Chương 13: Cùng đại ty mập mờ
Kẻ Lang Thang
10/12/2020
Hôm sau chuyện Trần gia Trần Linh tới náo Văn gia đã lan ra khắp Vọng Long
thành, càng náo động hơn là việc Trần Linh dùng tư thái nữ cường mạnh mẽ đem thế hệ trẻ của Văn gia đánh bại một cách thê thảm nhất là thiếu chủ Văn gia Văn Thái Long bị đánh bại một cách dễ dàng được mọi người bàn
luận rất sôi nổi. Cùng đó là việc trưởng bối gia tộc họ Văn ra tay bắt
nạt tiểu bối cũng bị lưu truyền ra khiến thể diện Văn gia thật không còn gì.
Tại một quán rượu có mấy gã người tuổi trung niên đang uống rượu vừa bàn tán sôi nổi.
"Ngươi biết tin gì chưa? Nghe nói hôm qua đại tiểu thư của Trân gia Trân Linh đến Văn gia khiêu chiến đánh đâu thắng đó không ai cản được. Đến Văn gia thiếu chủ cũng bị nàng đánh cho nằm bẹp dưới đất"
"Vậy sao vị tiểu thư Trân gia đó lợi hại thật ta còn nghe đồn nàng có vẻ đẹp như tiên nữ khiến chim xa, cá nặn không biết phải không?"
"Đúng vậy, đúng vậy ta có một lần may mắn đã thấy được nàng từ xa tuy không rõ nắm vì nàng ấy che khăn kín mặt nhưng dưới con mắt tinh đời của ta, ta giám chắc nàng hẳn là người có dung nhan khuynh quốc khuynh thành".
Lại có một người khác quay vào mấy người đang bàn tán nói.
"Các ngươi đã biết tin mới gì chưa?"
"Tin gì vậy nói xem nào?"
"Ta có một ông anh họ của bà chị họ của đứa em họ là con ông chú láng diềng đang làm việc trong gia tộc họ Văn đó truyền ra rằng hôm qua tiểu thư Trần gia tới khiêu chiến thế hệ trẻ của Văn gia, không ai có thể địch lại nàng".
Có người không nhịn được nói.
"Vậy mà ngươi cũng nói, chuyện này thì cả thành đều biết ngươi nói ra có tích sự gì?"
"Hừ, ngươi thì biết gì ta còn chưa nói hết. Trong thế hệ trẻ của Văn gia không ai là đối thủ của Trần Linh tiểu thư đến thiếu chủ Văn gia Văn Thái Long cũng bị đánh cho răng rơi đầy đất nhưng cuối lại có một vị trưởng bối của Văn gia bất ngờ đánh lén Trần tiểu thư khiến nàng bị thương không nhẹ".
"Thật sao? Thật không ngờ Văn gia mặt dầy như vậy lại có thể làm những hành động không biết sấu hổ đó".
Cứ như vậy một đồn mười, mười đồn một trăm chuyện Trần Linh đến khiêu chiến Văn gia đã nan ra khắp thành với nhiều phiên bản khác nhau. Những chuyện như vậy Trần Phong cùng Trần Linh không cần quan tâm.
Tại Trần gia cũng giống như bao ngày khác Trân Phong đang đứng luyện kiếm, phiếm pháp cậu đang luyện trính là “Lưu Tinh Kiếm quyết” thành danh của Trần gia, kiếm khí Trần Phong luyện phát ra cương mãnh mạnh mẽ cùng sắc bén kinh người không ngừng tỏa ra chung quanh. Sau một hồi luyện kiếm Trần Phong thu kiếm bình thản đứng nhìn vết tích kiếm khí để lại chung quanh mà hài lòng gật đầu.
"Không biết đại tỷ vết thương sao rồi, vết thương đã đỡ hơn chưa? Ta phải đi thăm tỷ ấy mới được".
Nói rồi cậu niền vào phòng mình cất kiếm cùng thay một bộ y phục mới rồi đi tới khu tiểu viện mà Trần Linh dưỡng thương.
Đến nơi Trần Phong nhìn căn phòng đóng kín cửa của đại tỷ đang dưỡng thương mà tỏ ra kỳ quái thầm nghĩ.
“không lẽ vết thương của đại tỷ vẫn chưa thuyên giảm không thể rời khỏi phòng hay sao?”
