Chương 45: Herpo
Ngốc Đề Hoan Nhan
02/07/2017
CHƯƠNG 45: HERPO
Severus một thân áo chùng phù thủy màu đen đi ra khỏi phòng tắm, liền thấy thân ảnh cao lớn đang bận rộn, ngũ quan lạnh nhạt chợt lóe lên một chút rung động, người đàn ông từng điên cuồng tàn nhẫn khiến mọi người sợ hãi như hổ này, lại thật tâm suy nghĩ cho y, lo lắng cho y.
“Đi thôi!”
Khi Severus đẩy cửa đi ra thì Voldemort cũng đã chú ý đến, chậm rãi tiến lên.
“Đợi chút, ta phải lấy hòm đựng nguyên liệu ma dược.”
Severus kinh ngạc, liên tục lắc đầu, xà quái ngàn năm, nói không chừng phải dài hơn mười thước Anh, chỉ là một bộ da từng lột cũng cần một túi không gian, y cần chuẩn bị một vài dụng cụ.
“Thực ra, Severus em có thể nghiên cứu một ít ma dược thích hợp cho rắn để thu nhỏ lại, về sau có thể mang Herpo theo bên người, đến khi nào muốn lấy nguyên liệu đều có thể lấy được. Nagini cũng sẽ rất vui vẻ, hiện tại nó chỉ có thể nằm ở trong văn phòng Nghiên cứu Muggle học của ta.”
Voldemort nhìn Severus bận rộn mà đề nghị, liền được người trong lòng hiếm có một lần tán thưởng.
“Chúng ta cứ đi ra ngoài như vậy sao?”
Severus hơi hơi do dự, hiện tại cách giờ giới nghiêm còn hơn hai giờ nữa, phòng sinh hoạt chung của Slytherin hẳn là vẫn còn mấy con rắn nhỏ, nếu thấy y cùng Chúa tể Hắc ám xuất hiện cùng nhau, không khỏi khiến người khác chú ý. Y bỗng nhiên nhớ tới mình vẫn chưa có được đáp án của câu hỏi đầu tiên, khi Voldemort đi vào không phải là đã có rất nhiều phù thủy nhỏ nhìn thấy rồi chứ?
Voldemort vươn tay trái giữ chặt Severus.
“Phòng ngủ dưới hầm nơi nào có khắc hoa văn rắn màu bạc đều có thể mở con đường ra vào.”
Miệng phát ra Xà ngữ tê tê, Severus có thể nghe được rõ ràng:
“Lấy danh nghĩa Slytherin, mở con đường đi đến chỗ vật cưng cho ta.”
Khóe miệng y hơi run rẩy.
Một bên vách tường trong phòng ngủ bắt đầu thay đổi từ trên xuống, giây lát sau, vách tường lộ ra một thông đạo sâu hun hút tối đen như mực. Voldemort ôm chặt Severus, xoay người đi vào. Trong sự yên tĩnh không có chút tiếng động, đường hầm ẩm ướt lạnh lẽo, Severus bị ép rúc vào trong lòng người đàn ông cao lớn, thế nhưng lại có cảm giác vô cùng an toàn, lại không hề phát hiện ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủn không đến hai tháng, y đã cảm thấy có thể dựa vào người đàn ông này sao?
Không biết đi bao lâu, Severus thấy xa xa có một đám gì đó đen tuyền, không khỏi dừng chân lại.
“Là vỏ rắn lột của Herpo.”
Trước đây Voldemort đã từng gặp Herpo, thấp giọng mở miệng.
Con ngươi đen trầm tĩnh của Severus lập tức sáng rực, vỏ rắn lột lớn như vậy, phải dài chừng hai mươi thước Anh, cùng có ý nghĩa con xà quái kia có thể cung cấp càng nhiều nọc độc, nước bọt, vảy rắn…
Y tiến lên ngồi xuống thu da rắn, Voldemort thông qua đèn phép thuật mờ ảo để ý thấy khóe môi Severus gợi lên một mạt cười nhẹ dịu dàng, ánh mắt nhu hòa xinh đẹp của thiếu niên khiến Ma vương mắt đỏ không hiểu sao cực kỳ rung động.
