Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 53: Tề Vương điện hạ

Tiên Chanh

15/08/2013

Tề vương phủ không lớn như tôi nghĩ, nói cái gì mà muốn tôi dạy ca vũ, tôi đến đây đã được ba ngày, nhưng một bóng người học ca vũ cũng không thấy, quỷ mới biết Tề vương “mời” tôi vào phủ có dụng ý gì.

Tuy rằng tôi vào Vương phủ nhưng vẫn chưa được gặp Tề Vương, nhưng tôi đoán người đàn ông tôi gặp ở hành lang tối hôm đó chắc là Tề vương Hàn Chiêu, anh ta không phải là đang cùng Hàn Kinh tranh đấu kịch liệt để giành chức vị thái tử hay sao? Sao nhìn có vẻ như hai huynh đệ rất hòa thuận?

Tôi có vẻ rất có duyên với vương phủ, ngay từ đầu bước vào là Thượng vương phủ, giờ lại là Tề vương phủ, tuy rằng biết rõ ở Tề Vương phủ không có gì là tốt đẹp cả, nhưng bây giờ thì tôi chẳng có gì phải sợ cả, vũ khí đến thì chắn, nước đến thì đã có đất, đi từng bước, tính từng bước.

Nhưng như vậy cũng tốt, nịnh bợ Tề vương, chẳng phải đây là người gần thái tử Hàn Kinh nhất hay sao, ít nhất cũng có thể nghe được tin tức gì đó ở phủ thái tử, nhưng tôi vẫn không tìm hiểu được Hàn Kinh rốt cuộc đã đem Văn Hinh và Việt nhi đi đâu?

Cho đến lúc tôi nghĩ Tề vương chắc quên hẳn một người như tôi, tôi đang tính phủi mông bỏ đi thì Tề vương phái người đến nói muốn gặp tôi.

Quả nhiên là anh ta! Hàn Chiêu nghiêng người dựa vào trường kỷ dài miệng nửa cười nửa không cười nhìn tôi, bên cạnh còn có một thị nữ vô cùng xinh đẹp ngồi bên đang xoa bóp chân anh ta, tôi theo quy củ bước đến hành lễ.

“Sao hôm nay lại lễ nghi như vậy? Không phải là bảo bổn vương cút đi đấy chứ?” Anh ta nhướng mày, nói.

“Người không biết không có tội, lúc ấy tiểu dân không biết ngài chính là Tề vương điện hạ, xin Tề vương tha thứ.” Tôi cúi đầu, đúng mực nói.

“Ngươi ăn nói thật mau lẹ, ta còn nghĩ tính tình của ngươi vẫn như vậy chứ!” Giọng nói Hàn Chiêu châm biếm, tôi làm như nghe không hiểu.

“Ngươi biết thái tử điện hạ phải không? Ngày đó vì sao nhìn thấy hắn chằm chằm?”

Tôi ngẩn người, thật không ngờ anh ta lại hỏi vậy, chẳng lẽ tôi lại nói cho anh ta biết tôi và Hàn Kinh là thù không đội trời chung? Anh ta tin sao? Cho dù có tin thì có tác dụng gì? Tôi nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Không biết, tiểu nhân là lần đầu lên biểu diễn, chưa từng thấy nhiều người là hậu duệ hoàng thất như vậy, hơn nữa lại phải đóng giả nữ tử, nên có chút lo lắng khẩn trường, cho nên mới thất thố như vậy.”

Hàn Chiêu cười nhạt, nói: “Thì ra là thế.” Rõ ràng là anh ta không tin. Anh ta đánh giá tôi, rất lâu sau không nói gì, lưng tôi cảm thấy lành lạnh, không ngờ đột nhiên anh ta hỏi: “Ngươi thực sự thích giả nam nhân sao? Vì sao giờ vẫn mặc trang phục nam nhân?”

“Tiểu dân vốn là nam nhân, buổi tối hôm đó là bất đắc dĩ, là ông chủ Kim năn nỉ, nên tiểu dân mới giả nữ lên sân khấu.”

“Thật sao?” Hàn Chiêu cười khẽ, có vẻ như những lời tôi nói thật đáng buồn cười.

“Ngươi nói ngươi là nam tử, vậy lại đây ngồi.” Anh ta nhìn người thị nữ đang ngồi xoa bóp chân cho mình phất tay ý bảo lui ra ngoài, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, sau đó mở to mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên.

