Chương 32: Tái chiến Văn Sở.
Kẻ Lang Thang
10/12/2020
Trước lời nói như ra lệnh cũng như thương lượng đó của Bạch Vân, Trần Linh
nàng không có để trong lòng mà tiếp tục ra táy đánh cho Bạch Vân Phi
thành đầu heo. Có điều trên đài quan chiến thành chủ thấy Bạch Vân đã hạ thấp giọng như vậy cùng nhìn tình cảnh thê thảm của Bạch Vân Phi kia
không khỏi thở dài rồi nhìn về Lam trưởng lão.
Phía Lam trưởng lão cũng không tỏ vẻ phản đối, lúc này thành chủ mới nhẹ giọng nói.
“Trần Linh, đánh như thế đủ rồi, Bạch Vân Phi đã không còn khả năng phản kháng nữa. Vậy đi chận chiến này Trần Linh, Trần gia đã thắng Bạch Vân Phi, Bạch gia”
Thành chủ dù sao cũng là thế lực lớn nhất Vọng Long Thành cùng là người đại diện triều đình, Trần Linh không thể không cho hắn mặt mũi mà dừng tay buông tha cho Bạch Vân Phi rồi nàng không tiếp tục lưu lại võ đài mà về thẳng vị trí của mình.
Lúc này Bạch Vân Phi đã bị đánh thành đầu heo được những người của Bạch gia đưa xuống khỏi võ đài trị thương. Nhìn về Bạch Vân Phi rồi lại nhìn Trần Linh, có khôn ít người có mặt tại đây khiếp sợ thực lực của nàng. Nhất là Bạch gia kia, chung hận không thể đem nàng chém đi có điều đa số họ đều không có gan cùng bản lãnh đó.
Phía dưới võ đài Trần Phong chứng kiến tất cả cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn đã rất hiểu nàng, vị đại tỷ này của hắn chỉ cần có người động tới hắn hay gia tộc là sẽ điên cuồng trả thù cho tưới khi kẻ thù đó biết mất mới thôi.
Buổi luận võ vẫn diễn ra suôn sẻ tới buổi chiều hôm đó. Trần Phong đang ngồi tĩnh tâm thì giọng nói của vị trọng tài của võ đài số ba vang lên.
“Chận đấu tiếp theo là thuộc về Trần gia Trần Phong và Văn gia Văn Sở. Hai người mau lên võ đài tỷ đấu”
Việc trọn tài tuyên bố bản thân với Văn Sở thi đầu Trần Phong lại không cảm thấy bất ngờ cùng hồi hộp gì. Giữa hắn và Văn Sở vốn đã có mâu thuẫn từ trước, thậm chí Văn Sở còn là bại tướng dưới tay Trần Phong, nên hắn không đáng ngại. Trận đấu này sớm muộn gì cũng xảy ra, vì vậy khi đến Trần Phong hắn lần lữa ra sân cũng không cảm thấy có gì lạ.
Cùng lúc trọng tài vừa tuyên bố song. Trần Linh và Văn Sở cùng lúc nhảy lên võ đài, nhìn đối thủ trước mặt Văn Sở không kiềm lén nói.
“Mới một thời gian ngắn không gặp Trần Phong ngươi tiến bộ cũng không ít đâu, hiện tai ta đoán khôn nhầm ngươi hẳn là võ sĩ nhị trong, thậm chí là nhị trọng đỉnh đi. Lần này ta nhất định phải đánh bại ngươi”
Đứng trên võ đài đối diện với Văn Sở, Trần Phong không còn xem hắn là đối thủ của mình. Cậu nhìn Văn Sở khinh thường đáp lại.
“Văn Sở, ngươi vẫn luôn giông dài như vậy. Nếu ngươi có bản lĩnh đánh bại ta thì mau phong ngựa tới đây”
Nhanh như cắt Văn Sở lập tức xuất kiếm lao tới Trần Phong. Kiếm khí của Văn Sở lần này so với lần trước giao đấu với Trần Phong thì đã lợi hại cùng sắc bén hơn rất nhiều. Kiếm khi chưa tới lơi mà Trần Phong cũng đã cảm nhận được sự sắc bén đó, y nhanh chân nghiêng người một góc chín mươi độ chánh thoát chiêu đó.
Văn Sở cũng đâu phải ăn chay, hắn thấy Trần Phong lé được kiếm đó cũng phản ứng rất nhanh, lập tức Văn Sở vươn mình nộn một vòng trên không sau đó chỉnh hướng một lần lữa đánh tới Trần Phong.
Lúc này Trần Phong sau khi chánh thoát chiêu kiếm trước đó của đối thủ, không hề chận trễ, cậu lập tức rút thanh huyền binh nhị cấp trung phẩm ra hướng đối thủ mà lao tới.
