Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 14: Bằng hữu

Tiên Chanh

15/08/2013

Buổi sáng ngủ dậy, trước tiên luyện kiếm pháp, hai ngay trước Trầm Triệu Thiện dạy cho tôi, tuy rằng không có uy lực gì, chỉ là học để chơi thôi nhưng lại rất hữu ích, Trầm Triệu Thiên nói để cho tôi rèn luyện sức khỏe, để cả ngày khỏi phải lúc nào cũng phơi nắng, tôi rất muốn nói cho Trầm Triệu Thiên biết phơi nắng rất có lợi cho sức khỏe, nhưng có khi anh ta sẽ chẳng hiểu gì, cho nên mới bỏ qua việc giải thích để khỏi uổng phí công sức.

Luyện một lúc trên người đã thấm mồ hôi, Nguyệt Thiền mang khăn mặt và trà đến, hôm nay luyện rất chăm chỉ, nghỉ ngơi một lúc đã.

Vừa mới định vào nhà thì thấy Trầm Triệu Thiên cười hì hì bước vào sân.

“Không luyện kiếm nữa à?” Trầm Triệu Thiên hỏi.

“Hì hì, đủ rồi.” Tôi tươi cười với Trầm Triệu Thiên.

“Nha đầu lười! Sao mà đủ rồi được? Nhìn muội luyện kiếm khó coi quá. Muội luyện đã ba ngày rồi mà một chút phong độ cũng không có, thật là ngốc mà! Ta đây chỉ một lần là biết” Trầm Triệu Thiên rất muốn nhớ lại hồi ức lịch sử quang vinh của mình.

“Huynh chỉ nhìn một lần là biết! Đại ca! Câu này huynh nói tám lần rồi.”

Xem thường tôi, đả kích tôi, thật không biết cổ vũ một người đang mới bắt đầu điểm nào là quan trọng nhất, nhìn là biết không thể làm thầy giáo được rồi.

“Huynh rỗi lắm sao? Ngày nào cũng chạy đến chỗ tôi, tốt xấu gì tôi cũng là người được Vương gia rất “cưng chiều”! Huynh không sợ Dịch Phàm sử dụng công phu đem huynh – tôi bẻ tay kêu “răng rắc”, vui vẻ hỏi Trầm Triệu Thiên.

“Hắn sẽ không!” Trầm Triệu Thiên khẳng định.

Cho tôi xin đi, đại ca, đừng cười như thế, mắt tôi vốn không to, cười nữa sẽ không nhìn thấy gì hết.

“Huynh khẳng định như vậy?” Tôi nghi ngờ, sao Trầm Triệu Thiên lại rất khẳng định chắc chắn như vậy?

“Huynh có vợ chưa?”

“Không có.”

“Không có?” Tôi kinh ngạc, chậm rãi đi vòng quanh Trầm Triệu Thiên hai vòng, quan sát tỉ mỉ anh ta, điều kiện cũng không tồi nha, cũng rất chững chạc, ở thời đại này sao còn chưa lấy vợ chứ? chẳng lẽ…anh ta có sở thích khác? Nghĩ vậy, tôi thần bí ghé sát vào tai Trầm Triệu Thiên, nhìn vẻ mặt khó chịu của anh ta, thì thầm hỏi: “Thích đàn ông?”

Trầm Triệu Thiên nhìn vẻ mặt thần bí của tôi, hóa ra tôi lại hỏi vấn đề này, liền lắc đầu cười.

Không thích đàn ông! Vậy? Tôi liếc nhìn “phía dưới” của anh ta, hiểu rồi, nhất định là có điều khó nói đây, khó trách, khó trách! Thấy tôi mang vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, Trầm Triệu Thiên mơ hồ, tôi ôm vai Trầm Triệu Thiên, cười gượng hai tiếng nói: “Rất thông cảm với huynh, đại ca, nhưng huynh cũng đừng buồn trong lòng, hơn nữa cũng không nên giấu bệnh sợ thầy.”



“Muội có ý gì?” Ánh mắt Trầm Triệu Thiên ánh lên sự nguy hiểm.

“Không cần giấu tôi, tôi là ai chứ? Hì hì, huynh cũng không thích nữ nhân, hơn ba mười tuổi còn chưa kết hôn, nhất định là….cái kia có vấn đề.”

