Chương 14: Tuyệt Vọng
Ngốc Đề Hoan Nhan
02/07/2017
CHƯƠNG 14: TUYỆT VỌNG
{Voldy, ngươi đã về rồi?}
Nagini thấy thân ảnh Voldemort hiện ra, vui vẻ lắc lư thân mình đi qua, hiện tại nó càng ngày càng thích quấn quít lấy Voldemort, Voldy không chỉ không hề dạy bảo nó, hương vị trên người cũng tốt hơn, còn cho nó thật nhiều thật nhiều thịt dê béo nướng, Nagini cảm thấy mình càng ngày càng hạnh phúc.
Chỉ là lần này vì sao Voldy không để ý đến nó chứ?
Nagini tê tê hỏi Voldemort.
{Voldy, ngươi đang thương tâm khổ sở à, vì sao, ngươi đừng thương tâm nữa có được không?}
Nagini sốt ruột di chuyển xung quanh Voldemort, thiếu chút nữa tự thắt chính mình lại.
Voldemort nhìn thú cưng của mình, thương tâm, thì ra hắn thực sự thương tâm sao, ngay cả Nagini cũng nhìn ra. Hậu duệ duy nhất của Slytherin cao quý của thế giới phép thuật xoa xoa ngực, cảm thấy trái tim mình đau đớn giống như có một con dao cắm ở bên trong, không khỏi ngồi xổm xuống vươn tay ôm đầu Nagini vào lòng, chỉ có trước đây khi hắn tuyệt vọng hay đói bụng, hắn mới có thể dùng tư thế như vậy ôm Nagini.
{Voldy, ngươi làm sao vậy?}
Nagini ngoan ngoãn không nhúc nhích để cho Voldemort ôm.
Voldemort không trả lời, chỉ là đôi mắt đỏ kinh ngạc không có tiêu cự nhìn ra xa. Toàn bộ đầu óc hắn bây giờ đều là dáng vẻ của người đàn ông kia, lần đầu tiên gặp Slytherin máu lai giống hắn có một người mẹ là phù thủy tôn nghiêm cùng cha là một kẻ Muggle thô bỉ, trên gương mặt non nớt mang theo cuồng nhiệt cùng sùng bái tự tin cùng kiêu ngạo khi hoàn thành nhiệm vụ quay về báo với hắn khi được hắn chỉ bảo phép thuật thì lộ vẻ sung sướng cùng sùng kính giãy dụa và tuyệt vọng khi cầu xin mình vì Máu bùn kia ngây ngốc cùng trống rỗng khi gặp lại vào mười năm sau ánh mắt cố chấp kiên định khi hắn sống lại mệt mỏi cùng ngụy trang đắc ý khi giết chết Dumbledore quay lại bên cạnh hắn cuối cùng, là tuyệt vọng cùng thoải mái khi hắn hạ lệnh Nagini giết y, thì ra hắn nhớ rõ từng khung cảnh khi bọn họ ở chung……
Đúng, Voldemort rốt cuộc cũng nghĩ ra, khi còn chưa biết người đàn ông kia phản bội mình, hắn cũng đã đem người đàn ông nể trọng này làm quân cờ hành quyết, khi đó hắn vội vã đi tìm Harry Potter để quyết đấu, thậm chí còn thản nhiên đoạt đi tính mạng của y, bản thân mất đi lý trí sớm điên cuồng hoàn toàn không để ý lúc ấy sâu trong nội tâm mỏng manh của mình co rút đau đớn bao nhiêu.
Hắn đoạt đi trân bảo của Snape, cuối cùng lại đoạt đi tính mạng của Snape, mà y cũng phản bội hắn, trực tiếp khiến cho hắn thất bại, nói đến cùng, thật đúng là không biết là ai nợ ai.
Đây là báo ứng đi? Một đời này mình vẫn cố chấp như thế. Cho dù bỏ qua cho Narcissa, bỏ qua cho những kẻ phản bội mình khác, thậm chí còn không có đi tìm James Potter và Lily Evans, còn để cho bọn họ sống tự do thoải mái, lại chỉ cần không buông được người đàn ông phản bội, cho nên hắn ngay cả cơ hội gặp lại cũng đều buông ra, mà hiện tại, khắp trời đất này, đầu thai chuyển thế, hắn đều không còn cơ hội gặp lại Severus Snape.
Trong lòng Voldemort tràn ngập hối hận cùng bi thương, hắn cũng hiểu rõ, vì sao sau khi sống lại, hắn vẫn luôn nghĩ làm thế nào để khiến Snape đi theo hắn, vĩnh viễn trung thành với hắn, thậm chí không thể dễ dàng tha thứ việc trong lòng y có được trân bảo của mình vì sao khi đoán Snape có khả năng sống lại cũng không nghĩ đến chuyện phải giết y, trả thù y như thế nào, mà là muốn lợi dụng các loại thủ đoạn khiến y tiếp tục đi theo mình vì sao khi đoán Snape bị bám thân liền đau lòng mất mát, thậm chí khi biết được y đã hồn bay phách tán liền vô cùng bi thương. Yêu? Nếu đây thật sự là yêu như chính lão ong mật nói, vì sao nó không mang đến cho hắn vui vẻ hạnh phúc, ngược lại khiến hắn điên cuồng tuyệt vọng muốn hủy diệt thế giới này.
Voldemort cảm thấy không chỉ có toàn bộ linh hồn mình đều đang run rẩy gào khóc, ngay cả hô hấp cũng mang theo đau đớn kịch liệt, thậm chí hắn còn không biết tiếp theo hắn muốn làm cái gì, giờ khắc này, dã tâm bừng bừng muốn chinh phục thế giới phép thuật của hắn cũng bắt đầu tán loạn.
{Voldy, ngươi không phải là nên uống ma dược đi, nhìn ngươi thật sự rất khổ sở.}
Nagini rõ ràng là đã cảm nhận được thân mình của Voldemort đang ôm mình run rẩy, cảm xúc vô cùng không ổn định, nghĩ đến trước đây mỗi lần Voldy như vậy đều sẽ uống ma dược, Nagini tê tê nói. Nó không muốn Voldy không thoải mái.
Ma dược?
Đúng rồi, hẳn hẳn là nên đi uống dược cố định linh hồn. Voldemort giãy dụa đứng lên, hắn phát hiện tình trạng của bản thân rất không tốt, linh hồn phải nhận chấn động quá lớn, nếu tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ dẫn đến việc ma lực bạo phát.
Không, hắn còn phải báo thù cho Severus Snape, Lily Evans kia, còn có linh hồn tương lai đang chiếm lấy thân thể Snape, là bọn chúng khiến Severus hồn bay phách tán, hắn nhất định sẽ không bỏ qua dù chỉ một kẻ! Nhất là Tambor Frandar kia.
Nếu chỉ là thương tâm, Severus vì sao phải tự làm linh hồn bạo phát, nhất định là kẻ kia muốn chiếm thân thể Severus để sống lại, khi y phải chịu kích thích lớn liền nói ra vận mệnh bi thảm trong tương lai, sau đó thừa cơ đánh cắp thân thể y, hoặc là không chỉ đánh cắp, nếu không linh hồn rời thể xác chỉ là tử vong tự nhiên rồi có thể trở về vòng tay của Merlin, không cần quyết tuyệt như thế không phải sao?
Voldemort càng nghĩ càng hận, ngược lại giống như đã có mục tiêu mới cho cuộc sống bắt đầu tỉnh táo lại.
Hắn uống xong dược cố định linh hồn, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve bình thủy tinh tinh mỹ, hai mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm hoa văn kỳ bí trên bình thủy tinh, tưởng tượng ra bộ dáng cùng gương mặt dịu dàng của thiếu niên Snape khi rót chất lỏng thần bí vào trong bình ma dược, chỉ khi y đứng trước ma dược yêu quý và vạc mới có được biểu tình như thế, Voldemort nhớ tới cảnh tượng từng nhìn thấy liền để lộ một chút hoài niệm.
“Lord!”
Sau khi Abraxas sắp xếp xong chỗ ở cho Tambor cũng không rời đi, thiếu niên kia nhìn qua chỉ có mười sáu tuổi, sẽ không phải là dùng để lên giường đi? Hay là tình nhân? Nếu không vì sao lại sắp xếp cho vào ở trong trang viên Voldemort, nơi này ngoại trừ Lord, Nagini, quản gia, hộ vệ cùng gia tinh, không có người nào khác.
Abraxas không thể kiềm chế nổi sinh ra lòng hiếu kỳ, phải biết rằng tuổi của hắn cùng với Voldemort không kém nhau bao nhiêu, nhưng ma lực cao thâm, bộ dáng theo năm tháng trôi đi vẫn duy trì ở độ tuổi hai mươi, theo lý thuyết người đàn ông tinh lực dư thừa sẽ có nhu cầu rất mãnh liệt mới đúng, cố tình trong lòng vị đàn em này toàn bộ đều là thực nghiệm phép thuật cùng việc phát triển giới phép thuật, đã gần hai năm không sắp xếp người đến hầu hạ, lại càng không nói đến việc tìm một người bầu bạn, tình nhân gì dó.
Nghĩ đến vóc dáng gầy gò của thiếu niên tóc đen mắt đen kia, Lord đam mê loại hình như vậy? Nhưng nghĩ đến sự khác thường vừa rồi của Voldemort, lại cảm giác mình thực sự đang nghĩ nhiều. Nhưng vì sao lại sắp xếp ở trong trang viên chứ, trong lòng Abraxas giống như có mèo cào ngứa ngáy khó nhịn muốn biết đáp án. Xem ra Malfoy cao quý cũng vô cùng thích bát quái, nhất là về quân chủ Hắc ám của bọn họ.
“Y ở nơi nào, mang ta đi đi!”
Khi Voldemort xuất hiện trước mặt người khác đương nhiên là không còn vẻ tuyệt vọng cùng bi thương vừa rồi, hắn dù sao cũng là người đứng đầu Slytherin, là hậu duệ của Slytherin, quân vương Hắc ám cao quý ưu nhã.
“Lord, mời đi theo tôi!”
Abraxas cung kính dẫn đường ở phía trước, tuy rằng Voldemort không lộ ra chút khác thường nào, nhưng ngữ khí đạm mạc cùng lời nói đã chỉ rõ thiếu niên kia cũng không phải là tình nhân hoặc là người hầu hạ như hắn suy đoán, giống như phạm nhân cần trông coi hơn.
“Abr, ngươi đi về trước đi.”
Voldemort đi tới cửa liền phân phó, loại chuyện sống lại như thế này hắn không thể để Abraxas biết, không phải không tin tưởng, mà là vì tôn nghiêm của hắn.
Nhìn bạn tốt rời đi, Voldemort đẩy cửa đi vào. Đó là một gian phòng tương đối rộng rãi, Tambor còn rất nhàn nhã đọc sách, điều này khiến Voldemort vừa nhìn liền cảm thấy cực kỳ chướng mắt, đó là thân thể của Severus, lại bị một kẻ ti tiện chiếm đoạt, kẻ xâm nhập kia còn vô cùng thoái mái.
Tambor nhìn thấy Chúa tể Hắc ám liền lập tức đứng dậy hành lễ, gã biết rõ mình vì sao lại đến nơi này, ý tưởng của gã ban đầu rất ngây thơ, gã biết chuyện Voldemort sống lại, còn biết phát triển về sau, Chúa tể Hắc ám nhất định sẽ khống chế gã, nói không chừng còn muốn giết gã để dứt điểm một lần. Cho nên nguy cơ của gã vẫn chưa qua, cần Chúa tể Hắc ám bỏ qua gã mới được. Cũng may Chúa tể Hắc ám hiện tại rất có lý trí, hẳn là sẽ cho mình một cơ hội.
“Ngươi nói ta hẳn là nên xử lý ngươi như thế nào đây?”
Voldemort dùng tư thế cao cao tại thượng thản nhiên nói ra lời sát khí mười phần.
“Lord, tôi nguyện ý trung thành với ngài, suốt đời nguyện không phản bội.”
Tambor cúi đầu khiêm tốn nói. Hiện tại gã đã có chút hối hận vì thái độ đối xử với Lily Evans. Nếu không thay đổi thì rõ ràng thì sau khi Snape tốt nghiệp vị Chúa tể Hắc ám này mới có thể gặp gã, khi đó mình đã sớm chuồn mất.
“Chứng minh giá trị của ngươi, không phải kẻ nào cũng có thể tiến vào Tử Thần Thực Tử.”
Voldemort cao ngạo nói, thực ra trong lòng rõ ràng, tuy rằng biết trong khối thân thể này là chủ nhân vốn có, nhưng hắn cũng không thể tổn thương đến y, đây là suy nghĩ duy nhất còn lại trên đời của hắn.
“Lord, tôi am hiểu thuật luyện kim, ngoài ra còn vô cùng hiểu rõ về thế giới Muggle.”
Tambor trong cung kính còn mang theo chút ngạo nghễ.
“Muggle?”
Voldemort cười nhạo, lá gan của Tambor không nhỏ, nếu không trước đó hắn đã sớm nguyền rủa gã.
“Lord, Muggle không hề nhỏ yếu, vũ khí quy mô lớn tính sát thương cao của bọn họ thậm chí có thể hủy diệt một thành phố lớn trong một lần, điểm này Gellert Grindelwald nước Đức có thể chứng minh.”
Tambor thành khẩn giải thích, cảm thấy vô cùng may mắn với sự hiểu biết của bản thân.”
“Đúng không?”
Voldemort từ chối cho ý kiến, trong mắt xẹt qua một tia khác thường.
“Đúng vậy, hơn nữa giới Muggle có các thương nghiệp lớn có thể mang đến cho quý tộc rất nhiều Galleons, cho dù chỉ là trên kinh tế chúng ta cũng có thể đánh bại Dumbledore. Bọn họ có một vài loại giải trí thời thượng cũng có thể mang đến đổi mới cho thế giới phép thuật.”
Tambor không ngừng cố gắng, nếu Chúa tể Hắc ám không bỏ qua cho mình, hiện tại mình cũng chỉ có thể dựa vào Chúa tể Hắc ám, vậy gã phải cố gắng biểu hiện, giúp Tử Thần Thực Tử chính là lựa chọn rất tốt, nếu có được toàn bộ sự coi trọng, có lẽ gã không cần lập địa vị khác, chỉ cần thực lực được tán thành, nói không chừng có thể đứng ở cùng nơi với Chúa tể Hắc ám.
Voldemort tự nhiên là nhìn thấy dã tâm trong mắt Tambor, lại hận không thể khiến gã nhắm mắt lại.
“Nói về sự tình sau cuộc đại chiến đi?”
Voldemort vẫn giữ ngữ khí đạm mạc như cũ lại khiến Tambor nhẹ nhàng thở ra.
Không hề liên quan đến giá trị của Tambor, việc này nói rõ hắn đã chịu tiếp nhận đi. Về phần vấn đề kia, hắn đã trả lời đầy đủ, ừm, Snape đã chết, mình chiếm thân thể của y hẳn là cũng khiến Voldemort chướng mắt, tình cờ cải thiện hình tượng của Snape hẳn là sẽ có lợi với gã.
