Chương 4
Bạch Khuông Lương Thái Tử
07/03/2023
4.
Tôi đã mơ một giấc mơ.
Mơ thấy mấy năm của trước đây, Lâm Tự vẫn còn làm đặc vụ ngầm.
Có một năm vào dịp giáng sinh tôi đi tìm anh ấy, chúng tôi xuyên qua đám đông nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy đối phương dưới tờ báo che phủ mặt.
Hai tay anh ấy đút trong túi quần, người giống như không xương tựa trên lan can.
Ngũ quan của Lâm Tự rất đẹp, khi nhếch môi nhìn vừa ngầu vừa hư, khiêu khích cô gái nhỏ bên cạnh không thể ngừng nhìn sang chỗ anh ấy.
Anh ấy ở trước mặt tôi, hướng về phía hai cô gái nhỏ đó huýt sáo.
Tôi đã đá vào chân của anh ấy.
Anh ấy rên rỉ và thấp giọng gọi tôi.
" Vợ à ~, anh phải diễn tròn vai diễn của mình chứ."
Trên người anh ấy dần dần đã nhiễm đủ loại mùi nhưng ánh mắt vẫn trong veo.
Tiếng chuông leng keng của bài hát mừng Giáng sinh vang lên, anh ấy ngẩng đầu lên với lời nói trêu đùa.
" Sau 3 năm lại 3 năm, 3 năm sau lại 3 năm."
Đó là lời thoại trong bộ phim " Vô gian đạo" cũng là bộ phim thể loại cảnh sát chúng tôi ưa thích nhất.
Anh ấy ngoảnh mặt sang thông qua bóng phản chiếu trên tấm kính anh ấy hỏi tôi.
" Đến khi nào anh mới có thể lấy em?"
............
Tôi buông tờ báo xuống, đi lướt qua anh ấy.
" Làm xong nhiệm vụ lần này, em đợi anh lấy em."
.............
Nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng tôi không đợi được anh ấy lấy tôi.
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, vị trí bên cạnh trống không, không thấy bóng dáng anh ấy đâu cả.
Tôi dĩ nhiên biết anh ấy ghét tôi, không đồng ý ngủ chung giường với tôi.
Chỉ có điều sau khi xuống lầu, tìm khắp mọi nơi trong nhà không thấy bóng dáng anh ấy đâu tôi bị hoảng luôn rồi!!!
Mỗi một vị trí trong nhà tôi đều tìm hết rồi nhưng không thấy anh ấy đâu cả.
Tôi gọi điện thoại cho bạn, tay cầm điện thoại cũng run run rồi.
Ở chỗ bạn bè cũng không tìm được anh ấy, anh ấy không ở chỗ bọn họ.
Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống.
Gần đây tôi thường bị như vậy, cứ hễ nghiêm túc nghĩ về việc gì đó trong đầu liền sẽ bị đau đầu.
Đầu càng ngày càng nhức khiến cho thị giác giác bị nhòe đi, nhưng không tìm được anh ấy nóng ruột nóng gan mới là sự dày vò tôi lúc này.
Tôi hoảng loạn chỉnh sửa tin nhắn, thậm chí còn muốn nhờ đồng nghiệp cũ trong cục giúp tôi tìm kiếm anh ấy.
Trái tim ngày càng đập nhanh hơn, cho đến khi một đôi giày màu trắng xuất hiện ở trước mắt tôi.
" Em đang làm gì thế?"
Âm sắc bình ổn như cũ lành lạnh và vô vị.
Lâm Tự không phải là Lâm Tự nữa rồi, Lâm Tự vẫn là Lâm Tự.
Chỉ là người đàn ông vẻ mặt hờ hững trước mặt, cũng không có cách nào có thể liên tưởng đến người đàn ông của trước đây.
Tôi đứng dậy sau đó ôm lấy anh ấy.
Không biết vì sao, tôi cực kì thích ôm anh ấy.
Giống như tôi có thể lưu giữ hơi ấm của mình trên người anh ấy mặc dù anh ấy chưa bao giờ ôm lại tôi.
" Lâm Tự, em nghĩ anh bỏ đi rồi."
Anh ấy lùi lại một bước, đẩy tôi khỏi người anh ấy.
" Anh chỉ đi tưới cây mà thôi!"
".........."
Tôi cười cười, vén tóc của mình ra sau mang tai.
" Buổi tối anh muốn ăn món gì? Em nấu cho anh......"
" Đừng giả vờ nữa, ngay cả cửa em cũng không để anh ra."
Anh ấy cắt ngang lời tôi, cầm một quyển sách trên bàn ăn rồi đi lên lầu.
Tôi không cho Lâm Tự ra ngoài là bởi vì sợ anh ấy bị những người còn sót lại của băng đảng buôn bán ma túy trả thù.
Nhưng hơn thế nữa,
Anh ấy giống như một con chim bồ câu bị vay hãm trong lồng giam.
Càng hận tôi hơn.
Truyện được đăng tải tại page Deĩng, theo dõi mình để đọc được một số bộ truyện khác mình dịch nhé!