Tôi giật mình, nó: “Tiểu dân đúng là nam nhân, ngồi lên đó sẽ làm tổn hại danh dự của Tề vương điện hạ, tiểu dân không dám. Điện hạ nói muốn tiểu dân đến để dạy ca vũ cho quý phủ, nhưng tiểu dân lại không có năng lực đó, vẫn là đến để từ biệt Điện hạ là hơn…”

Tôi vừa nói vừa cẩn thận nhìn thái độ của Hàn Chiêu, sợ nếu không cẩn thận sẽ giẫm lên đuôi hổ, quả nhiên, sắc mặt anh ta sầm xuống, đưa tay nhấc chén trà lên nhưng lại không uống, chỉ chậm rãi ngắm nghía trong tay.



Không đợi tôi nói xong, anh ta cắt ngang lời tôi, cười lạnh lùng: “Nếu dạy không được thì đừng dạy.”

Trong lòng tôi thấy vui vẻ, thể hiện ngay ra trên mặt, anh ta lạnh lùng liếc nhìn tôi, đặt chén trà xuống bàn, nói tiếp: “Vừa đúng lúc bên cạnh ta thiếu một tay sai vặt, ta thấy ngươi rất thích hợp.”

Tôi ngay lập tức ngây ra, không biết phản ứng gì, “Được rồi, ngươi lui ra đi.” Hàn Chiêu hất cằm lên ý bảo tôi lui ra, tôi ngơ ngác trở về chỗ ở của mình, người còn chưa ra khỏi đó thì nghe đằng sau có tiếng nói: “Bổn vương chưa bao giờ cưỡng ép người khác, nhưng ta cũng không bao giờ chấp nhận những lời nói lừa gạt người khác, ngươi nói xem?”

Vì thế, bất kể tôi đồng ý hay không đồng ý, tôi đã trở thành một người hầu bên cạnh Tề vương Hàn Chiêu, ngay cả hợp đồng mình cũng không được ký, tôi không có tự do.

Không phải là tôi không thể chạy thoát được, nhưng tôi không làm vậy, thận phận người hầu này , là một nói lớn cũng lớn mà nhỏ cũng nhỏ, bước đầu chính là làm một tiểu nô tài, biết đâu dần dần lại có thể làm được như Mai Tốn Tuyết, nếu như tôi có thể từng bước từng bước, có lẽ tôi có thể thám thính được những chuyện xảy ra trong phủ thái tử.

Tôi biết Hàn Chiếu vẫn cho rằng tôi là nữ giới, làm cho tôi ngày ngày ở bên cạnh anh ta mà luôn lo lắng, nhưng tôi cũng chẳng việc gì phải sợ, cùng lắm thì tôi bất chấp tuột áo ra cho anh ta xem ông đây có phải là phụ nữ không! Nhưng nếu chưa cần thiết thì tôi sẽ không đi bước này.

Chủ tử là người có địa vị cao nhất trong phủ, đương nhiên tôi là nô tài mới mà cũng nhận ra người trong phủ đối xử với tôi rất cung kính, chắc họ cho rằng tôi là tân sủng của Hàn Chiêu.

Hàn Chiêu hình như cũng không hề làm phiền tôi, tôi bắt đầu theo anh ta tham dự rất nhiều nơi, thậm chí còn cùng anh ta đến phủ thái tử xem bọn họ diễn trò “huynh đệ thâm tình.”

Chưa từng bước vào phủ thái tử, tôi cố kìm nén cảm xúc, Hàn Kinh thấy tôi đi theo Hàn Chiêu cũng không tỏ thái độ gì, hình như không nhận ra tôi là người đã làm hỏng buổi biểu diễn hôm nọ, nhưng có một lần tôi thầm quan sát hắn thì vừa đúng bắt gặp hắn đang nhìn tôi, tôi giật mình, vội cúi đầu xuống, sợ hắn nhìn thấy trong mắt tôi toàn sự oán hận, may mà hình như hắn không để ý tới.

