Chương 83: Mạc Khuynh Thành.
Kẻ Lang Thang
12/12/2020
Sau khi Trần Phong bên ngoài thanh tỉnh một hồi lâu, hắn quyết định quay
lại sơn động để kiểm tra tình hình của mỹ nhân kia sao rồi, trên đường
về hắn còn bắt tới một con gà rừng để làm bữa tối. Nhìn sơn động trước
mặt, hắn không hiểu sao trong tim lại đập rộn lên một cách khó hiểu, có
một cảm giác chờ mong kỳ là từ sâu trong lòng hắn không hiểu tại sao lảy ra.
Gạt bỏ đi những tạp niệm trong đầu, Trần Phong nhanh chóng tới trước cửa động rồi bình tĩnh bước vào. Vào trong động hắn vừa bước được mấy bước chợt một tia sáng lóe nên, không biết từ lúc nào trước mặt Trần Phong xuất hiện một thanh kiếm sắc lạnh, chĩa về phía yết hầu hắn.
Tiếu đó là một giọng nói ngọt ngào, dịu êm nhưng không kém phần băng lãnh cùng chút tức giận vang nên.
“Ngươi là ai? Tại sao ta lại ơi đây?”
Trần Phong bị dọa cho đứng hình, không kịp phản ứng, hắn chỉ thấy lưng mình không biết từ lúc nào đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu như người ra một kiếm vừa rồi không lương tay e là hắn đến chết thế nào cũng không biết tại sao. Trần Phong nhìn vào dáng người uyển chuyền xinh đẹp trước mặt mà ngây người không đáp, quả thật cô gái trước mắt hắn đúng là vưu vật thế gian hiếm thấy.
Tuy nàng ta đã đeo khăn che mặt nhưng vẫn tỏa ra một loại khí chất thanh cao, như tiên nữ trên chín tầng trời không nhiễm bụi chần, lại mang theo một loại phong vận mị hoặc chúng sinh, khiến người khác không khỏi thương yêu nhung nhớ.
Thấy Trần Phong bị uy hiếp như vậy mà vẫn không có chả lời mà còn dùng ánh mắt say mê tới nhìn bản thân, nàng ta không nhịn được mà nổi giận trong lòng, đem thanh huyền binh lạnh như băng, sát ý đầy mình nói.
“Còn nhìn nữu, ngươi có tin ta móc mắt ngươi ra hay không. Ta hỏi lại, ngươi là ai, tại sao ta lại ở đây”
Lần này Trần Phong chợt tỉnh, hắn có chút lo nắng nhìn về vị Vương Cảnh cao thủ trước mặt này đáp.
“Tiền bối, đừng giận, ta không có ý sâu, chỉ là lúc đó ta thấy cô với Yêu Vương đó đại chiến đến trời long đất lở. Ta biết vậy không dám tiến gầm mà cắm đầu bỏ chạy về hướng Tây.”
“Nhưng chạy được chừng mười dặm được thì ta không chịu được đành dừng lại nghỉ ngơi lấy lại sức, không ngờ vậy mà phát hiện tiền bối đang trôi dạt trên con suối gần đó mới liều mạng đưa người về đây trị thương”
Nghe Trần Phong giải thích một hồi, nàng ta sau khi biết mọi truyện cũng không hề thay đổi sắc mặt với hắn, thầm chí vẻ mặt của nàng càng chở nên băng lãnh nói.
“Nếu nói vậy, vết thương trên người ta là ngươi cứu, mà thuốc trên đó cũng là ngươi thoa , phải không?”
Nghe được ngữ khí như muốn giết người của mỹ nhân trước mặt Trần Phong biết chuyện gì sắp sảy ra với mình vội luống cuống chả lới.
“Tiền bối, người đưng hiều nhầm, ta... ta kỳ thật cái gì cũng không có nhìn. Chỉ tại núc đó vết thương trền người tiền bối rất nghiêm trọng, nếu không cầm máu thì sẽ bị máu rất nhiều, nếu kéo dài như vậy rất nguy hiểm với tính mạng của người. Vì vậy ta mới đạnh mạo phạm, còn xin tiền bối lượng thứ.”
