Chương 1: Thiếu niên Trần Phong
Kẻ Lang Thang
09/12/2020
Tại một tòa thành có tên là Vọng Long thành là một tòa thành thuộc
quản lý của Lăng Thiên quận một trong 12 quận của vương triều Xích Long, vương triều này là một trong tam đại vương triều lớn nhất Phong Vân Vũ
Vực. Tại đây trong một tiểu viện có một thiếu niên đang luyện quyền
trong sân tuy quyền phong không phải như sấm chớp mưa sa nhưng rất thuần thục, bài bản cùng rất có uy lực, chứng tỏ người luyện quyền đã rất
thành thục bài quyền này.
Người đang luyện quyền này chính là thiếu chủ Trần Phong mười sáu tuổi của Trần gia một trong tam đại gia tộc lớn nhất Vọng Long thành mà sánh vai với Trần gia chính là Bạch gia và Vân gia trong đó Vân gia là gia tộc có thế lực đứng đầu tam đại gia tộc, gia tộc đứng thứ hai là bạch gia và cuối cùng là Trần gia.
Trần phong đang luyện quyền thì, từ ngoại tiểu viện có một thiếu niên chạy tới có vẻ vội vã, là nhị đệ của Trần phong, tên là Trần Lôi năm nay mới mười ba tuổi nhưng luyện võ từ năm mười tuổi tới nay đã là võ đồ lục trọng đỉnh phong, trong gia tộc được coi là thiên tài trong thế hệ cùng lứa.
"Đại ca, tên khốn Văn Sở tới đây gây rối, chúng thật khinh người quá đáng, thật coi Trần gia chúng ta không người sao thật tức chết mà, huynh mau đi ra cho tên đó một bài học không thể để chúng coi thường anh kiệt Trần gia ta được".
"Đệ không nên khinh địch, Văn Sở dù sao cũng là thiên kiêu đứng thứ hai của Văn gia, chỉ đứng sau đệ nhất nhân là Văn Thái long, chắc chắn là có bổn sự không nhỏ, người có thể áp đảo những thế hệ cùng lứa của văn gia, mà đứng thứ hai có thể đơn giản được sao?
"Ca, sao huynh có thể nâng sĩ khí của địch nhân như vậy, không lẽ huynh không nắm chắc đối phó hắn sao?".
"Không, đây được coi là thận trọng, sư tử vồ thỏ còn phải dùng hết sức, huống chi ta cũng chỉ nắm chắc bẩy thành cầm xuống hắn, không nói nhiều nữa đi thôi.
Trên võ đài rộng lớn của trần gia, có hai thân ảnh đang giao đấu không ngừng, chung quanh là thế hệ trẻ của hai gia tộc, đứng thành hai phe, bên phải là nhân mã Văn gia tuy không nhiều người, nhưng thái độ lại vô cùng hống hách, ngạo mạn, đang hô hoán cổ vũ khí thế cho nhân ảnh bạch y trên võ đài chính là Văn Sở, thiên kiêu đứng thứ hai trong gia tộc họ Văn, với một thân bạch y phong nhã như một vị thư sinh cầm kiếm đang không ngừng lao về phía đối thủ một cách áp đảo.
Dưới võ đài, phía bên trái là những tinh anh Trần gia, cũng đang không ngừng hô hoán chợ uy với, thanh niên nhân mặc thanh y trên võ đài, đang không ngừng lui về sau, người này chính là thiên kiêu Trần gia xếp hạng thứ ba trong gia tộc, là đứa con lớn của nhị đương gia Trần gia cũng tức là nhị thúc của Trần Phong, có tên là Trần Lộc. Trên võ đài, Trần lộc không ngừng lui về sau cùng liên tục xuất ra chiêu thức chống chả quyết liệt. Rồi một tiếng hô mạnh mẽ cùng quyết liệt vang lên.
"Bích Lạc Lưu Tinh, Văn Sở ngươi đỡ".
Đây là võ kĩ nổi danh trong, cũng như ngoài thành Vọng Long của Trần gia "Lưu Tinh kiếm quyết" đồn rằng có lăm thức, trong đó thức thứ nhất chính là Bích Lạc Lưu Tinh, khi xuất ra chiêu này chứng tỏ Trần Lộc đang rơi vào thế yếu có dâu hiệu sắp thua.
Đối mặt với chiêu kiếm này, vẻ mặt Văn Sở không biểu hiện gì nhiều. Vẻ ngoài như đã liệu chước được việc này, khóe miệng y hơi nhếch, tay phải cầm kiếm giơ lên nao tới, miệng hét lên.
"Trường Sinh Nhất Kiếm".
