Chương 118: Xuất Thủ Cứu Người.
Kẻ Lang Thang
30/04/2021
Mấy tên thị vệ đứng bên cạnh vị Phương Đại tiểu thư nghe vậy cũng nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đồng ý, có một tên cũng đứng ra chắn trước mặt Phương đại tiểu thư nói,
“Tiêu thư người đi trước đi, để thuộc hạ cản lại họ. Chỉ cần đại tiểu thư an toàn về tới gia tộc, hy vọng người đối tốt với người nhà của ta, nếu được thì hãy giúp ta báo thù này”
Tên hộ vệ là vừa rồi là một, cao thủ võ sư ngũ trọng, vừa rồi trong lúc giao đấu với kẻ địch đã bị thương rất nặng, hắn biết bản thân khó thoát kiếp nạn hôm nay vì vậy chủ động đứng ra liều chết làm lá chán cho Phương đại tiểu thư. Trong lúc hoàn cảnh gian nan, như vậy, mấy tên hộ vệ của Phương Gia không những không có sợ hãi mà chiến ý mãnh liệt, một lòng liều chết hộ chủ, khiến phương gia đại tiểu thư hết sức xúc động.
“Các vị thúc bá, Phương Minh Nguyệt ta làm sau có thể ham sống sợ chết bỏ mặc các vị vì ta liều mạng được. Cho dù hôm nay chúng ta có chết, Phương Minh Nguyệt ta cũng phải chết trong lúc chiến đấu, quyết không bỏ lại thuộc hà của mình mà chốn đi”
Mấy chục tên thị vệ nghe được những lời từ trong tâm can của Phương Minh Nguyệt thì càm động tới hai mắt đỏ hoe. Mộ tên thị vệ có tu vi võ sư nhị trọng cảm động nói với các giọng trầm đục.
“Tiểu thư, có những lời này của người, chúng huynh đệ ta có chết cũng cam tâm. Người đừng để huynh đệ chúng ta hy sinh vô ích, chỉ hy vọng tiểu thư sau khi về tới gia tộc quan tâm một chút tới người nhà của chúng ta. Các huynh đệ bảo hộ tiểu thư liều mạng, giết”
Tên thị về đó còn chưa nói dứt lời đã chủ động tiến lên phía trước vung thanh đại đao lên tân công tới bọn cướp trước mặt. Mà mấy chục tên hộ vệ còn lại như được tiêm kích thích, cả đám người đều bỏ mặc vết thương trên ngươi liều mạng xông tới giết đám cướp Hắc Phong Trại trước mặt.
Phương Minh Nguyệt nhìn từng người, từng người không màng mạng sống bản thân xông lên liều chết với kẻ địch để bảo vệ cho nàng. Hai mắt Phương Minh Nguyệt cay cay, không kiềm được mà hai hàng lệ tràn mi, núc này nàng rất hận bản thân tạo sao không có thực lực cường đại để bảo vệ người của mình, để họ phải hy sinh như vậy.
“Hắc Phong Trại, các ngươi đúng là một lũ khốn kiếp, Phương Minh Nguyệt ta thể, nếu hôm nay ta may mắn thoát chết, nhất định tận giệt Hắc Phong Trại các ngươi”.
Tên thủ lĩnh mặt sẹo của Hắc Phong Trại thấy bên thương đội của Phương Gia lâm vào khốn cảnh như vậy không khỏi cười thỏa mãn.
“Hắc, hắc. Các ngươi không cần phản ứng vô ích, hôm nay các ngươi đừng hòng có một ai sống sót mà rời khỏi đây. Sớm đã nghe nói Phương Gia đại tiểu thư có tài sắc vẹn toàn, mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Vũ Phương Thành, ta thật muốn bết liệu khi ở trên giường cô ta có lợi hại như lời đồn hay không.”
Tên cầm đầu của Hắc Phong Trại đó không kiêng lể gì mà dùng ánh mắt dâm đãng nhìn về phía Phương Minh Nguyệt, rồi hắn không hề kiêng kỵ gì mà hướng nàng chộp tới. Vị Phương Khang tổng quản đứng bên cạnh Phương Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không để yên cho tên đó vũ nhục tiểu thư nhà mình, ông ta nổi giận lôi đình, trực nhảy ra nghênh chiến với tên thủ lĩnh đó.