Nghĩ như vậy lên trong lòng Trần Phong lo lắng không nguôi vội vàng bước tới không hề gõ cửa mà mở cửa bước vào.
Nhìn vào trong phòng chỗ chiếc giường Trần Linh nằm nhưng trên đó trống chơn không có ai cả. Đang cảm thấy kỳ quái “không phải đại tỷ đang bị thương sao, nàng không ở trên giường nghỉ ngơi mà lại đi đâu”. Đang mải miên man suy nghĩ thì có tiếng nói nhẹ nhàng thanh thoát váng nên làm Trần Phong bừng tỉnh.
"Tiểu Liên ta đã nói không có ta gọi thì không cần vào hay sao ta vết thương đã đỡ nhiều rồi muội không cần chăm sóc ta từng chút như vậy đâu.
Nhận ra đây giọng nói của đại tỷ mình Trần Phong cũng không chần chừ mà đi thẳng tới gian phòng có tiếng nói vang lên. Vừa vén bức rèm và chưa kịp lên tiếng thì cảnh đập vào mắt Trần Phong là khiến cậu sững người không nói được gì"
Trước mắt cậu trính là vị đại tỷ xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm ở trong mắt bao người, chỉ có điều lần này Trần Phong lại bắt gặp cảnh nàng tắm rửa và vừa mới bước từ trong bồn tắm ra đang quay lưng về phía Trần Phong khiến cho y chiêm ngưỡng được trọn ven phần sau của nàng. Nhìn cảnh tượng chước mắt đối với một thiếu niên mười sáu tuổi như Trần Phong quả thật là một thứ gì đó mới lạ cùng kích thích vô cùng.
Nhìn vào tấm lưng trần trắng hồng quyến rũ cùng bờ mông căng tròn đầy sức sống của nàng trên người nàng hiện tại còn có rất nhiều hạt nước nhỏ li ti đang lăn nhẹ từ trên xuống qua đường cong mềm mại của cơ thể nàng khiến hô hấp Trần Phong trở nên dồn gấp gáp hơn.
Trần Linh như có cảm nhận được có ai đang nhìn mình từ phía sau niền quay người lại nhìn. Khi nàng quay người lại giống như là một tia sét đánh thẳng vào nhận thức cũng như tâm của Trần Phong vậy, cả hai người Trần Phong cùng Trần Linh cùng ngây người đứng hình chước mặt đối phương. Trần Linh là do quá bất ngờ không kịp phản ứng còn Trần Phong là do qua choáng ngợp chước cảnh tượng chước mắt mà mất hồn.
Trân Linh để tóc xõa ra hai bên trước ngực che lại đỉnh của hai ngọc phong no đủ tròn chịa như hai tòa hùng vĩ núi non ngạo nghễ mà vươn lên, phía dưới là vùng bụng phẳng lì cùng vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa. Phía dưới lữa trính là vùng tam giác thần bí bao quanh nó là một đám linh thảo màu đen bao phủ lên trên đó còn có những giọt nước như những giọt sương sớm đậu trên cánh hoa, tiếp nữa là đôi chân thon dài miên man quyến rũ.
Thật sự nhìn hình ảnh chước mặt Trần Phong nội tâm thật không có từ nào để miêu tả hết được vẻ đẹp của nàng Trần Linh nàng hiện tại giống như thế gian vưu vật hiếm thấy vậy ai nhìn thấy cũng khó mà kìm lòng được.
Sau một hồi cả hai thất thần Trần Linh bỗng bật thốt nên nói.
"Bảo bảo sao đệ lại vào đây?"
Rồi nàng vội vàng lấy chiếc áo choàng gần đó che lại ngọc thể bản thân rồi ngượng ngùng cúi mặt nhìn Trần Phong đứng đó. Bị hỏi như vậy Trần Phong cũng luống cuống trả lời.
"Tỷ à đệ, đệ chỉ là muốn đến thăm xem thương thế của tỷ đã đỡ hơn chưa. Nhưng, nhưng đệ thấy phòng tỷ không khóa nên mới vào".
Do bối rối không biết phải giải thích như thế nào lên Trần Phong trả lời hơi lúng túng xoán xuýt như đứa trẻ bị phạm lỗi bị bắt quả tang vậy. Chỉ có điều Trần Linh nào có tâm trạng để ý điều đó hiện tại nàng đang rất ngượng ngùng cùng trái tim cũng đập loạn như con lai trạy vậy.