Hắn rất ít khi nhìn thấy Severus nấu ma dược, hơn nữa Severus sống lại cho tới nay đều rất đề phòng hắn, hắn chỉ có ở đời trước một lần cực kỳ ngẫu nhiên có cơ hội nhìn thấy, nhìn thấy chính là khi thanh niên Severus vẻ mặt dịu dàng rót ma dược đã được nấu xong rót vào trong bình thủy tinh, có lẽ thời điểm ấy linh hồn kiêu ngạo cố chấp kia đã gõ mở trái tim hắn.
Thực ra khi y trở thành gián điệp hai mặt, cũng không phải là không hề có sơ hở, Bellatrix từng nhiều lần nói qua lúc trước Severus qua mặt được quan tòa có chút đáng ngờ, chỉ là hắn luôn luôn không muốn hoài nghi mà thôi. Đương nhiên lúc ấy hắn đã mất đi lý trí cũng chỉ là dựa trên lòng tự phụ và muốn lợi dụng, nếu không sao lại chỉ bởi vì cây đũa phép cổ kia mà lệnh cho Nagini cướp đoạt sinh mệnh của y chứ.
Đời trước của hai người quả thực quá mức thê thảm, nếu đời này có thể cứ ở chung bình thản như vậy, nhìn y ở trước mặt mình lộ ra các loại vẻ mặt khác nhau, dịu dàng, kiêu ngạo, sung sướng, ngượng ngùng, thậm chí là tức giận……, đều là một loại hạnh phúc bình thản đi.
“Lord!”
Severus khó hiểu nhìn về phía người đàn ông vẻ mặt hòa hoàn hơi thất thần, nơi này có cái gì kỳ lạ sao?
Vị vua thần bí ưu nhã của Slytherin lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu thấy bất mãn với xưng hô của Severus.
“Severus, ta nghĩ rằng, em hẳn là sẽ gọi ta là Voldy. Nào, gọi một tiếng nghe thử xem.”
Severus không khỏi mở to mắt, xưng hô thân mật như vậy, y sao có thể gọi ra miệng, mà với Voldemort đang tâm huyết dâng trào lại càng không.
“A, ta cũng có thể gọi em là Sev mới đúng. Vậy đi, Sev, như vậy rất công bằng.”
Voldemort cực kỳ tự đắc mỉm cười, giống như giải quyết được một vấn đề gì đó rất khó.
Nhìn Severus lặng lẽ kháng cự, hắn vươn cánh tay không cầm đũa phép ôm chặt y, thấp giọng phát ra tiếng tê tê uy hiếp.
“Sev, ta không muốn nghe em giống nhưng người khác gọi ta là Lord, em là đặc biệt. Gọi Voldy, không thì ta liền lập tức ở đây hôn em cho đến khi em đồng ý, được không? Hoặc là lát nữa đi ra thì sẽ đi đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin?”
Severus không ngờ Voldemort lại so đo về việc xưng hô như vậy, nghĩ đến cá tính nói được là làm được của hắn, lại nhìn hắn đã muốn cúi đầu xuống uy hiếp, Severus liền gấp gáp kêu một tiếng ‘Voldy’. Liền nghe thấy tiếng cười mềm nhẹ vui sướng của Voldemort.
“Sev, ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên chúc mừng một chút.”
Nói xong liền nâng cằm thiếu niên lên, nhìn đôi môi sưng đỏ chưa tan, chạm nhẹ một cái. Thấy Severus khẩn trương bất an, hắn liền trưng ra vẻ mặt rộng lượng.
“Được, trước cứ thu lợi tức đã, đợi quay về rồi nói sau.”
Trong lòng lại nghĩ, nếu làm chậm trễ việc Severus thu hoạch nguyên liệu ma dược, chỉ sợ y sẽ thật sự phát điên, trước tiên thu được cái gì liền thu cái đó thì tốt hơn.
Severus có chút mê mang vì hành động của Chúa tể Hắc ám, bất quá thấy hắn không dây dưa nữa vẫn là thở phào nhẹ nhõm. Cho đến khi dọc theo con đường nhỏ lầy lội đi vào một nơi mà mặt tường đều điêu khắc hình rắn quấn vào nhau rất sống động, Voldemort mới dừng chân lại, Severus để ý rằng đã đến một thông đạo khác.
Voldemort tê tê phát ra vài tiếng xà ngữ, bức tường cực nặng liền ‘ầm ầm’ mở sang hai bên, Severus đi theo vào, phát hiện thì ra là một gian mật thất cực lớn, rất nhiều cột đá to bằng vòng tay của một thanh tiên, cao tới đỉnh phòng.