Hai bên đều là cao thủ võ sư cảnh cửu trọng, vì vậy nhất thời khó mà phân được thắng bại, đâm ra phía bên thương đội của Phương Gia lại lần lữa rơi và khốn cục. Vị Phương Khang tổng quản biết tình hình ông tốt liền hét lớn.
“Phương Đào mau đen tiểu thư đi, ta sẽ chặn hậu”
Vừa nói Phương Khang liền đánh một kích toàn lực về phía tên thủ lĩnh Hắc Phong Trại, khiến hắn bị đánh nùi lại, rồi ông ta xông tới một hướng giết vài tên cướp mở một con đường máu cho Phương Minh Nguyệt chạy đi. Nhưng mà đám cướp của Hắc Phong Trại đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy, có một tên cướp là cao thủ võ sư thất trọng vừa hạ được một tên hộ vệ của Phương Gia liền hướng Phương Minh Nguyệt đánh tới nhằm bắt được nàng.
Phương Đào thấy vậy liền lao ra ngăn cản, hắn vội nói với Phương Minh Nguyệt bảo cô ta chạy đi trước, hắn sẽ cầm chân tên cướp đó rồi theo sau.
“Tiểu thư người đi trước, thuộc hạ sử tên khốn kiếp này sẽ lập tức đuổi theo”
Biết tình cảnh của mình đang rất nguy hiểm, dù trong lòng của nàng không muốn, như Phương Minh Nguyệt không thể để sự hy sinh của các huynh đệ thương đội bỏ đi vô ích như vậy. Phương Minh Nguyệt cắn chặt hàm răng, nàng rút thanh huyền binh cấp hai thượng phẩm ra chém chết một tên cướp rồi hướng rừng sâu mà chạy đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, phía sau Phương Minh Nguyệt chuyền tới một tiếng sẽ gió rất mạnh, theo bản năng Phương Minh Nguyệt vội vàng chánh người qua một bên, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất. Chỉ thấy ngay sáu đó là một âm thanh va chạm vang lên tới “ầm” một tiếng, chến mật đất không biết xuất hiện một cái hố to lớn từ bao giờ.
Phương Minh Nguyệt cảm thấy cả người toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, nêu như vừa rồi nàng phản ứng chậm chỉ sợ hiện tại trên người nàng đã xuất hiện một cái nỗ như trên mặt đất rồi. Mấy tên thủ vệ của Phương Gia thấy vậy la lên thất thanh.
“Tiểu thư coi chừng tên đó là một cao thủ võ sư”
Chỉ tiếc đám thị vệ của Phương Minh Nguyệt có tâm hộ chủ nhưng cũng không có sực, họ hiện tại đều bị đối thủ liều chế cuốn nấy không thể phân tâm cứu tiểu thư.
“Chết tiệt, ngươi cút đi cho ta”
Phương Đào trong lòng có vô tận lửa giận nhưng không thể nào khiến tên võ sư thất trọng kia không bám đuôi nữa, mắt thấy tiểu thư nhà mình bị nguy hiểm mà không làm gì được Phương Đào như muốn bùng nổ, ông ta dùng toàn lực đánh về đối thủ. Nhưng tên cướp kia cũng không phải hạng tầm thường, hắn thân trinh bách chiến nhiều năm, đâu dễ có thể bị đánh bại như vậy.
“Khà khà, ngươi có phải nóng lòng muốn cứu cô gái đó đúng không? Nhưng muốn cứu cô ta, ngươi phải bước qua cửa ải là ta trước đã”
“Hắc Phong Trại chết tiệt ta giết ngươi”
Phương Đào như nửa đốt trong lòng mà không thể làm gì, ông ta đem nửa giận phát trên người tên cướp trước mặt, hai bên lại lâm vào quyết đấu.
Phía bên kia, Phương Minh Nguyệt biết đối phương là cao thủ võ sư thì vẻ mặt hết sức ngưng trọng. Tuy nàng được mệnh danh là đệ nhất tài nữ của Vũ Phương Thành nhưng dù sao tuổi của còn rất trẻ mới vừa tròn mười tám tuổi bằng tuổi với Trần Phong. Tu vi của nàng hiện tại chỉ dừng ở võ sĩ cửu trọng làm sao có thể là đối thủ của võ sư cảnh.
“Hà hà, đúng là đệ nhất tài nữ của Vũ Phương Thành, phản ứng đúng là rất nhanh nhạy, đáng tiếc tiếp đó sẽ khôn may mắn như vậy nữa rồi.”