Mạc khuynh Thành cũng không phải là kẻ không nói lý, việc Trần Phong cứu tính mạng nàng, nàng không thể nào phủ nhận, vì vậy sắc mặt nàng nhìn hắn có chút tốt hơn trước. Nhưng nàng ta vẫn dữ cái giọng lạng băng cự người ở ngàn dặm đó nói.
“Tốt những điều ngươi nói ta có thể tạm thời tin tưởng ngươi, có điều ta muốn biết trong núc ta hôn mê đó ngươi có làm gì khốn nạn hay không”
Trong lòng Trần Phong có chút luống cuống, không biết phải chả lời ra sao, hắn có chút chột dạ nói.
“Không, không, tiền bối ngài tin tưởng ta, ta chỉ có bôi thuốc chứ không có hành động nào quá cả”
Trần Phong chả lời chắc như đinh đóng cột, rồi nhìn về phía ánh mắt của vị cao thủ Vương cảnh này thăm giò.
“Hừ, cứ cho là vậy đi, nhưng ngươi trong lúc ta bị thương tự ý đụng chạm ta, ngươi nghĩ ngươi còn sống được hay sao”
Mạc Khuynh Thành nói tới đây khiến trong lòng Trần Phong dơi cái độp, tim hắn như muốn rớt ra ngòa, trong đầu hắn chỉ còn ý nghĩ.
“Thôi xong, cuộc đời ta từ nay coi như bỏ, không ngờ nàng ta xinh đẹp vậy mà không biết tình lý như vậy, coi như ta nhìn nhầm vậy”
Trần Phong đau khổ suy nghĩ trong lòng, hắn nghĩ tới nghĩ nui cũng không ngờ nàng ta vẫn có nhân tâm giết ân nhân của mình như vậy. Đương lúc hắn đang đau khổ thì nàng ta lại nói tiếp.
“Tuy nhiên ngươi đã cứu ta một mạng vì vậy chuyện này công tội ngang nhau, ta sẽ không chuy cứu. Tuy nhiên chuyện ngày hôm nay sảy ra, nếu ngươi nói cho một người khác biết, ta sẽ nấy mạng ngươi.”
“Tất nhiên, chuyện này tiền bối yên ta ta chết cũng sẽ khôi nói với ai”
Trần Phong đổ mồ hôi phao câu khi bị nàng ta chĩa kiếm vào yết hầu, hắn còn cho rằng bản thân sẽ không qua nổi kiếp này, nào ngờ vị Vương cấp cao thủ này có vẻ rất hiểu chuyện, cũng không tính lấy mạng hắn.
Thấy Trần Phong biết điều và nghe lời như vậy, nàng ta cũng buông lỏng thu thanh kiếm trên tay về, trên mặt nàng còn không che dấu được vẻ xuy yếu cùng mệt mọi. Hiền nhiên điều đó là do vết thương trên người. Hiện tại Mạc Khuynh Thành không thể nào vận dụng tu vi Vương cấp của bản thân, toàn bộ tu vi của nàng đã dùng hết trong việc áp chế độc tố của Xà Vương, vừa rồi hoạt động nàng hoàn toàn dựa vào sức lực của thân thể mới miễn cưỡng chống đỡ được.
“Đúng rồi ta chưa hỏi ngươi, ngươi là ai, tại sao lại tới lơi rừng thiêng nước độc như vậy”
Tuy Trần Phong khá bất ngờ trước thái độ thay đổi thất thưởng đó của nàng ta, nhưng hắn cũng không dám có ý kiến gì mà chỉ ngoan ngoãn đáp.