Voldemort lập tức kéo tay Severus đi đến bên tượng của một ông già cực kỳ cao lớn, phát ra tiếng tê tê với bức tượng:
{Nói với ta đi, một trong bốn người sáng lập vĩ đại của Hogwarts.}
Một loạt tiếng động lạch cạch giống như ở trong đường ống truyền ra, rất nhanh có một con xà quái màu đen cực lớn đi ra từ trong pho tượng há to miệng, thân thể cao lớn tầng tầng bày ra trên mặt đấy, tung lên vô số tro bụi.
Severus theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, Voldemort ôm thân mình cứng ngắc của y vào trong lòng.
“Sev, không cần nhắm mắt, em đã quên em đã biết nói Xà ngữ sao? Xà quái sẽ không tổn thương đến Xà khẩu.”
Severus từ từ mở mắt ra, liền thấy một đôi mắt cực to màu vàng kim đang nhìn mình chằm chằm, y lại có thể từ trong đối mắt lạnh lẽo kia nhìn ra bên trong có ẩn giấu sự tò mò, Severus liền kinh ngạc. Rất nhanh tâm thần y đã đặt trên thân rắn cực lớn của Herpo, con ngươi đen luôn trầm tĩnh trở nên sáng rực khác thường.
{Tê, ngươi là Tom bé nhỏ? Tê, không giống lắm, tê, Tom bé nhỏ, vì sao độ đậm đặc của huyết mạch Slytherin trên người ngươi càng đậm hơn, bên cạnh ngươi là ai vậy? Tê, vì sao y không có huyết mạch của Slytherin nhưng cũng là Xà khẩu chứ, tê?}
Herpo tò mò nhìn hai người, đuôi rắn cực lớn ở sau thân lắc lư không ngừng, rõ ràng là tồn tại cực kỳ khủng bố, nhưng khi nghe nói đặt câu hỏi, lại có thể cảm giác được rõ ràng nó đang quan tâm Voldemort giống như quan tâm con cháu.
{Tê tê, ta đổi tên, Voldemort Slytherin. Herpo ngươi về sau gọi ta là Voldy đi. Bên cạnh ta là Severus Prince, là bạn đời ta nhận định. Ngươi có đồng ý về sau sẽ đi theo y không, chỉ cần ngươi cung cấp một ít vỏ rắn lột, nước bọt không cần đến…}
Voldemort vô cùng dị ứng với cái tên Tom này, Severus khi nghe được hắn nói ra hai chữ ‘bạn đời’ thì liếc nhanh sang phía hắn một cái, tiếp đến hạ mắt, sau đó bàn tay không bị nắm dần dần siết chặt lại dưới ống tay áo rộng thùng thình.
{Tê, a, Voldy ngươi hiện tại cùng họ với Salazar nha, ừm, thật sự là không tệ. Y là bạn đời của ngươi? Có phải giống với Salazar, ừm, tê tê, y quá nhỏ, Voldy. Không khác biệt lắm so với ngươi vào hơn ba mươi năm trước, tê, cũng may các ngươi là phù thủy có tuổi thọ dài hơn Muggle.}
Herpo tê tê phun ra nuốt vào lưỡi rắn tím ngắt, chỉ thiếu không nói ra Voldemort là trâu già gặm cỏ non, Voldemort nghe được gân xanh trên thái dương liền ứa ra. Thực ra từ sau khi hắn hiểu lầm Severus bị ‘hồn bay phách tán’, hắn đã không còn cố chấp với cuộc sống bất tử nữa, dù sao mất đi vật báu độc nhất vô nhị chỉ còn lại mình mình, sống càng lâu ngược lại còn là một loại tra tấn.
Nhưng sau khi Severus hồi hồn, xét thấy hai người cách biệt gần 33 năm, mà Severus cũng là phù thủy có ma lực mạnh mẽ, hắn cũng để ý đến việc sống lâu, nhưng hắn là muốn đi cùng Severus đến cuối cùng, cũng không hy vọng nửa đường bị Thần Chết cướp đi.
Severus cũng không để ý đến việc này, y để ý Herpo dường như đã muốn nói ra bạn đời của Salazar là cái gì, nhưng lại đè nén chuyển đề tài, không khỏi hơi hơi mím môi, Herpo rốt cuộc là biết gì rồi chứ.
