Chương 100: Nguy Cơ Trần Gia
Kẻ Lang Thang
21/01/2021
Lập tức từ bên cạnh Trần Thừa Thiên một ông lão tóc hoa râm, có vẻ ngoài hơn sáu mươi tuổi bước ra nói.
‘Gia chủ mấy ngày hôm nay ai nhà Bạch Gia và Văn Gia tại các cửa hàng kinh doanh của Trần Gia ta không ngừng làm khó dễ. Nhất là hai gia tộc này lại ngang nhiên bắt tay với nhau thu mua toàn bộ linh dược từ các nguồn cung, nhằm trặn đứng nguồn cung Linh dược từ các của hàng của chúng ta”
Tiếp đó cũng có một vị Kim Bào trưởng lão đi ra nói.
“Gia chủ không những như vậy, thời gian gần đây Bạch Gia và Văn gia còn không ngừng hướng đến người của gia tộc chúng ta khiêu khích và ngang nhiên đả thương. Hiện trong tộc cũng đã có không ít những đệ tử cùng vài vị Ngân Bào trưởng lão đã bại hai gia tộc đó ám hại gây thương tích không nhẹ”
“Chết tiệt, hai gia tộc đó đúng là quá đáng, lại dám ngang nhiên hợp tác chèn ép gia tộc chúng ta. Thỉnh gia chủ để ta dẫn vài vị hạch tâm trưởng lão đi đòi lại công đạo”
Ở trong đại điện lớn Trần Gia nhị trưởng lão Trần Vạn Sơn không nhịn nổi bực tức trong lòng liền muốn xung phung dẫn người đi khiêu chiến, nhưng với thái độ đó của Trần Vạn Sơn, Trần Thừa Thiên không hề có biểu hiện cáu giận hay bất bình tĩnh mà thản nhiên an ủi các trưởng lão.
“Các vị không cần qua xúc động, thật ra Bạch Gia và Văn Gia chỉ là hai quân cờ mà thôi. Kẻ mà thật sự muốn đối phó Trần Gia ta không phải hai gia tộc họ, họ còn chưa có gan đó”
Nghe Trần Thừa Thiên nói như vậy hơn mười vị Kim bảo trưởng lão của Trần Gia bên dưới nghe được cũng vô củng nghi hoặc không hiểu ra sao. Bên cạnh chỗ ngồi của gia chủ, là vị trí của Trần Gia đại trưởng lão, từ đầu vốn im lặng cũng không nhịn được lên tiếng.
“Vậy theo gia chủ, kẻ chủ mưu muốn nhắm vào Trần Gia ta là kẻ nào? Và tại sao chúng phải làm vậy”
Trần Thừa Thiên trầm ngâm một hồi rồi cũng thở dài nói.
“Các vỉ hắn là nhớ hơn một năm trước Bạch Gia có hướng Trần Gia muốn hủy hôn chứ? Thật ra hôm đó tới Trần Gia ta cũng không chỉ có người của Bạc Gia mà còn có một vị trưởng lão của Lăng Vân Phái”
Trần Thừa Thiên liền đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lượt cho cá vị hạch tâm trưởng lão trong đại điện Trần Gia một lượt. Sau khi nghe xong, đám trưởng lão ai lẫy cũng đều rơi vào trầm tư, trên mặt họ đều mãng vẻ đầy tâm sự và những suy nghĩ khác nhau.
“Gia chủ lếu đúng là Lăng Vân Phái đã nhúng tay vào truyện này e là Trần Gia chúng ta đã trọc vào thứ không lên trọc rồi. Với thực lực bá chủ Lăng Thiên Quận của Lăng Vân phái muốn đối phó gia tộc ta, Trần Gia e là không có sức hoàn thủ”
Đại trưởng lão Trần Vô Cực thở dài buồn rầu nói, nêu như đơn thuần Bạch Gia và Văn Gia kia nhắm vào Trần Gia mà nói thì Trần Gia hoàn toàn có sức liều một chận nhưng lại có thêm Lăng Vân Phái nhúng tay vào. Điều này khiến các trưởng lão của Trần Gia do dự không thôi.
Trước đại điện, Trần Thừa Thiên từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, ngay cả khi nhắc tới Lăng Vân Phái cũng không khiến ông thay đổi sắc mặt. Trần Thừa Thiên biết rõ Lăng Vân Phái tuy đã mặt dày, không có khí phách của đại phái muốn nhắm tới Trần Gia.
Nhưng Trần Thừa Thiên hắn còn không có sợ, hơn ai hết Trần Thừa Thiên rất hiểu nội tình của Trần Gia, nếu như thật sự Trần Gia và Lăng Vân Phái có khai chiến thì tuy Trần Gia chưa chắc có cơ hội chiến thắng nhưng cũng đủ sức khiến cho Lăng Vân Phái tổn thương thảm trọng, đủ ảnh hưởng tới căn cơ và địa vị của Lăng Vân Phái.
“Các vị, không cần quá căng thẳng như vậy, Lăng Vân Phái tuy là thế lực số một số hai của Xích Long Vương Chiểu, nhưng họ cũng có những hạn chế của họ. Nếu thật sự hai bên khai chiến, chưa chắc Trần Gia không có sức phản kháng”
Cả đám trưởng lão đều tỏ vẻ không hiểu, trong lòng họ ai cũng biết Lăng Vân Phái là thế lực đỉnh chóp của Xích Long Vương Chiểu. Còn Trần Gia họ thì chỉ là một thê lực nhỏ trong Vọng Long Thành, chỉ được coi là một thế lực tam lưu nhỏ nhoi, làm sao có thể đấu lại Lăng Vân Phái, hai bên rõ ràng cách nhau một trời một vực.
“Gia chủ ta biết, người đây là muốn chấn an chúng ta nhưng thế lực Trần Gia và Lăng Vân Phái cách nhau qua khác biệt. Trần Gia ta trước mặt họ hoàn toàn không có sức hoàn thủ.”
Nhị trưởng lão Trần Vạn Sơn mặt mày ủ rũ khẽ than nhẹ với Trần Thừa Thiên, ông ta còn cho rằng Trần Thừa Thiên đang muốn chấn an bọn họ.
“Được rồi, có vẻ như các vỉ còn chưa tin Thiên mỗ, để ta nói cho các vị một chút. Nội tình của Trần Gia chúng ta không có đơn giản như bể ngoại như vậy, nêu thật sự cùng Lăng Vân Phái khai chiến, tuy không thể chiến thắng nhưng nhất định sẽ khiến chúng tổn thất thảm trọng”
Trần Thừa Thiên nói như vậy càng khiến mấy vị hạch tâm trưởng lão của Trần Gia rơi vào mơ hồ. Tất cả mọi người có mặt trong đại điện ngày hôm này đều là những cao thủ hàng đầu của Trần Gia. Họ đều đã đạt tới võ linh cảnh trở nên, có thọ nguyên hơn hai trăm tuổi. Đã sống ngần ấy ở Trần Gia đám trưởng lão đó còn không hiểu nội tình của Trần Gia hay sao? Mà Trần Thừa Thiên lại nói nội tình Trần Gia không đơn giản càng khiến họ mơ hồ rồi.
“Gia chủ người nói như vậy là sao? Người không cần lừa gạt chúng ta, ta đã sống gần hai trăm năm rồi, Trần Gia có như thế nào không lẽ ta lại không biết hay sao”
Đại trưởng lão Trần Vô Cực vừa cảm thán vừa khẽ vuốt chỏm râu trước cằm nói, ông ta với tư cách là kẻ sống lâu nhất ở Trần Gia với tư cách là đại trưởng lão hiện nhiên không tin Trần Thừa Thiên.
“Ha ha đại trưởng lão, ra người đã quên phụ thân ta là lão gia chủ Trần Gia đi. Phải rồi người cũng đã mấy trục năm không hiện thân với người ngoài đi.”
“Tiện đây ta cũng muốn tuyên bố với mọi người rặng phụ thân của ta cũng là gia chủ nhiệm kỳ trước của Trần Gia tại mấy năm trước đã đột phá bình cảnh trở thành Võ Vương cảnh duy nhất của Vọng Long Thành trong mấy trăm năm lịch sử qua.”
Trần Thừa Thiên vừa dứt lời không ít các vị trưởng lão Trần Gia trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng lẫn có chút không tin, nhất là đại trưởng lão Trần Vô Cực ngồi bên cạnh sau khi nghe được Trần Gia tiền nhiệm gia chủ chở thành võ vương cảnh thì trực tiếp đứng dậy. Ông ta kích động đến mức không để ý dùng sức, khiến lúc đứng dậy khiến cái vin tay của ghế thái sư mà ông đang ngồi liền vỡ vụn mà không hay biết.
“Tiểu từ ngươi là nói thật sao? Trần Không lão già đó thật sự bước ra được một bước kia, mà tận từ mấy năm trước lão già đó đã đạt tới cảnh giới đó rồi. Khốn kiếp, hai phụ tử các ngươi đúng là che giấu đủ sâu à, ngay cả ta cũng bị gạt lâu tới vậy”
‘Gia chủ mấy ngày hôm nay ai nhà Bạch Gia và Văn Gia tại các cửa hàng kinh doanh của Trần Gia ta không ngừng làm khó dễ. Nhất là hai gia tộc này lại ngang nhiên bắt tay với nhau thu mua toàn bộ linh dược từ các nguồn cung, nhằm trặn đứng nguồn cung Linh dược từ các của hàng của chúng ta”
Tiếp đó cũng có một vị Kim Bào trưởng lão đi ra nói.
“Gia chủ không những như vậy, thời gian gần đây Bạch Gia và Văn gia còn không ngừng hướng đến người của gia tộc chúng ta khiêu khích và ngang nhiên đả thương. Hiện trong tộc cũng đã có không ít những đệ tử cùng vài vị Ngân Bào trưởng lão đã bại hai gia tộc đó ám hại gây thương tích không nhẹ”
“Chết tiệt, hai gia tộc đó đúng là quá đáng, lại dám ngang nhiên hợp tác chèn ép gia tộc chúng ta. Thỉnh gia chủ để ta dẫn vài vị hạch tâm trưởng lão đi đòi lại công đạo”
Ở trong đại điện lớn Trần Gia nhị trưởng lão Trần Vạn Sơn không nhịn nổi bực tức trong lòng liền muốn xung phung dẫn người đi khiêu chiến, nhưng với thái độ đó của Trần Vạn Sơn, Trần Thừa Thiên không hề có biểu hiện cáu giận hay bất bình tĩnh mà thản nhiên an ủi các trưởng lão.
“Các vị không cần qua xúc động, thật ra Bạch Gia và Văn Gia chỉ là hai quân cờ mà thôi. Kẻ mà thật sự muốn đối phó Trần Gia ta không phải hai gia tộc họ, họ còn chưa có gan đó”
Nghe Trần Thừa Thiên nói như vậy hơn mười vị Kim bảo trưởng lão của Trần Gia bên dưới nghe được cũng vô củng nghi hoặc không hiểu ra sao. Bên cạnh chỗ ngồi của gia chủ, là vị trí của Trần Gia đại trưởng lão, từ đầu vốn im lặng cũng không nhịn được lên tiếng.
“Vậy theo gia chủ, kẻ chủ mưu muốn nhắm vào Trần Gia ta là kẻ nào? Và tại sao chúng phải làm vậy”
Trần Thừa Thiên trầm ngâm một hồi rồi cũng thở dài nói.
“Các vỉ hắn là nhớ hơn một năm trước Bạch Gia có hướng Trần Gia muốn hủy hôn chứ? Thật ra hôm đó tới Trần Gia ta cũng không chỉ có người của Bạc Gia mà còn có một vị trưởng lão của Lăng Vân Phái”
Trần Thừa Thiên liền đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lượt cho cá vị hạch tâm trưởng lão trong đại điện Trần Gia một lượt. Sau khi nghe xong, đám trưởng lão ai lẫy cũng đều rơi vào trầm tư, trên mặt họ đều mãng vẻ đầy tâm sự và những suy nghĩ khác nhau.
“Gia chủ lếu đúng là Lăng Vân Phái đã nhúng tay vào truyện này e là Trần Gia chúng ta đã trọc vào thứ không lên trọc rồi. Với thực lực bá chủ Lăng Thiên Quận của Lăng Vân phái muốn đối phó gia tộc ta, Trần Gia e là không có sức hoàn thủ”
Đại trưởng lão Trần Vô Cực thở dài buồn rầu nói, nêu như đơn thuần Bạch Gia và Văn Gia kia nhắm vào Trần Gia mà nói thì Trần Gia hoàn toàn có sức liều một chận nhưng lại có thêm Lăng Vân Phái nhúng tay vào. Điều này khiến các trưởng lão của Trần Gia do dự không thôi.
Trước đại điện, Trần Thừa Thiên từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, ngay cả khi nhắc tới Lăng Vân Phái cũng không khiến ông thay đổi sắc mặt. Trần Thừa Thiên biết rõ Lăng Vân Phái tuy đã mặt dày, không có khí phách của đại phái muốn nhắm tới Trần Gia.
Nhưng Trần Thừa Thiên hắn còn không có sợ, hơn ai hết Trần Thừa Thiên rất hiểu nội tình của Trần Gia, nếu như thật sự Trần Gia và Lăng Vân Phái có khai chiến thì tuy Trần Gia chưa chắc có cơ hội chiến thắng nhưng cũng đủ sức khiến cho Lăng Vân Phái tổn thương thảm trọng, đủ ảnh hưởng tới căn cơ và địa vị của Lăng Vân Phái.
“Các vị, không cần quá căng thẳng như vậy, Lăng Vân Phái tuy là thế lực số một số hai của Xích Long Vương Chiểu, nhưng họ cũng có những hạn chế của họ. Nếu thật sự hai bên khai chiến, chưa chắc Trần Gia không có sức phản kháng”
Cả đám trưởng lão đều tỏ vẻ không hiểu, trong lòng họ ai cũng biết Lăng Vân Phái là thế lực đỉnh chóp của Xích Long Vương Chiểu. Còn Trần Gia họ thì chỉ là một thê lực nhỏ trong Vọng Long Thành, chỉ được coi là một thế lực tam lưu nhỏ nhoi, làm sao có thể đấu lại Lăng Vân Phái, hai bên rõ ràng cách nhau một trời một vực.
“Gia chủ ta biết, người đây là muốn chấn an chúng ta nhưng thế lực Trần Gia và Lăng Vân Phái cách nhau qua khác biệt. Trần Gia ta trước mặt họ hoàn toàn không có sức hoàn thủ.”
Nhị trưởng lão Trần Vạn Sơn mặt mày ủ rũ khẽ than nhẹ với Trần Thừa Thiên, ông ta còn cho rằng Trần Thừa Thiên đang muốn chấn an bọn họ.
“Được rồi, có vẻ như các vỉ còn chưa tin Thiên mỗ, để ta nói cho các vị một chút. Nội tình của Trần Gia chúng ta không có đơn giản như bể ngoại như vậy, nêu thật sự cùng Lăng Vân Phái khai chiến, tuy không thể chiến thắng nhưng nhất định sẽ khiến chúng tổn thất thảm trọng”
Trần Thừa Thiên nói như vậy càng khiến mấy vị hạch tâm trưởng lão của Trần Gia rơi vào mơ hồ. Tất cả mọi người có mặt trong đại điện ngày hôm này đều là những cao thủ hàng đầu của Trần Gia. Họ đều đã đạt tới võ linh cảnh trở nên, có thọ nguyên hơn hai trăm tuổi. Đã sống ngần ấy ở Trần Gia đám trưởng lão đó còn không hiểu nội tình của Trần Gia hay sao? Mà Trần Thừa Thiên lại nói nội tình Trần Gia không đơn giản càng khiến họ mơ hồ rồi.
“Gia chủ người nói như vậy là sao? Người không cần lừa gạt chúng ta, ta đã sống gần hai trăm năm rồi, Trần Gia có như thế nào không lẽ ta lại không biết hay sao”
Đại trưởng lão Trần Vô Cực vừa cảm thán vừa khẽ vuốt chỏm râu trước cằm nói, ông ta với tư cách là kẻ sống lâu nhất ở Trần Gia với tư cách là đại trưởng lão hiện nhiên không tin Trần Thừa Thiên.
“Ha ha đại trưởng lão, ra người đã quên phụ thân ta là lão gia chủ Trần Gia đi. Phải rồi người cũng đã mấy trục năm không hiện thân với người ngoài đi.”
“Tiện đây ta cũng muốn tuyên bố với mọi người rặng phụ thân của ta cũng là gia chủ nhiệm kỳ trước của Trần Gia tại mấy năm trước đã đột phá bình cảnh trở thành Võ Vương cảnh duy nhất của Vọng Long Thành trong mấy trăm năm lịch sử qua.”
Trần Thừa Thiên vừa dứt lời không ít các vị trưởng lão Trần Gia trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng lẫn có chút không tin, nhất là đại trưởng lão Trần Vô Cực ngồi bên cạnh sau khi nghe được Trần Gia tiền nhiệm gia chủ chở thành võ vương cảnh thì trực tiếp đứng dậy. Ông ta kích động đến mức không để ý dùng sức, khiến lúc đứng dậy khiến cái vin tay của ghế thái sư mà ông đang ngồi liền vỡ vụn mà không hay biết.
“Tiểu từ ngươi là nói thật sao? Trần Không lão già đó thật sự bước ra được một bước kia, mà tận từ mấy năm trước lão già đó đã đạt tới cảnh giới đó rồi. Khốn kiếp, hai phụ tử các ngươi đúng là che giấu đủ sâu à, ngay cả ta cũng bị gạt lâu tới vậy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.