Tên cao thủ võ sư của Hắc Phong Trại kia từ từ bước đi ra trong đám khói bụi đó, là một tên nam từ gầy gò, có khuôn mặt đê tiện. Đối diện với một cao thủ Võ sư Phương Minh Nguyệt không phải là đối thủ nhưng nhất quyết nàng ta không chịu để mình dễ dàng rơi vào tay kẻ địch như vậy.
Phương Minh Nguyệt cắn chặt hàm răng, hai tay lắm nấy thanh huyền kiếm cấp hai, chỉ trực tung ra đòn sát thủ mạnh nhất để đối đầu với tên cao thủ võ sư trước mặt.
“Ha ha, còn muốn phản kháng? Vô ích thôi, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi, hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt đám huynh đệ của ta. Ta sẽ đảm bảo cho ngươi được chết một cách thoải mãi”
Vừa nói tên võ sư Hắc Phong Trại đó liền ra tay bắt về hướng Phương Minh Nguyệt. Dưới khí thế mạnh mễ của võ sư, Phương Minh Nguyệt biết phản kháng cũng vô ích, nàng nhắm chặt hai mắt, cầm chắc thanh huyền kiếm định một kiếm kết thúc mạng sống của mình nhằm bảo vệ danh tiết thì chợt dị biến xảy ra.
Một luồng kiếm khí sắc bén không biết từ đâu xuất hiện như lư tinh chợt xoẹt qua, một kiếm chém bay đầu tên võ sư nhất trọng của Hắc Phong Trại, khiến máu bắn tung tóe như mưa, ướt đẫm cả một mảng cỏ. Khoảnh khắc một kiếm đó phát ra lấy mạng người như thời gian chợt dừng lại, cả đám hộ vệ của Phương Gia cứ nghĩ hôm nay Phương Minh Nguyệt không qua nổi kiếp lạn này nào ngờ lại xảy ra một cảnh như vậy.
Đúng vậy một kiếm vừa rồi là Trần Phong đã ra tay, hắn đứng lúp sau tảng đá lớn vốn không có ý định cứu người nhưng hắn lại không đành lòng thấy một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị bọn súc sinh như Hắc Phong Trại làm ô uế vì vậy mới ra tay ngăn cản.
“Tiêu thư người đi trước đi, để thuộc hạ cản lại họ. Chỉ cần đại tiểu thư an toàn về tới gia tộc, hy vọng người đối tốt với người nhà của ta, nếu được thì hãy giúp ta báo thù này”
Tên hộ vệ là vừa rồi là một, cao thủ võ sư ngũ trọng, vừa rồi trong lúc giao đấu với kẻ địch đã bị thương rất nặng, hắn biết bản thân khó thoát kiếp nạn hôm nay vì vậy chủ động đứng ra liều chết làm lá chán cho Phương đại tiểu thư. Trong lúc hoàn cảnh gian nan, như vậy, mấy tên hộ vệ của Phương Gia không những không có sợ hãi mà chiến ý mãnh liệt, một lòng liều chết hộ chủ, khiến phương gia đại tiểu thư hết sức xúc động.
“Các vị thúc bá, Phương Minh Nguyệt ta làm sau có thể ham sống sợ chết bỏ mặc các vị vì ta liều mạng được. Cho dù hôm nay chúng ta có chết, Phương Minh Nguyệt ta cũng phải chết trong lúc chiến đấu, quyết không bỏ lại thuộc hà của mình mà chốn đi”
Mấy chục tên thị vệ nghe được những lời từ trong tâm can của Phương Minh Nguyệt thì càm động tới hai mắt đỏ hoe. Mộ tên thị vệ có tu vi võ sư nhị trọng cảm động nói với các giọng trầm đục.
“Tiểu thư, có những lời này của người, chúng huynh đệ ta có chết cũng cam tâm. Người đừng để huynh đệ chúng ta hy sinh vô ích, chỉ hy vọng tiểu thư sau khi về tới gia tộc quan tâm một chút tới người nhà của chúng ta. Các huynh đệ bảo hộ tiểu thư liều mạng, giết”
Tên thị về đó còn chưa nói dứt lời đã chủ động tiến lên phía trước vung thanh đại đao lên tân công tới bọn cướp trước mặt. Mà mấy chục tên hộ vệ còn lại như được tiêm kích thích, cả đám người đều bỏ mặc vết thương trên ngươi liều mạng xông tới giết đám cướp Hắc Phong Trại trước mặt.
