Chương 5: trở lại và gặp thêm người mới
Tích Lịch Thượng Thiên
13/06/2021
-Khoan khoan đã, cái câu chuyện kiểu gì nó lại ngớ ngẩn như thế này. Có phải là ngươi bịa ra không đấy quang cầu.
- Ta không bịa thì ai bịa, ngươi bịa ra chắc. Cũng chỉ vì nội quy ở luyện ngục này là “màn chơi nào cũng cần cốt truyện riêng” mà ta phải vắt óc suy nghĩ ra cái câu truyện củ bựa này. Nếu là màn chơi dễ hay là trung bình thì ít ra nó còn có tí tình tiết, tí hội thoại. Chứ cái màn “cực dễ” này ngươi bảo nó có cái gì? Một con mà trong nhà vệ sinh! Chấm hết! Thế thì phải bịa ra chứ còn gì nữa.
- Cái câu chuyện như shit vậy.
- Thì cái màn chơi của ngươi cũng như shit cả thôi. Có ba đêm thì cả ba đều phải nhìn con ma đi nặng, không toàn shit là gì?
- Hụ hụ. Thôi quay về vấn đề chính đi. Ta đã qua được màn đầu tiên, vậy phần thưởng là gì?
- À, à. Chờ chút, để ta bật đèn màu cho đúng format chương trình nhé!
Ánh sáng trắng chiếu khắp nơi trong căn phòng đột ngột chuyển sang đèn màu nhấp nháy, hình ảnh pháo hoa 3D nổ khắp nơi. Kèm theo đó là một giọng nói máy móc:
-Chúc mừng người chơi Đỗ Vô Thiên đã hoàn thành màn chơi mức độ cực dễ. Bạn đạt được những vật phẩm như sau: Điểm hồi sinh (đủ 1000 điểm là có thể trở về trần gian), điểm sinh hoạt (dùng để mua các vật phẩm trong shop), danh hiệu mới. Hết. Mời bạn mở bảng cá nhân của mình để tra cứu vật phẩm cũng như điểm số mình đang có.
Ngay khi giọng nói vừa chấm dứt thì trên tay Thiên xuất hiện một hình xăm 3D có hình một bảng danh sách. Có vẻ như đây là bảng cá nhân của Thiên, tò mò Thiên chạm tay vào hình xăm thì trước mặt hắn hiện ra một bảng danh sách trong suốt.
Tên: Đỗ Vô Thiên.
Điểm hồi sinh: 1 (đủ 1000 điểm là có thể trở về trần gian)
Điểm sinh hoạt: 10 (dùng để mua những vật phẩm trong shop)
Thú cưng: không
Năng lực đặc biệt: không
Vật phẩm: không
Danh hiệu: chúma hmề
-Khoan, khoan đã. Sao lại là chúa hề, đùa tôi đấy à. Kháng nghị, kháng nghị.
- Bạn cũng có thể chọn lại danh hiệu, sau đây là danh sách: loser, kẻ yếu đuối, feeder...
- Sao mà toàn như cái danh hiệu củ chuối thế này. Hệ thống không có danh hiệu như là “anh hùng nhân loại”, “giải cứu thế giới”...sao. Mà sao tôi chỉ được có một điểm hồi sinh.
- Tất nhiên là hệ thống có, hơn nữa là cực kì nhiều. Thậm chí có những danh hiệu mang trong nó sức mạnh khổng lồ giúp tăng sức mạnh trực tiếp cho người chơi. Nhưng mà bạn ơi! Bạn xem lại bạn vừa vượt qua màn chơi gì đi. “Cực dễ” là “cực dễ” đấy. Nghĩ mà xem, cái chế độ “cực dễ” thì ngoài sợ hãi ra thì có cái gì là thử thách không? Chỉ cần làm theo gợi ý sinh tồn là win 100% rồi. Vì để cho người chơi có tỉ lệ thắng cao nhất, hệ thống đã chuẩn bị thức ăn, nước uống, sinh hoạt, giải trí đầy đủ; thậm chí còn vô hiệu hóa cả cửa ra vào tránh trường hợp người chơi ra khỏi phòng dẫn đến thua cuộc. Vậy theo cậu với những thử thách đấy thì có đáng đạt được danh hiệu hoành tráng , cùng một đống điểm không?