Đánh về phía Trần Lộc, đây là tuyệt kỹ trấn gia của Văn gia, nổi danh là tuyệt kỹ kiếm quyết đệ nhất Vọng long Thành, dính chiêu Trần Lộc văng từ trên võ đài xuống, hộc máu rồi ngất đi chước khi ngất. Ánh mắt y có vẻ không cam tâm, tuy bị thua nhưng lại không phải mà điều mà Trần Lộc bất ngờ, y đã đoán trước được, nhưng y chỉ không cam tâm và không ngờ được, chỉ sau hơn hai chục chiêu y đã thảm bại dưới kiếm của đối phương như vậy, y hận, tuổi của y và của Văn Sở cùng Trần Phong tương đương nhau sao lại có chênh lệch lớn đến vậy.
Nếu so sánh ý với hắn thì Trần Phong có thân phận thiếu chủ Trần gia có địa vị và đãi ngộ cao hơn gã, được hưởng tài nguyên tu luyện nhiều hơn và có ngộ tính cao hơn thì y hoàn toàn phục. Còn Văn Sở và y cũng có tuổi tác, cùng tài nguyên và hoàn cảnh tu luyện như nhau, nhưng y vẫn thua gã, điều đó khiến y không phục cũng không tin, Văn Sở có thiên phú cao hơn mình nên tức quá ngất đi.
Sau khi đánh bại Trần Lộc, Văn Sở phủi tay nhìn về phía đám tinh anh Trần gia, nói giọng điệu kiêu ngạo cùng châm biếm.
"Thiên kiêu của Trần gia quả là anh tài xuất hiện lớp lớp, khiến Sở mỗ bội phục, tại hạ xin được chỉ giáo thêm".
"Đây rõ ràng là khiêu khích trần gia còn ra vẻ khiêm tốn thất tức tức chết mà".
Một thiên kiêu bên phía Trần gia nói ra có vẻ rất tức giận, cũng có vài người tinh anh thấy vậy lên cũng nhao nhao nói phụ họa.
"Tên khốn không phải chỉ thắng vài chận thôi sao cần hênh hoang vậy sao".
Đứng một lúc lâu trên võ đài không thấy ai xuất chiến Văn Sở tỏ vẻ hết kiên nhẫn nói to:
"Xem ra thiên kiêu của Trần gia cũng chỉ như vậy, sợ thua không giám xuất chiến, thật khiến tại hạ thất vọng, không lẽ Trần gia lớn như vậy mà chỉ toàn là lũ rùa rụt đầu hay sao".
Nói song ý thở già rồi lắc đầu có vẻ thất vọng. Tinh anh Trần gia nghe vậy giận dữ quát:
"Văn sở, người thật không coi ai ra gì, không phải hôm nay ngươi tới đúng lúc Linh tỷ ra ngoài lịch luyện, cùng thiếu chủ chúng ta chưa tới ngươi còn có thể lớn lối như thế ư?".
Nói song, y nhìn chằm chằm về phía Văn sở bằng ánh mắt sắc lạnh cùng không không phục. Thấy y nói cùng nhìn mình như vậy Văn Sở đáp.
"Trần Phúc huynh đệ nói như vậy, có vẻ trận chiến huynh đệ thua ta mà không phục nếu vậy các hạ có giám lên võ đài đánh tiếp".
"Sao không giám đanh thì đánh Trần gia chúng ta không có kẻ hèn nhác sợ địch".
Nói song, Trần Phúc định bước lên võ đài tỷ thí lần hai với Văn Sở, dù sao y cũng là thiên kiêu đứng hàng thứ tư trong Trần gia, thân có tu vi võ đồ thất trọng đỉnh cũng là con lớn của tam đương gia Trần gia, sao có thể sợ chiến đấu chứ cho dù là đối thủ có mạnh gấp 10 lần thì quyết cũng không được nùi bước.
Đúng lúc đó có tiếng vang vòng từ phía xa tới nghe có vẻ châm chọc cùng tự tin vọng tới:
"Văn Sở ngươi quá hống hách rồi đó, ngươi coi đây là đâu mà ngông cuồng vậy, ngươi tưởng đây là phủ đệ Văn gia chắc.
Rồi có hai người từ hậu viện bước tới, trông thấy hai người tới đám tinh anh Trần gia nhao nhao hành lễ cúi chào:
"thiếu chủ", "bái kiến thiếu chủ","thiếu chủ mạnh khỏe".
Hai người tới chính là Trần Phong thiêu chủ Trần gia cùng Trần Lôi cả hai đều là nhi tử của gia chủ nại có tính tình đối tốt với mọi người trong gia tộc lên rất được mọi người tôn trọng.