{Tê, vừa rồi ngươi nhắc đến ngài Salazar Slytherin, như vậy ông ấy thật sự là bởi vì không hợp ý kiến với ba người đứng đầu khác mà rời khỏi Hogwarts sao? Sao ông ấy không mang theo ngươi đi? Tê tê, vì sao tòa thành Slytherin không có bức họa của ông ấy?}
Severus tê tê hỏi. Thường xuyên bị Nagini quấn lấy nên Severus cũng đã quen với loại ngôn ngữ của rắn này.
{Tê, ừm, năm đó Salazar quả thực là bởi vì chuyện tuyển nhận phù thủy Muggle mà nổi lên mâu thuẫn với đám người Gryffindor, chỉ là cũng không phải chán ghét Muggle, mà là lo lắng phù thủy Muggle sẽ tiết lộ ra sự tồn tại của Hogwarts, bởi vì lúc ấy thế lực của Giáo hội rất mạnh, có thể tạo thành thương tổn cực lớn với phù thủy. Nhưng là đám người Godric Gryffindor lại cho rằng Salazar quá đa nghi. Có một ngày Salazar bỗng nhiên mất tích, ba người đứng đầu còn lại tìm rất lâu, đáng tiếc là không thể tìm được, y ngay cả tòa thành Slytherin cũng không quay về. Để lại ta, là vì y từ rất sớm đã yêu cầu ta trở thành một tấm phòng vệ của Hogwarts. Tê, về phần bức họa, đương nhiên Salazar sẽ không để lại, còn nguyên nhân, có lẽ sau này các ngươi sẽ biết.}
Herpo tâm sự hé lộ ra một phần sự thật xa xôi này.
Vẻ mặt Voldemort cũng là giật mình, tổ tiên Slytherin vì bảo vệ Hogwarst nên mới mâu thuẫn với ba người đứng đầu, ngay cả vật nuôi của ông cũng vì bảo vệ Hogwarts mà để lại, nhưng mà đời trước hắn lại hoàn toàn đi ngược lại với ý chí mà tổ tiên để lại, thậm chí còn trực tiếp hại chết Herpo, đây là những thứ hắn đọc được từ trong đầu của Harry Potter.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy tức giận, hiện tại trong lòng lại tràn ngập áy náy, hắn mất đi lý trí đã thực sự phụ tâm nguyện của Slytherin, thiếu chút nữa còn hủy toàn bộ Hogwarts. Giờ khắc này, oán giận của Ma vương mắt đỏ với Dumbledore đã giảm bớt đi rất nhiều. Mặc kệ lão già kia bất công đến mức nào, lão ta cuối cùng cũng trả giá bằng sinh mạng mình để bảo vệ nước Anh và thánh địa trong lòng các phù thủy.
{Tê tê, Herpo, ta kêu Nagini của ta vào chơi với ngươi, đợi Sev có thể làm ma dược cho các ngươi thu nhỏ lại thì có thể tự do ra vào Hogwarts, chỉ là mắt của ngươi cần phải che lại.}
Voldemort nhìn Severus ngoan ngoãn thu thập nguyên liệu từ thân thể của Herpo, vừa lòng nói.
{Tê, a, Sev bé nhỏ, ngươi nhất định phải nhanh chóng nghiên cứu ra, từ sau khi Salazar mất tích ta rốt cuộc không thể dạo chơi trên hành lang của Hogwarts nữa, chỉ có thể ở dưới lòng đất này bắt chuột hoặc là ngủ. Ừm, Voldy, từ lần trước ngươi rời đi, ta đã thật lâu chưa được ăn dê non tươi, ta muốn dê non béo mập, mỗi ngày phải ít nhất mười con.}
Herpo gật gù đắc ý, khiến Severus chuẩn bị đứng dậy thiếu chút nữa té ngã. Tất thối của Merlin, tất cả đám rắn đều là đồ tham ăn sao?
{Có thể, ta kêu Gigi, chính là gia tinh trong nhà ta, mỗi ngày đều chuẩn bị cho ngươi, đến lúc đó ngươi cùng chơi với Nagini đi.}
Vì để Herpo từ nay về sau đều ngoan ngoãn cung cấp nguyên liệu, Voldemort lập tức đồng ý, dù sao Gigi cũng là gia tinh của gia tộc Slytherin là một trong bốn người đứng đầu, đã đi theo hắn cùng đến tòa thành Hogwarts.
Voldemort mỉm cười nhìn Severus đen mặt.
