Chương 15: quán ăn nợ tiền tỷ.
Tích Lịch Thượng Thiên
25/06/2021
tám giờ chiều
Sau khi cả ba ăn tối xong thì bắt đầu ngồi lại phòng bếp của quán ăn để họp bàn chiến lược. Quán ăn này được thiết kế đề vừa bán hàng vừa ở được, trừ gian ngoài được làm quán ăn ra thì nơi này còn một phòng bếp, hai phòng ngủ, một kho chứa nguyên liệu và một gác xép. Sau khi đám côn đồ dời đi thì đúng như dự đoán, hệ thống đã giao cho cả nhóm nhiệm vụ chính của màn này: Trả hết nợ sau 15 ngày.
Thiên lúc này đang thầm chửi rủa hệ thống trong đầu. Cái màn này có phải là “quán ăn tiền tỷ” méo đâu, có mà “quán ăn nợ tiền tỷ” thì có, giờ kiếm méo đâu ra bốn tỷ hai trăm triệu bây giờ. Thiên Vy lúc này lên tiếng phá tan đi sự trầm mặc trong buổi họp:
- Theo em nếu tên của màn này là “quán ăn tiền tỷ”, thì chắc chắn quán ăn này cũng là một điểm trọng yếu của màn. Có khi nào nhờ quán ăn này chúng ta lại có thể kiếm đủ tiền trả nợ không?
Thiên nghe vậy thì vỗ vai cô gái nhỏ tỏ vẻ khen ngợi:
- Phân tích tốt lắm cô gái, nghe có vẻ có lý đấy. Để mai huynh sẽ kiếm cho muội một bộ đồ hầu gái. Với khuôn mặt khả ái của muội thì chỉ cần đứng quay vài vòng thôi là cả lũ lolicon sẽ lao ào ào vào quán. Chúng ta sẽ tha hồ kiếm tiền khửa.. khửa…
Hạ nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt cô gái nhỏ thì giơ tay cắt ngang điệu cười khả ố của Thiên:
- Không được, chúng ta không thể để Thiên Vy nhỏ bé của chúng ta mặc đồ hầu gái đứng ở cửa hút khách được.
- Tại sao không được? - Thiên nghiêng đầu hỏi thanh niên nghiêm túc.
- Thiên Vy mà đứng trước cửa hàng rồi thì chúng ta lấy đâu ra đầu bếp để làm món ăn cho khách được? Mà trên hết là tôi không thích bộ đồ hầu gái, tôi thích bộ tai mèo hơn.
- Các anh trêu em - Thiên Vy phụng phịu nói với hai người.
Sau một màn tếu táo để giải tỏa không khí căng thẳng thì Hạ bắt đầu trở lại với giọng nghiêm túc của mình để phân tích với mọi người:
- Nhiệm vụ của chúng ta là kiếm 4 tỷ 200 triệu trong vòng mười năm ngày. Phân tích của Thiên Vy không hẳn là không có lý, không lý gì mà hệ thống đặt tên màn này là “quán ăn tiền tỷ” chứ không phải là “kế hoạch tiền tỷ” hay “món nợ tiền tỷ”. Trên hết chủ quán - là tôi, thậm chí còn vay thêm 200 triệu để thuê quán ăn này. Nghĩa là quán này chắc chắn là một trong những mấu chốt trong kế hoạch kiếm tiền tỷ của anh ta.
- Bốn tỷ hai trăm triệu trong mười năm ngày, vị chi mỗi ngày chúng ta phải kiếm đến 280 triệu đồng mới đủ trả nợ. Cái quán bán hàng ăn tồi tàn này chắc chắc không thể kiếm được 280 triệu một ngày từ việc bán phở rồi, trừ khi là bán ma tóe. Cơ mà bán ma túy thì cũng phải kiếm mối ra mối vào rồi pha chế các kiểu, với sức ba người cùng kinh nghiệm ma túy bằng 0 của ba con gà chúng ta thì chắc chắn là không thể xong trong 15 ngày được. Trừ khi…
- Trừ khi làm sao - Hạ và Thiên Vy đồng thanh hỏi Thiên.
