Chương 69: Khảo nghiệm nâng cấp.
Kẻ Lang Thang
10/12/2020
Một giờ sau tu vi của Trần Phong vẫn tăng chưởng với tốc độ phi mã, rốt
cuộc cũng tới đỉnh điểm, hắn bắt đầu đột phá từ võ sĩ cảnh ngũ trọng
đỉnh cao tới võ sĩ cảnh lục trọng. Vốn dĩ hắn đã tích lũy chân khí rất
hùng hậu rồi, lại thêm bản thân lịch luyện sinh tử trong thời gian qua,
việc hắn đột phá đã là truyện chắc như đinh đóng cột.
Chân khí trong cơ thể Trần Phong vận chuyển không ngừng, toàn thân hắn mấy vạn nỗ chân nông như giãn nở ra hết cỡ, điên cuồng cắn luốt linh khí thiên địa xung quanh. Những luồng linh khí đó sau khi được Trần Phong hấp thụ thì bằng với tốc độ nhanh chóng được hắn chuyển hóa thành chân khí của bản thân.
Trong kì kinh bát mạch của Trần Phong, chân khí cùng linh khí chen chúc nhau quần cuộn như sông trường giang, điến cuồng đi khắp cơ thể hắn không ngừng bồi bổ thân thể cùng huyết nhục Trần Phong. Những luồng chân khí đó sau khi chu du khắp cơ thể hắn, không ngừng làm thân thể hắn lớn mạnh thì chúng bắt đầu quay lại đan điền của y.
Đan điền của võ giả được vĩ như một lơi để chứa đựng chân khí của mỗi võ giả thì của Trần Phong cũng không có khác, hắn tu luyện khiến chân khí bản thân không ngừng lớn mạnh rồi chúng lại quay lại đan điền của hắn chùng kích lớp màng cảnh giới.
Những luồng chân khí thuần túy đó, sau khi chở lại đan điền Trần Phong thì bắt đầu trở nên cuồng loạn như mãnh thú. Chúng không ngừng tấn công vùng biên giới đan điền của hắn, khiến đan điền của Trần Phong không ngừng mở rộng diện tích.
Một lần, lại một lần những luồng chân khí đó không ngừng tấn công, mở rộng biên giới vùng không gian trong đan điền đó của Trần Phong, khiến chúng không ngừng khuếch đại. Còn Trần Phong ở hiện thực thì hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, do thống khổ, cùng đau đớn của việc mở rộng đan điền đem tới,
Nhưng mỗi võ giả, ai cũng cần được rèn rũa để trở thành cường giả, muốn bản thân mạnh mẽ hơn thì việc chịu chút khổ đau đó như đột phá cảnh giới của Trần Phong thì không ai không phải chải qua. Rồi khí tức của Trần Phong bỗng khuếch đại với tốc độ nhanh chóng mặt, tỏa ra khắp võ đài, còn bên ngoài cơ thể hắn linh khí có thể thấy được chúng bị dao động thành những cơn gió nhỏ, không ngừng lưu chuyển quanh thân hắn.
“Oành”
Một âm thanh chầm vang nên trong cơ thể Trần Phong vang nên và chỉ mình hắn có thể cảm nhận được. cùng núc đó hai mắt Trần Phong mở ra, mang theo đó là vẻ mặt thư thái cùng mãn nguyện của hắn. Tuy chong quá trình đột phá của võ giả, thì sẽ đem lại cảm giác thống khổ cũng vô cùng khó chịu cho chủ nhân.
Nhưng khi võ giả đó đã thành công vượt ải đột phá tới cảnh giới mới thì cũng khiến cho người đó một cảm giác thư sướng kỳ lạ. Do chân khi và linh khí trong cơ thể võ giả đó được khuếch đại tỏa ra toàn thân làm dịu đi cảm giác đau đớn trước đó.
