Chương 37: Rời đi
Kẻ Lang Thang
10/12/2020
Trần Phong thấy ánh mắt của đại tỷ nhìn mình không khỏi giật mình, bao nhiêu dục vọng trong người bỗng nhiên biến mất mà thay vào đó là sự quan tâm
của hắn giành cho nàng.
“Tỷ, người tỉnh rồi, người cảm thấy trong người thế nào rồi”
Như trả lời những câu hỏi quan tâm đó của Trần Phong, Trần Linh vẫn nhìn hắn một cánh nghiêm nghị cùng ý tứ chất vấn. Cho dù là ai vừa chải qua chuyên vừa rồi chắc hẳn cũng sẽ như nàng. Nhất là truyện thân mật trước đó của hai người vẫn in đậm sâu trong tâm chi họ.
Đến khi việc Trần Phong nhìn lén Trần Linh xảy ra. Rất dễ để người khác hiểu lần Trần Phong không có ý tốt, mà ngay cả Trần Linh cũng vầy, nàng là đại tỷ của hắn nhưng lúc này nàng cũng khó mà kiềm chế nổi cảm xúc trong lòng.
Trước ánh mắt chất vấn đó Trần Phong vô cùng xấu hổ cùng túng quẫn nói.
“Tỷ, chuyện vừa rồi đệ không có ý, đệ chỉ định đến thăm tỷ trước ngày tỷ tới Đông Đô thôi, nhưng đệ sợ không kiềm chế tốt bản thân nên chỉ định nhìn tỷ từ sao. Nhưng khi đệ từ khe cửa sổ không thấy ty, nên tò mò vào phòng xem tỷ đang làm gì nhưng không ngờ tỷ đang tăm. Nên, nên mới xảy ra việc vừa rồi.”
Đối với việc Trần Phong giai thích nàng vẫn chăm chu nhìn những biến hóa trên mặt hắn, đến khi Trần Phong giải thích xong Trần Linh vẫn không có đáp một lời mà chỉ nặng nhìn hắn.
Trần phong vốn có tật giận mình, nên khi thấy nàng nhìn hắn như vậy không khỏi chột dạ mà lúng túng nói.
“Tỷ, mong người tha lỗi cho đệ, đệ quả thật không cố ý”
Giẫu hiện tại Trần Phong giải thích ra sao thì cũng không có làm nguôi cơn giận trong lòng nàng. Nhìn Trần Phong một cách lạnh lùng, không cảm xúc Trần Linh nói với hắn.
“Đệ ra ngoài đi ta mệt rồi, ta cần phải vận công trị thương, hiện tại ta không nhìn thấy đệ, đệ đi đi”
Một câu nói đó của nàng như một búa ngàn cân đập và tim Trần Phong, hắn run sợ. Hắn sợ nàng và hắn lần lữa không có thân thiết như trước. Từ lần ở phòng tắm mấy tháng trước đã khiến tình cảm tỷ đệ hai người rạn nứt không ít, phải khó khắn nắm hắn và nàng mới có thể làm lành lại mối quan hệ trước đó.
Hiện tại lại xảy ra vấn đề hiểu lầm này, Trần Phong không biết phải bao lâu mới khiến hắn và đại tỷ trở lại như trước. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt như ngàn lời xin lỗi rồi cố trấn tĩnh bản thân nói.
“Đệ không có cách nào chứng minh cho hành động vừa rồi của mình, vậy lên tỷ, đệ chỉ xin tỷ nghe một lời này của đệ là: Đệ không phải cố ý, đệ xin lỗi”
Nói rồi hắn bước đi những bước đi thất thần, trên đôi trân nặng nề ra khỏi phòng Trần Linh, về đến phòng hắn không thể nào mà tu luyện hay nghỉ ngơi được, Trần Phong chỉ nặng lẽ nhìn lên bầu trời đầy sao mà thất thần suy nghĩ tới sáng.
Còn Trần Linh, sau khi nàng biết người nhìn lén mình là Trần Phong, lúc đó nàng đã rất giận, nàng thật không ngờ đệ đệ mà nàng yêu quý và coi như “bảo bối” đó lại có hành động vô sỉ đến vậy.
Nàng không thể chấp nhận được điều đó, tuy trong lòng nàng có tình cảm rất sâu đậm với hắn, nhưng cũng không đủ để tha thứ cho hành động đó của Trần phong.