Phương Minh Nguyệt nhìn từng người, từng người không màng mạng sống bản thân xông lên liều chết với kẻ địch để bảo vệ cho nàng. Hai mắt Phương Minh Nguyệt cay cay, không kiềm được mà hai hàng lệ tràn mi, núc này nàng rất hận bản thân tạo sao không có thực lực cường đại để bảo vệ người của mình, để họ phải hy sinh như vậy.
“Hắc Phong Trại, các ngươi đúng là một lũ khốn kiếp, Phương Minh Nguyệt ta thể, nếu hôm nay ta may mắn thoát chết, nhất định tận giệt Hắc Phong Trại các ngươi”.
Tên thủ lĩnh mặt sẹo của Hắc Phong Trại thấy bên thương đội của Phương Gia lâm vào khốn cảnh như vậy không khỏi cười thỏa mãn.
“Hắc, hắc. Các ngươi không cần phản ứng vô ích, hôm nay các ngươi đừng hòng có một ai sống sót mà rời khỏi đây. Sớm đã nghe nói Phương Gia đại tiểu thư có tài sắc vẹn toàn, mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Vũ Phương Thành, ta thật muốn bết liệu khi ở trên giường cô ta có lợi hại như lời đồn hay không.”
Tên cầm đầu của Hắc Phong Trại đó không kiêng lể gì mà dùng ánh mắt dâm đãng nhìn về phía Phương Minh Nguyệt, rồi hắn không hề kiêng kỵ gì mà hướng nàng chộp tới. Vị Phương Khang tổng quản đứng bên cạnh Phương Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không để yên cho tên đó vũ nhục tiểu thư nhà mình, ông ta nổi giận lôi đình, trực nhảy ra nghênh chiến với tên thủ lĩnh đó.
Hai bên đều là cao thủ võ sư cảnh cửu trọng, vì vậy nhất thời khó mà phân được thắng bại, đâm ra phía bên thương đội của Phương Gia lại lần lữa rơi và khốn cục. Vị Phương Khang tổng quản biết tình hình ông tốt liền hét lớn.
“Phương Đào mau đen tiểu thư đi, ta sẽ chặn hậu”
Vừa nói Phương Khang liền đánh một kích toàn lực về phía tên thủ lĩnh Hắc Phong Trại, khiến hắn bị đánh nùi lại, rồi ông ta xông tới một hướng giết vài tên cướp mở một con đường máu cho Phương Minh Nguyệt chạy đi. Nhưng mà đám cướp của Hắc Phong Trại đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy, có một tên cướp là cao thủ võ sư thất trọng vừa hạ được một tên hộ vệ của Phương Gia liền hướng Phương Minh Nguyệt đánh tới nhằm bắt được nàng.
Phương Đào thấy vậy liền lao ra ngăn cản, hắn vội nói với Phương Minh Nguyệt bảo cô ta chạy đi trước, hắn sẽ cầm chân tên cướp đó rồi theo sau.
“Tiểu thư người đi trước, thuộc hạ sử tên khốn kiếp này sẽ lập tức đuổi theo”
Biết tình cảnh của mình đang rất nguy hiểm, dù trong lòng của nàng không muốn, như Phương Minh Nguyệt không thể để sự hy sinh của các huynh đệ thương đội bỏ đi vô ích như vậy. Phương Minh Nguyệt cắn chặt hàm răng, nàng rút thanh huyền binh cấp hai thượng phẩm ra chém chết một tên cướp rồi hướng rừng sâu mà chạy đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, phía sau Phương Minh Nguyệt chuyền tới một tiếng sẽ gió rất mạnh, theo bản năng Phương Minh Nguyệt vội vàng chánh người qua một bên, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất. Chỉ thấy ngay sáu đó là một âm thanh va chạm vang lên tới “ầm” một tiếng, chến mật đất không biết xuất hiện một cái hố to lớn từ bao giờ.
Phương Minh Nguyệt cảm thấy cả người toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, nêu như vừa rồi nàng phản ứng chậm chỉ sợ hiện tại trên người nàng đã xuất hiện một cái nỗ như trên mặt đất rồi. Mấy tên thủ vệ của Phương Gia thấy vậy la lên thất thanh.