Sau khi thành công trở thành võ sĩ cảnh lục trọng, Trần Phong đứng dậy hét lớn đầy tự tin.
“Khảo nghiêm, tới đây, bôn thiếu gia muốn biết khảo nghiêm này lợi hại tới đâu”
Hắn đang cảm nhận sự vui sướng khi đột phá cảnh giới đó không được bao lâu, vài giây sau câu nói đó của Trần Phong. Trên võ đài lần thứ hai xuất hiện một luồng sáng kỳ dị trước đó, trong nháy mắt từ luống sáng đó đã xuất hiện một vị nữ tử xinh đẹp từ trong bước ra.
Vị nữ tử đó xuất hiện làm Trần Phong không biết phản ứng ra sao, hắn há hốc mồm trước cảnh tượng trước mắt mình. Vị nữ tử trước mặt hắn, trên người nàng mặc một bộ y phục màu đỏ như máu, còn trông rất thiếu vải.
Để nộ ra đôi vai trần cùng phần bụng trắng ngần như mỡ đông, không những như vậy, điểm đáng chú ý nhất ở đây là trước ngực vị nữ tử đó. Một đôi ngọc phong to lớn, ngạo nghễ vươn ra, chúng được che đậy bởi chiếu áo mỏng cùng khoét sâu xuống.
Để lộ ra một mảng lớn cảnh xuân, Trân Phong trợn to đôi mắt nhìn vào nữu tử trước mặt bản thân, hắn đây là lần đầu tiên bị rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nếu bắt hắn đánh nhau với một mỹ nữ xinh đẹp lại để bạo nộ cảnh xuân như vậy thử hỏi làm sao hắn có thể đánh cho tử tế được?
Hai mắt Trân Phong không ngừng vô tình hay vô ý nướt qua cảnh xuất trước mặt mà tâm hắn không ngừng loạn nên. Trần Phong còn đang chị vẻ đẹp của vị mỹ nữ quyến rũ hớp hồn này thì bất ngờ cô gái xinh đẹp đó tấn công tới Trần Phong.
Bị tập kích như vậy, tất nhiên Trần Phong không có kịp phòng bị, kiếm của vị nữ tử đó như mang theo huyết khí nồng đậm đâm thẳng tới hắn. Nàng ta ra tay rất nhanh, hơn nữa kiếm pháp của nàng ta cũng không thể khinh thường, uy áp từ người nàng tỏa ra đánh về Trần Phong khiến cho hắn choàng tỉnh.
Như người bị mất hồn và mới được hoàn hồn, Trần Phong vừa tỉnh táo lại đã thấy mũi kiếm của đối phương nao tới, chỉ cách hắn có vài tấc. Trần Phong bị dọa cho đứng tim, hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vã dùng toàn lực thôi động thân pháp lùi lại phía sau, cùng với đó hắn nghiêng người cố chánh đi một kiếm đó.
Tuy Trần Phong đã cố gắng hết sức để tránh đi nhưng do hắn phản ứng sau với việc, Trần Phong và nữ tử đó có tu vi không chênh lệch nhau quá nhiều. Vì vậy tuy Trần Phong có toàn lực chánh đi một chiêu đó nhưng bản thân hắn vẫn bị thương nhẹ. Kiếm của vị mỹ nữ áo đỏ đó tuy không đâm trúng Trân Phong nhưng lại có thể chém hượt qua cánh tay hắn.
Trần Phong nhìn vết thương trên cánh tay đang không ngừng bị chảy máu của mình mà trong lòng cảm thấy hối hận không thôi. Hắn hối hận để bản thân dễ dàng bị vẻ ngoài của vị mỹ nữ này đánh nứa như vậy, khiến bản thân luân pháp trong đó đến mức xuýt nữa thì mất mạng.
