Chương 43: Tam thúc và Ngũ trưởng lão
Kẻ Lang Thang
10/12/2020
Đàn thú nhìn Trần Phong mặt đầy sát khí lao tới, không những chúng không
biết sợ mà vẫn điên cuồng lao tới tân công ngược lại. Trần Phong lao
mình nhanh như gió tới lăm con dã thú đó, chân khí không ngừng lưu động, cuồng phong bất ngờ nổi nên như bão táp.
“Râm”
Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, Trần Phong và mấy con thú đó không ngừng công kích lẫn nhau, thân pháp của hắn uyển chuyển, linh động như xà né tránh những vuốt mạnh mẽ của lũ dã thú.
Từ phía cánh đó vai mét một con thú nhị cấp tiểu thừa nhanh như cắt, nó phi cả thân thể to lớn của mình cùng hai vuốt như hai lợi chảo sắc bén đánh về Trần Phong. Lúc này Trần Phong đang bị bốn con thú khác vây công dồn và góc chết không kịp né tránh.
Mắt thây con dã thú đó đang nao tới mình, tình thế hết sức nguy hiểm, Trần Phong hết sức vận toàn thân chân khí quán chú vào thanh kiếm xuất ra chiêu “Lưu Tinh Dạ Nguyệt”.
Mấy con thú đó ngay tức khắc, bốn con thú kia bị đẩy lùi ra sau. Trần Phong không hể vui mừng khi đẩy lui mấy con thú đó mà ngay lập tức hắn nghiêng người le qua một bên khỏi vị trí đang đứng.
“Phốc”
Trần Phong tuy đã cố hết sức chánh đòn công kích đó nhưng vẫn chậm nửa nhịp, bị một chảo của dã thú đó đập chúng vai, máu từ vết thương không ngừng tuôn ra khiến hắn đau nhức tới tận óc, ý thức hắn gần như mơ hồ không còn tỉnh táo.
Lũ dã thú kia thấy Trần Phong đã bị thương không nhẹ, bọn chúng không hề cho hắn cơ hội thở dốc mà cùng nhau lần lữa công kích về đối phía Trần Phong.
Sau khi ăn một trảo của con dã thú đó Trần phong đã bị thương không nhẹ cả người đang lằm bệt trên đất, tay phải đang có chống thanh huyền binh nhị cấp thượng phẩm trống đơ thân thể. Một kiếm vừa rồi của Trần Phong đã khiến chân khí trong có thể hao hơn nửa, bây giờ đã vô lực thi triển lần hai.
Nhưng tình thế đang nguy cấp, hiện tại những vị khách vãng lai kia thân mình còn lo chưa xong thìa làm sao có thể để ý tới hắn, vì vậy Trần Phong chỉ còn cách cắn rằn kiên trì, kéo dài thời gian. Khi đàn thú đến gần hắn, Trần Phong có dồn hết chân khí còn sót lại trong có thể thúc giục bộ pháp chạy trốn.
Cùng lúc đó những vị khách vãng lãi kia cũng đã có không ít người kém may mắn bị nhiều dã thú vậy công mà bỏ mạng. Bình thường một con dã thú cấp hai tiểu thừa phải cẩn tới vài tên võ giả nhân loại mới có thể vây công giết nó, nhưng hôm nay lại khác, tình thế đang rất nguy hiểm, do dã thú đông hơn nhân loại, nên mỗi võ giả đều bị mấy con dã thú vây công.
Như Trần Phong từ đầu tới giờ hắn đã bị cả chục con dã thú tấn công, mà bản thân hắn trong đó đã chém dụng tới bốn con. Có thể nói là chiến tích kinh người. Liên tục có những tiếng hét thảm thết do bị dã thú cắn giết của những vị khách vãng lai kia cùng cả những nhân viên của tửu quán nữa.
Lần đầu tiên thấy cảnh giết chóc máu tanh như vậy Trần Phong vừa chạy trốn lũ dã thú kia vừa không ngừng nôn khan. Rất nhanh trận chiến giữa nhân tộc và dã thú đã diễn ra vài giờ đồng hồ. Hai bên có thể nói là thiệt hại thảm trọng, xong những con yêu thú kia vẫn chưa chịu từ bỏ mà vẫn đang điên cuồng công kích.
Bên này những nhân loại đang vậy lại thành thế phòng thủ hình tròn để ngăn cản lại dã thú. Nhưng hai bên quá chênh lệch về số lượng nên khiến cho nhân tộc bên này tử thương gần một phẩn ba. Riêng năm vị cao thủ võ linh cảnh của Vọng Lai tửu quán cũng bị mười con dã thú cấp bốn vây công đánh cho thương tích đầy mình.