- Trừ khi cắm sổ đỏ của ngôi nhà này rồi làm con đề.
Thiên Vy nghe vậy thì “xì” một tiếng rồi nói:
- Thế thì muội thà đi cướp ngân hàng còn hơn, có khi còn dễ trúng hơn đánh đề.
Sau khi Thiên Vy nói xong, cô thấy Hạ giật mình một cái rồi đứng lên chạy vào nhà kho. Một lát sau anh mang ra một tấm bản đồ thành phố với chi chít những kí hiệu. Hạ trải tấm bản đồ ra mặt bàn rồi nói với mọi người:
- Đây là bản đồ của thành phố, hồi chiều tôi vào kho lấy nguyên liệu vô tình nhìn thấy nó trong góc. Hai người nhìn vào điểm được khoanh đỏ này xem.
Thiên cùng Thiên Vy nhìn theo hướng ngón tay Hạ chỉ vào rồi bật thốt lên kinh ngạc. Địa điểm được khoanh đỏ đó là ngân hàng của thành phố, và hơn thế nữa nó còn lại nằm sát ngay cạnh quán ăn của nhóm, nói đúng hơn là ngân hàng với quán ăn gần như là nằm dựa lưng vào nhau. Thiên quay sang Thiên Vy hỏi bằng giọng điệu nghi ngờ:
- Cô nhóc, em là hậu duệ của Trần Dần à? Sao câu nào câu đấy nghe như là tiên tri thế? Bảo cướp ngân hàng là đi cướp ngân hàng luôn.
- Theo tôi thấy phần nhiều không phải là cướp ngân hàng đâu - Hạ lúc này mới lên tiếng rồi chỉ vào quán ăn của ba người rồi phân tích tiếp:
- Đúng là chỗ chúng ta gần ngân hàng thật. Nhưng theo lý thuyết muốn cướp ngân hàng thì phải chọn điểm đối diện ngân hàng để quan sát thói quen cùng quy luật của nhân viên ngân hàng cơ. Hơn nữa ở cạnh ngân hàng có đến tận ba điểm cảnh sát quây xung quanh, chỉ cần có báo động là sẽ có lực lượng ngay lập tức đến để bao vây chúng ta. Cái kiểu gần nhà xa ngõ này chỉ thích hợp để quan sát bí mật hoặc để … trộm.
- Trộm? - Thiên nhắc lại lời Hạ nói rồi gãi đầu hỏi tiếp: Chúng ta trộm kiểu gì? Đào hầm vào trộm à, liệu có đủ thời gian không? Hơn nữa chúng ta còn không biết cả sơ đồ ngân hàng, nhỡ đâu đào vào đúng phòng bảo vệ thì sao?
Hạ nghe vậy thì trầm ngâm nói:
- Theo như bài trí của cửa hàng thì chúng ta không phải là bây giờ mới đến, mà có thể là đến được một thời gian để thực hiện kế hoạch trộm rồi. Giờ chúng ta phân ra tìm xem có đường hầm, bản đồ, bản kế hoạch hay có thứ gì đó tương tự như vậy không. Nếu có thì chứng tỏ dự đoán trộm ngân hàng của tôi là đúng, nếu sai thì chúng ta phải tự lên kế hoạch hành động mà thôi.
Theo như gợi ý của Hạ cả ba đều tản ra khắp nơi trong quán ăn để tìm manh mối. Hạ thì tìm ở trong kho, Thiên Vy tìm trong nhà bếp, còn Thiên tìm ở quầy. Đang trong lúc Thiên phân vân xem có nên đi kiếm cái xà beng để bẩy từng hòn gạch ra để tìm cho nó kỹ không, thì hắn đã nghe thấy Hạ gọi hai người đến nhà kho. Khi đến nơi cả hai được Hạ chỉ cho xem một cảnh cửa nhỏ được ẩn sau chồng bao bột mì mà anh mới phát hiện ra.