Thiên bị nói cho một thôi một hồi, cảm thấy cũng có chút xấu hổ khi mình chọn độ khó “cực dễ”, đúng là với độ khó này thì không nên đòi hỏi quá nhiều thật. Để che đi nỗi xấu hổ của mình, Thiên hỏi quang cầu xem có bao nhiêu người lựa chọn giống mình (cho đỡ lẻ loi). Giọng nói trong quang cầu tiếp tục vang lên:
-Theo như thống kê thì có khoảng 80% người chơi chọn chế độ “cực dễ” trong màn chơi đầu tiên và tỉ lệ sống sót là 90%.
Thiên gật gù, quả nhiên là mình không cô đơn. Với trò chơi thua một phát là nát hết đời này thì đa số chọn chế đệ cực dễ để làm quen cũng là điều đương nhiên. Nhưng mà tại sao tỉ lệ sống sót chỉ có 90%, phần chơi này không có chút nguy hiểm nào mà? Mang thắc mắc đi hỏi quang cầu, Thiên nhận được đáp án:
-Dù cho hệ thống đã hỗ trợ tất cả mọi thứ, nhưng có vài thành phần tự cho mình là thông minh, đêm đầu tiên không chỉ khóa mà còn bít lại cả cánh cửa. Còn một số thành phần do sợ quá cũng khóa trái cửa nhà vệ sinh lại. Kết quả là chọc giận con mà rồi bị nó bóp cổ chết.
Thiên cạn lời.
Khi chưa biết làm gì tiếp theo thì quang cầu thông báo tiếp:
-Vì bạn đã vượt qua màn chơi tân thủ nên đã mở khóa ra chế độ đồng đội. Bạn và một tân thủ ngẫu nhiên sẽ được ghép với nhau thành đồng đội để cùng qua các màn chơi. Mỗi đội có tối đa mười người, chỉ cần không đoàn diệt mà qua được màn thì tất cả thành viên trong đội vẫn được tính là chiến thắng. Bạn có đồng ý gia nhập một đội không, lưu ý nếu vào đội rồi thì không thể thoát ra được nữa.
Ồ, lại còn có teamwork nữa sao? Nghe có vẻ ngon đấy, tỉ lệ sống sót khi teamwork rõ ràng là cao hơn khi chơi solo rất nhiều. Nghĩ vậy, Thiên liền đưa tay nhấn ngay vào nút “đồng ý” đang trôi nổi trước mặt hắn.Ngay lập tức một màn sáng bao bọc lấy Thiên, khi hắn mở mắt ra thì thấy mình đứng trước một căn nhà màu trắng có bảng tên của hắn. Cách đó năm mét có một ngôi nhà tương tự với bảng tên đề chữ “Hạ”. Một thanh niên từ trong đó bước ra, người này cũng chỉ tầm 25-30 tuổi, mặc vét đen lịch lãm, tóc vuốt keo trông rất là lịch sự. Thiên nhìn người này đang bước tới chào hỏi mình mà thấy hơi ngờ ngợ, “người này dã gặp ở đâu rồi nhỉ”- hắn nghĩ mãi mà không nhớ ra. Dù thế thì Thiên cũng nhanh nhẹn tới bắt tay:
-Xin chào! Tôi tên là Thiên, 25 tuổi.
- Chào cậu, tôi tên là Hạ. Nguyễn Hoàng Hạ. Tuổi tôi cũng xêm xêm tuổi cậu nên chúng ta xưng hô cậu- tớ cho thân mật nhé. Cậu cũng là tân thủ đúng không.
- đúng vậy, tôi mới vượt qua được màn đầu tiên. Điểm hồi sinh hệ thống cho mỗi màn ít quá, không biết teamwork có được nhiều hơn không.
- Theo hệ thống nói thì số điểm cũng như chơi solo thôi, nhưng khi làm việc với nhau thì chúng ta sẽ dễ dàng giải quyết câu chuyện hơn. Theo tôi thấy 30 điểm hồi sinh một màn thì cũng coi là ít lắm. Dù gì thì đây cũng là luyện ngục mà.