“Sev, chúng ta quay về đi.” Đăng bởi: admin
Severus một thân áo chùng phù thủy màu đen đi ra khỏi phòng tắm, liền thấy thân ảnh cao lớn đang bận rộn, ngũ quan lạnh nhạt chợt lóe lên một chút rung động, người đàn ông từng điên cuồng tàn nhẫn khiến mọi người sợ hãi như hổ này, lại thật tâm suy nghĩ cho y, lo lắng cho y.
“Đi thôi!”
Khi Severus đẩy cửa đi ra thì Voldemort cũng đã chú ý đến, chậm rãi tiến lên.
“Đợi chút, ta phải lấy hòm đựng nguyên liệu ma dược.”
Severus kinh ngạc, liên tục lắc đầu, xà quái ngàn năm, nói không chừng phải dài hơn mười thước Anh, chỉ là một bộ da từng lột cũng cần một túi không gian, y cần chuẩn bị một vài dụng cụ.
“Thực ra, Severus em có thể nghiên cứu một ít ma dược thích hợp cho rắn để thu nhỏ lại, về sau có thể mang Herpo theo bên người, đến khi nào muốn lấy nguyên liệu đều có thể lấy được. Nagini cũng sẽ rất vui vẻ, hiện tại nó chỉ có thể nằm ở trong văn phòng Nghiên cứu Muggle học của ta.”
Voldemort nhìn Severus bận rộn mà đề nghị, liền được người trong lòng hiếm có một lần tán thưởng.
“Chúng ta cứ đi ra ngoài như vậy sao?”
Severus hơi hơi do dự, hiện tại cách giờ giới nghiêm còn hơn hai giờ nữa, phòng sinh hoạt chung của Slytherin hẳn là vẫn còn mấy con rắn nhỏ, nếu thấy y cùng Chúa tể Hắc ám xuất hiện cùng nhau, không khỏi khiến người khác chú ý. Y bỗng nhiên nhớ tới mình vẫn chưa có được đáp án của câu hỏi đầu tiên, khi Voldemort đi vào không phải là đã có rất nhiều phù thủy nhỏ nhìn thấy rồi chứ?
Voldemort vươn tay trái giữ chặt Severus.
“Phòng ngủ dưới hầm nơi nào có khắc hoa văn rắn màu bạc đều có thể mở con đường ra vào.”
Miệng phát ra Xà ngữ tê tê, Severus có thể nghe được rõ ràng:
“Lấy danh nghĩa Slytherin, mở con đường đi đến chỗ vật cưng cho ta.”
Khóe miệng y hơi run rẩy.
Một bên vách tường trong phòng ngủ bắt đầu thay đổi từ trên xuống, giây lát sau, vách tường lộ ra một thông đạo sâu hun hút tối đen như mực. Voldemort ôm chặt Severus, xoay người đi vào. Trong sự yên tĩnh không có chút tiếng động, đường hầm ẩm ướt lạnh lẽo, Severus bị ép rúc vào trong lòng người đàn ông cao lớn, thế nhưng lại có cảm giác vô cùng an toàn, lại không hề phát hiện ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủn không đến hai tháng, y đã cảm thấy có thể dựa vào người đàn ông này sao?
Không biết đi bao lâu, Severus thấy xa xa có một đám gì đó đen tuyền, không khỏi dừng chân lại.
“Là vỏ rắn lột của Herpo.”
Trước đây Voldemort đã từng gặp Herpo, thấp giọng mở miệng.
Con ngươi đen trầm tĩnh của Severus lập tức sáng rực, vỏ rắn lột lớn như vậy, phải dài chừng hai mươi thước Anh, cùng có ý nghĩa con xà quái kia có thể cung cấp càng nhiều nọc độc, nước bọt, vảy rắn…
Y tiến lên ngồi xuống thu da rắn, Voldemort thông qua đèn phép thuật mờ ảo để ý thấy khóe môi Severus gợi lên một mạt cười nhẹ dịu dàng, ánh mắt nhu hòa xinh đẹp của thiếu niên khiến Ma vương mắt đỏ không hiểu sao cực kỳ rung động.
Hắn rất ít khi nhìn thấy Severus nấu ma dược, hơn nữa Severus sống lại cho tới nay đều rất đề phòng hắn, hắn chỉ có ở đời trước một lần cực kỳ ngẫu nhiên có cơ hội nhìn thấy, nhìn thấy chính là khi thanh niên Severus vẻ mặt dịu dàng rót ma dược đã được nấu xong rót vào trong bình thủy tinh, có lẽ thời điểm ấy linh hồn kiêu ngạo cố chấp kia đã gõ mở trái tim hắn.