“Tiểu thư coi chừng tên đó là một cao thủ võ sư”
Chỉ tiếc đám thị vệ của Phương Minh Nguyệt có tâm hộ chủ nhưng cũng không có sực, họ hiện tại đều bị đối thủ liều chế cuốn nấy không thể phân tâm cứu tiểu thư.
“Chết tiệt, ngươi cút đi cho ta”
Phương Đào trong lòng có vô tận lửa giận nhưng không thể nào khiến tên võ sư thất trọng kia không bám đuôi nữa, mắt thấy tiểu thư nhà mình bị nguy hiểm mà không làm gì được Phương Đào như muốn bùng nổ, ông ta dùng toàn lực đánh về đối thủ. Nhưng tên cướp kia cũng không phải hạng tầm thường, hắn thân trinh bách chiến nhiều năm, đâu dễ có thể bị đánh bại như vậy.
“Khà khà, ngươi có phải nóng lòng muốn cứu cô gái đó đúng không? Nhưng muốn cứu cô ta, ngươi phải bước qua cửa ải là ta trước đã”
“Hắc Phong Trại chết tiệt ta giết ngươi”
Phương Đào như nửa đốt trong lòng mà không thể làm gì, ông ta đem nửa giận phát trên người tên cướp trước mặt, hai bên lại lâm vào quyết đấu.
Phía bên kia, Phương Minh Nguyệt biết đối phương là cao thủ võ sư thì vẻ mặt hết sức ngưng trọng. Tuy nàng được mệnh danh là đệ nhất tài nữ của Vũ Phương Thành nhưng dù sao tuổi của còn rất trẻ mới vừa tròn mười tám tuổi bằng tuổi với Trần Phong. Tu vi của nàng hiện tại chỉ dừng ở võ sĩ cửu trọng làm sao có thể là đối thủ của võ sư cảnh.
“Hà hà, đúng là đệ nhất tài nữ của Vũ Phương Thành, phản ứng đúng là rất nhanh nhạy, đáng tiếc tiếp đó sẽ khôn may mắn như vậy nữa rồi.”
Tên cao thủ võ sư của Hắc Phong Trại kia từ từ bước đi ra trong đám khói bụi đó, là một tên nam từ gầy gò, có khuôn mặt đê tiện. Đối diện với một cao thủ Võ sư Phương Minh Nguyệt không phải là đối thủ nhưng nhất quyết nàng ta không chịu để mình dễ dàng rơi vào tay kẻ địch như vậy.
Phương Minh Nguyệt cắn chặt hàm răng, hai tay lắm nấy thanh huyền kiếm cấp hai, chỉ trực tung ra đòn sát thủ mạnh nhất để đối đầu với tên cao thủ võ sư trước mặt.
“Ha ha, còn muốn phản kháng? Vô ích thôi, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi, hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt đám huynh đệ của ta. Ta sẽ đảm bảo cho ngươi được chết một cách thoải mãi”
Vừa nói tên võ sư Hắc Phong Trại đó liền ra tay bắt về hướng Phương Minh Nguyệt. Dưới khí thế mạnh mễ của võ sư, Phương Minh Nguyệt biết phản kháng cũng vô ích, nàng nhắm chặt hai mắt, cầm chắc thanh huyền kiếm định một kiếm kết thúc mạng sống của mình nhằm bảo vệ danh tiết thì chợt dị biến xảy ra.
Một luồng kiếm khí sắc bén không biết từ đâu xuất hiện như lư tinh chợt xoẹt qua, một kiếm chém bay đầu tên võ sư nhất trọng của Hắc Phong Trại, khiến máu bắn tung tóe như mưa, ướt đẫm cả một mảng cỏ. Khoảnh khắc một kiếm đó phát ra lấy mạng người như thời gian chợt dừng lại, cả đám hộ vệ của Phương Gia cứ nghĩ hôm nay Phương Minh Nguyệt không qua nổi kiếp lạn này nào ngờ lại xảy ra một cảnh như vậy.
Đúng vậy một kiếm vừa rồi là Trần Phong đã ra tay, hắn đứng lúp sau tảng đá lớn vốn không có ý định cứu người nhưng hắn lại không đành lòng thấy một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị bọn súc sinh như Hắc Phong Trại làm ô uế vì vậy mới ra tay ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.