- Cái gì? Tận 30 điểm cơ á. Sao cao vậy, tại sao tôi chỉ được có 1 điểm. Thiên vị quá vậy,
Thiên ngạc nhiên ghé mắt vào nhìn bảng cá nhân của Hạ:
Tên: Nguyễn Hoàng Hạ
Điểm hồi sinh: 30 (đủ 1000 điểm là có thể trở về trần gian)
Điểm sinh hoạt: 500 (dùng để mua đồ vật trong shop)
Thú cưng: Không
Năng lực đặc biệt: Không
Danh hiệu: thanh niên nghiêm túc
-Wtf, 30 điểm hồi sinh với cả 500 điểm sinh hoạt. Anh bạn, cậu chơi màn luyện ngục đấy à.
- Không mình chơi màn với độ khó “thường”. Mấy màn chơi “cực dễ” với dễ mình thấy không nghiêm túc lắm, còn màn chơi “khó” thì chắc tân thủ như mình không qua được. Thế nên là độ khó “thường” là hợp lý.
Thiên thầm nghĩ trong đầu, thảo nào điểm hồi sinh với điểm sinh hoạt cao vậy, đã thế lại còn được danh hiệu thanh niên nghiêm túc. Cơ mà nhìn thanh niên này giống thanh niên đa cấp hơn là thanh niên nghiêm túc. Đúng rồi, thảo nào mà nhìn quen thế, thanh niên này mà xách theo quả cặp tỷ đô là đúng chuẩn thanh niên đa cấp cmnl. Tuy Thiên cảm thấy hơi xấu hổ với quyết định chọn màn “cực dễ” của mình, nhưng mà nghĩ về tỉ lệ 80% người chơi tương tự cũng làm hắn cảm thấy có đôi chút an ủi. Đồng thời hắn cũng thấy mình may mắn, không ngờ mình lại được hệ thống ghép cho một người trong 20% còn lại, đã thế trông cực kì nghiêm túc cùng trí tuệ, kế hoạch bám đùi có vẻ khả thi.
- Ta không bịa thì ai bịa, ngươi bịa ra chắc. Cũng chỉ vì nội quy ở luyện ngục này là “màn chơi nào cũng cần cốt truyện riêng” mà ta phải vắt óc suy nghĩ ra cái câu truyện củ bựa này. Nếu là màn chơi dễ hay là trung bình thì ít ra nó còn có tí tình tiết, tí hội thoại. Chứ cái màn “cực dễ” này ngươi bảo nó có cái gì? Một con mà trong nhà vệ sinh! Chấm hết! Thế thì phải bịa ra chứ còn gì nữa.
- Cái câu chuyện như shit vậy.
- Thì cái màn chơi của ngươi cũng như shit cả thôi. Có ba đêm thì cả ba đều phải nhìn con ma đi nặng, không toàn shit là gì?
- Hụ hụ. Thôi quay về vấn đề chính đi. Ta đã qua được màn đầu tiên, vậy phần thưởng là gì?
- À, à. Chờ chút, để ta bật đèn màu cho đúng format chương trình nhé!
Ánh sáng trắng chiếu khắp nơi trong căn phòng đột ngột chuyển sang đèn màu nhấp nháy, hình ảnh pháo hoa 3D nổ khắp nơi. Kèm theo đó là một giọng nói máy móc:
-Chúc mừng người chơi Đỗ Vô Thiên đã hoàn thành màn chơi mức độ cực dễ. Bạn đạt được những vật phẩm như sau: Điểm hồi sinh (đủ 1000 điểm là có thể trở về trần gian), điểm sinh hoạt (dùng để mua các vật phẩm trong shop), danh hiệu mới. Hết. Mời bạn mở bảng cá nhân của mình để tra cứu vật phẩm cũng như điểm số mình đang có.
Ngay khi giọng nói vừa chấm dứt thì trên tay Thiên xuất hiện một hình xăm 3D có hình một bảng danh sách. Có vẻ như đây là bảng cá nhân của Thiên, tò mò Thiên chạm tay vào hình xăm thì trước mặt hắn hiện ra một bảng danh sách trong suốt.
Tên: Đỗ Vô Thiên.
Điểm hồi sinh: 1 (đủ 1000 điểm là có thể trở về trần gian)
Điểm sinh hoạt: 10 (dùng để mua những vật phẩm trong shop)
Thú cưng: không
Năng lực đặc biệt: không
Vật phẩm: không
Danh hiệu: chúma hmề
-Khoan, khoan đã. Sao lại là chúa hề, đùa tôi đấy à. Kháng nghị, kháng nghị.
- Bạn cũng có thể chọn lại danh hiệu, sau đây là danh sách: loser, kẻ yếu đuối, feeder...
- Sao mà toàn như cái danh hiệu củ chuối thế này. Hệ thống không có danh hiệu như là “anh hùng nhân loại”, “giải cứu thế giới”...sao. Mà sao tôi chỉ được có một điểm hồi sinh.
- Tất nhiên là hệ thống có, hơn nữa là cực kì nhiều. Thậm chí có những danh hiệu mang trong nó sức mạnh khổng lồ giúp tăng sức mạnh trực tiếp cho người chơi. Nhưng mà bạn ơi! Bạn xem lại bạn vừa vượt qua màn chơi gì đi. “Cực dễ” là “cực dễ” đấy. Nghĩ mà xem, cái chế độ “cực dễ” thì ngoài sợ hãi ra thì có cái gì là thử thách không? Chỉ cần làm theo gợi ý sinh tồn là win 100% rồi. Vì để cho người chơi có tỉ lệ thắng cao nhất, hệ thống đã chuẩn bị thức ăn, nước uống, sinh hoạt, giải trí đầy đủ; thậm chí còn vô hiệu hóa cả cửa ra vào tránh trường hợp người chơi ra khỏi phòng dẫn đến thua cuộc. Vậy theo cậu với những thử thách đấy thì có đáng đạt được danh hiệu hoành tráng , cùng một đống điểm không?
Thiên bị nói cho một thôi một hồi, cảm thấy cũng có chút xấu hổ khi mình chọn độ khó “cực dễ”, đúng là với độ khó này thì không nên đòi hỏi quá nhiều thật. Để che đi nỗi xấu hổ của mình, Thiên hỏi quang cầu xem có bao nhiêu người lựa chọn giống mình (cho đỡ lẻ loi). Giọng nói trong quang cầu tiếp tục vang lên:
-Theo như thống kê thì có khoảng 80% người chơi chọn chế độ “cực dễ” trong màn chơi đầu tiên và tỉ lệ sống sót là 90%.
Thiên gật gù, quả nhiên là mình không cô đơn. Với trò chơi thua một phát là nát hết đời này thì đa số chọn chế đệ cực dễ để làm quen cũng là điều đương nhiên. Nhưng mà tại sao tỉ lệ sống sót chỉ có 90%, phần chơi này không có chút nguy hiểm nào mà? Mang thắc mắc đi hỏi quang cầu, Thiên nhận được đáp án:
-Dù cho hệ thống đã hỗ trợ tất cả mọi thứ, nhưng có vài thành phần tự cho mình là thông minh, đêm đầu tiên không chỉ khóa mà còn bít lại cả cánh cửa. Còn một số thành phần do sợ quá cũng khóa trái cửa nhà vệ sinh lại. Kết quả là chọc giận con mà rồi bị nó bóp cổ chết.
Thiên cạn lời.
Khi chưa biết làm gì tiếp theo thì quang cầu thông báo tiếp:
-Vì bạn đã vượt qua màn chơi tân thủ nên đã mở khóa ra chế độ đồng đội. Bạn và một tân thủ ngẫu nhiên sẽ được ghép với nhau thành đồng đội để cùng qua các màn chơi. Mỗi đội có tối đa mười người, chỉ cần không đoàn diệt mà qua được màn thì tất cả thành viên trong đội vẫn được tính là chiến thắng. Bạn có đồng ý gia nhập một đội không, lưu ý nếu vào đội rồi thì không thể thoát ra được nữa.