Trong một lần giao thủ vừa rồi, Trần Phong nhìn ra được vị mỹ nữ này có thực lực cùng tu vi cao hơn tên nam tử như xác chết trước đó. Nàng ta đã có tu vi võ sĩ cảnh lục trọng đỉnh phong, trong khi đó bản thân Trần phong mới bước vào cảnh giới võ sĩ cảnh lục trọng không lâu trước đó.
Trần Phong cắn răng, thầm nghĩ trong lòng.
“Xem ra cuộc khảo nghiệm thần bí này có mức độ tăng dần. Ta không thể chủ quan như vậy được”
Chỉ giây lát đó Trần Phong dứt khoát bỏ mặc vết thương trên tay mình mà huy động bảo kiếm đánh về phía vị mỹ nữ kia.
Vẫn là chiêu kiếm kỹ Bích Lạc Lưu Tinh nhưng không đơn giản như vậy, hiện tại tu vi của Trần Phong hắn đã tăng nên, đương nhiên uy lực của chiêu kiếm đó cũng tăng theo không ít.
“Ầm”
Kiếm khí của Trần Phong và vị mỹ nữ áo đỏ kia cùng núc đụng vào nhau tạo nên âm thanh va chạm không nhỏ, theo đó chân khí được hai bên quán chủ vào đòn công kích đó cũng bị bắn vung ra khắp võ đài. Sau đó chỉ thấy hai bóng người từ trung tâm võ đài vội nùi ra hai bên, hai người đó đương nhiên là Trần Phong và vị mỹ nữ kia.
Nhưng có điều sau lần so chiêu này, Trân Phong đối với đối thủ của mình cũng không có chiếm được ưu thế gì, hắn phát hiện về lực đạo cùng sự hùng mạnh của chân khí thì bàn thân hắn với vị mỹ nữ áo đó kia không phân cao thấp.
Tuy nhiên có một vấn đề khiến Trân Phong ăn chút thiệt thòi dưới tay mỹ nhân là kỹ xảo chiến đấu của nàng ta cao hơn Trân Phong cả một mảng lớn. Nhìn từ bề ngoài hai người Trân Phong và vị nữ tử kia chỉ có giao thủ với nhau trong một chiêu.
Nhưng thực tế, cả hai đã sử dụng không ít kĩ sảo chiến đấu vận dụng vào trong đó, mà điều đó cũng khiến cho Trần Phong ăn thiệt thòi nhỏ.
Chân khí trong cơ thể Trần Phong vận chuyển không ngừng, toàn thân hắn mấy vạn nỗ chân nông như giãn nở ra hết cỡ, điên cuồng cắn luốt linh khí thiên địa xung quanh. Những luồng linh khí đó sau khi được Trần Phong hấp thụ thì bằng với tốc độ nhanh chóng được hắn chuyển hóa thành chân khí của bản thân.
Trong kì kinh bát mạch của Trần Phong, chân khí cùng linh khí chen chúc nhau quần cuộn như sông trường giang, điến cuồng đi khắp cơ thể hắn không ngừng bồi bổ thân thể cùng huyết nhục Trần Phong. Những luồng chân khí đó sau khi chu du khắp cơ thể hắn, không ngừng làm thân thể hắn lớn mạnh thì chúng bắt đầu quay lại đan điền của y.
Đan điền của võ giả được vĩ như một lơi để chứa đựng chân khí của mỗi võ giả thì của Trần Phong cũng không có khác, hắn tu luyện khiến chân khí bản thân không ngừng lớn mạnh rồi chúng lại quay lại đan điền của hắn chùng kích lớp màng cảnh giới.
Những luồng chân khí thuần túy đó, sau khi chở lại đan điền Trần Phong thì bắt đầu trở nên cuồng loạn như mãnh thú. Chúng không ngừng tấn công vùng biên giới đan điền của hắn, khiến đan điền của Trần Phong không ngừng mở rộng diện tích.