Dù sao nàng mới chỉ mười tám tuổi lại lần đầu tiên bị một nam tử nhìn thấy thân thể mình lẽ ra nàng lên nổi giận thậm chí là có sát tâm đối với người thấy thân thể nàng nhưng người thấy lại không phải người lạ mà chính là đệ đệ không cùng huyết thống của của nàng. Nàng không biết lên phải làm gì?
Tại một quán rượu có mấy gã người tuổi trung niên đang uống rượu vừa bàn tán sôi nổi.
"Ngươi biết tin gì chưa? Nghe nói hôm qua đại tiểu thư của Trân gia Trân Linh đến Văn gia khiêu chiến đánh đâu thắng đó không ai cản được. Đến Văn gia thiếu chủ cũng bị nàng đánh cho nằm bẹp dưới đất"
"Vậy sao vị tiểu thư Trân gia đó lợi hại thật ta còn nghe đồn nàng có vẻ đẹp như tiên nữ khiến chim xa, cá nặn không biết phải không?"
"Đúng vậy, đúng vậy ta có một lần may mắn đã thấy được nàng từ xa tuy không rõ nắm vì nàng ấy che khăn kín mặt nhưng dưới con mắt tinh đời của ta, ta giám chắc nàng hẳn là người có dung nhan khuynh quốc khuynh thành".
Lại có một người khác quay vào mấy người đang bàn tán nói.
"Các ngươi đã biết tin mới gì chưa?"
"Tin gì vậy nói xem nào?"
"Ta có một ông anh họ của bà chị họ của đứa em họ là con ông chú láng diềng đang làm việc trong gia tộc họ Văn đó truyền ra rằng hôm qua tiểu thư Trần gia tới khiêu chiến thế hệ trẻ của Văn gia, không ai có thể địch lại nàng".
Có người không nhịn được nói.
"Vậy mà ngươi cũng nói, chuyện này thì cả thành đều biết ngươi nói ra có tích sự gì?"
"Hừ, ngươi thì biết gì ta còn chưa nói hết. Trong thế hệ trẻ của Văn gia không ai là đối thủ của Trần Linh tiểu thư đến thiếu chủ Văn gia Văn Thái Long cũng bị đánh cho răng rơi đầy đất nhưng cuối lại có một vị trưởng bối của Văn gia bất ngờ đánh lén Trần tiểu thư khiến nàng bị thương không nhẹ".
"Thật sao? Thật không ngờ Văn gia mặt dầy như vậy lại có thể làm những hành động không biết sấu hổ đó".
Cứ như vậy một đồn mười, mười đồn một trăm chuyện Trần Linh đến khiêu chiến Văn gia đã nan ra khắp thành với nhiều phiên bản khác nhau. Những chuyện như vậy Trần Phong cùng Trần Linh không cần quan tâm.
Tại Trần gia cũng giống như bao ngày khác Trân Phong đang đứng luyện kiếm, phiếm pháp cậu đang luyện trính là “Lưu Tinh Kiếm quyết” thành danh của Trần gia, kiếm khí Trần Phong luyện phát ra cương mãnh mạnh mẽ cùng sắc bén kinh người không ngừng tỏa ra chung quanh. Sau một hồi luyện kiếm Trần Phong thu kiếm bình thản đứng nhìn vết tích kiếm khí để lại chung quanh mà hài lòng gật đầu.
"Không biết đại tỷ vết thương sao rồi, vết thương đã đỡ hơn chưa? Ta phải đi thăm tỷ ấy mới được".
Nói rồi cậu niền vào phòng mình cất kiếm cùng thay một bộ y phục mới rồi đi tới khu tiểu viện mà Trần Linh dưỡng thương.
Đến nơi Trần Phong nhìn căn phòng đóng kín cửa của đại tỷ đang dưỡng thương mà tỏ ra kỳ quái thầm nghĩ.
“không lẽ vết thương của đại tỷ vẫn chưa thuyên giảm không thể rời khỏi phòng hay sao?”
Nghĩ như vậy lên trong lòng Trần Phong lo lắng không nguôi vội vàng bước tới không hề gõ cửa mà mở cửa bước vào.
Nhìn vào trong phòng chỗ chiếc giường Trần Linh nằm nhưng trên đó trống chơn không có ai cả. Đang cảm thấy kỳ quái “không phải đại tỷ đang bị thương sao, nàng không ở trên giường nghỉ ngơi mà lại đi đâu”. Đang mải miên man suy nghĩ thì có tiếng nói nhẹ nhàng thanh thoát váng nên làm Trần Phong bừng tỉnh.