Rồi tiếng va chạm của hai thanh huyền binh vang lên. Trần Phong tu tấn công tới Văn Sở khí thế rất mạnh, tuy nhiên cậu mới chỉ dùng có bảy thành thực lực khiến cho cả hai người lập tức bị đẩy lủi ra sau, sau khi vụ va chạm xảy ra.
Trần Phong nhếch miệng mỉm cười khiêu khích tới Văn Sở và nói.
“Văn Sở, đã một thời gian khôn gặp ngươi, ta thấy tu vi cùng thực lực của ngươi không có tiến bộ bao nhiêu đi”
Bị khiêu khích trần trụi như vậy Văn Sở trong lòng lửa giận khôn ngừng thiêu đốt hắn không có để y tới lời nói của y nữa mà dồn sức lần lữa đánh tới Trần Phong.
“Trường Sinh Nhất Kiếm”
Giọng khàn đục của Văn Sở vang lên mạnh mẽ cũng không che giấu sát khí đối với Trần Phong, kiếm của hắn giống như con mãng xà, không ngừng uốn lượn quỷ dị biến đổi quỹ tích mà tiến tới Trần Phong.
“Đương”
Khi kiếm của Văn Sở đang quỷ dị tiến sát tới gần mặt của Trần Phong, cậu lập tức phản ứng nhanh như gió, đem chiêu Bích Lạc Lưu Tinh thi triển ra, mạnh mẽ đánh cho Văn Sở bật ra ngoài.
Văn Sở liên tiếp tần công Trần Phong nhưng đều bị cậu dễ dàng hóa giải. Không những thế mà Trần Phong còn khiến Văn Sở từ kẻ tấn công thành kẻ bị thương không nhẹ, trong khi đó Trần Phong vẫn hoàn hảo không bị làm sao. Văn Sở đã gần như mất đi lý trí, hắn nhiều lần như vậy bị Trần Phong đạp ở dưới chân nhưng vẫn không thể có một lần cơ hội lật ngược tình thế.
Sau nhiều lần bị đánh cho thổ huyết Văn Sở bất ngờ từ trong người, lấy ra một viên đan dược màu xám bỏ vào miệng. Trần Phong nhìn thấy vậy cũng phải hơi nhíu mày. Y cũng không biết Văn Sở uống là vên đan dược gì cũng không đi lên ngăn cản hắn. Tuy nhiên chuyện xảy ra như vậy đương nhiên khôn thể qua mắt những vị cao tầng đang quan chiến kia được.
Trên đài quan chiến, cha của Trần Phong, Trần Thừa Thiên cũng là gia chủ của Trần gia hiện tại nhìn thấy vậy cũng bất ngờ. Trong lòng hắn đương nhiên là nhận ra viên đan dược kia là gì, chính vì vậy hắn không khỏi tức giận nói.
Văn gia đúng là đê tiện, trong chận đấu công bằng như vậy mà âm thầm cho con em đệ tử của gia tộc mình dùng Tăng Lực Đan, cho dù có chiến thắng ta e cũng không còn cơ hội vào Xích Long Học Viện.
Nghe Trần Thừa Thiên nói vậy mấy vị gia chủ cùng những vị đại diện của các thế lực trong Vọng Long thành đều nhao nhao nên tiếng.
“Tăng Lực Đan? Đó là đan dược gì ta tại sao chưa từng nghe tới? Tác dụng của viên đan dược này là gì mà khiến cho Trần gia chủ nổi tính khí như vậy”
Bên cạnh Trần Thừa Thiên có một vị gia chủ khá thân thiết với Trần gia lên tiếng tò mò hỏi. Đối với câu hỏi đó, Trần Thừa Thiên không có ý gì ác cảm mà chỉ không nhanh không chậm nói.
“Tăng Lực Đan là một loại đan dược cổ, nó tồn tại cách đây rất lâu đời, viên đan dược này có công dụng chính là khiến cho người sử dụng nó có thực lực tăng thêm năm mươi phần trăm chỉ tỏng nháy mắt. Nếu ta nhìn không nhầm thì có lẽ viên mà Văn Sở uống vừa rồi, chí ít cũng là nhị cấp trung phẩm. Nó cáo tác dụng khiến người sử dụng nó có tu vi cùng thực lựa dưới võ sĩ hậu kì, tương đương với võ sĩ thất, bát, cửu trọng”
“Cụ thể hơn là Văn Sở với tu vi võ sĩ nhị trọng hay võ sĩ sơ kỳ sau khi dùng viên Tăng Lực Đan này khiến cho tu vi người đó tu vi trực tiếp tăng lên võ sĩ tam, thậm chí là tứ trọng trong thời gian ngắn. Tuy nhiên cái gì cũng có hai mặt của nó, người sau khi dùng viên đan dược này sẽ bị tổn thương kinh mạch, thậm chí là tửu vong”
Trần thừa Thiên vừa nói song mọi người không ngờ đều trầm chồ cảm thán nói.
Phía Lam trưởng lão cũng không tỏ vẻ phản đối, lúc này thành chủ mới nhẹ giọng nói.
“Trần Linh, đánh như thế đủ rồi, Bạch Vân Phi đã không còn khả năng phản kháng nữa. Vậy đi chận chiến này Trần Linh, Trần gia đã thắng Bạch Vân Phi, Bạch gia”
Thành chủ dù sao cũng là thế lực lớn nhất Vọng Long Thành cùng là người đại diện triều đình, Trần Linh không thể không cho hắn mặt mũi mà dừng tay buông tha cho Bạch Vân Phi rồi nàng không tiếp tục lưu lại võ đài mà về thẳng vị trí của mình.
Lúc này Bạch Vân Phi đã bị đánh thành đầu heo được những người của Bạch gia đưa xuống khỏi võ đài trị thương. Nhìn về Bạch Vân Phi rồi lại nhìn Trần Linh, có khôn ít người có mặt tại đây khiếp sợ thực lực của nàng. Nhất là Bạch gia kia, chung hận không thể đem nàng chém đi có điều đa số họ đều không có gan cùng bản lãnh đó.
Phía dưới võ đài Trần Phong chứng kiến tất cả cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn đã rất hiểu nàng, vị đại tỷ này của hắn chỉ cần có người động tới hắn hay gia tộc là sẽ điên cuồng trả thù cho tưới khi kẻ thù đó biết mất mới thôi.
Buổi luận võ vẫn diễn ra suôn sẻ tới buổi chiều hôm đó. Trần Phong đang ngồi tĩnh tâm thì giọng nói của vị trọng tài của võ đài số ba vang lên.
“Chận đấu tiếp theo là thuộc về Trần gia Trần Phong và Văn gia Văn Sở. Hai người mau lên võ đài tỷ đấu”
Việc trọn tài tuyên bố bản thân với Văn Sở thi đầu Trần Phong lại không cảm thấy bất ngờ cùng hồi hộp gì. Giữa hắn và Văn Sở vốn đã có mâu thuẫn từ trước, thậm chí Văn Sở còn là bại tướng dưới tay Trần Phong, nên hắn không đáng ngại. Trận đấu này sớm muộn gì cũng xảy ra, vì vậy khi đến Trần Phong hắn lần lữa ra sân cũng không cảm thấy có gì lạ.
Cùng lúc trọng tài vừa tuyên bố song. Trần Linh và Văn Sở cùng lúc nhảy lên võ đài, nhìn đối thủ trước mặt Văn Sở không kiềm lén nói.
“Mới một thời gian ngắn không gặp Trần Phong ngươi tiến bộ cũng không ít đâu, hiện tai ta đoán khôn nhầm ngươi hẳn là võ sĩ nhị trong, thậm chí là nhị trọng đỉnh đi. Lần này ta nhất định phải đánh bại ngươi”
Đứng trên võ đài đối diện với Văn Sở, Trần Phong không còn xem hắn là đối thủ của mình. Cậu nhìn Văn Sở khinh thường đáp lại.
“Văn Sở, ngươi vẫn luôn giông dài như vậy. Nếu ngươi có bản lĩnh đánh bại ta thì mau phong ngựa tới đây”
Nhanh như cắt Văn Sở lập tức xuất kiếm lao tới Trần Phong. Kiếm khí của Văn Sở lần này so với lần trước giao đấu với Trần Phong thì đã lợi hại cùng sắc bén hơn rất nhiều. Kiếm khi chưa tới lơi mà Trần Phong cũng đã cảm nhận được sự sắc bén đó, y nhanh chân nghiêng người một góc chín mươi độ chánh thoát chiêu đó.
Văn Sở cũng đâu phải ăn chay, hắn thấy Trần Phong lé được kiếm đó cũng phản ứng rất nhanh, lập tức Văn Sở vươn mình nộn một vòng trên không sau đó chỉnh hướng một lần lữa đánh tới Trần Phong.
Lúc này Trần Phong sau khi chánh thoát chiêu kiếm trước đó của đối thủ, không hề chận trễ, cậu lập tức rút thanh huyền binh nhị cấp trung phẩm ra hướng đối thủ mà lao tới.
Rồi tiếng va chạm của hai thanh huyền binh vang lên. Trần Phong tu tấn công tới Văn Sở khí thế rất mạnh, tuy nhiên cậu mới chỉ dùng có bảy thành thực lực khiến cho cả hai người lập tức bị đẩy lủi ra sau, sau khi vụ va chạm xảy ra.