Lời tác giả: Đây là tác phẩm đầu tay của tại hạ, lên còn nhiều thiếu sót, mong các đạo hữu thông cảm và ủng hộ nhiệt tình, nếu các vị đạo hữu có ý kiên thì xin coment để lại bình luận tại hạ xin trân trọng những ý kiến đó và cố gắng hoàn thiện tác phẩm.
Người đang luyện quyền này chính là thiếu chủ Trần Phong mười sáu tuổi của Trần gia một trong tam đại gia tộc lớn nhất Vọng Long thành mà sánh vai với Trần gia chính là Bạch gia và Vân gia trong đó Vân gia là gia tộc có thế lực đứng đầu tam đại gia tộc, gia tộc đứng thứ hai là bạch gia và cuối cùng là Trần gia.
Trần phong đang luyện quyền thì, từ ngoại tiểu viện có một thiếu niên chạy tới có vẻ vội vã, là nhị đệ của Trần phong, tên là Trần Lôi năm nay mới mười ba tuổi nhưng luyện võ từ năm mười tuổi tới nay đã là võ đồ lục trọng đỉnh phong, trong gia tộc được coi là thiên tài trong thế hệ cùng lứa.
"Đại ca, tên khốn Văn Sở tới đây gây rối, chúng thật khinh người quá đáng, thật coi Trần gia chúng ta không người sao thật tức chết mà, huynh mau đi ra cho tên đó một bài học không thể để chúng coi thường anh kiệt Trần gia ta được".
"Đệ không nên khinh địch, Văn Sở dù sao cũng là thiên kiêu đứng thứ hai của Văn gia, chỉ đứng sau đệ nhất nhân là Văn Thái long, chắc chắn là có bổn sự không nhỏ, người có thể áp đảo những thế hệ cùng lứa của văn gia, mà đứng thứ hai có thể đơn giản được sao?
"Ca, sao huynh có thể nâng sĩ khí của địch nhân như vậy, không lẽ huynh không nắm chắc đối phó hắn sao?".
"Không, đây được coi là thận trọng, sư tử vồ thỏ còn phải dùng hết sức, huống chi ta cũng chỉ nắm chắc bẩy thành cầm xuống hắn, không nói nhiều nữa đi thôi.
Trên võ đài rộng lớn của trần gia, có hai thân ảnh đang giao đấu không ngừng, chung quanh là thế hệ trẻ của hai gia tộc, đứng thành hai phe, bên phải là nhân mã Văn gia tuy không nhiều người, nhưng thái độ lại vô cùng hống hách, ngạo mạn, đang hô hoán cổ vũ khí thế cho nhân ảnh bạch y trên võ đài chính là Văn Sở, thiên kiêu đứng thứ hai trong gia tộc họ Văn, với một thân bạch y phong nhã như một vị thư sinh cầm kiếm đang không ngừng lao về phía đối thủ một cách áp đảo.
Dưới võ đài, phía bên trái là những tinh anh Trần gia, cũng đang không ngừng hô hoán chợ uy với, thanh niên nhân mặc thanh y trên võ đài, đang không ngừng lui về sau, người này chính là thiên kiêu Trần gia xếp hạng thứ ba trong gia tộc, là đứa con lớn của nhị đương gia Trần gia cũng tức là nhị thúc của Trần Phong, có tên là Trần Lộc. Trên võ đài, Trần lộc không ngừng lui về sau cùng liên tục xuất ra chiêu thức chống chả quyết liệt. Rồi một tiếng hô mạnh mẽ cùng quyết liệt vang lên.
"Bích Lạc Lưu Tinh, Văn Sở ngươi đỡ".
Đây là võ kĩ nổi danh trong, cũng như ngoài thành Vọng Long của Trần gia "Lưu Tinh kiếm quyết" đồn rằng có lăm thức, trong đó thức thứ nhất chính là Bích Lạc Lưu Tinh, khi xuất ra chiêu này chứng tỏ Trần Lộc đang rơi vào thế yếu có dâu hiệu sắp thua.
Đối mặt với chiêu kiếm này, vẻ mặt Văn Sở không biểu hiện gì nhiều. Vẻ ngoài như đã liệu chước được việc này, khóe miệng y hơi nhếch, tay phải cầm kiếm giơ lên nao tới, miệng hét lên.
"Trường Sinh Nhất Kiếm".
Đánh về phía Trần Lộc, đây là tuyệt kỹ trấn gia của Văn gia, nổi danh là tuyệt kỹ kiếm quyết đệ nhất Vọng long Thành, dính chiêu Trần Lộc văng từ trên võ đài xuống, hộc máu rồi ngất đi chước khi ngất. Ánh mắt y có vẻ không cam tâm, tuy bị thua nhưng lại không phải mà điều mà Trần Lộc bất ngờ, y đã đoán trước được, nhưng y chỉ không cam tâm và không ngờ được, chỉ sau hơn hai chục chiêu y đã thảm bại dưới kiếm của đối phương như vậy, y hận, tuổi của y và của Văn Sở cùng Trần Phong tương đương nhau sao lại có chênh lệch lớn đến vậy.
Nếu so sánh ý với hắn thì Trần Phong có thân phận thiếu chủ Trần gia có địa vị và đãi ngộ cao hơn gã, được hưởng tài nguyên tu luyện nhiều hơn và có ngộ tính cao hơn thì y hoàn toàn phục. Còn Văn Sở và y cũng có tuổi tác, cùng tài nguyên và hoàn cảnh tu luyện như nhau, nhưng y vẫn thua gã, điều đó khiến y không phục cũng không tin, Văn Sở có thiên phú cao hơn mình nên tức quá ngất đi.
Sau khi đánh bại Trần Lộc, Văn Sở phủi tay nhìn về phía đám tinh anh Trần gia, nói giọng điệu kiêu ngạo cùng châm biếm.
"Thiên kiêu của Trần gia quả là anh tài xuất hiện lớp lớp, khiến Sở mỗ bội phục, tại hạ xin được chỉ giáo thêm".
"Đây rõ ràng là khiêu khích trần gia còn ra vẻ khiêm tốn thất tức tức chết mà".
Một thiên kiêu bên phía Trần gia nói ra có vẻ rất tức giận, cũng có vài người tinh anh thấy vậy lên cũng nhao nhao nói phụ họa.
"Tên khốn không phải chỉ thắng vài chận thôi sao cần hênh hoang vậy sao".
Đứng một lúc lâu trên võ đài không thấy ai xuất chiến Văn Sở tỏ vẻ hết kiên nhẫn nói to:
"Xem ra thiên kiêu của Trần gia cũng chỉ như vậy, sợ thua không giám xuất chiến, thật khiến tại hạ thất vọng, không lẽ Trần gia lớn như vậy mà chỉ toàn là lũ rùa rụt đầu hay sao".
Nói song ý thở già rồi lắc đầu có vẻ thất vọng. Tinh anh Trần gia nghe vậy giận dữ quát:
"Văn sở, người thật không coi ai ra gì, không phải hôm nay ngươi tới đúng lúc Linh tỷ ra ngoài lịch luyện, cùng thiếu chủ chúng ta chưa tới ngươi còn có thể lớn lối như thế ư?".
Nói song, y nhìn chằm chằm về phía Văn sở bằng ánh mắt sắc lạnh cùng không không phục. Thấy y nói cùng nhìn mình như vậy Văn Sở đáp.
"Trần Phúc huynh đệ nói như vậy, có vẻ trận chiến huynh đệ thua ta mà không phục nếu vậy các hạ có giám lên võ đài đánh tiếp".
"Sao không giám đanh thì đánh Trần gia chúng ta không có kẻ hèn nhác sợ địch".
Nói song, Trần Phúc định bước lên võ đài tỷ thí lần hai với Văn Sở, dù sao y cũng là thiên kiêu đứng hàng thứ tư trong Trần gia, thân có tu vi võ đồ thất trọng đỉnh cũng là con lớn của tam đương gia Trần gia, sao có thể sợ chiến đấu chứ cho dù là đối thủ có mạnh gấp 10 lần thì quyết cũng không được nùi bước.
Đúng lúc đó có tiếng vang vòng từ phía xa tới nghe có vẻ châm chọc cùng tự tin vọng tới:
"Văn Sở ngươi quá hống hách rồi đó, ngươi coi đây là đâu mà ngông cuồng vậy, ngươi tưởng đây là phủ đệ Văn gia chắc.
Rồi có hai người từ hậu viện bước tới, trông thấy hai người tới đám tinh anh Trần gia nhao nhao hành lễ cúi chào:
"thiếu chủ", "bái kiến thiếu chủ","thiếu chủ mạnh khỏe".
Hai người tới chính là Trần Phong thiêu chủ Trần gia cùng Trần Lôi cả hai đều là nhi tử của gia chủ nại có tính tình đối tốt với mọi người trong gia tộc lên rất được mọi người tôn trọng.
Lời tác giả: Đây là tác phẩm đầu tay của tại hạ, lên còn nhiều thiếu sót, mong các đạo hữu thông cảm và ủng hộ nhiệt tình, nếu các vị đạo hữu có ý kiên thì xin coment để lại bình luận tại hạ xin trân trọng những ý kiến đó và cố gắng hoàn thiện tác phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.