Một lần, lại một lần những luồng chân khí đó không ngừng tấn công, mở rộng biên giới vùng không gian trong đan điền đó của Trần Phong, khiến chúng không ngừng khuếch đại. Còn Trần Phong ở hiện thực thì hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, do thống khổ, cùng đau đớn của việc mở rộng đan điền đem tới,
Nhưng mỗi võ giả, ai cũng cần được rèn rũa để trở thành cường giả, muốn bản thân mạnh mẽ hơn thì việc chịu chút khổ đau đó như đột phá cảnh giới của Trần Phong thì không ai không phải chải qua. Rồi khí tức của Trần Phong bỗng khuếch đại với tốc độ nhanh chóng mặt, tỏa ra khắp võ đài, còn bên ngoài cơ thể hắn linh khí có thể thấy được chúng bị dao động thành những cơn gió nhỏ, không ngừng lưu chuyển quanh thân hắn.
“Oành”
Một âm thanh chầm vang nên trong cơ thể Trần Phong vang nên và chỉ mình hắn có thể cảm nhận được. cùng núc đó hai mắt Trần Phong mở ra, mang theo đó là vẻ mặt thư thái cùng mãn nguyện của hắn. Tuy chong quá trình đột phá của võ giả, thì sẽ đem lại cảm giác thống khổ cũng vô cùng khó chịu cho chủ nhân.
Nhưng khi võ giả đó đã thành công vượt ải đột phá tới cảnh giới mới thì cũng khiến cho người đó một cảm giác thư sướng kỳ lạ. Do chân khi và linh khí trong cơ thể võ giả đó được khuếch đại tỏa ra toàn thân làm dịu đi cảm giác đau đớn trước đó.
Sau khi thành công trở thành võ sĩ cảnh lục trọng, Trần Phong đứng dậy hét lớn đầy tự tin.
“Khảo nghiêm, tới đây, bôn thiếu gia muốn biết khảo nghiêm này lợi hại tới đâu”
Hắn đang cảm nhận sự vui sướng khi đột phá cảnh giới đó không được bao lâu, vài giây sau câu nói đó của Trần Phong. Trên võ đài lần thứ hai xuất hiện một luồng sáng kỳ dị trước đó, trong nháy mắt từ luống sáng đó đã xuất hiện một vị nữ tử xinh đẹp từ trong bước ra.
Vị nữ tử đó xuất hiện làm Trần Phong không biết phản ứng ra sao, hắn há hốc mồm trước cảnh tượng trước mắt mình. Vị nữ tử trước mặt hắn, trên người nàng mặc một bộ y phục màu đỏ như máu, còn trông rất thiếu vải.
Để nộ ra đôi vai trần cùng phần bụng trắng ngần như mỡ đông, không những như vậy, điểm đáng chú ý nhất ở đây là trước ngực vị nữ tử đó. Một đôi ngọc phong to lớn, ngạo nghễ vươn ra, chúng được che đậy bởi chiếu áo mỏng cùng khoét sâu xuống.
Để lộ ra một mảng lớn cảnh xuân, Trân Phong trợn to đôi mắt nhìn vào nữu tử trước mặt bản thân, hắn đây là lần đầu tiên bị rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nếu bắt hắn đánh nhau với một mỹ nữ xinh đẹp lại để bạo nộ cảnh xuân như vậy thử hỏi làm sao hắn có thể đánh cho tử tế được?
Hai mắt Trân Phong không ngừng vô tình hay vô ý nướt qua cảnh xuất trước mặt mà tâm hắn không ngừng loạn nên. Trần Phong còn đang chị vẻ đẹp của vị mỹ nữ quyến rũ hớp hồn này thì bất ngờ cô gái xinh đẹp đó tấn công tới Trần Phong.
Bị tập kích như vậy, tất nhiên Trần Phong không có kịp phòng bị, kiếm của vị nữ tử đó như mang theo huyết khí nồng đậm đâm thẳng tới hắn. Nàng ta ra tay rất nhanh, hơn nữa kiếm pháp của nàng ta cũng không thể khinh thường, uy áp từ người nàng tỏa ra đánh về Trần Phong khiến cho hắn choàng tỉnh.