“Cái gì?”

Tôi dùng ánh mắt dừng lại nơi “vị trí quan trọng” của Trầm Triệu Thiên, vẻ mặt thông cảm với anh ta.

Trầm Triệu Thiên đưa mắt nhìn theo hướng mắt của tôi, trong giây lát cũng dừng xuống dưới.

Nguy rồi, tôi không nên nói thẳng ra như vậy! Tổn thương đến lòng tự trọng của anh ta! Tôi hối hận rồi, càng thông cảm nhìn Trầm Triệu Thiên. Đột nhiên đúng lúc đó, Trầm Triệu Thiên bắt giữ tôi lại, không cho tôi kịp phản ứng, tôi đã bịp kẹp dưới nách anh ta, “Đét” một tiếng, mông của tôi bị đánh một cái.

Đau quá! Mông của tôi!

“Nha đầu xấu mắt này! Dám nguyền rủa ta!” Trầm Triệu Thiên vừa cười vừa mắng.

“Trầm Triệu Thiên, huynh dám đánh tôi?” Tôi tức giận kêu to.

“Đánh muội thì làm sao?” Trầm Triệu Thiên cười.

Cái mông lại bị đánh cái nữa, nước mắt tức giận ứa ra.

“Tôi sẽ bảo Dịch Phàm giết huynh!” Tôi cắn răng nói.

“Hắn giết không được ta!”

“Đét”! Lại một phát nữa.

“Cái tên khốn khiếp này, nam nữ thụ thụ bất thân, huynh có hiểu không? Tôi nguyền rủa huynh, nguyền rủa cả đời huynh sẽ không cưới được vợ.”

Trầm Triệu Thiên cuối cùng cũng thả tôi xuống, trên mặt tôi còn đang nhoe nhoét, anh ta giả bộ hung tợn nói: “Còn dám nói bậy, ta liền “làm” luôn! Cho muội xem ta có làm được không!”

Thấy Trầm Triệu Thiên cố gắng giả vờ hung ác, tôi bật cười một tràng, “Huynh sẽ không dám đâu! Dịch Phàm sẽ đem huynh đi thiến!”



Trầm Triệu Thiên cũng vui vẻ, xoa xoa mặt tôi, “Chưa thấy ai như muội! Trong mắt vẫn còn nước mắt mà vẫn cười được.”

Trên mặt tôi vẫn đỏ ửng, tôi cũng không muốn khóc đâu, nhưng thực sự anh ta đánh rất đau mà.

“Huynh xuống tay thật độc ác, tôi phải nói cho Dịch Phàm biết.” Tôi uy hiếp.

“Hai ngày này đừng đi tìm Dịch Phàm, tâm trạng của hắn không tốt lắm.” Trầm Triệu Thiên nói.

Dịch Phàm tâm trạng không vui, khó trách hôm nay không thấy anh đến chỗ tôi. Có phải tôi rất sơ ý không.

“Dịch Phàm sao vậy? Tôi muốn đi thăm.”

Nói xong tôi chạy ra ngoài, Trầm Triệu Thiên không giữ tôi lại, chỉ cười cười.

“Chuyện của nam nhân, nữ nhân đừng hỏi loạn, cứ ngốc như muội là hay nhất.”

Chủ nghĩa đàn ông! Hừ, tôi khinh! Tôi quay lại làm mặt quỷ với Trầm Triệu Thiên.

“Hai ngày tới ta cũng phải ra ngoài, có một số việc phải làm.” Trầm Triệu Thiên nói.

“Lúc nào trở về?”

“Ít nhất cũng phải ba bốn ngày, cũng chưa chắc chắn lắm.”

Ô! Như vậy sinh nhật tôi anh ta sẽ không về kịp rồi phải không? Tôi thất vọng.

“Có thể trở về sớm một chút được không?” Tôi chưa bỏ ý định, hỏi tiếp, “Ngày kia có thể về được không? Tôi có việc quan trọng lắm.”

Trầm Triệu Thiên nhìn tôi cười: “Để ta suy nghĩ đã.”

Có thể trở về, Có thể trở về, vẻ mặt tôi chờ mong câu trả lời của anh ta, Trầm Triệu Thiên lắc đầu, sau đó nói: “Không được.”

Tên này thật quá đáng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook