Chương 119: Mười Ba Năm Sau
Ngốc Đề Hoan Nhan
02/07/2017
CHƯƠNG 119 PN1: MƯỜI BA NĂM SAU
Sáng sớm đầu thu, trong vườn hoa của trang viên Voldemort là cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ bừng bừng sức sống. Một thiếu niên mắt đen mắt đỏ khoảng mười hai, mười ba tuổi, một thân áo chùng phù thủy xinh đẹp tinh xảo màu xanh lá cây đậm, lẳng lặng ngồi trên ghế đá, đang ngưng mắt nhìn chằm chằm vào một cuốn sách hơi nhăn để mở đặt trên bàn đá trước mặt, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió thổi lá cây vang lên sàn sạt. Nhìn một màn như vậy, tất cả mọi người đi ngang qua đều sẽ không đành lòng quấy rầy mà thả nhẹ bước chân, sợ sẽ quấy nhiễu gì đó.
Chỉ là rất rõ ràng, không phải ‘người’ nào cũng hiểu phải thông cảm, một con rắn cực lớn màu nâu đong đưa cái đuôi, loạt xoạt loạt xoạt bò lại đây, không ngừng phát ra tiếng tê tê âm lãnh.
{Tê tê, Mimi, Nagini rất đói, Mimi, Nagini muốn ăn cừu nướng!}
Thiếu niên bị gọi là Mimi ngẩng đầu, nhìn con rắn khổng lồ đang phun ra chiếc lưỡi màu tím, con ngươi màu rượu đỏ không chỉ không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn lộ ra một nụ cười mỉm dung túng.
{Nagini, không phải là nói gọi Mitchell sao? Đừng gọi ta là Mimi. Đợi cha và daddy rời giường, ngươi có thể ăn cừu nướng, để ta gọi Cora chuẩn bị cho ngươi.}
Thiếu niên thế nhưng cũng phát ra xà ngữ tê tê.
Nagini vừa nghe, vui mừng đến mức nhào lên không ngừng trượt quanh người thiếu niên, thậm chí còn có ý đồ trèo lên người thiếu niên. Mitchell vội vàng kéo thân rắn khổng lồ của Nagini xuống.
{Nagini, ngươi lại béo, nếu ngươi còn trèo lên người ta nữa, thịt cừu nướng cũng không còn!}
Nagini ấm ức phát ra tiếng tê tê, ngược lại thật sự không dám trèo lên người thiếu niên nữa.
{Mimi, Voldy và Sev rốt cuộc lúc nào mới rời giường chứ? Nagini rất đói!}
Mitchell không khỏi nheo hai mắt lại, nghĩ đến hai người cha kia gần đây đều là rất khuya mới đi ngủ, cậu vươn một bàn tay ra, mặt gương thủy tinh vòng quanh cổ tay biểu thị đã sắp tám giờ, nhớ đến hôm nay hẹn với Draco cùng đến sân ga chín ba phần tư, tuy rằng một nhà sáu người Malfoy nhất định sẽ cùng nhau đi trước, nhưng nếu đã hẹn với cậu ta, tự nhiên cũng muốn làm tốt, không khỏi đứng dậy.
“Cora!”
Cậu gọi tên gia tinh riêng của mình.
Gần như là trong nháy mắt, một gia tinh quấn khăn trải bàn thêu gia huy Slytherin xuất hiện trước mắt.
“Cha ta và daddy dậy chưa?”
“Chủ nhân Voldemort đã dậy, đang ở thư phòng.”
Trên mặt Mitchell lộ ra vẻ vui mừng, ra lệnh Cora cất quyển sách trên bàn đi, mang theo Nagini quay về thư phòng trên tầng hai.
“Cha!”
Mitchell đẩy cửa vào, cung kính đứng trước mặt người đàn ông cũng tóc đen mắt đỏ, bộ dáng giống mình đến tám phần.
Voldemort đang xem công văn tối qua còn chưa kịp xử lý cùng một vài thư tín cá nhân, nhìn thấy con trưởng gõ cửa đi vào, buông tấm da dê trong tay, thân thể ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, vừa lòng nhìn về phía người thừa kế trầm ổn trí tuệ của mình.
“Mitchell, cha nghe nói con đã hẹn với Draco Malfoy, hôm nay sẽ cùng gặp nhà ga ở Ngã tư Vua?”
Michell lặng yên gật gật đầu, cũng không có chút hứng thú với việc vì sao cha biết cậu hẹn với Draco.
“Daddy con thân thể không thoải mái, năm nay chúng ta sẽ không đưa con đi, để Jealous lái xư đưa con đi đi.”
“Cha, daddy sao rồi ạ?”
Mitchell nghe vậy trên mặt liền lộ ra một chút lo lắng.
Về phần hai người cha không tiễn mình đi, ngược lại tuyệt không để ý, cậu cũng không phải lần đầu tiên đến nhà ga, hơn nữa cho dù không có hai cha cùng đi, Tử Thần Thực Tử hộ về và gia tinh riêng của cậu cũng sẽ luôn luôn đi theo bên cạnh. Không nói ở thế giới phép thuật không có phù thủy dám có ý đồ với người thừa kế của Chúa tể Hắc ám và gia chủ Prince, với ma lực của cậu hiện tại, hai phù thủy trưởng thành cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu.
Voldemort nghe vậy, nhớ tới người yêu còn đang ngủ say, lắc đầu:
“Không sao, bác sĩ đã nói đây là hiện tượng bình thường.”
“Vậy nhất định là em trai rất nghịch ngợm!”
Mitchell đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lập tức tràn đầy chờ mong mở miệng, trên mặt khó có được lộ ra vẻ phù hợp với lứa tuổi này.
Ánh mắt Voldemort chợt lóe, mặc dù dưới sự kiên trì của Severus, Mitchell chỉ có được Prince làm họ trung gian, còn dự định cả Slytherin và Prince đều để cho Mitchell kế thừa. Cho nên cho dù thành công thay đổi ma dược sinh con, Barack rốt cuộc có được người thừa kế chính thống, nhưng Severus vẫn chưa từng dùng đến.
Cho nên hắn vốn không ngờ Severus lại tự nhiên mang thai, hơn nữa mới hơn một tháng đã chèn ép đến người ngã ngựa đổ, lúc nào cũng biểu hiện rõ sự tồn tại của nó, chẳng lẽ là thực sự nghịch ngợm? Voldemort thật đúng là không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ nghịch ngợm của con hắn với Severus.
Rất nhanh, hai người cùng rời khỏi thư phòng đến phòng ăn dùng bữa, Mitchell nhìn thời gian không còn sớm, nhưng Severus hình như vẫn còn ngủ say, ưu nhã cúi chào cha, cậu cần đến gặp Draco trước.
{Tê, Voldy, Nagini đi cùng Mimi đến trường!}
Nagini vừa vui sướng nuốt hết cừu nướng thấy thế, vội vàng lấy lòng dùng đuôi quấn quấn bắp chân Voldemort. Nó không muốn làm một con rắn cảnh nhàm chán ở trang viên Voldemort đâu, đi Hogwarts, còn có Mimi chiều chuộng, còn có Herpo chơi với nó.
Vẻ mặt Mitchell cũng mang theo chờ mong nhìn cha mình, cậu từ nhỏ đã thích chơi với Nagini, nhưng là năm trước lên năm nhất, Nagini không thể đi theo cùng, tuy rằng còn có Herpp, nhưng nó phần lớn thời gian đều là ngủ. Mà ở Hogwarts, ngoại trừ Anastasia, toàn bộ học sinh đều biết thân phận của cậu, nói chuyện với cậu đều nơm nớp lo sợ, hoặc là vẻ mặt tràn đầy cuồng nhiệt.
Mà Anastasia, bởi vì là nữ phù thủy nhỏ duy nhất trong mấy nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều, daddy là cha nuôi của cô ấy, cũng gần như là muốn gì được nấy, cảnh này khiến cô ấy không chỉ không sợ hãi thân phận của mình, còn ỷ bản thân lớn hơn cậu mà thường xuyên trêu chọc cậu. Hơn nữa sau khi vào học ở Hogwarts, Anastasia học hơn cậu hai lớp, thường xuyên cười cậu sao không sinh ra sớm một chút, nếu không cũng sẽ không chỉ chậm bảy ngày mà kém cô những hai lớp.
Nhưng nghĩ đến năm ấy khi cậu sinh ra, trận chiến tranh liên tục hơn bốn tháng giữa phù thủy và quỷ hút máu là trận chiến lịch sử của chủng tộc từ trước đến nay, phù thủy trả giá không nhỏ để nghênh đón một lần thắng lợi lớn nhất. Có thể khiến cho tộc quỷ hút máu mạnh mẽ, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối phải ký minh ước không xâm phạm lẫn nhau, ở trong lãnh địa của phù thủy sẽ tuân theo giới luật mang quyền và kính khách, quả thực là khiến người ta khó có thể tin nổi.