Như người bị mất hồn và mới được hoàn hồn, Trần Phong vừa tỉnh táo lại đã thấy mũi kiếm của đối phương nao tới, chỉ cách hắn có vài tấc. Trần Phong bị dọa cho đứng tim, hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vã dùng toàn lực thôi động thân pháp lùi lại phía sau, cùng với đó hắn nghiêng người cố chánh đi một kiếm đó.
Tuy Trần Phong đã cố gắng hết sức để tránh đi nhưng do hắn phản ứng sau với việc, Trần Phong và nữ tử đó có tu vi không chênh lệch nhau quá nhiều. Vì vậy tuy Trần Phong có toàn lực chánh đi một chiêu đó nhưng bản thân hắn vẫn bị thương nhẹ. Kiếm của vị mỹ nữ áo đỏ đó tuy không đâm trúng Trân Phong nhưng lại có thể chém hượt qua cánh tay hắn.
Trần Phong nhìn vết thương trên cánh tay đang không ngừng bị chảy máu của mình mà trong lòng cảm thấy hối hận không thôi. Hắn hối hận để bản thân dễ dàng bị vẻ ngoài của vị mỹ nữ này đánh nứa như vậy, khiến bản thân luân pháp trong đó đến mức xuýt nữa thì mất mạng.
Trong một lần giao thủ vừa rồi, Trần Phong nhìn ra được vị mỹ nữ này có thực lực cùng tu vi cao hơn tên nam tử như xác chết trước đó. Nàng ta đã có tu vi võ sĩ cảnh lục trọng đỉnh phong, trong khi đó bản thân Trần phong mới bước vào cảnh giới võ sĩ cảnh lục trọng không lâu trước đó.
Trần Phong cắn răng, thầm nghĩ trong lòng.
“Xem ra cuộc khảo nghiệm thần bí này có mức độ tăng dần. Ta không thể chủ quan như vậy được”
Chỉ giây lát đó Trần Phong dứt khoát bỏ mặc vết thương trên tay mình mà huy động bảo kiếm đánh về phía vị mỹ nữ kia.
Vẫn là chiêu kiếm kỹ Bích Lạc Lưu Tinh nhưng không đơn giản như vậy, hiện tại tu vi của Trần Phong hắn đã tăng nên, đương nhiên uy lực của chiêu kiếm đó cũng tăng theo không ít.
“Ầm”
Kiếm khí của Trần Phong và vị mỹ nữ áo đỏ kia cùng núc đụng vào nhau tạo nên âm thanh va chạm không nhỏ, theo đó chân khí được hai bên quán chủ vào đòn công kích đó cũng bị bắn vung ra khắp võ đài. Sau đó chỉ thấy hai bóng người từ trung tâm võ đài vội nùi ra hai bên, hai người đó đương nhiên là Trần Phong và vị mỹ nữ kia.
Nhưng có điều sau lần so chiêu này, Trân Phong đối với đối thủ của mình cũng không có chiếm được ưu thế gì, hắn phát hiện về lực đạo cùng sự hùng mạnh của chân khí thì bàn thân hắn với vị mỹ nữ áo đó kia không phân cao thấp.
Tuy nhiên có một vấn đề khiến Trân Phong ăn chút thiệt thòi dưới tay mỹ nhân là kỹ xảo chiến đấu của nàng ta cao hơn Trân Phong cả một mảng lớn. Nhìn từ bề ngoài hai người Trân Phong và vị nữ tử kia chỉ có giao thủ với nhau trong một chiêu.
Nhưng thực tế, cả hai đã sử dụng không ít kĩ sảo chiến đấu vận dụng vào trong đó, mà điều đó cũng khiến cho Trần Phong ăn thiệt thòi nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.