Thực ra khi y trở thành gián điệp hai mặt, cũng không phải là không hề có sơ hở, Bellatrix từng nhiều lần nói qua lúc trước Severus qua mặt được quan tòa có chút đáng ngờ, chỉ là hắn luôn luôn không muốn hoài nghi mà thôi. Đương nhiên lúc ấy hắn đã mất đi lý trí cũng chỉ là dựa trên lòng tự phụ và muốn lợi dụng, nếu không sao lại chỉ bởi vì cây đũa phép cổ kia mà lệnh cho Nagini cướp đoạt sinh mệnh của y chứ.
Đời trước của hai người quả thực quá mức thê thảm, nếu đời này có thể cứ ở chung bình thản như vậy, nhìn y ở trước mặt mình lộ ra các loại vẻ mặt khác nhau, dịu dàng, kiêu ngạo, sung sướng, ngượng ngùng, thậm chí là tức giận……, đều là một loại hạnh phúc bình thản đi.
“Lord!”
Severus khó hiểu nhìn về phía người đàn ông vẻ mặt hòa hoàn hơi thất thần, nơi này có cái gì kỳ lạ sao?
Vị vua thần bí ưu nhã của Slytherin lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu thấy bất mãn với xưng hô của Severus.
“Severus, ta nghĩ rằng, em hẳn là sẽ gọi ta là Voldy. Nào, gọi một tiếng nghe thử xem.”
Severus không khỏi mở to mắt, xưng hô thân mật như vậy, y sao có thể gọi ra miệng, mà với Voldemort đang tâm huyết dâng trào lại càng không.
“A, ta cũng có thể gọi em là Sev mới đúng. Vậy đi, Sev, như vậy rất công bằng.”
Voldemort cực kỳ tự đắc mỉm cười, giống như giải quyết được một vấn đề gì đó rất khó.
Nhìn Severus lặng lẽ kháng cự, hắn vươn cánh tay không cầm đũa phép ôm chặt y, thấp giọng phát ra tiếng tê tê uy hiếp.
“Sev, ta không muốn nghe em giống nhưng người khác gọi ta là Lord, em là đặc biệt. Gọi Voldy, không thì ta liền lập tức ở đây hôn em cho đến khi em đồng ý, được không? Hoặc là lát nữa đi ra thì sẽ đi đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin?”
Severus không ngờ Voldemort lại so đo về việc xưng hô như vậy, nghĩ đến cá tính nói được là làm được của hắn, lại nhìn hắn đã muốn cúi đầu xuống uy hiếp, Severus liền gấp gáp kêu một tiếng ‘Voldy’. Liền nghe thấy tiếng cười mềm nhẹ vui sướng của Voldemort.
“Sev, ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên chúc mừng một chút.”
Nói xong liền nâng cằm thiếu niên lên, nhìn đôi môi sưng đỏ chưa tan, chạm nhẹ một cái. Thấy Severus khẩn trương bất an, hắn liền trưng ra vẻ mặt rộng lượng.
“Được, trước cứ thu lợi tức đã, đợi quay về rồi nói sau.”
Trong lòng lại nghĩ, nếu làm chậm trễ việc Severus thu hoạch nguyên liệu ma dược, chỉ sợ y sẽ thật sự phát điên, trước tiên thu được cái gì liền thu cái đó thì tốt hơn.
Severus có chút mê mang vì hành động của Chúa tể Hắc ám, bất quá thấy hắn không dây dưa nữa vẫn là thở phào nhẹ nhõm. Cho đến khi dọc theo con đường nhỏ lầy lội đi vào một nơi mà mặt tường đều điêu khắc hình rắn quấn vào nhau rất sống động, Voldemort mới dừng chân lại, Severus để ý rằng đã đến một thông đạo khác.
Voldemort tê tê phát ra vài tiếng xà ngữ, bức tường cực nặng liền ‘ầm ầm’ mở sang hai bên, Severus đi theo vào, phát hiện thì ra là một gian mật thất cực lớn, rất nhiều cột đá to bằng vòng tay của một thanh tiên, cao tới đỉnh phòng.