Sau trận chiến lần đó, chính thức xác lập địa vị không thể lay chuyển ở thế giới phép thuật quốc tế của cha, trở thành trưởng lão lão trẻ tuổi nhất của Đoàn Kỵ sĩ Merlin, mà daddy cũng vì vậy mà được Hiệp hôi Ma dược Quốc tế trao tặng danh hiệu “Bậc thầy Ma dược Vĩ đại nhất”, còn được trao huân chương Merlin đệ nhị đẳng.
Mỗi lần nhớ đến những việc này, Mitchell liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cậu hy vọng mình có thể trở thành người vĩ đại giống như cha và daddy. Tuy rằng Lucius thường xuyên cười trêu chọc rằng cậu thực ra cũng tham dự cuộc chiến lần đó, thậm chí có thể phát hiện đúng lúc cha gặp chuyện không may còn là công lao của cậu, nhưng Mitchell vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, cũng may Abr cưng chiều cậu nhất, sử dụng Chậu Tưởng Ký xem qua đoạn chuyện cũ kia trong trí nhớ của Abr, đây chính là quà Giáng Sinh tốt nhất mà cậu nhận được năm mười tuổi.
Voldemort rất sảng khoái gật gật đầu, khiến Mitchell và Nagini vui mừng không thôi. Về phần vấn đề Mitchell gặp phải, bất kể là bị ánh hào quang của hai người cha bủa vây, hay là xử lý quan hệ với những người xung quanh, thậm chí làm thế nào để trở thành tồn tại siêu việt như bọn họ, Voldemort tuy rằng biết, nhưng đây đều là việc cần Mitchell tự xử lý, hắn cũng không muốn nhúng tay.
Nhìn một người một rắn vui vẻ rời đi, khóe miệng Voldemort cong lên, đứng dậy đi đến phòng ngủ. Quả nhiên Severus đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn đi qua cúi cầu hôn y.
“Sev, dậy rồi!”
Giọng nói trầm thấp khêu gợi của người kia vang lên bên tai, Severus mở to hai mắt nhìn thấy Ma Vương mắt đỏ đang ghé sát vào mình, miễn cưỡng động đậy thân thể.
“Uống nước không?”
Voldemort nhìn Severus gần như là khẩn cấp một hơi uống hết, không khỏi đau lòng kéo y vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng y.
“Mitchell đâu?”
Severus tỉnh táo lại từ cơn mơ màng, cuối cùng cũng nhớ ra hôm nay là ngày khai giảng.
“Đã đi rồi, em quên năm nay Draco nhập học à? Mitchell đã hẹn cùng đi với nó. Ta kêu Jealous đưa con đi.”
Voldemort cầm lấy áo sơmi bên cạnh, nhìn Severus từ chối để hắn mặc quần áo cho, cười cười bất đắc dĩ, chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt Severus vẫn tái nhợt như cũ liền nhíu mày lại.
“Sev, lại khó chịu?”
Trong mắt Voldemort chợt lóe vẻ lo lắng, hoàn toàn khác so với lần trước mang thai Mitchell thì không hề phát hiện ra, thậm chí cho đến khi sinh đều thuận lợi đến khó hiểu, lúc này Severus ăn cái gì nôn cái đó, ngay cả ngửi mùi ma dược cũng sẽ nôn mửa dữ dội, điều này khiến Voldemort mấy năm qua vẫn luôn thuận buồm xuôi gió cực kỳ không vui, cố tình lại bó tay không biết làm gì.
Severus đã hoàn toàn không nói chuyện được nữa, vội vàng đứng dậy vọt vào phòng tắm, phun ra toàn bộ những thứ có trong dạ dày bao gồm cả chỗ nước vừa uống.
Voldemort vội vàng chạy đến đỡ thân thể lung lay sắp đổ của Severus, hận không thể lôi ngay đứa bé trong bụng y ra hung hăng dạy dỗ một trận.
“Không cần lo lắng cho Mitchell, buổi tối không phải là em sẽ gặp được sao? Năm nay trước tiên vẫn là mời trợ giảng lên lớp thay cho em đi? Về phần chức Chủ nhiệm của Slytherin, dù sao có thủ lĩnh nhà thì vẫn giống nhau thôi.”
Severus nhận khăn do Voldemort đưa đến lau lau khóe miệng, rúc vào trong lòng Voldemort suy yếu lắc lắc đầu, y cũng không nghĩ tới lần này có mang nữa.
Chỉ là còn chưa cần phải rời khỏi Hogwarts, y cũng chỉ miệng nôn nghiêm trọng cộng thêm không mấy thèm ăn mà thôi, hơn nữa chức Hiệu trưởng Hogwarts tuy rằng không có thay đổi vẫn Dumbledore, nhưng Chủ nhiệm bốn nhà đều bị người này cưỡng ép trang bị thêm chức trợ lý, cho nên công việc của y hiện tại cũng không nhiều, thật sự không cần chuyện bé xé ra to.
Huống chi mười ba năm trước khi y có mang Mitchell thì, Voldemort bởi vì biết y sử dụng ‘Sectumsempra’, ngay cả sách về Nghệ thuật Hắc ám cũng không kịp cầm, vạc càng không được chạm vào, nếu y thật sự nằm ở trang viên Voldemort, cũng chỉ có thể không làm gì cả mà ngủ.
Voldemort vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu, hắn cũng biết Severus sẽ không đồng ý, âm thầm cảm thấy may mắn vì hắn đã đánh tiếng với Dumbledore trước, năm nay chức giáo sư Nghệ thuật Hắc ám và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cuối cùng cũng đến lượt hắn.
Nhìn Severus bị hắn ôm lấy, hắn không khỏi nhớ tới hơn mười năm trước, cũng là vì Severus, hắn mới đến Hogwarts nhận lời mời làm chức giáo sư môn Nghiên cứu Muggle học, nay, đứa con thứ hai của hắn qua hơn bảy tháng nữa cũng sẽ được sinh ra, khóe miệng liền hiện lên một mạt mỉm cười.
Khi ôm Severus đến phòng ăn, hắn bỗng nhớ tới bức thư của Lucius lúc trước, trong mắt chợt lóe một tia ngoan lệ.
“Sev, có một tin tức tốt.”
Severus vừa mới phục hồi tinh thần, nghe thấy lời nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo của Voldemort, cảm thấy kỳ lạ nhìn qua, khát máu trong mắt Ma Vương chưa kịp biến mất vừa lúc bị y nhìn thấy.
“Voldy?”
Dáng vẻ này của người kia đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua.
Voldemort động tác chậm rãi ôm Severus ngồi xuống bên cạnh bàn trà.
“Có tin tức về Tambor.”
Voldemort thoải mái mở miệng, nhìn Severus giật mình nhìn hắn, mỉm cười.
“Em còn nhớ không? Gã dường như vô cùng cố chấp với tiền tài.”
Severus gật gật đầu, y không ngờ Tambor đã biến mất mười lăm năm, lại thật sự bị Voldemort tìm được.
“Hắn bám lên người của một Muggle, hiện tại sản nghiệp trên danh nghĩa đã vô cùng khổng lồ, chỉ tiếc, vẫn chưa từng hết hy vọng với ‘Hư vô’, còn hao tổn tâm cơ tiếp cận Petunia, tính toán coi đây như một bước đột phá.”
Voldemort chế giễu nói.
Lúc này thật đúng là nhờ có Petunia, người phụ nữ Muggle này đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, ngay cả khi được người kế thừa của một gia đình quý tộc đệ nhất nước Anh theo đuổi nhiệt liệt cũng từ chối không chút do dự, một lòng muốn làm một người phụ nữ tự lập mạnh mẽ.
Tambor tuy rằng thông minh hơn rất nhiều, hiểu được phải tránh khỏi phù thủy, đáng tiếc gã vẫn quá coi thường phụ nữ, với sự tài năng khéo léo của Petunia, lại thêm sự thấu hiểu của cô ta với phép thuật, rất nhanh đã phát hiện ra Tambor không thích hợp, trực tiếp liên lạc với Lucius thường xuyên tiếp xúc với cô ta nhất, hoàn toàn khiến Tambor bại lộ thân phận.
Severus sớm đã không cần biết đến sự tồn tại của Tambor, với thực lực của bọn họ hiện tại, cho dù Tambor chiếm lấy thân thể của Dumbledore, bọn họ cũng sẽ không để vào mắt, chẳng qua Voldemort từ sau một lần sơ sẩy vào mười ba năm trước, thích tiêu diệt mọi nguy hiểm từ khi chưa phát sinh, ngay cả Pettigrew trốn ở nhà Weasly cũng bị hắn tìm ra, càng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tung tích Tambor. Cách hơn mười năm mới bị hắn tìm được, Tambor đã có thể coi là rất cẩn thận.
“Người cha Muggle của gã tên là gì?”
Severus cầm tách trà sữa tỏa ra mùi hương ngọt ngào không chút bận tâm hỏi.
Voldemort nhẹ nhàng lau đi vết trà rớt lại bên khóe miệng Severus, cũng không yên lòng trả lời:
“Hình như là Dursley gì đó đi?”