Tôi cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không dám lộ ra một biểu hiện gì bất thường, chỉ ngấm ngầm xem xét tình hình ở phủ thái tử, thái tử phi tôi đã gặp qua, Vương phi cũng đã nhìn thấy hai lần, con của Hàn Kinh tôi cũng gặp rồi, nhưng trong phủ thái tử tuyệt nhiên không hề có dấu vết gì của Văn Hinh và Việt nhi, xem ra Hàn Kinh không giữ họ ở đây, tôi còn phát hiện ra một chuyện, đó là tôi chưa từng gặp Mai Tốn Tuyết trong phủ, không phải Mai Tốn Tuyết vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Kinh hay sao? Mai Tốn Tuyết đang ở đâu?

‘Tiểu Điệp, trâm hoa trên đầu cô thật là đẹp, là thái tử điện hạ thưởng cho phải không?” Tôi dựa vào góc tường, cười nói chuyện phiếm với tiểu nha hoàn trong phủ thái tử.

Mặt Tiểu Điệp đỏ bừng, ngượng ngùng cười: “không phải, thái tử điện hạ sao có thể thưởng cho ta được chứ, là ta mua đó.”

“Ôi, Tiểu Điệp cài lên đầu thật là đẹp, phải nói là người rất hấp dẫn, oa, sai rồi, sai rồi, không phải nói là người xinh đẹp, mà là trâm hoa xinh đẹp.” Tôi cười nói.

Mặt Tiểu Điệp càng đỏ, cúi đầu, nói nhỏ: “Tiểu Điệp không xinh đẹp, chỉ có công tử mới thực sự được nhiều người khen đẹp.”

Vì muốn tiếp cận với người bên cạnh Hàn Kinh, nhưng tôi lại phát hiện ra thị nữ bên cạnh hắn không giống “đèn tiết kiệm nhiên liệu” đúng là lấy chồng rồi thì tầm nhìn kém, tôi tự nhận mình không có khả năng này, đành phải xuống tay với nha đầu này thôi.

“Tôi mà đẹp ư, hình như trước kia tôi đã từng gặp một nam tử trong phủ vô cùng xinh đẹp, quả thực không giống phàm nhân, công tử gọi là gì nhỉ, cô xem xem, rõ ràng là nghĩ đến nhưng lại không nhớ ra được gì.” Tôi bắt, cấu, cào lên tóc, làm ra vẻ suy nghỉ khổ sở.

Tiểu Điệp bật cười, nói: “Người công tử muốn nói có phải là Mai công tử không?”

‘Đúng, đúng! Mai công tử mới gọi là đẹp, nhưng sao mấy ngày nay tôi không gặp hắn nhỉ?”



“Nghe nói Mai công tử thay điện hạ làm việc ở bên ngoài, cho nên ngươi mới không thấy.”

‘Làm việc? Mai công tử là người yêu kiều mềm mại, sao thái tử lại để hắn bôn ba bên ngoài?”

“Không ở ngoài Phồn Đô đâu, hình như là giúp thái tử điện hạ trông nom ai đó, thái tử điện hạ từng nói, Mai công tử là người có tâm kế, cho nên hắn mới yên tâm.”

Tim tôi đập thình thịch, Mai Tốn Tuyết giúp Hàn Kinh trông nom người nào đó, hắn thì có thể trông nom người nào chứ, chỉ e có lẽ chính là Văn Hinh và Việt nhi thôi, Mai Tốn Tuyết vẫn còn ở Phồn Đô, như vậy thì Văn Hinh và Việt nhi cũng ở Phồn Đô, cuối cùng cũng đã có một manh mối, tôi đang định tiếp tục mở miệng nói với câu khách sao, chợt nghe tiếng của a đầu Phượng Cúc người bên cạnh Hàn Chiêu gọi tôi ở xa xa, tôi vội lên tiếng, chạy về chỗ Phượng Cúc.

“Phượng Cúc tỷ, tỷ gọi tôi à?”

“Không phải ta, là chủ tử gọi ngươi đấy.” Phượng Cúc liếc tôi một cái, nói: “Đây không phải là phủ chúng ta, ngươi không ở bên cạnh để hầu hạ chủ tử, lại còn rảnh rỗi để cười cợt với nha hoàn ở đây. cẩn thận chủ tử mà biết, xem xử lý ngươi như thế nào.”

Tôi hướng về Phượng Cúc cười cười, vội vàng nhận sai, rồi đi theo cô ấy vào phòng, “Phượng Cúc tỷ, không phải chủ tử đang ở cùng với thái tử điện hạ hay sao? Tìm tôi có chuyện gì?”

‘Đi rồi ngươi sẽ biết.”