Ồ, lại còn có teamwork nữa sao? Nghe có vẻ ngon đấy, tỉ lệ sống sót khi teamwork rõ ràng là cao hơn khi chơi solo rất nhiều. Nghĩ vậy, Thiên liền đưa tay nhấn ngay vào nút “đồng ý” đang trôi nổi trước mặt hắn.Ngay lập tức một màn sáng bao bọc lấy Thiên, khi hắn mở mắt ra thì thấy mình đứng trước một căn nhà màu trắng có bảng tên của hắn. Cách đó năm mét có một ngôi nhà tương tự với bảng tên đề chữ “Hạ”. Một thanh niên từ trong đó bước ra, người này cũng chỉ tầm 25-30 tuổi, mặc vét đen lịch lãm, tóc vuốt keo trông rất là lịch sự. Thiên nhìn người này đang bước tới chào hỏi mình mà thấy hơi ngờ ngợ, “người này dã gặp ở đâu rồi nhỉ”- hắn nghĩ mãi mà không nhớ ra. Dù thế thì Thiên cũng nhanh nhẹn tới bắt tay:
-Xin chào! Tôi tên là Thiên, 25 tuổi.
- Chào cậu, tôi tên là Hạ. Nguyễn Hoàng Hạ. Tuổi tôi cũng xêm xêm tuổi cậu nên chúng ta xưng hô cậu- tớ cho thân mật nhé. Cậu cũng là tân thủ đúng không.
- đúng vậy, tôi mới vượt qua được màn đầu tiên. Điểm hồi sinh hệ thống cho mỗi màn ít quá, không biết teamwork có được nhiều hơn không.
- Theo hệ thống nói thì số điểm cũng như chơi solo thôi, nhưng khi làm việc với nhau thì chúng ta sẽ dễ dàng giải quyết câu chuyện hơn. Theo tôi thấy 30 điểm hồi sinh một màn thì cũng coi là ít lắm. Dù gì thì đây cũng là luyện ngục mà.
- Cái gì? Tận 30 điểm cơ á. Sao cao vậy, tại sao tôi chỉ được có 1 điểm. Thiên vị quá vậy,
Thiên ngạc nhiên ghé mắt vào nhìn bảng cá nhân của Hạ:
Tên: Nguyễn Hoàng Hạ
Điểm hồi sinh: 30 (đủ 1000 điểm là có thể trở về trần gian)
Điểm sinh hoạt: 500 (dùng để mua đồ vật trong shop)
Thú cưng: Không
Năng lực đặc biệt: Không
Danh hiệu: thanh niên nghiêm túc
-Wtf, 30 điểm hồi sinh với cả 500 điểm sinh hoạt. Anh bạn, cậu chơi màn luyện ngục đấy à.
- Không mình chơi màn với độ khó “thường”. Mấy màn chơi “cực dễ” với dễ mình thấy không nghiêm túc lắm, còn màn chơi “khó” thì chắc tân thủ như mình không qua được. Thế nên là độ khó “thường” là hợp lý.
Thiên thầm nghĩ trong đầu, thảo nào điểm hồi sinh với điểm sinh hoạt cao vậy, đã thế lại còn được danh hiệu thanh niên nghiêm túc. Cơ mà nhìn thanh niên này giống thanh niên đa cấp hơn là thanh niên nghiêm túc. Đúng rồi, thảo nào mà nhìn quen thế, thanh niên này mà xách theo quả cặp tỷ đô là đúng chuẩn thanh niên đa cấp cmnl. Tuy Thiên cảm thấy hơi xấu hổ với quyết định chọn màn “cực dễ” của mình, nhưng mà nghĩ về tỉ lệ 80% người chơi tương tự cũng làm hắn cảm thấy có đôi chút an ủi. Đồng thời hắn cũng thấy mình may mắn, không ngờ mình lại được hệ thống ghép cho một người trong 20% còn lại, đã thế trông cực kì nghiêm túc cùng trí tuệ, kế hoạch bám đùi có vẻ khả thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.