Nhìn dáng vẻ biếng nhác nằm trên sofa, Voldemort vui sướng cong khóe miệng. Đăng bởi: admin
Sáng sớm đầu thu, trong vườn hoa của trang viên Voldemort là cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ bừng bừng sức sống. Một thiếu niên mắt đen mắt đỏ khoảng mười hai, mười ba tuổi, một thân áo chùng phù thủy xinh đẹp tinh xảo màu xanh lá cây đậm, lẳng lặng ngồi trên ghế đá, đang ngưng mắt nhìn chằm chằm vào một cuốn sách hơi nhăn để mở đặt trên bàn đá trước mặt, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió thổi lá cây vang lên sàn sạt. Nhìn một màn như vậy, tất cả mọi người đi ngang qua đều sẽ không đành lòng quấy rầy mà thả nhẹ bước chân, sợ sẽ quấy nhiễu gì đó.
Chỉ là rất rõ ràng, không phải ‘người’ nào cũng hiểu phải thông cảm, một con rắn cực lớn màu nâu đong đưa cái đuôi, loạt xoạt loạt xoạt bò lại đây, không ngừng phát ra tiếng tê tê âm lãnh.
{Tê tê, Mimi, Nagini rất đói, Mimi, Nagini muốn ăn cừu nướng!}
Thiếu niên bị gọi là Mimi ngẩng đầu, nhìn con rắn khổng lồ đang phun ra chiếc lưỡi màu tím, con ngươi màu rượu đỏ không chỉ không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn lộ ra một nụ cười mỉm dung túng.
{Nagini, không phải là nói gọi Mitchell sao? Đừng gọi ta là Mimi. Đợi cha và daddy rời giường, ngươi có thể ăn cừu nướng, để ta gọi Cora chuẩn bị cho ngươi.}
Thiếu niên thế nhưng cũng phát ra xà ngữ tê tê.
Nagini vừa nghe, vui mừng đến mức nhào lên không ngừng trượt quanh người thiếu niên, thậm chí còn có ý đồ trèo lên người thiếu niên. Mitchell vội vàng kéo thân rắn khổng lồ của Nagini xuống.
{Nagini, ngươi lại béo, nếu ngươi còn trèo lên người ta nữa, thịt cừu nướng cũng không còn!}
Nagini ấm ức phát ra tiếng tê tê, ngược lại thật sự không dám trèo lên người thiếu niên nữa.
{Mimi, Voldy và Sev rốt cuộc lúc nào mới rời giường chứ? Nagini rất đói!}
Mitchell không khỏi nheo hai mắt lại, nghĩ đến hai người cha kia gần đây đều là rất khuya mới đi ngủ, cậu vươn một bàn tay ra, mặt gương thủy tinh vòng quanh cổ tay biểu thị đã sắp tám giờ, nhớ đến hôm nay hẹn với Draco cùng đến sân ga chín ba phần tư, tuy rằng một nhà sáu người Malfoy nhất định sẽ cùng nhau đi trước, nhưng nếu đã hẹn với cậu ta, tự nhiên cũng muốn làm tốt, không khỏi đứng dậy.
“Cora!”
Cậu gọi tên gia tinh riêng của mình.
Gần như là trong nháy mắt, một gia tinh quấn khăn trải bàn thêu gia huy Slytherin xuất hiện trước mắt.
“Cha ta và daddy dậy chưa?”
“Chủ nhân Voldemort đã dậy, đang ở thư phòng.”
Trên mặt Mitchell lộ ra vẻ vui mừng, ra lệnh Cora cất quyển sách trên bàn đi, mang theo Nagini quay về thư phòng trên tầng hai.
“Cha!”
Mitchell đẩy cửa vào, cung kính đứng trước mặt người đàn ông cũng tóc đen mắt đỏ, bộ dáng giống mình đến tám phần.
Voldemort đang xem công văn tối qua còn chưa kịp xử lý cùng một vài thư tín cá nhân, nhìn thấy con trưởng gõ cửa đi vào, buông tấm da dê trong tay, thân thể ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, vừa lòng nhìn về phía người thừa kế trầm ổn trí tuệ của mình.
“Mitchell, cha nghe nói con đã hẹn với Draco Malfoy, hôm nay sẽ cùng gặp nhà ga ở Ngã tư Vua?”
Michell lặng yên gật gật đầu, cũng không có chút hứng thú với việc vì sao cha biết cậu hẹn với Draco.
“Daddy con thân thể không thoải mái, năm nay chúng ta sẽ không đưa con đi, để Jealous lái xư đưa con đi đi.”
“Cha, daddy sao rồi ạ?”
Mitchell nghe vậy trên mặt liền lộ ra một chút lo lắng.
Về phần hai người cha không tiễn mình đi, ngược lại tuyệt không để ý, cậu cũng không phải lần đầu tiên đến nhà ga, hơn nữa cho dù không có hai cha cùng đi, Tử Thần Thực Tử hộ về và gia tinh riêng của cậu cũng sẽ luôn luôn đi theo bên cạnh. Không nói ở thế giới phép thuật không có phù thủy dám có ý đồ với người thừa kế của Chúa tể Hắc ám và gia chủ Prince, với ma lực của cậu hiện tại, hai phù thủy trưởng thành cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu.
Voldemort nghe vậy, nhớ tới người yêu còn đang ngủ say, lắc đầu:
“Không sao, bác sĩ đã nói đây là hiện tượng bình thường.”
“Vậy nhất định là em trai rất nghịch ngợm!”
Mitchell đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lập tức tràn đầy chờ mong mở miệng, trên mặt khó có được lộ ra vẻ phù hợp với lứa tuổi này.
Ánh mắt Voldemort chợt lóe, mặc dù dưới sự kiên trì của Severus, Mitchell chỉ có được Prince làm họ trung gian, còn dự định cả Slytherin và Prince đều để cho Mitchell kế thừa. Cho nên cho dù thành công thay đổi ma dược sinh con, Barack rốt cuộc có được người thừa kế chính thống, nhưng Severus vẫn chưa từng dùng đến.
Cho nên hắn vốn không ngờ Severus lại tự nhiên mang thai, hơn nữa mới hơn một tháng đã chèn ép đến người ngã ngựa đổ, lúc nào cũng biểu hiện rõ sự tồn tại của nó, chẳng lẽ là thực sự nghịch ngợm? Voldemort thật đúng là không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ nghịch ngợm của con hắn với Severus.
Rất nhanh, hai người cùng rời khỏi thư phòng đến phòng ăn dùng bữa, Mitchell nhìn thời gian không còn sớm, nhưng Severus hình như vẫn còn ngủ say, ưu nhã cúi chào cha, cậu cần đến gặp Draco trước.
{Tê, Voldy, Nagini đi cùng Mimi đến trường!}
Nagini vừa vui sướng nuốt hết cừu nướng thấy thế, vội vàng lấy lòng dùng đuôi quấn quấn bắp chân Voldemort. Nó không muốn làm một con rắn cảnh nhàm chán ở trang viên Voldemort đâu, đi Hogwarts, còn có Mimi chiều chuộng, còn có Herpo chơi với nó.
Vẻ mặt Mitchell cũng mang theo chờ mong nhìn cha mình, cậu từ nhỏ đã thích chơi với Nagini, nhưng là năm trước lên năm nhất, Nagini không thể đi theo cùng, tuy rằng còn có Herpp, nhưng nó phần lớn thời gian đều là ngủ. Mà ở Hogwarts, ngoại trừ Anastasia, toàn bộ học sinh đều biết thân phận của cậu, nói chuyện với cậu đều nơm nớp lo sợ, hoặc là vẻ mặt tràn đầy cuồng nhiệt.
Mà Anastasia, bởi vì là nữ phù thủy nhỏ duy nhất trong mấy nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều, daddy là cha nuôi của cô ấy, cũng gần như là muốn gì được nấy, cảnh này khiến cô ấy không chỉ không sợ hãi thân phận của mình, còn ỷ bản thân lớn hơn cậu mà thường xuyên trêu chọc cậu. Hơn nữa sau khi vào học ở Hogwarts, Anastasia học hơn cậu hai lớp, thường xuyên cười cậu sao không sinh ra sớm một chút, nếu không cũng sẽ không chỉ chậm bảy ngày mà kém cô những hai lớp.
Nhưng nghĩ đến năm ấy khi cậu sinh ra, trận chiến tranh liên tục hơn bốn tháng giữa phù thủy và quỷ hút máu là trận chiến lịch sử của chủng tộc từ trước đến nay, phù thủy trả giá không nhỏ để nghênh đón một lần thắng lợi lớn nhất. Có thể khiến cho tộc quỷ hút máu mạnh mẽ, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối phải ký minh ước không xâm phạm lẫn nhau, ở trong lãnh địa của phù thủy sẽ tuân theo giới luật mang quyền và kính khách, quả thực là khiến người ta khó có thể tin nổi.