Tôi kéo rèm rồi cúi đầu bước vào, trộm nhìn lướt qua, trong phòng đã có không ít người, thái tử Hàn Kinh, Tề vương Hàn Chiêu, Thái tử phi Trịnh thị, Hạ Lan quận chúa, còn có thế tử ca ca của cô ta, còn có Phạm Tử Chư đã từng gặp ở Vọng mai sơn trang, mọi người rất đông đủ.

Hạ Lan quận chúa, là hòn ngọc quý của Xương Hoa trưởng công chúa, tỷ tỷ của đương kim thánh đức hoàng đế đang mở to mắt khi nhìn thấy tôi. Tuy tôi theo Hàn Chiêu vào phủ thái tử vài lần, lần nào cũng đụng phải Hạ Lan quận chúa, Hạ Lan quận chúa đã thầm mến thái tử sớm không còn là điều bí mật, đáng tiếc cô ta sinh muộn vài năm, đến khi cô ta trưởng thành thì Hàn Kinh đã sớm lập thái tử phi, ngay cả con cũng đã có, nhưng vẫn không ngăn được việc cô ta thường xuyên đến phủ thái tử.

Hàn Chiêu không lập phi, tôi thấy thái độ của anh ta với Hạ Lan quận chúa cũng đoán tám chín phần là muốn vị quận chúa xinh đẹp ngang ngược này, nhưng không biết có thật là anh ta thích Hạ Lan quận chúa này không, hay là chỉ coi trọng thân phận quyền thế của cô ta là con gái của trưởng công chúa, tỷ tỷ của hoàng đế! Tôi nghĩ Hàn Kinh cũng sợ như vậy nên không định buông tay vị quận chúa này, chẳng qua thái tử phi vẫn còn đó, hắn không có lý do gì để phế thái tử phi và lấy người khác, Xương Hoa trưởng công chúa cũng không muốn con gái mình là tiểu thiếp, cho nên vẫn để tình trạng đó kéo dài đến hiện giờ.

“Ngươi là Nam Tĩnh?” Hạ Lan quận chúa hỏi, giọng nói vô cùng kiêu ngạo.

“Phải.” Không bieetgs cô ta hôm nay nghĩ gì mà lại hỏi tên tôi, trong lòng tôi thấy bất an.

‘Ở Kinh Hồng Phường đang diễn vở “Lương Chúc” là do ngươi viết phải không?”

‘Tiểu nhân nào có khả năng này, là từ nhỏ tiểu nhân có nghe người khác kể chuyện xưa.” Tôi vừa đáp vừa kêu khổ trong lòng, trước đó vài ngày Tuệ nương và Tiểu Ngọc đến Tề vương phủ thăm tôi, vẻ mặt rầu rĩ, hỏi ra mới biết được lại Phồn Đô còn có đoàn ca vũ khác đang cạnh tranh rất ác liệt với Kinh Hồng Phường, ông chủ Kim không vui, thì Tuệ nương và mọi người ở đó cuộc sống cũng không ổn gì. Tôi lập tức mủi lòng, nhớ đến lúc trước mình đi học cũng từng tham gia vở kịch “Lương Chúc”, liền đem loại nghệ thuật này nói qua với Tuệ nương, còn giúp họ soạn kịch bản, không ngờ khi Tuệ nương về chuẩn bị, vậy mà cũng rất nổi tiếng.

“Lão Kim Đắc Lợi lại nói là do ngươi giúp họ viết?” Hạ Lan quận chúa lại hỏi.

“Tiểu nhân là sao chép lại ạ, tiểu nhân ngay cả chữ cũng không biết viết ạ.” Chính xác là tôi không biết chữ ở thời đại này, một chữ cũng không biết, hôm đó đành phải thừa dịp Hàn Chiêu vào cung, tôi liền nhờ thư đồng của anh ta viết hộ, Hàn Chiêu khi trở về biết việc này, liền gọi tôi đến thư phòng, hỏi tôi có phải là tôi không biết chữ viết không, tôi nói đúng, anh ta còn không tin, liền viết vài chữ cho tôi đọc, tôi một chữ cũng không biết, anh ta lại viết mấy chữ khác đưa cho tôi xem, ánh mắt để ý phản ứng của tôi, nhưng tôi thật sự là không biết, cũng không phải che giấu gì, cuối cùng anh ta cũng tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook