngờ hắn sai đến mức đó, một cái ở phương bắc, một cái ở phương nam mà hắn cũng đi sai được.
"Ngươi đi Thánh Thành làm gì?" Lãnh Huyết Ngũ làm bộ như không thèm để ý hỏi, bất quá, theo ánh mắt nàng có thể nhìn ra nàng rất quan tâm việc này.
"Hội họp vơi tỷ tỷ và các nàng, sau đó lại đến Bộ Lạc đón người về, lại quay về Thánh Thành tiến hành một lần Học Viện Bài Vị Đại Chiến nhàm chán." Diệp Làng hồi đáp, hắn không chút nào giấu diếm, cũng nói cả sự tình ra.
Bây giờ Lãnh Huyết Ngũ muốn tìm Diệp Lãng sẽ rất đon giản, cho dù không biết thân phận Diệp Lãng cũng có thể tìm được.
Hiểu được điều này, Lãnh Huyết Ngũ liền thật sự không thèm để ý, không phải giả bộ nữa!
"Cái kia... Lão sư, ta có thể đến quan khán hay không?" Tiểu Linh yếu ớt hỏi.
Lão sư, đây là tôn xưng với Diệp Lãng, mà Diệp Lãng tựa hồ cũng không thèm để ý, hắn vốn không để ý đến việc người khác gọi mình là lão sư, cũng không để ý đến việc mình nhiều ra một đệ tử, cái mà hắn để ý là, hắn không muốn gặp chuyện phiền toái như dạy người khác!
Nói cách khác, nếu muốn trở thành đệ tử của hắn, có thể! Nhưng, sẽ không dạy ngươi!
"Có thể, chỉ cần ngươi có thể đi vào là được!" Diệp Lãng không thèm để ý trả lời. "Bất quá, ngươi cứ như vậy mà đi sẽ bị người ta bắt lấy, tốt nhất là đổi trang phục và đạo cụ!"
Trong Thánh Thành sẽ không cho phép nhưng người mặc hành trang như Lãnh Huyết Tổ xuất hiện, cũng không đươc che mặt, phải thản nhiên đổi mặt với thần linh!
Mà đồng thời – tổ chức như Lãnh Huyết Tổ cũng không được phép tiến vào, Thánh Thành là một nơi hòa bình, không cần nhưng kẻ không thể thấy ánh sáng.
"Ta sẽ đổi thành người thường, lấy thân phận người thường đến." Tiểu Linh gật đầu nói nàng tựa hồ quên một chuyện là nàng có phải nên nói rõ lúc đó mình tên là gì, bộ dáng gì không ? Nếu không, sao Diệp Lãng lại biết nàng là ai được ?
Đối với việc này, Diệp Lãng càng thèm không để ý!
Kỳ thật cho dù bọn họ không biết cũng thế cả, đến lúc đó tiểu Linh chi cần đứng một bên xem tỷ thí là được, cũng không cần tới gần Diệp Lãng, quen biết hay không, nhận thức hay không cũng không sao cả!
"Có lẽ ta cũng sẽ đi!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói có lẽ này thật sự là có lẽ, nếu khôi phục bình thường thì nàng có rất nhiều chuyện phải lo lắng.
Lúc đó, rốt cuộc có cần tiếp tục duy trì loại quan hệ này với Diệp Lãng hay không, nàng cũng không biết!
Có lẽ, nàng sợ biết...
Một sát thủ, không nên thân cận với người khác quá, hẳn là bảo trì trạng thái lãnh huyết, không dao động vì bất cứ chuyện gì!
"Ừ, các ngươi đến thì cứ tìm ta, ta bao các ngươi sổng phóng túng!" Diệp Lãng nói hắn vẫn luôn hào phóng, có thể nói càng nhiều người thì tiêu tiền càng nhiều, hắn càng vui vẻ
"Ngươi yên tâm, nếu ta đi thì nhất định sẽ tìm ngươi, nếu không ta đi làm gì!" Lãnh Huyết Ngũ nói mà nàng cũng quên hỏi tình huống của Diệp Lãng, nàng cũng không quen với việc này.
Người của Lãnh Huyết Tồ tựa hồ cũng không phải rất quen thuộc với giao tế, ngay cả phương thức liên lạc cơ bản nhất cũng không hỏi đến.
Trước kia, các nàng đi ra ngoài thực tự nhiên sẽ có người an bài tốt, căn bản là không cần các nàng quan tâm đến nhưng thứ này.
Cứ như vậy, ba người xem như đã ước định tốt, có điều ước định này làm người ta không nói được lời nào, cũng vì vậy mà gây ra không ít phiền toái và chuyện cười!
Một ngày sau...
"Tiểu đất đất, xuất phát!" Lãnh Huyết Ngũ nhảy từ trên người tiểu Linh xuống, nói với Diệp Lãng vẫn còn đang lăn lộn trong chăn.
"Xuất phát? Đi đâu?" Diệp Lãng đình chỉ động tác lăn lộn, có chút nghi hoặc nhìn Lãnh Huyết Ngũ.