Trần Phong vừa đánh vừa chạy, dẫn mấy con dã thú kia có linh trí thấp quay như chong chóng khiến chúng không làm không làm gì được Trần Phong. Trong quá trình du đấu đó Trần Phong đã tranh thủ hạ được hai con dã thú cấp hai tiểu thừa chung ký, tương đương với võ giả võ sĩ cảnh nhị trọng của nhân loại. Nhưng hắn làm vậy càng khiến hắn bị chú ý hơn, hắn bị mấy con dã thú cấp hai tiểu thừa đỉnh phong chú ý tới không ngừng đuổi giết.
Bất ngờ trong quá trình đấu đó của Trần Phong, hắn bất ngờ hét to rồi một chưởng ấn như lửa từ hai bản tay hắn mạnh mẽ đánh tới mấy con thú đang theo đuôi kia.
“Phần Viêm Luyện Ngục ấn”
“Ầm”
Một tiếng nổ kinh thiên phát ra, Trần Phong bị vụ nổ đó cùng sóng xung kích từ chân khí bản thân đánh bay ra sau, trên miệng hắn không ngừng tuôn huyết ra. Còn bên kia lăm con dã thú cấp hai, trong đó còn có một con cấp hai trung thừa sơ kỳ bị Trần Phong một trưởng đánh chết.
Những nhân tộc võ giả kia nhìn thấy đều là chấn kinh hết sức, không ngờ Trần Phong lại có chiến lực mạnh tới vậy, ngay cả quán chủ Vọng Lai tửu quan Tử Y, đang chiến đấu với dã thú cũng quay lại nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.
Mùi thịt cháy bốc lên khiến cho nhân tộc vấy vị võ giả kia đang chán làn, tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng cùng kinh hỷ. Có điều bên dã thú kia không nhưng không sợ mà càng có nhiều con dã thú điên cuồng không sự chết la tới tân công nhân tộc như để trả thù vây.
Sau khi bản thân đánh ra một trưởng kinh thiên đó, chân khí trong người Trần Phong lại rơi vào trạng thái cạn kiệt, không còn sức chiến đấu. Hắn đang ngồi bệt trên đất, trên tay cầm thanh kiếm đang không ngừng run rẩy.
Hành động mạnh mẽ của Trần Phong đó chỉ làm cho dã thú càng thêm điên cuồng mà tấn công hắn. Lúc này hắn đang vô lực ngồi trên mặt đất, liền có thêm ba con dã thú cấp hai đang dè chừng đi về phía hắn. Trong ba con đó có một con đã là dã thú cấp hai trung thừa đỉnh phong còn hai con còn lại đều là cấp hai trung thừa sơ kỳ.
Đám dã thú đang tấn công tới, Trần phong hiện tại đã vô lực chống chả chỉ còn cách ngôi chờ chết, những người khác bản thân còn chưa lo nổi nên cũng không có ai có khả năng đi cứu hắn. Mắt thấy những con dã thú kia phi như tên bắn vồ về phía hắn, Trần Phong giờ đã tuyệt vọng nhắm mắt chờ cái chết tới với bản thân.
Nhưng bất ngờ một loạt âm thanh kiếm khí va chạm cang lên bên cạnh Trần Phong. Hắn thấy hiếu kỳ nên mở mắt ra nhìn, đập vào mắt hắn là chảng cảnh tượng khiến hắn ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết. những con dã thú đang tấn công hắn kia bây giờ đã bị chém thành muôn mảnh, đầu, tứ chi cùng ruột gan phèo phổi vũng vãi khắp nơi.
Nhìn và thật khiến người ta ớn lạnh kinh tởm tới nôn mửa, hắn sau khi thấy cảnh đó cũng chút xíu là nôn tại chỗ. Nhưng hắn cố gắng lấy lại tinh thần đánh giá xung quanh, không hiểu sao lại có cao thủ lại ra tay cứu hắn.
Đang ngơ ngác nhì mọi thứ thì một tiếng nói sang sảng, mạnh mẽ của một người vang nên khiến Trần Phong kinh hỷ tới mức xuýt nứa hô nên.
“Ha ha, Phong nhi không tồi con không có làm mất mặt tam thúc cùng cha con. Không hổ là nam nhân của Trân gia ta, rất tốt”
Rồi người đó bỗng như một cơn gió xuất hiện ở trước mặt Trần Phong, xuất hiện theo hắn cùng có hai ông não nhìn khoảng trên năm mười tuổi đứng ra hai bên cạnh.
Người nói vừa rồi chính là tam thúc của Trần Phong cũng là vị tứ trưởng lão trong thập đại kim bào trưởng lão Trần gia. Hắn có tên là Trần Thừa Khánh, có tu vi võ linh thất trọng đỉnh nhưng nghe đồn không lâu trước đột phá tới võ linh bát trọng sơ kỳ. Mà bên tay phải cạnh hắn là một ông lão mạch trang phục kim bào trưởng lão Trần gia.
“Râm”
Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, Trần Phong và mấy con thú đó không ngừng công kích lẫn nhau, thân pháp của hắn uyển chuyển, linh động như xà né tránh những vuốt mạnh mẽ của lũ dã thú.
Từ phía cánh đó vai mét một con thú nhị cấp tiểu thừa nhanh như cắt, nó phi cả thân thể to lớn của mình cùng hai vuốt như hai lợi chảo sắc bén đánh về Trần Phong. Lúc này Trần Phong đang bị bốn con thú khác vây công dồn và góc chết không kịp né tránh.
Mắt thây con dã thú đó đang nao tới mình, tình thế hết sức nguy hiểm, Trần Phong hết sức vận toàn thân chân khí quán chú vào thanh kiếm xuất ra chiêu “Lưu Tinh Dạ Nguyệt”.
Mấy con thú đó ngay tức khắc, bốn con thú kia bị đẩy lùi ra sau. Trần Phong không hể vui mừng khi đẩy lui mấy con thú đó mà ngay lập tức hắn nghiêng người le qua một bên khỏi vị trí đang đứng.
“Phốc”
Trần Phong tuy đã cố hết sức chánh đòn công kích đó nhưng vẫn chậm nửa nhịp, bị một chảo của dã thú đó đập chúng vai, máu từ vết thương không ngừng tuôn ra khiến hắn đau nhức tới tận óc, ý thức hắn gần như mơ hồ không còn tỉnh táo.
Lũ dã thú kia thấy Trần Phong đã bị thương không nhẹ, bọn chúng không hề cho hắn cơ hội thở dốc mà cùng nhau lần lữa công kích về đối phía Trần Phong.
Sau khi ăn một trảo của con dã thú đó Trần phong đã bị thương không nhẹ cả người đang lằm bệt trên đất, tay phải đang có chống thanh huyền binh nhị cấp thượng phẩm trống đơ thân thể. Một kiếm vừa rồi của Trần Phong đã khiến chân khí trong có thể hao hơn nửa, bây giờ đã vô lực thi triển lần hai.
Nhưng tình thế đang nguy cấp, hiện tại những vị khách vãng lai kia thân mình còn lo chưa xong thìa làm sao có thể để ý tới hắn, vì vậy Trần Phong chỉ còn cách cắn rằn kiên trì, kéo dài thời gian. Khi đàn thú đến gần hắn, Trần Phong có dồn hết chân khí còn sót lại trong có thể thúc giục bộ pháp chạy trốn.
Cùng lúc đó những vị khách vãng lãi kia cũng đã có không ít người kém may mắn bị nhiều dã thú vậy công mà bỏ mạng. Bình thường một con dã thú cấp hai tiểu thừa phải cẩn tới vài tên võ giả nhân loại mới có thể vây công giết nó, nhưng hôm nay lại khác, tình thế đang rất nguy hiểm, do dã thú đông hơn nhân loại, nên mỗi võ giả đều bị mấy con dã thú vây công.
Như Trần Phong từ đầu tới giờ hắn đã bị cả chục con dã thú tấn công, mà bản thân hắn trong đó đã chém dụng tới bốn con. Có thể nói là chiến tích kinh người. Liên tục có những tiếng hét thảm thết do bị dã thú cắn giết của những vị khách vãng lai kia cùng cả những nhân viên của tửu quán nữa.
Lần đầu tiên thấy cảnh giết chóc máu tanh như vậy Trần Phong vừa chạy trốn lũ dã thú kia vừa không ngừng nôn khan. Rất nhanh trận chiến giữa nhân tộc và dã thú đã diễn ra vài giờ đồng hồ. Hai bên có thể nói là thiệt hại thảm trọng, xong những con yêu thú kia vẫn chưa chịu từ bỏ mà vẫn đang điên cuồng công kích.
Bên này những nhân loại đang vậy lại thành thế phòng thủ hình tròn để ngăn cản lại dã thú. Nhưng hai bên quá chênh lệch về số lượng nên khiến cho nhân tộc bên này tử thương gần một phẩn ba. Riêng năm vị cao thủ võ linh cảnh của Vọng Lai tửu quán cũng bị mười con dã thú cấp bốn vây công đánh cho thương tích đầy mình.
Trần Phong vừa đánh vừa chạy, dẫn mấy con dã thú kia có linh trí thấp quay như chong chóng khiến chúng không làm không làm gì được Trần Phong. Trong quá trình du đấu đó Trần Phong đã tranh thủ hạ được hai con dã thú cấp hai tiểu thừa chung ký, tương đương với võ giả võ sĩ cảnh nhị trọng của nhân loại. Nhưng hắn làm vậy càng khiến hắn bị chú ý hơn, hắn bị mấy con dã thú cấp hai tiểu thừa đỉnh phong chú ý tới không ngừng đuổi giết.
Bất ngờ trong quá trình đấu đó của Trần Phong, hắn bất ngờ hét to rồi một chưởng ấn như lửa từ hai bản tay hắn mạnh mẽ đánh tới mấy con thú đang theo đuôi kia.
“Phần Viêm Luyện Ngục ấn”
“Ầm”
Một tiếng nổ kinh thiên phát ra, Trần Phong bị vụ nổ đó cùng sóng xung kích từ chân khí bản thân đánh bay ra sau, trên miệng hắn không ngừng tuôn huyết ra. Còn bên kia lăm con dã thú cấp hai, trong đó còn có một con cấp hai trung thừa sơ kỳ bị Trần Phong một trưởng đánh chết.
Những nhân tộc võ giả kia nhìn thấy đều là chấn kinh hết sức, không ngờ Trần Phong lại có chiến lực mạnh tới vậy, ngay cả quán chủ Vọng Lai tửu quan Tử Y, đang chiến đấu với dã thú cũng quay lại nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.
Mùi thịt cháy bốc lên khiến cho nhân tộc vấy vị võ giả kia đang chán làn, tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng cùng kinh hỷ. Có điều bên dã thú kia không nhưng không sợ mà càng có nhiều con dã thú điên cuồng không sự chết la tới tân công nhân tộc như để trả thù vây.
Sau khi bản thân đánh ra một trưởng kinh thiên đó, chân khí trong người Trần Phong lại rơi vào trạng thái cạn kiệt, không còn sức chiến đấu. Hắn đang ngồi bệt trên đất, trên tay cầm thanh kiếm đang không ngừng run rẩy.
Hành động mạnh mẽ của Trần Phong đó chỉ làm cho dã thú càng thêm điên cuồng mà tấn công hắn. Lúc này hắn đang vô lực ngồi trên mặt đất, liền có thêm ba con dã thú cấp hai đang dè chừng đi về phía hắn. Trong ba con đó có một con đã là dã thú cấp hai trung thừa đỉnh phong còn hai con còn lại đều là cấp hai trung thừa sơ kỳ.
Đám dã thú đang tấn công tới, Trần phong hiện tại đã vô lực chống chả chỉ còn cách ngôi chờ chết, những người khác bản thân còn chưa lo nổi nên cũng không có ai có khả năng đi cứu hắn. Mắt thấy những con dã thú kia phi như tên bắn vồ về phía hắn, Trần Phong giờ đã tuyệt vọng nhắm mắt chờ cái chết tới với bản thân.
Nhưng bất ngờ một loạt âm thanh kiếm khí va chạm cang lên bên cạnh Trần Phong. Hắn thấy hiếu kỳ nên mở mắt ra nhìn, đập vào mắt hắn là chảng cảnh tượng khiến hắn ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết. những con dã thú đang tấn công hắn kia bây giờ đã bị chém thành muôn mảnh, đầu, tứ chi cùng ruột gan phèo phổi vũng vãi khắp nơi.
Nhìn và thật khiến người ta ớn lạnh kinh tởm tới nôn mửa, hắn sau khi thấy cảnh đó cũng chút xíu là nôn tại chỗ. Nhưng hắn cố gắng lấy lại tinh thần đánh giá xung quanh, không hiểu sao lại có cao thủ lại ra tay cứu hắn.
Đang ngơ ngác nhì mọi thứ thì một tiếng nói sang sảng, mạnh mẽ của một người vang nên khiến Trần Phong kinh hỷ tới mức xuýt nứa hô nên.
“Ha ha, Phong nhi không tồi con không có làm mất mặt tam thúc cùng cha con. Không hổ là nam nhân của Trân gia ta, rất tốt”
Rồi người đó bỗng như một cơn gió xuất hiện ở trước mặt Trần Phong, xuất hiện theo hắn cùng có hai ông não nhìn khoảng trên năm mười tuổi đứng ra hai bên cạnh.
Người nói vừa rồi chính là tam thúc của Trần Phong cũng là vị tứ trưởng lão trong thập đại kim bào trưởng lão Trần gia. Hắn có tên là Trần Thừa Khánh, có tu vi võ linh thất trọng đỉnh nhưng nghe đồn không lâu trước đột phá tới võ linh bát trọng sơ kỳ. Mà bên tay phải cạnh hắn là một ông lão mạch trang phục kim bào trưởng lão Trần gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.