Voldemort lập tức kéo tay Severus đi đến bên tượng của một ông già cực kỳ cao lớn, phát ra tiếng tê tê với bức tượng:
{Nói với ta đi, một trong bốn người sáng lập vĩ đại của Hogwarts.}
Một loạt tiếng động lạch cạch giống như ở trong đường ống truyền ra, rất nhanh có một con xà quái màu đen cực lớn đi ra từ trong pho tượng há to miệng, thân thể cao lớn tầng tầng bày ra trên mặt đấy, tung lên vô số tro bụi.
Severus theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, Voldemort ôm thân mình cứng ngắc của y vào trong lòng.
“Sev, không cần nhắm mắt, em đã quên em đã biết nói Xà ngữ sao? Xà quái sẽ không tổn thương đến Xà khẩu.”
Severus từ từ mở mắt ra, liền thấy một đôi mắt cực to màu vàng kim đang nhìn mình chằm chằm, y lại có thể từ trong đối mắt lạnh lẽo kia nhìn ra bên trong có ẩn giấu sự tò mò, Severus liền kinh ngạc. Rất nhanh tâm thần y đã đặt trên thân rắn cực lớn của Herpo, con ngươi đen luôn trầm tĩnh trở nên sáng rực khác thường.
{Tê, ngươi là Tom bé nhỏ? Tê, không giống lắm, tê, Tom bé nhỏ, vì sao độ đậm đặc của huyết mạch Slytherin trên người ngươi càng đậm hơn, bên cạnh ngươi là ai vậy? Tê, vì sao y không có huyết mạch của Slytherin nhưng cũng là Xà khẩu chứ, tê?}
Herpo tò mò nhìn hai người, đuôi rắn cực lớn ở sau thân lắc lư không ngừng, rõ ràng là tồn tại cực kỳ khủng bố, nhưng khi nghe nói đặt câu hỏi, lại có thể cảm giác được rõ ràng nó đang quan tâm Voldemort giống như quan tâm con cháu.
{Tê tê, ta đổi tên, Voldemort Slytherin. Herpo ngươi về sau gọi ta là Voldy đi. Bên cạnh ta là Severus Prince, là bạn đời ta nhận định. Ngươi có đồng ý về sau sẽ đi theo y không, chỉ cần ngươi cung cấp một ít vỏ rắn lột, nước bọt không cần đến…}
Voldemort vô cùng dị ứng với cái tên Tom này, Severus khi nghe được hắn nói ra hai chữ ‘bạn đời’ thì liếc nhanh sang phía hắn một cái, tiếp đến hạ mắt, sau đó bàn tay không bị nắm dần dần siết chặt lại dưới ống tay áo rộng thùng thình.
{Tê, a, Voldy ngươi hiện tại cùng họ với Salazar nha, ừm, thật sự là không tệ. Y là bạn đời của ngươi? Có phải giống với Salazar, ừm, tê tê, y quá nhỏ, Voldy. Không khác biệt lắm so với ngươi vào hơn ba mươi năm trước, tê, cũng may các ngươi là phù thủy có tuổi thọ dài hơn Muggle.}
Herpo tê tê phun ra nuốt vào lưỡi rắn tím ngắt, chỉ thiếu không nói ra Voldemort là trâu già gặm cỏ non, Voldemort nghe được gân xanh trên thái dương liền ứa ra. Thực ra từ sau khi hắn hiểu lầm Severus bị ‘hồn bay phách tán’, hắn đã không còn cố chấp với cuộc sống bất tử nữa, dù sao mất đi vật báu độc nhất vô nhị chỉ còn lại mình mình, sống càng lâu ngược lại còn là một loại tra tấn.
Nhưng sau khi Severus hồi hồn, xét thấy hai người cách biệt gần 33 năm, mà Severus cũng là phù thủy có ma lực mạnh mẽ, hắn cũng để ý đến việc sống lâu, nhưng hắn là muốn đi cùng Severus đến cuối cùng, cũng không hy vọng nửa đường bị Thần Chết cướp đi.
Severus cũng không để ý đến việc này, y để ý Herpo dường như đã muốn nói ra bạn đời của Salazar là cái gì, nhưng lại đè nén chuyển đề tài, không khỏi hơi hơi mím môi, Herpo rốt cuộc là biết gì rồi chứ.