"Đương nhiên là đi ám sát Long Cát công chúa rồi!" Lãnh Huyết Ngũ nói.
“Nhanh như vậy?" Diệp Lãng ngây người một chút, có điểm ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới chuyện mới nói hôm qua mà hôm nay đã bắt đầu rồi
Kỳ thật Lãnh Huyết Ngũ cũng có điểm ngoài ý muốn, nàng nghĩ mình và Diệp Lãng sẽ rất nhanh phải xuất phát, nhưng không nghĩ tới là ngày hôm sau!
"Không vội sao được, bảy ngày sau là ngày tiệc thọ của hoàng thái hậu, bây giờ chúng ta phải đi Long Thành, lộ trình cũng phải mất 3-4 ngàv, đã thực khẩn trương!" Lãnh Huyết Ngũ nói nghĩ đến đây nàng mới thấy gấp cũng là chuyện bình thường.
Long Thành, chính là đế đô của Chu Tước Đế Quốc!
Chu Tước Đế Quốc tuy tên là Chu Tước, nhưng dòng họ hoàng tộc lại là Long, mà Long cũng là thế gia vọng tộc đệ nhất tại Chu Tước Đế Quốc nên cũng không phải cứ họ Long mới là hoàng tộc của Chu Tước Đế Quốc (ý chỉ thông hôn, khác họ. - DG)
Có người cảm thấy kỳ quái nếu nói như vậy sao không gọi là Thanh Long Đế Quốc, như vậy thì dòng họ của hoàng tộc, tên đế đô đều trở nên thuận lý thành chương hơn nhiều, không có ai cảm thấy kỳ quái nữa.
Đối với vấn đề này thì phải hỏi Hoàng Đế khai quốc, có hắn mới biết được nguyên nhân!
Bất quá, tục truyền, vẻn vẹn là truyền thuyết, khai quốc Hoàng Đế Chu Tước Đế Quốc đã từng thấy qua Chu Tước, uổng qua máu Chu Tước nên hoàn toàn đều chứa huyết thống của Chu Tước.
Vì vậy, tuyển đại thần tại Chu Tước cũng không nhất định phải thử ngươi có đúng họ Chu, họ Phụng hay Long gì cả.
"Long Thành, nơi này rất quen thuộc..." Diệp Lãng cảm thấy tên này rất quen.
"Đương nhiên rồi, đây là đế đô Chu Tước Đế Quốc của chúng ta!" Lãnh Huyết Ngũ nói nàng biết rất có thể Diệp Lãng cũng không biết Long Thành là đế đô.
Bất quá sao Diệp Lãng lại không biết được, hắn đã lên kế hoạch du lịch nên về địa lý của đại lục này hắn rất quen thuộc, tuy hắn thường xuyên đi lạc đường...
"Ta biết là đế đô Chu Tước, bất quá dường như ta từng nghe ở chỗ khác thì phải..." Diệp Lãng lắc lắc đầu: "Quên đi, hẳn là vì tên này rất đại chúng hóa a" Đại chúng hoá...
Nếu lời này bị người khác của Chu Tước Đế Quốc biết, phỏng chừng đại bộ phận đều sẽ chất vấn trên đại lục này còn có mọt tòa Long Thành khác sao? Sao lại bảo là đại chúng hóa? Bất quá, người nghe là Lãnh Huyết Ngũ và tiểu Linh, không để ý đến thứ này.
"Tốt lắm, nhanh đi thu xếp một chút, chúng ta đi!" Lãnh Huyết Ngũ thúc giục.
"Ba!" Diệp Lãng đánh ra một thanh âm, con rối liền tự động lại đây, Diệp Lãng nhảy lên người con rối đến vị trí thoải mái nhất, sau đó nắm Lãnh Huyết Ngũ lên, chạy lấy người.
"Buông, tiểu đầu đất, ta đã nói người bao nhiêu lần rồi, không được bắt ta như vậy!" Lãnh Huyết Ngũ kêu lên, nàng không có đi giãy dụa vì đã quen rồi
Mà nàng cũng biết, rất nhanh sau đó Diệp Lãng sẽ thả nàng vào chỗ hắn đang ở, lúc đó sẽ có một màn thường xuyên xảy ra...
"Phanh!" Lãnh Huyết Ngũ gõ đầu Diệp Lãng một cái.
"Sao lại đánh ta?" Diệp Lãng tức giận nói: "Như vây ta sẽ biến thành ngốc!" "Ngươi vốn ngốc rồi, dạy kiểu gì cũng không vào được, nên đánh!" Lãnh Huyểt Ngũ lại gõ Diệp Lãng một cái.
"A a a... Ta không để ý tới ngươi nữa!" Diệp Lãng kêu to vài tiếng, sau đó tách xa Lãnh Huyết Ngũ ra, khổng chế con rối xuất môn.
Không thể trêu vào, ta còn không trốn được sao?