“Vãn bối là Trần Phong, đệ tử của một tiểu gia tộc, vì muốn dã ngoạn tu luyện tăng cường tu vi lên mới tới đây”
Mạc Khuynh Thành nghe Trân Phong nói vậy có vẻ không tin liền dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, bị một cao thủ Vương Cấp nhìn chằm chằm như vậy Trần Phong có tâm lý tốt cũng có chút bối rối huông chi đó lại là một đại mỹ nhân,
“Nhìn ngươi cũng không giống một đệ tử thế gia tầm thường, ngươi tuổi không lớn lại có tu vi như vậy,c ho dù là những thiên kiêu ở Đại Đô cũng không kém chút nào.”
Được khen có thiên phú, Trần Phong có chút ngượng ngùng nói.
“Tiền bối quá khen chẳng qua ta có chút kỳ ngộ mà thôi!”
Mạc Khuynh Thành thấy bộ dáng của Trần Phong như vậy, dưới tâm lụa mỏng kia, đôi môi nàng có chút nhếch nên một chút, không biết là biều càm gì.
“Được rồi ta có tên, tên ta là Mạc Khuynh Thành, đừng có mở miệng một tiếng tiền bối, hai tiếng cũng tiền bối. Không nhẽ ta già vậy sao? Ta cũng không lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi cứ gọi ta là Khuynh Thành tỷ tỷ đi”
Mạc Khuynh Thành có chut hơi mất kiên nhẫn nhìn Trần Phong nói. Mà Trần Phong thì lại càng bị làm cho đầu óc không có kịp tư duy, hắn lúc nào lại có một tỷ tỷ lợi hại như vậy. Nhưng hắn cũng không có ý kiến gì mà có chút vui mừng nói.
“Được quen biết với một tỷ tỷ xinh đẹp và lợi hại như tiền bối đây đúng là phúc của đệ”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong đầu hắn lại có một ý nghĩ không có liên quan gì tới điều hắn vừa nói.
“Mạc Khuynh Thành, cái tên thật đẹp, đúng là người đẹp, tên cũng đẹp”
“Đúng rồi, trước khi về đây đệ có chuần bị bữa tối, hẳn tiền bối tỷ tỷ đã đói rồi, để ta làm bữa tối cho tỷ.”
Vội gạt bỏ đi những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu Trần Phong đem con gà rừng mới bắt lúc trước sách nên rồi chạy như bay ra cửa. Mà nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Mạc Khuynh Thành khóe môi khé nhếch nên cười lẩm bẩm.
“Tiều từ này nhìn cũng không tệ, khá thuận mắt”
Gạt bỏ đi những tạp niệm trong đầu, Trần Phong nhanh chóng tới trước cửa động rồi bình tĩnh bước vào. Vào trong động hắn vừa bước được mấy bước chợt một tia sáng lóe nên, không biết từ lúc nào trước mặt Trần Phong xuất hiện một thanh kiếm sắc lạnh, chĩa về phía yết hầu hắn.
Tiếu đó là một giọng nói ngọt ngào, dịu êm nhưng không kém phần băng lãnh cùng chút tức giận vang nên.
“Ngươi là ai? Tại sao ta lại ơi đây?”
Trần Phong bị dọa cho đứng hình, không kịp phản ứng, hắn chỉ thấy lưng mình không biết từ lúc nào đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu như người ra một kiếm vừa rồi không lương tay e là hắn đến chết thế nào cũng không biết tại sao. Trần Phong nhìn vào dáng người uyển chuyền xinh đẹp trước mặt mà ngây người không đáp, quả thật cô gái trước mắt hắn đúng là vưu vật thế gian hiếm thấy.
Tuy nàng ta đã đeo khăn che mặt nhưng vẫn tỏa ra một loại khí chất thanh cao, như tiên nữ trên chín tầng trời không nhiễm bụi chần, lại mang theo một loại phong vận mị hoặc chúng sinh, khiến người khác không khỏi thương yêu nhung nhớ.
Thấy Trần Phong bị uy hiếp như vậy mà vẫn không có chả lời mà còn dùng ánh mắt say mê tới nhìn bản thân, nàng ta không nhịn được mà nổi giận trong lòng, đem thanh huyền binh lạnh như băng, sát ý đầy mình nói.
“Còn nhìn nữu, ngươi có tin ta móc mắt ngươi ra hay không. Ta hỏi lại, ngươi là ai, tại sao ta lại ở đây”
Lần này Trần Phong chợt tỉnh, hắn có chút lo nắng nhìn về vị Vương Cảnh cao thủ trước mặt này đáp.
“Tiền bối, đừng giận, ta không có ý sâu, chỉ là lúc đó ta thấy cô với Yêu Vương đó đại chiến đến trời long đất lở. Ta biết vậy không dám tiến gầm mà cắm đầu bỏ chạy về hướng Tây.”
“Nhưng chạy được chừng mười dặm được thì ta không chịu được đành dừng lại nghỉ ngơi lấy lại sức, không ngờ vậy mà phát hiện tiền bối đang trôi dạt trên con suối gần đó mới liều mạng đưa người về đây trị thương”
Nghe Trần Phong giải thích một hồi, nàng ta sau khi biết mọi truyện cũng không hề thay đổi sắc mặt với hắn, thầm chí vẻ mặt của nàng càng chở nên băng lãnh nói.
“Nếu nói vậy, vết thương trên người ta là ngươi cứu, mà thuốc trên đó cũng là ngươi thoa , phải không?”
Nghe được ngữ khí như muốn giết người của mỹ nhân trước mặt Trần Phong biết chuyện gì sắp sảy ra với mình vội luống cuống chả lới.
“Tiền bối, người đưng hiều nhầm, ta... ta kỳ thật cái gì cũng không có nhìn. Chỉ tại núc đó vết thương trền người tiền bối rất nghiêm trọng, nếu không cầm máu thì sẽ bị máu rất nhiều, nếu kéo dài như vậy rất nguy hiểm với tính mạng của người. Vì vậy ta mới đạnh mạo phạm, còn xin tiền bối lượng thứ.”
Mạc khuynh Thành cũng không phải là kẻ không nói lý, việc Trần Phong cứu tính mạng nàng, nàng không thể nào phủ nhận, vì vậy sắc mặt nàng nhìn hắn có chút tốt hơn trước. Nhưng nàng ta vẫn dữ cái giọng lạng băng cự người ở ngàn dặm đó nói.
“Tốt những điều ngươi nói ta có thể tạm thời tin tưởng ngươi, có điều ta muốn biết trong núc ta hôn mê đó ngươi có làm gì khốn nạn hay không”
Trong lòng Trần Phong có chút luống cuống, không biết phải chả lời ra sao, hắn có chút chột dạ nói.
“Không, không, tiền bối ngài tin tưởng ta, ta chỉ có bôi thuốc chứ không có hành động nào quá cả”
Trần Phong chả lời chắc như đinh đóng cột, rồi nhìn về phía ánh mắt của vị cao thủ Vương cảnh này thăm giò.
“Hừ, cứ cho là vậy đi, nhưng ngươi trong lúc ta bị thương tự ý đụng chạm ta, ngươi nghĩ ngươi còn sống được hay sao”
Mạc Khuynh Thành nói tới đây khiến trong lòng Trần Phong dơi cái độp, tim hắn như muốn rớt ra ngòa, trong đầu hắn chỉ còn ý nghĩ.
“Thôi xong, cuộc đời ta từ nay coi như bỏ, không ngờ nàng ta xinh đẹp vậy mà không biết tình lý như vậy, coi như ta nhìn nhầm vậy”
Trần Phong đau khổ suy nghĩ trong lòng, hắn nghĩ tới nghĩ nui cũng không ngờ nàng ta vẫn có nhân tâm giết ân nhân của mình như vậy. Đương lúc hắn đang đau khổ thì nàng ta lại nói tiếp.
“Tuy nhiên ngươi đã cứu ta một mạng vì vậy chuyện này công tội ngang nhau, ta sẽ không chuy cứu. Tuy nhiên chuyện ngày hôm nay sảy ra, nếu ngươi nói cho một người khác biết, ta sẽ nấy mạng ngươi.”
“Tất nhiên, chuyện này tiền bối yên ta ta chết cũng sẽ khôi nói với ai”
Trần Phong đổ mồ hôi phao câu khi bị nàng ta chĩa kiếm vào yết hầu, hắn còn cho rằng bản thân sẽ không qua nổi kiếp này, nào ngờ vị Vương cấp cao thủ này có vẻ rất hiểu chuyện, cũng không tính lấy mạng hắn.
Thấy Trần Phong biết điều và nghe lời như vậy, nàng ta cũng buông lỏng thu thanh kiếm trên tay về, trên mặt nàng còn không che dấu được vẻ xuy yếu cùng mệt mọi. Hiền nhiên điều đó là do vết thương trên người. Hiện tại Mạc Khuynh Thành không thể nào vận dụng tu vi Vương cấp của bản thân, toàn bộ tu vi của nàng đã dùng hết trong việc áp chế độc tố của Xà Vương, vừa rồi hoạt động nàng hoàn toàn dựa vào sức lực của thân thể mới miễn cưỡng chống đỡ được.
“Đúng rồi ta chưa hỏi ngươi, ngươi là ai, tại sao lại tới lơi rừng thiêng nước độc như vậy”
Tuy Trần Phong khá bất ngờ trước thái độ thay đổi thất thưởng đó của nàng ta, nhưng hắn cũng không dám có ý kiến gì mà chỉ ngoan ngoãn đáp.
“Vãn bối là Trần Phong, đệ tử của một tiểu gia tộc, vì muốn dã ngoạn tu luyện tăng cường tu vi lên mới tới đây”
Mạc Khuynh Thành nghe Trân Phong nói vậy có vẻ không tin liền dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, bị một cao thủ Vương Cấp nhìn chằm chằm như vậy Trần Phong có tâm lý tốt cũng có chút bối rối huông chi đó lại là một đại mỹ nhân,
“Nhìn ngươi cũng không giống một đệ tử thế gia tầm thường, ngươi tuổi không lớn lại có tu vi như vậy,c ho dù là những thiên kiêu ở Đại Đô cũng không kém chút nào.”
Được khen có thiên phú, Trần Phong có chút ngượng ngùng nói.
“Tiền bối quá khen chẳng qua ta có chút kỳ ngộ mà thôi!”
Mạc Khuynh Thành thấy bộ dáng của Trần Phong như vậy, dưới tâm lụa mỏng kia, đôi môi nàng có chút nhếch nên một chút, không biết là biều càm gì.
“Được rồi ta có tên, tên ta là Mạc Khuynh Thành, đừng có mở miệng một tiếng tiền bối, hai tiếng cũng tiền bối. Không nhẽ ta già vậy sao? Ta cũng không lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi cứ gọi ta là Khuynh Thành tỷ tỷ đi”
Mạc Khuynh Thành có chut hơi mất kiên nhẫn nhìn Trần Phong nói. Mà Trần Phong thì lại càng bị làm cho đầu óc không có kịp tư duy, hắn lúc nào lại có một tỷ tỷ lợi hại như vậy. Nhưng hắn cũng không có ý kiến gì mà có chút vui mừng nói.
“Được quen biết với một tỷ tỷ xinh đẹp và lợi hại như tiền bối đây đúng là phúc của đệ”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong đầu hắn lại có một ý nghĩ không có liên quan gì tới điều hắn vừa nói.
“Mạc Khuynh Thành, cái tên thật đẹp, đúng là người đẹp, tên cũng đẹp”
“Đúng rồi, trước khi về đây đệ có chuần bị bữa tối, hẳn tiền bối tỷ tỷ đã đói rồi, để ta làm bữa tối cho tỷ.”
Vội gạt bỏ đi những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu Trần Phong đem con gà rừng mới bắt lúc trước sách nên rồi chạy như bay ra cửa. Mà nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Mạc Khuynh Thành khóe môi khé nhếch nên cười lẩm bẩm.
“Tiều từ này nhìn cũng không tệ, khá thuận mắt”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.