{Tê, vừa rồi ngươi nhắc đến ngài Salazar Slytherin, như vậy ông ấy thật sự là bởi vì không hợp ý kiến với ba người đứng đầu khác mà rời khỏi Hogwarts sao? Sao ông ấy không mang theo ngươi đi? Tê tê, vì sao tòa thành Slytherin không có bức họa của ông ấy?}
Severus tê tê hỏi. Thường xuyên bị Nagini quấn lấy nên Severus cũng đã quen với loại ngôn ngữ của rắn này.
{Tê, ừm, năm đó Salazar quả thực là bởi vì chuyện tuyển nhận phù thủy Muggle mà nổi lên mâu thuẫn với đám người Gryffindor, chỉ là cũng không phải chán ghét Muggle, mà là lo lắng phù thủy Muggle sẽ tiết lộ ra sự tồn tại của Hogwarts, bởi vì lúc ấy thế lực của Giáo hội rất mạnh, có thể tạo thành thương tổn cực lớn với phù thủy. Nhưng là đám người Godric Gryffindor lại cho rằng Salazar quá đa nghi. Có một ngày Salazar bỗng nhiên mất tích, ba người đứng đầu còn lại tìm rất lâu, đáng tiếc là không thể tìm được, y ngay cả tòa thành Slytherin cũng không quay về. Để lại ta, là vì y từ rất sớm đã yêu cầu ta trở thành một tấm phòng vệ của Hogwarts. Tê, về phần bức họa, đương nhiên Salazar sẽ không để lại, còn nguyên nhân, có lẽ sau này các ngươi sẽ biết.}
Herpo tâm sự hé lộ ra một phần sự thật xa xôi này.
Vẻ mặt Voldemort cũng là giật mình, tổ tiên Slytherin vì bảo vệ Hogwarst nên mới mâu thuẫn với ba người đứng đầu, ngay cả vật nuôi của ông cũng vì bảo vệ Hogwarts mà để lại, nhưng mà đời trước hắn lại hoàn toàn đi ngược lại với ý chí mà tổ tiên để lại, thậm chí còn trực tiếp hại chết Herpo, đây là những thứ hắn đọc được từ trong đầu của Harry Potter.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy tức giận, hiện tại trong lòng lại tràn ngập áy náy, hắn mất đi lý trí đã thực sự phụ tâm nguyện của Slytherin, thiếu chút nữa còn hủy toàn bộ Hogwarts. Giờ khắc này, oán giận của Ma vương mắt đỏ với Dumbledore đã giảm bớt đi rất nhiều. Mặc kệ lão già kia bất công đến mức nào, lão ta cuối cùng cũng trả giá bằng sinh mạng mình để bảo vệ nước Anh và thánh địa trong lòng các phù thủy.
{Tê tê, Herpo, ta kêu Nagini của ta vào chơi với ngươi, đợi Sev có thể làm ma dược cho các ngươi thu nhỏ lại thì có thể tự do ra vào Hogwarts, chỉ là mắt của ngươi cần phải che lại.}
Voldemort nhìn Severus ngoan ngoãn thu thập nguyên liệu từ thân thể của Herpo, vừa lòng nói.
{Tê, a, Sev bé nhỏ, ngươi nhất định phải nhanh chóng nghiên cứu ra, từ sau khi Salazar mất tích ta rốt cuộc không thể dạo chơi trên hành lang của Hogwarts nữa, chỉ có thể ở dưới lòng đất này bắt chuột hoặc là ngủ. Ừm, Voldy, từ lần trước ngươi rời đi, ta đã thật lâu chưa được ăn dê non tươi, ta muốn dê non béo mập, mỗi ngày phải ít nhất mười con.}
Herpo gật gù đắc ý, khiến Severus chuẩn bị đứng dậy thiếu chút nữa té ngã. Tất thối của Merlin, tất cả đám rắn đều là đồ tham ăn sao?
{Có thể, ta kêu Gigi, chính là gia tinh trong nhà ta, mỗi ngày đều chuẩn bị cho ngươi, đến lúc đó ngươi cùng chơi với Nagini đi.}
Vì để Herpo từ nay về sau đều ngoan ngoãn cung cấp nguyên liệu, Voldemort lập tức đồng ý, dù sao Gigi cũng là gia tinh của gia tộc Slytherin là một trong bốn người đứng đầu, đã đi theo hắn cùng đến tòa thành Hogwarts.
Voldemort mỉm cười nhìn Severus đen mặt.
“Sev, chúng ta quay về đi.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.