Sau trận chiến lần đó, chính thức xác lập địa vị không thể lay chuyển ở thế giới phép thuật quốc tế của cha, trở thành trưởng lão lão trẻ tuổi nhất của Đoàn Kỵ sĩ Merlin, mà daddy cũng vì vậy mà được Hiệp hôi Ma dược Quốc tế trao tặng danh hiệu “Bậc thầy Ma dược Vĩ đại nhất”, còn được trao huân chương Merlin đệ nhị đẳng.
Mỗi lần nhớ đến những việc này, Mitchell liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cậu hy vọng mình có thể trở thành người vĩ đại giống như cha và daddy. Tuy rằng Lucius thường xuyên cười trêu chọc rằng cậu thực ra cũng tham dự cuộc chiến lần đó, thậm chí có thể phát hiện đúng lúc cha gặp chuyện không may còn là công lao của cậu, nhưng Mitchell vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, cũng may Abr cưng chiều cậu nhất, sử dụng Chậu Tưởng Ký xem qua đoạn chuyện cũ kia trong trí nhớ của Abr, đây chính là quà Giáng Sinh tốt nhất mà cậu nhận được năm mười tuổi.
Voldemort rất sảng khoái gật gật đầu, khiến Mitchell và Nagini vui mừng không thôi. Về phần vấn đề Mitchell gặp phải, bất kể là bị ánh hào quang của hai người cha bủa vây, hay là xử lý quan hệ với những người xung quanh, thậm chí làm thế nào để trở thành tồn tại siêu việt như bọn họ, Voldemort tuy rằng biết, nhưng đây đều là việc cần Mitchell tự xử lý, hắn cũng không muốn nhúng tay.
Nhìn một người một rắn vui vẻ rời đi, khóe miệng Voldemort cong lên, đứng dậy đi đến phòng ngủ. Quả nhiên Severus đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn đi qua cúi cầu hôn y.
“Sev, dậy rồi!”
Giọng nói trầm thấp khêu gợi của người kia vang lên bên tai, Severus mở to hai mắt nhìn thấy Ma Vương mắt đỏ đang ghé sát vào mình, miễn cưỡng động đậy thân thể.
“Uống nước không?”
Voldemort nhìn Severus gần như là khẩn cấp một hơi uống hết, không khỏi đau lòng kéo y vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng y.
“Mitchell đâu?”
Severus tỉnh táo lại từ cơn mơ màng, cuối cùng cũng nhớ ra hôm nay là ngày khai giảng.
“Đã đi rồi, em quên năm nay Draco nhập học à? Mitchell đã hẹn cùng đi với nó. Ta kêu Jealous đưa con đi.”
Voldemort cầm lấy áo sơmi bên cạnh, nhìn Severus từ chối để hắn mặc quần áo cho, cười cười bất đắc dĩ, chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt Severus vẫn tái nhợt như cũ liền nhíu mày lại.
“Sev, lại khó chịu?”
Trong mắt Voldemort chợt lóe vẻ lo lắng, hoàn toàn khác so với lần trước mang thai Mitchell thì không hề phát hiện ra, thậm chí cho đến khi sinh đều thuận lợi đến khó hiểu, lúc này Severus ăn cái gì nôn cái đó, ngay cả ngửi mùi ma dược cũng sẽ nôn mửa dữ dội, điều này khiến Voldemort mấy năm qua vẫn luôn thuận buồm xuôi gió cực kỳ không vui, cố tình lại bó tay không biết làm gì.
Severus đã hoàn toàn không nói chuyện được nữa, vội vàng đứng dậy vọt vào phòng tắm, phun ra toàn bộ những thứ có trong dạ dày bao gồm cả chỗ nước vừa uống.
Voldemort vội vàng chạy đến đỡ thân thể lung lay sắp đổ của Severus, hận không thể lôi ngay đứa bé trong bụng y ra hung hăng dạy dỗ một trận.
“Không cần lo lắng cho Mitchell, buổi tối không phải là em sẽ gặp được sao? Năm nay trước tiên vẫn là mời trợ giảng lên lớp thay cho em đi? Về phần chức Chủ nhiệm của Slytherin, dù sao có thủ lĩnh nhà thì vẫn giống nhau thôi.”
Severus nhận khăn do Voldemort đưa đến lau lau khóe miệng, rúc vào trong lòng Voldemort suy yếu lắc lắc đầu, y cũng không nghĩ tới lần này có mang nữa.
Chỉ là còn chưa cần phải rời khỏi Hogwarts, y cũng chỉ miệng nôn nghiêm trọng cộng thêm không mấy thèm ăn mà thôi, hơn nữa chức Hiệu trưởng Hogwarts tuy rằng không có thay đổi vẫn Dumbledore, nhưng Chủ nhiệm bốn nhà đều bị người này cưỡng ép trang bị thêm chức trợ lý, cho nên công việc của y hiện tại cũng không nhiều, thật sự không cần chuyện bé xé ra to.