Tôi đã mơ một giấc mơ.
Mơ thấy mấy năm của trước đây, Lâm Tự vẫn còn làm đặc vụ ngầm.
Có một năm vào dịp giáng sinh tôi đi tìm anh ấy, chúng tôi xuyên qua đám đông nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy đối phương dưới tờ báo che phủ mặt.
Hai tay anh ấy đút trong túi quần, người giống như không xương tựa trên lan can.
Ngũ quan của Lâm Tự rất đẹp, khi nhếch môi nhìn vừa ngầu vừa hư, khiêu khích cô gái nhỏ bên cạnh không thể ngừng nhìn sang chỗ anh ấy.
Anh ấy ở trước mặt tôi, hướng về phía hai cô gái nhỏ đó huýt sáo.
Tôi đã đá vào chân của anh ấy.
Anh ấy rên rỉ và thấp giọng gọi tôi.
" Vợ à ~, anh phải diễn tròn vai diễn của mình chứ."
Trên người anh ấy dần dần đã nhiễm đủ loại mùi nhưng ánh mắt vẫn trong veo.
Tiếng chuông leng keng của bài hát mừng Giáng sinh vang lên, anh ấy ngẩng đầu lên với lời nói trêu đùa.
" Sau 3 năm lại 3 năm, 3 năm sau lại 3 năm."
Đó là lời thoại trong bộ phim " Vô gian đạo" cũng là bộ phim thể loại cảnh sát chúng tôi ưa thích nhất.
Anh ấy ngoảnh mặt sang thông qua bóng phản chiếu trên tấm kính anh ấy hỏi tôi.
" Đến khi nào anh mới có thể lấy em?"
............
Tôi buông tờ báo xuống, đi lướt qua anh ấy.
" Làm xong nhiệm vụ lần này, em đợi anh lấy em."
.............
Nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng tôi không đợi được anh ấy lấy tôi.
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, vị trí bên cạnh trống không, không thấy bóng dáng anh ấy đâu cả.
Tôi dĩ nhiên biết anh ấy ghét tôi, không đồng ý ngủ chung giường với tôi.
Chỉ có điều sau khi xuống lầu, tìm khắp mọi nơi trong nhà không thấy bóng dáng anh ấy đâu tôi bị hoảng luôn rồi!!!
Mỗi một vị trí trong nhà tôi đều tìm hết rồi nhưng không thấy anh ấy đâu cả.
Tôi gọi điện thoại cho bạn, tay cầm điện thoại cũng run run rồi.
Ở chỗ bạn bè cũng không tìm được anh ấy, anh ấy không ở chỗ bọn họ.
Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống.
Gần đây tôi thường bị như vậy, cứ hễ nghiêm túc nghĩ về việc gì đó trong đầu liền sẽ bị đau đầu.
Đầu càng ngày càng nhức khiến cho thị giác giác bị nhòe đi, nhưng không tìm được anh ấy nóng ruột nóng gan mới là sự dày vò tôi lúc này.
Tôi hoảng loạn chỉnh sửa tin nhắn, thậm chí còn muốn nhờ đồng nghiệp cũ trong cục giúp tôi tìm kiếm anh ấy.
Trái tim ngày càng đập nhanh hơn, cho đến khi một đôi giày màu trắng xuất hiện ở trước mắt tôi.
" Em đang làm gì thế?"
Âm sắc bình ổn như cũ lành lạnh và vô vị.
Lâm Tự không phải là Lâm Tự nữa rồi, Lâm Tự vẫn là Lâm Tự.
Chỉ là người đàn ông vẻ mặt hờ hững trước mặt, cũng không có cách nào có thể liên tưởng đến người đàn ông của trước đây.
Tôi đứng dậy sau đó ôm lấy anh ấy.
Không biết vì sao, tôi cực kì thích ôm anh ấy.
Giống như tôi có thể lưu giữ hơi ấm của mình trên người anh ấy mặc dù anh ấy chưa bao giờ ôm lại tôi.
" Lâm Tự, em nghĩ anh bỏ đi rồi."
Anh ấy lùi lại một bước, đẩy tôi khỏi người anh ấy.
" Anh chỉ đi tưới cây mà thôi!"
".........."
Tôi cười cười, vén tóc của mình ra sau mang tai.
" Buổi tối anh muốn ăn món gì? Em nấu cho anh......"
" Đừng giả vờ nữa, ngay cả cửa em cũng không để anh ra."
Anh ấy cắt ngang lời tôi, cầm một quyển sách trên bàn ăn rồi đi lên lầu.
Tôi không cho Lâm Tự ra ngoài là bởi vì sợ anh ấy bị những người còn sót lại của băng đảng buôn bán ma túy trả thù.
Nhưng hơn thế nữa,
Anh ấy giống như một con chim bồ câu bị vay hãm trong lồng giam.
Càng hận tôi hơn.
Truyện được đăng tải tại page Deĩng, theo dõi mình để đọc được một số bộ truyện khác mình dịch nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.