Sau khi cả ba ăn tối xong thì bắt đầu ngồi lại phòng bếp của quán ăn để họp bàn chiến lược. Quán ăn này được thiết kế đề vừa bán hàng vừa ở được, trừ gian ngoài được làm quán ăn ra thì nơi này còn một phòng bếp, hai phòng ngủ, một kho chứa nguyên liệu và một gác xép. Sau khi đám côn đồ dời đi thì đúng như dự đoán, hệ thống đã giao cho cả nhóm nhiệm vụ chính của màn này: Trả hết nợ sau 15 ngày.
Thiên lúc này đang thầm chửi rủa hệ thống trong đầu. Cái màn này có phải là “quán ăn tiền tỷ” méo đâu, có mà “quán ăn nợ tiền tỷ” thì có, giờ kiếm méo đâu ra bốn tỷ hai trăm triệu bây giờ. Thiên Vy lúc này lên tiếng phá tan đi sự trầm mặc trong buổi họp:
- Theo em nếu tên của màn này là “quán ăn tiền tỷ”, thì chắc chắn quán ăn này cũng là một điểm trọng yếu của màn. Có khi nào nhờ quán ăn này chúng ta lại có thể kiếm đủ tiền trả nợ không?
Thiên nghe vậy thì vỗ vai cô gái nhỏ tỏ vẻ khen ngợi:
- Phân tích tốt lắm cô gái, nghe có vẻ có lý đấy. Để mai huynh sẽ kiếm cho muội một bộ đồ hầu gái. Với khuôn mặt khả ái của muội thì chỉ cần đứng quay vài vòng thôi là cả lũ lolicon sẽ lao ào ào vào quán. Chúng ta sẽ tha hồ kiếm tiền khửa.. khửa…
Hạ nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt cô gái nhỏ thì giơ tay cắt ngang điệu cười khả ố của Thiên:
- Không được, chúng ta không thể để Thiên Vy nhỏ bé của chúng ta mặc đồ hầu gái đứng ở cửa hút khách được.
- Tại sao không được? - Thiên nghiêng đầu hỏi thanh niên nghiêm túc.
- Thiên Vy mà đứng trước cửa hàng rồi thì chúng ta lấy đâu ra đầu bếp để làm món ăn cho khách được? Mà trên hết là tôi không thích bộ đồ hầu gái, tôi thích bộ tai mèo hơn.
- Các anh trêu em - Thiên Vy phụng phịu nói với hai người.
Sau một màn tếu táo để giải tỏa không khí căng thẳng thì Hạ bắt đầu trở lại với giọng nghiêm túc của mình để phân tích với mọi người:
- Nhiệm vụ của chúng ta là kiếm 4 tỷ 200 triệu trong vòng mười năm ngày. Phân tích của Thiên Vy không hẳn là không có lý, không lý gì mà hệ thống đặt tên màn này là “quán ăn tiền tỷ” chứ không phải là “kế hoạch tiền tỷ” hay “món nợ tiền tỷ”. Trên hết chủ quán - là tôi, thậm chí còn vay thêm 200 triệu để thuê quán ăn này. Nghĩa là quán này chắc chắn là một trong những mấu chốt trong kế hoạch kiếm tiền tỷ của anh ta.
- Bốn tỷ hai trăm triệu trong mười năm ngày, vị chi mỗi ngày chúng ta phải kiếm đến 280 triệu đồng mới đủ trả nợ. Cái quán bán hàng ăn tồi tàn này chắc chắc không thể kiếm được 280 triệu một ngày từ việc bán phở rồi, trừ khi là bán ma tóe. Cơ mà bán ma túy thì cũng phải kiếm mối ra mối vào rồi pha chế các kiểu, với sức ba người cùng kinh nghiệm ma túy bằng 0 của ba con gà chúng ta thì chắc chắn là không thể xong trong 15 ngày được. Trừ khi…
- Trừ khi làm sao - Hạ và Thiên Vy đồng thanh hỏi Thiên.
- Trừ khi cắm sổ đỏ của ngôi nhà này rồi làm con đề.
Thiên Vy nghe vậy thì “xì” một tiếng rồi nói:
- Thế thì muội thà đi cướp ngân hàng còn hơn, có khi còn dễ trúng hơn đánh đề.
Sau khi Thiên Vy nói xong, cô thấy Hạ giật mình một cái rồi đứng lên chạy vào nhà kho. Một lát sau anh mang ra một tấm bản đồ thành phố với chi chít những kí hiệu. Hạ trải tấm bản đồ ra mặt bàn rồi nói với mọi người:
- Đây là bản đồ của thành phố, hồi chiều tôi vào kho lấy nguyên liệu vô tình nhìn thấy nó trong góc. Hai người nhìn vào điểm được khoanh đỏ này xem.
Thiên cùng Thiên Vy nhìn theo hướng ngón tay Hạ chỉ vào rồi bật thốt lên kinh ngạc. Địa điểm được khoanh đỏ đó là ngân hàng của thành phố, và hơn thế nữa nó còn lại nằm sát ngay cạnh quán ăn của nhóm, nói đúng hơn là ngân hàng với quán ăn gần như là nằm dựa lưng vào nhau. Thiên quay sang Thiên Vy hỏi bằng giọng điệu nghi ngờ:
- Cô nhóc, em là hậu duệ của Trần Dần à? Sao câu nào câu đấy nghe như là tiên tri thế? Bảo cướp ngân hàng là đi cướp ngân hàng luôn.
- Theo tôi thấy phần nhiều không phải là cướp ngân hàng đâu - Hạ lúc này mới lên tiếng rồi chỉ vào quán ăn của ba người rồi phân tích tiếp:
- Đúng là chỗ chúng ta gần ngân hàng thật. Nhưng theo lý thuyết muốn cướp ngân hàng thì phải chọn điểm đối diện ngân hàng để quan sát thói quen cùng quy luật của nhân viên ngân hàng cơ. Hơn nữa ở cạnh ngân hàng có đến tận ba điểm cảnh sát quây xung quanh, chỉ cần có báo động là sẽ có lực lượng ngay lập tức đến để bao vây chúng ta. Cái kiểu gần nhà xa ngõ này chỉ thích hợp để quan sát bí mật hoặc để … trộm.
- Trộm? - Thiên nhắc lại lời Hạ nói rồi gãi đầu hỏi tiếp: Chúng ta trộm kiểu gì? Đào hầm vào trộm à, liệu có đủ thời gian không? Hơn nữa chúng ta còn không biết cả sơ đồ ngân hàng, nhỡ đâu đào vào đúng phòng bảo vệ thì sao?
Hạ nghe vậy thì trầm ngâm nói:
- Theo như bài trí của cửa hàng thì chúng ta không phải là bây giờ mới đến, mà có thể là đến được một thời gian để thực hiện kế hoạch trộm rồi. Giờ chúng ta phân ra tìm xem có đường hầm, bản đồ, bản kế hoạch hay có thứ gì đó tương tự như vậy không. Nếu có thì chứng tỏ dự đoán trộm ngân hàng của tôi là đúng, nếu sai thì chúng ta phải tự lên kế hoạch hành động mà thôi.
Theo như gợi ý của Hạ cả ba đều tản ra khắp nơi trong quán ăn để tìm manh mối. Hạ thì tìm ở trong kho, Thiên Vy tìm trong nhà bếp, còn Thiên tìm ở quầy. Đang trong lúc Thiên phân vân xem có nên đi kiếm cái xà beng để bẩy từng hòn gạch ra để tìm cho nó kỹ không, thì hắn đã nghe thấy Hạ gọi hai người đến nhà kho. Khi đến nơi cả hai được Hạ chỉ cho xem một cảnh cửa nhỏ được ẩn sau chồng bao bột mì mà anh mới phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.