"Tiểu Liên ta đã nói không có ta gọi thì không cần vào hay sao ta vết thương đã đỡ nhiều rồi muội không cần chăm sóc ta từng chút như vậy đâu.
Nhận ra đây giọng nói của đại tỷ mình Trần Phong cũng không chần chừ mà đi thẳng tới gian phòng có tiếng nói vang lên. Vừa vén bức rèm và chưa kịp lên tiếng thì cảnh đập vào mắt Trần Phong là khiến cậu sững người không nói được gì"
Trước mắt cậu trính là vị đại tỷ xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm ở trong mắt bao người, chỉ có điều lần này Trần Phong lại bắt gặp cảnh nàng tắm rửa và vừa mới bước từ trong bồn tắm ra đang quay lưng về phía Trần Phong khiến cho y chiêm ngưỡng được trọn ven phần sau của nàng. Nhìn cảnh tượng chước mắt đối với một thiếu niên mười sáu tuổi như Trần Phong quả thật là một thứ gì đó mới lạ cùng kích thích vô cùng.
Nhìn vào tấm lưng trần trắng hồng quyến rũ cùng bờ mông căng tròn đầy sức sống của nàng trên người nàng hiện tại còn có rất nhiều hạt nước nhỏ li ti đang lăn nhẹ từ trên xuống qua đường cong mềm mại của cơ thể nàng khiến hô hấp Trần Phong trở nên dồn gấp gáp hơn.
Trần Linh như có cảm nhận được có ai đang nhìn mình từ phía sau niền quay người lại nhìn. Khi nàng quay người lại giống như là một tia sét đánh thẳng vào nhận thức cũng như tâm của Trần Phong vậy, cả hai người Trần Phong cùng Trần Linh cùng ngây người đứng hình chước mặt đối phương. Trần Linh là do quá bất ngờ không kịp phản ứng còn Trần Phong là do qua choáng ngợp chước cảnh tượng chước mắt mà mất hồn.
Trân Linh để tóc xõa ra hai bên trước ngực che lại đỉnh của hai ngọc phong no đủ tròn chịa như hai tòa hùng vĩ núi non ngạo nghễ mà vươn lên, phía dưới là vùng bụng phẳng lì cùng vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa. Phía dưới lữa trính là vùng tam giác thần bí bao quanh nó là một đám linh thảo màu đen bao phủ lên trên đó còn có những giọt nước như những giọt sương sớm đậu trên cánh hoa, tiếp nữa là đôi chân thon dài miên man quyến rũ.
Thật sự nhìn hình ảnh chước mặt Trần Phong nội tâm thật không có từ nào để miêu tả hết được vẻ đẹp của nàng Trần Linh nàng hiện tại giống như thế gian vưu vật hiếm thấy vậy ai nhìn thấy cũng khó mà kìm lòng được.
Sau một hồi cả hai thất thần Trần Linh bỗng bật thốt nên nói.
"Bảo bảo sao đệ lại vào đây?"
Rồi nàng vội vàng lấy chiếc áo choàng gần đó che lại ngọc thể bản thân rồi ngượng ngùng cúi mặt nhìn Trần Phong đứng đó. Bị hỏi như vậy Trần Phong cũng luống cuống trả lời.
"Tỷ à đệ, đệ chỉ là muốn đến thăm xem thương thế của tỷ đã đỡ hơn chưa. Nhưng, nhưng đệ thấy phòng tỷ không khóa nên mới vào".
Do bối rối không biết phải giải thích như thế nào lên Trần Phong trả lời hơi lúng túng xoán xuýt như đứa trẻ bị phạm lỗi bị bắt quả tang vậy. Chỉ có điều Trần Linh nào có tâm trạng để ý điều đó hiện tại nàng đang rất ngượng ngùng cùng trái tim cũng đập loạn như con lai trạy vậy.
Dù sao nàng mới chỉ mười tám tuổi lại lần đầu tiên bị một nam tử nhìn thấy thân thể mình lẽ ra nàng lên nổi giận thậm chí là có sát tâm đối với người thấy thân thể nàng nhưng người thấy lại không phải người lạ mà chính là đệ đệ không cùng huyết thống của của nàng. Nàng không biết lên phải làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.