Huống chi mười ba năm trước khi y có mang Mitchell thì, Voldemort bởi vì biết y sử dụng ‘Sectumsempra’, ngay cả sách về Nghệ thuật Hắc ám cũng không kịp cầm, vạc càng không được chạm vào, nếu y thật sự nằm ở trang viên Voldemort, cũng chỉ có thể không làm gì cả mà ngủ.
Voldemort vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu, hắn cũng biết Severus sẽ không đồng ý, âm thầm cảm thấy may mắn vì hắn đã đánh tiếng với Dumbledore trước, năm nay chức giáo sư Nghệ thuật Hắc ám và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cuối cùng cũng đến lượt hắn.
Nhìn Severus bị hắn ôm lấy, hắn không khỏi nhớ tới hơn mười năm trước, cũng là vì Severus, hắn mới đến Hogwarts nhận lời mời làm chức giáo sư môn Nghiên cứu Muggle học, nay, đứa con thứ hai của hắn qua hơn bảy tháng nữa cũng sẽ được sinh ra, khóe miệng liền hiện lên một mạt mỉm cười.
Khi ôm Severus đến phòng ăn, hắn bỗng nhớ tới bức thư của Lucius lúc trước, trong mắt chợt lóe một tia ngoan lệ.
“Sev, có một tin tức tốt.”
Severus vừa mới phục hồi tinh thần, nghe thấy lời nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo của Voldemort, cảm thấy kỳ lạ nhìn qua, khát máu trong mắt Ma Vương chưa kịp biến mất vừa lúc bị y nhìn thấy.
“Voldy?”
Dáng vẻ này của người kia đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua.
Voldemort động tác chậm rãi ôm Severus ngồi xuống bên cạnh bàn trà.
“Có tin tức về Tambor.”
Voldemort thoải mái mở miệng, nhìn Severus giật mình nhìn hắn, mỉm cười.
“Em còn nhớ không? Gã dường như vô cùng cố chấp với tiền tài.”
Severus gật gật đầu, y không ngờ Tambor đã biến mất mười lăm năm, lại thật sự bị Voldemort tìm được.
“Hắn bám lên người của một Muggle, hiện tại sản nghiệp trên danh nghĩa đã vô cùng khổng lồ, chỉ tiếc, vẫn chưa từng hết hy vọng với ‘Hư vô’, còn hao tổn tâm cơ tiếp cận Petunia, tính toán coi đây như một bước đột phá.”
Voldemort chế giễu nói.
Lúc này thật đúng là nhờ có Petunia, người phụ nữ Muggle này đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, ngay cả khi được người kế thừa của một gia đình quý tộc đệ nhất nước Anh theo đuổi nhiệt liệt cũng từ chối không chút do dự, một lòng muốn làm một người phụ nữ tự lập mạnh mẽ.
Tambor tuy rằng thông minh hơn rất nhiều, hiểu được phải tránh khỏi phù thủy, đáng tiếc gã vẫn quá coi thường phụ nữ, với sự tài năng khéo léo của Petunia, lại thêm sự thấu hiểu của cô ta với phép thuật, rất nhanh đã phát hiện ra Tambor không thích hợp, trực tiếp liên lạc với Lucius thường xuyên tiếp xúc với cô ta nhất, hoàn toàn khiến Tambor bại lộ thân phận.
Severus sớm đã không cần biết đến sự tồn tại của Tambor, với thực lực của bọn họ hiện tại, cho dù Tambor chiếm lấy thân thể của Dumbledore, bọn họ cũng sẽ không để vào mắt, chẳng qua Voldemort từ sau một lần sơ sẩy vào mười ba năm trước, thích tiêu diệt mọi nguy hiểm từ khi chưa phát sinh, ngay cả Pettigrew trốn ở nhà Weasly cũng bị hắn tìm ra, càng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tung tích Tambor. Cách hơn mười năm mới bị hắn tìm được, Tambor đã có thể coi là rất cẩn thận.
“Người cha Muggle của gã tên là gì?”
Severus cầm tách trà sữa tỏa ra mùi hương ngọt ngào không chút bận tâm hỏi.
Voldemort nhẹ nhàng lau đi vết trà rớt lại bên khóe miệng Severus, cũng không yên lòng trả lời:
“Hình như là Dursley gì đó đi?”
Nhìn dáng vẻ biếng nhác nằm trên sofa, Voldemort vui sướng cong khóe miệng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.