Trần Phong nhếch miệng mỉm cười khiêu khích tới Văn Sở và nói.
“Văn Sở, đã một thời gian khôn gặp ngươi, ta thấy tu vi cùng thực lực của ngươi không có tiến bộ bao nhiêu đi”
Bị khiêu khích trần trụi như vậy Văn Sở trong lòng lửa giận khôn ngừng thiêu đốt hắn không có để y tới lời nói của y nữa mà dồn sức lần lữa đánh tới Trần Phong.
“Trường Sinh Nhất Kiếm”
Giọng khàn đục của Văn Sở vang lên mạnh mẽ cũng không che giấu sát khí đối với Trần Phong, kiếm của hắn giống như con mãng xà, không ngừng uốn lượn quỷ dị biến đổi quỹ tích mà tiến tới Trần Phong.
“Đương”
Khi kiếm của Văn Sở đang quỷ dị tiến sát tới gần mặt của Trần Phong, cậu lập tức phản ứng nhanh như gió, đem chiêu Bích Lạc Lưu Tinh thi triển ra, mạnh mẽ đánh cho Văn Sở bật ra ngoài.
Văn Sở liên tiếp tần công Trần Phong nhưng đều bị cậu dễ dàng hóa giải. Không những thế mà Trần Phong còn khiến Văn Sở từ kẻ tấn công thành kẻ bị thương không nhẹ, trong khi đó Trần Phong vẫn hoàn hảo không bị làm sao. Văn Sở đã gần như mất đi lý trí, hắn nhiều lần như vậy bị Trần Phong đạp ở dưới chân nhưng vẫn không thể có một lần cơ hội lật ngược tình thế.
Sau nhiều lần bị đánh cho thổ huyết Văn Sở bất ngờ từ trong người, lấy ra một viên đan dược màu xám bỏ vào miệng. Trần Phong nhìn thấy vậy cũng phải hơi nhíu mày. Y cũng không biết Văn Sở uống là vên đan dược gì cũng không đi lên ngăn cản hắn. Tuy nhiên chuyện xảy ra như vậy đương nhiên khôn thể qua mắt những vị cao tầng đang quan chiến kia được.
Trên đài quan chiến, cha của Trần Phong, Trần Thừa Thiên cũng là gia chủ của Trần gia hiện tại nhìn thấy vậy cũng bất ngờ. Trong lòng hắn đương nhiên là nhận ra viên đan dược kia là gì, chính vì vậy hắn không khỏi tức giận nói.
Văn gia đúng là đê tiện, trong chận đấu công bằng như vậy mà âm thầm cho con em đệ tử của gia tộc mình dùng Tăng Lực Đan, cho dù có chiến thắng ta e cũng không còn cơ hội vào Xích Long Học Viện.
Nghe Trần Thừa Thiên nói vậy mấy vị gia chủ cùng những vị đại diện của các thế lực trong Vọng Long thành đều nhao nhao nên tiếng.
“Tăng Lực Đan? Đó là đan dược gì ta tại sao chưa từng nghe tới? Tác dụng của viên đan dược này là gì mà khiến cho Trần gia chủ nổi tính khí như vậy”
Bên cạnh Trần Thừa Thiên có một vị gia chủ khá thân thiết với Trần gia lên tiếng tò mò hỏi. Đối với câu hỏi đó, Trần Thừa Thiên không có ý gì ác cảm mà chỉ không nhanh không chậm nói.
“Tăng Lực Đan là một loại đan dược cổ, nó tồn tại cách đây rất lâu đời, viên đan dược này có công dụng chính là khiến cho người sử dụng nó có thực lực tăng thêm năm mươi phần trăm chỉ tỏng nháy mắt. Nếu ta nhìn không nhầm thì có lẽ viên mà Văn Sở uống vừa rồi, chí ít cũng là nhị cấp trung phẩm. Nó cáo tác dụng khiến người sử dụng nó có tu vi cùng thực lựa dưới võ sĩ hậu kì, tương đương với võ sĩ thất, bát, cửu trọng”
“Cụ thể hơn là Văn Sở với tu vi võ sĩ nhị trọng hay võ sĩ sơ kỳ sau khi dùng viên Tăng Lực Đan này khiến cho tu vi người đó tu vi trực tiếp tăng lên võ sĩ tam, thậm chí là tứ trọng trong thời gian ngắn. Tuy nhiên cái gì cũng có hai mặt của nó, người sau khi dùng viên đan dược này sẽ bị tổn thương kinh mạch, thậm chí là tửu vong”
Trần thừa Thiên vừa nói song mọi người không ngờ đều trầm chồ cảm thán nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.