Lãnh Huyết Ngũ quen với việc Diệp Lãng sẽ như vậy rồi, dù sao tiều đầu đất này cũng không thù dai rất nhanh sẽ quên, để hắn sinh khí một lúc cũng chẳng sao.
"Lãnh Huyết Ngũ, ngươi nhớ trông coi hắn một chút, nhiệm vụ lần này phải dựa vào hai người các ngươi." Khi xuất phát Lãnh Huyết Nhị nhìn Lãnh Huyết Ngũ trước ngực con rối, còn có Diệp Lãng ở một bên ôm ngực ngủ.
Mà Lãnh Huyết Thất cũng hừ lạnh, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu sắc lang này thích bộ ngực nữ nhân, lần trước nhất định là cố ý, dám công nhiên tập kích ngực ta, thù này nhất định ta sẽ báo!
"Lãnh Huyết Thất! Nhiệm vụ lần này của ngươi cũng rất trọng yếu, đừng để ý tư thù, lấy đại cục làm trọng!" Lành Huyết Nhị nhìn thấy biểu tình bất thiện của Lãnh Huyết Thất là biết nàng còn đang mang thù.
Thù của nữ nhân sẽ không dễ dàng biến mất như vậy, có lẽ là cả đời vẫn nhớ không chừng, nên Lãnh Huyết Nhị cũng rất hiểu điều này.
"Yên têm, ta là dân chuyên nghiệp, ta cũng không giống người nào đó thay đổi giữa chừng, sợ nhất là đến lúc đó hắn làm thất bại thôi!" Lãnh Huyết Thất khinh miệt nhìn Diệp Lãng, thực rõ ràng, người nào đó trong miệng nàng chính là Diệp Lãng.
“ZZZZZZZZZZZZZZZZ”
Đây là câu trả lời của Diệp Lãng! "
"Tốt lắm, các ngươi xuất phát đi thôi đều cẩn thận một chút!" Lãnh Huyết Nhị phân phó, mặc dù là Lãnh Huyết Tổ nhưng không có nghĩa là tất cả bọn hắn đều máu lạnh, ít nhất là bọn họ chắc không biết máu lạnh với tổ viên của minh, ngược lại sẽ thực quan tâm, không hy vọng bất cứ kẻ nào gặp chuyện không may.
Đương nhiên cũng không phải ai cũng vậy, chỉ là một đám người mà thôi, không phải toàn bộ!
"Đi! Xuất phát!"
Xe ngựa bắt đầu xuất phát về phía Long Thành. Biết tính cách của Diệp Lãng nên dọc đường đi, Lãnh Huyết Ngũ cấm Diệp Lãng ra khỏi xe, dù sao không gian trong xe ngựa đủ lớn, hắn nhỏ như vậy thích chơi như nào thì chơi.
Gớm, tưởng ta là tiểu hài tử à? Ta chỉ biết chơi thôi sao?
"Tiểu đầu đất, chúng ta chơi cờ đi." Không chơi à, ta rủ ngươi chơi cờ xem ngươi có tới hay không.
"Ta... ta..." Chơi cờ cũng không phải là chơi không, là một loại vận động tốt cho trí nhớ. "Ta đến đây, nhanh lên nhanh lên, chúng ta chơi loại cờ gì?"
Chạng vạng ba ngày sau, một đoàn xe ngựa chỉ có 2-3 chiếc xuất hiện ở cửa đông Long Thành, mấy cỗ xe ngựa này thoạt nhìn ở ngoài không có gi khác thường, nhân viên đi theo cũng thực bình thường, hết thảy thoạt nhìn đều thực bình thường.
Bất quá bọn họ cũng không giống người thường, không bị hỏi cung một lúc lâu mới qua cửa được, dù sao lúc này cũng là một thời điểm có điều đặc thù- Long Thảnh cần tăng mạnh phòng ngự.
Binh lính kiểm tra đoàn xe này cũng không vượt qua một phút đồng hồ, tựa hồ trong đoàn xe đưa cho binh lính xem đồ vật gì đó liền thuận lợi quá quan.
Đồ vật này là cái gì? Là tiền sao?
Có người đoán như vậy, có lẽ a, tiền có thể thông thần, tuy không phải vạn năng nhưng có thể làm được rất nhiều chuyện, tỷ như hổi lộ thị vệ, có thể giúp mình thông qua sớm một chút chẳng hạn.
Đương nhiên cũng có người đoán có lẽ là vì trời đã tối rồi nên quân đội thủ thành không muốn phiền toái nhiều, tùy tiện kiểm tra liền cho quá quan!
Chẳng qua đều sai rồi, đoàn xe thoạt nhìn bình thường này mang theo nhưng người không phải bình thường, mà là Lãnh Huyết Tổ bí ẩn, bọn họ có lệnh bài thông hành, có thể đến bất cứ đâu trong Chu Tước Đế Quốc ngoài hoàng cung và một vài địa phương mẫn cảm nên không ai ngăn trở họ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.