Trong lòng nàng đang rất hỗn loạn và phức tạp, cho tới khi nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, không hiểu sao trong vị trí trái tim lại đau thắt lại, giống như nàng đã để vụt mất khỏi tay một thứ gì đó rất quan trọng vậy. Trong đầu nàng từng có một ý nghĩ thoáng qua rồi mất.
“Không lẽ ta thật sự đã hiểu lầm đệ ấy, việc đó xảy ra chỉ là chùng hợp”
Tuy nhiên ý nghĩ thoáng qua thì vẫn chỉ là thoáng qua, nó chưa đủ để nàng thay đổi suy nghĩ.
Rất nhanh sáng hôm sau đã tới, lúc này trước cửa lớn của Trần gia đang có hai xe ngựa đứng, cùng đó là rất đông tộc nhân Trần gia vây quạnh, thậm chí mấy vị kim bào trưởng lão Trần gia đức cao vọng trọng cũng có mặt. Đúng vậy hai xe ngựa đó là nhân mã mà Trần gia chuẩn bị những thứ cẩn thiết và đê chở hộ vệ cho hai người Trần Linh và Trần Lâm lên đường tới Đông Đô.
Rất nhanh đoàn xe đã khởi hành tới khu quảng trường lớn của thành, lơi đây cũng khá rất tấp nập người qua lại. Bưởi họ cũng như những người của Trần gia vậy, tới là để tiễn những thiên tài của thành Vọng Long tới Xích Long Học Viện.
Bên chiếc xe ngựa của Trần gia, Trần Liêu hai tay cầm nấy tay của Trần Linh mà rất quan tâm nói.
“Linh nhi con tới Đông Đô làm việc gì cũng phải cẩn thận, lơi đó ngạo hổ tàng long, cao thủ rất nhiều. Con phải chú ý cho an toàn của bản thân nghe chưa”
Nhìn vị nghĩa mấu quan tâm yêu thương mình như vậy, trong lòng Trần Linh cảm thấy rất xúc động cùng ấm áp nói.
“Mâu thân, người yên tâm con hiện cũng đã lớn rồi, cũng đã biết tự lo cho bản thân rồi, người không cần phải lo lắng qua. Huống chi gia tộc cũng phái thập trưởng lão và một chút nhân thủ theo con tới kinh thành, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”
Con gái đã nói như vậy Trần Liễu cũng không thể nói gì hơn mà chỉ gật đầu đồng ý rồi nàng nói.
“Không biết Phong nhi hiện tại, tại sao vẫn chưa tới, Linh nhi hay là hai đứa con có truyện gì xảy ra hay sao. Phong nhi cũng thật là tại sao có thể như vậy, hai đứa cho dù có truyện gì đi nữa cũng nên đến đưa đại tỷ của mình chứ”
Nhắc tới Trần Phong, Trần Linh không khỏi buồn rầu, nàng không biết phải đối mặt với hắn ra sao nữa. Nhưng nàng vẫn hy vọng hán xuất hiện ra gặp nàng, tiễn nàng đoạn đường. Nhưng suốt từ cửa lớn Trần gia tới đây nàng vẫn lưu ý hắn mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Cách đó khá xa tại một lùm cây rậm rạp, có một thiếu niên chừng hơn mười sáu tuổi đang thập thò lén nhìn cảnh mọi người trong quảng trường lớn. Và người đó không ai khác là Trần Phong, lúc này phía sau hắn là nha hoàn Tình nhi đang đứng.
Trong lòng nàng cũng khôn hiểu tại sao thiếu gia nhà mình không ra trực tiếp để tiễn đại tiểu thư mà phải lấp ló ở đây. Sau một hồi khi gần đến giờ khởi hành, Trần Phong mới lấy trong ngươi một phong thư đưa cho Tình nhi bảo nàng gửi cho Trần Linh và vẫn không quên dặn nàng là phải bí mật, không được nói với ai hắn đang ở đây. Dù không hiểu tại sao thiếu gia lại làm vậy nhưng nàng vẫn vâng lời làm theo.
Trần Linh đang cùng mọi ngươi nói lời chào tạm biệt, nàng đang bước lên xe ngựa kéo thì Tình nhi từ xa chạy tới đưa cho Trần Linh và nói.
“Đại tiêu thư, thiếu gia người nhờ nô tỳ đưa bức thư tay này cho đại tiểu thư và dặn người nhất định phải lên xe rồi mới được mở ra coi”
Nói rồi nàng lập tức rời đi, không kịp cho Trần Linh hỏi lai. Hiên tại trong đầu Trần Linh đầy nghi vẫn, xong vẫn không thể nào lý giải mà vội bước vào xe vì đoàn xe đã bát đầu khởi hành.
“Tỷ, người tỉnh rồi, người cảm thấy trong người thế nào rồi”
Như trả lời những câu hỏi quan tâm đó của Trần Phong, Trần Linh vẫn nhìn hắn một cánh nghiêm nghị cùng ý tứ chất vấn. Cho dù là ai vừa chải qua chuyên vừa rồi chắc hẳn cũng sẽ như nàng. Nhất là truyện thân mật trước đó của hai người vẫn in đậm sâu trong tâm chi họ.
Đến khi việc Trần Phong nhìn lén Trần Linh xảy ra. Rất dễ để người khác hiểu lần Trần Phong không có ý tốt, mà ngay cả Trần Linh cũng vầy, nàng là đại tỷ của hắn nhưng lúc này nàng cũng khó mà kiềm chế nổi cảm xúc trong lòng.
Trước ánh mắt chất vấn đó Trần Phong vô cùng xấu hổ cùng túng quẫn nói.
“Tỷ, chuyện vừa rồi đệ không có ý, đệ chỉ định đến thăm tỷ trước ngày tỷ tới Đông Đô thôi, nhưng đệ sợ không kiềm chế tốt bản thân nên chỉ định nhìn tỷ từ sao. Nhưng khi đệ từ khe cửa sổ không thấy ty, nên tò mò vào phòng xem tỷ đang làm gì nhưng không ngờ tỷ đang tăm. Nên, nên mới xảy ra việc vừa rồi.”
Đối với việc Trần Phong giai thích nàng vẫn chăm chu nhìn những biến hóa trên mặt hắn, đến khi Trần Phong giải thích xong Trần Linh vẫn không có đáp một lời mà chỉ nặng nhìn hắn.
Trần phong vốn có tật giận mình, nên khi thấy nàng nhìn hắn như vậy không khỏi chột dạ mà lúng túng nói.
“Tỷ, mong người tha lỗi cho đệ, đệ quả thật không cố ý”
Giẫu hiện tại Trần Phong giải thích ra sao thì cũng không có làm nguôi cơn giận trong lòng nàng. Nhìn Trần Phong một cách lạnh lùng, không cảm xúc Trần Linh nói với hắn.
“Đệ ra ngoài đi ta mệt rồi, ta cần phải vận công trị thương, hiện tại ta không nhìn thấy đệ, đệ đi đi”
Một câu nói đó của nàng như một búa ngàn cân đập và tim Trần Phong, hắn run sợ. Hắn sợ nàng và hắn lần lữa không có thân thiết như trước. Từ lần ở phòng tắm mấy tháng trước đã khiến tình cảm tỷ đệ hai người rạn nứt không ít, phải khó khắn nắm hắn và nàng mới có thể làm lành lại mối quan hệ trước đó.
Hiện tại lại xảy ra vấn đề hiểu lầm này, Trần Phong không biết phải bao lâu mới khiến hắn và đại tỷ trở lại như trước. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt như ngàn lời xin lỗi rồi cố trấn tĩnh bản thân nói.
“Đệ không có cách nào chứng minh cho hành động vừa rồi của mình, vậy lên tỷ, đệ chỉ xin tỷ nghe một lời này của đệ là: Đệ không phải cố ý, đệ xin lỗi”
Nói rồi hắn bước đi những bước đi thất thần, trên đôi trân nặng nề ra khỏi phòng Trần Linh, về đến phòng hắn không thể nào mà tu luyện hay nghỉ ngơi được, Trần Phong chỉ nặng lẽ nhìn lên bầu trời đầy sao mà thất thần suy nghĩ tới sáng.
Còn Trần Linh, sau khi nàng biết người nhìn lén mình là Trần Phong, lúc đó nàng đã rất giận, nàng thật không ngờ đệ đệ mà nàng yêu quý và coi như “bảo bối” đó lại có hành động vô sỉ đến vậy.
Nàng không thể chấp nhận được điều đó, tuy trong lòng nàng có tình cảm rất sâu đậm với hắn, nhưng cũng không đủ để tha thứ cho hành động đó của Trần phong.
Trong lòng nàng đang rất hỗn loạn và phức tạp, cho tới khi nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, không hiểu sao trong vị trí trái tim lại đau thắt lại, giống như nàng đã để vụt mất khỏi tay một thứ gì đó rất quan trọng vậy. Trong đầu nàng từng có một ý nghĩ thoáng qua rồi mất.
“Không lẽ ta thật sự đã hiểu lầm đệ ấy, việc đó xảy ra chỉ là chùng hợp”
Tuy nhiên ý nghĩ thoáng qua thì vẫn chỉ là thoáng qua, nó chưa đủ để nàng thay đổi suy nghĩ.
Rất nhanh sáng hôm sau đã tới, lúc này trước cửa lớn của Trần gia đang có hai xe ngựa đứng, cùng đó là rất đông tộc nhân Trần gia vây quạnh, thậm chí mấy vị kim bào trưởng lão Trần gia đức cao vọng trọng cũng có mặt. Đúng vậy hai xe ngựa đó là nhân mã mà Trần gia chuẩn bị những thứ cẩn thiết và đê chở hộ vệ cho hai người Trần Linh và Trần Lâm lên đường tới Đông Đô.
Rất nhanh đoàn xe đã khởi hành tới khu quảng trường lớn của thành, lơi đây cũng khá rất tấp nập người qua lại. Bưởi họ cũng như những người của Trần gia vậy, tới là để tiễn những thiên tài của thành Vọng Long tới Xích Long Học Viện.
Bên chiếc xe ngựa của Trần gia, Trần Liêu hai tay cầm nấy tay của Trần Linh mà rất quan tâm nói.
“Linh nhi con tới Đông Đô làm việc gì cũng phải cẩn thận, lơi đó ngạo hổ tàng long, cao thủ rất nhiều. Con phải chú ý cho an toàn của bản thân nghe chưa”
Nhìn vị nghĩa mấu quan tâm yêu thương mình như vậy, trong lòng Trần Linh cảm thấy rất xúc động cùng ấm áp nói.
“Mâu thân, người yên tâm con hiện cũng đã lớn rồi, cũng đã biết tự lo cho bản thân rồi, người không cần phải lo lắng qua. Huống chi gia tộc cũng phái thập trưởng lão và một chút nhân thủ theo con tới kinh thành, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”
Con gái đã nói như vậy Trần Liễu cũng không thể nói gì hơn mà chỉ gật đầu đồng ý rồi nàng nói.
“Không biết Phong nhi hiện tại, tại sao vẫn chưa tới, Linh nhi hay là hai đứa con có truyện gì xảy ra hay sao. Phong nhi cũng thật là tại sao có thể như vậy, hai đứa cho dù có truyện gì đi nữa cũng nên đến đưa đại tỷ của mình chứ”
Nhắc tới Trần Phong, Trần Linh không khỏi buồn rầu, nàng không biết phải đối mặt với hắn ra sao nữa. Nhưng nàng vẫn hy vọng hán xuất hiện ra gặp nàng, tiễn nàng đoạn đường. Nhưng suốt từ cửa lớn Trần gia tới đây nàng vẫn lưu ý hắn mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Cách đó khá xa tại một lùm cây rậm rạp, có một thiếu niên chừng hơn mười sáu tuổi đang thập thò lén nhìn cảnh mọi người trong quảng trường lớn. Và người đó không ai khác là Trần Phong, lúc này phía sau hắn là nha hoàn Tình nhi đang đứng.
Trong lòng nàng cũng khôn hiểu tại sao thiếu gia nhà mình không ra trực tiếp để tiễn đại tiểu thư mà phải lấp ló ở đây. Sau một hồi khi gần đến giờ khởi hành, Trần Phong mới lấy trong ngươi một phong thư đưa cho Tình nhi bảo nàng gửi cho Trần Linh và vẫn không quên dặn nàng là phải bí mật, không được nói với ai hắn đang ở đây. Dù không hiểu tại sao thiếu gia lại làm vậy nhưng nàng vẫn vâng lời làm theo.
Trần Linh đang cùng mọi ngươi nói lời chào tạm biệt, nàng đang bước lên xe ngựa kéo thì Tình nhi từ xa chạy tới đưa cho Trần Linh và nói.
“Đại tiêu thư, thiếu gia người nhờ nô tỳ đưa bức thư tay này cho đại tiểu thư và dặn người nhất định phải lên xe rồi mới được mở ra coi”
Nói rồi nàng lập tức rời đi, không kịp cho Trần Linh hỏi lai. Hiên tại trong đầu Trần Linh đầy nghi vẫn, xong vẫn không thể nào lý giải mà vội bước vào xe vì đoàn xe đã bát đầu khởi hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.