“… Trận thanh tẩy sau cuộc chiến cũng không lan đến gia tộc Malfoy, một nhà ba người bọn họ đều an toàn sống sót… Cậu bé cứu thế cưới con gái út nhà Weasly… Đặt tên cho con trai thứ hai là Albus Severus Potter… Bởi vì có sự tồn tại của Snape, nhà Slytherin cũng không bị xa lánh quá mức, sau cuộc chiến năm năm mọi thứ cơ bản đều trở lại bình thường…”
Tambor cẩn thận nói đồng thời vụng trộm chú ý đến ánh mắt của Chúa tể Hắc ám, quả nhiên thấy hắn đã dịu đi, trong lòng nghĩ bước cờ này hẳn là đi không sai.
Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, anh hùng chiến tranh, Snape sẽ không cần đến vinh quang như vậy, y cũng không phải vì cái gọi là chính nghĩa, Voldemort lạnh lùng nghĩ, đối với sự bảo vệ của y với ngôi nhà mình luôn áy náy cùng yêu thương lại cảm thấy cao hứng, Chúa tể Hắc ám thậm chí cảm thấy ở một trình độ nhất định nào đó cũng giảm bới được tội nghiệt hắn mắc phải.
Chỉ là, ngay cả bức họa trong văn phòng Hiệu trưởng cũng trống rỗng, nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng quyết tuyệt kia, y không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ nguyện bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ, khi hoàn thành trách nhiệm lại bứt áo ra đi, sẽ không bao giờ quay đầu, để lại một bức tranh trống rỗng, thật sự là việc y sẽ làm, y nhất định không hy vọng sau khi mình chết đi còn biết thành bức họa bị quấy rối. Voldemort nghĩ đến Xà vương thích tê tê phun nọc đọc với nhóm động vật nhỏ ở Hogwart trong căn hầm kia, đôi mắt đỏ hơi hơi thương cảm xẹt qua một tia dịu dàng không ai có thể thấy được. Đăng bởi: admin
{Voldy, ngươi đã về rồi?}
Nagini thấy thân ảnh Voldemort hiện ra, vui vẻ lắc lư thân mình đi qua, hiện tại nó càng ngày càng thích quấn quít lấy Voldemort, Voldy không chỉ không hề dạy bảo nó, hương vị trên người cũng tốt hơn, còn cho nó thật nhiều thật nhiều thịt dê béo nướng, Nagini cảm thấy mình càng ngày càng hạnh phúc.
Chỉ là lần này vì sao Voldy không để ý đến nó chứ?
Nagini tê tê hỏi Voldemort.
{Voldy, ngươi đang thương tâm khổ sở à, vì sao, ngươi đừng thương tâm nữa có được không?}
Nagini sốt ruột di chuyển xung quanh Voldemort, thiếu chút nữa tự thắt chính mình lại.
Voldemort nhìn thú cưng của mình, thương tâm, thì ra hắn thực sự thương tâm sao, ngay cả Nagini cũng nhìn ra. Hậu duệ duy nhất của Slytherin cao quý của thế giới phép thuật xoa xoa ngực, cảm thấy trái tim mình đau đớn giống như có một con dao cắm ở bên trong, không khỏi ngồi xổm xuống vươn tay ôm đầu Nagini vào lòng, chỉ có trước đây khi hắn tuyệt vọng hay đói bụng, hắn mới có thể dùng tư thế như vậy ôm Nagini.
{Voldy, ngươi làm sao vậy?}
Nagini ngoan ngoãn không nhúc nhích để cho Voldemort ôm.
Voldemort không trả lời, chỉ là đôi mắt đỏ kinh ngạc không có tiêu cự nhìn ra xa. Toàn bộ đầu óc hắn bây giờ đều là dáng vẻ của người đàn ông kia, lần đầu tiên gặp Slytherin máu lai giống hắn có một người mẹ là phù thủy tôn nghiêm cùng cha là một kẻ Muggle thô bỉ, trên gương mặt non nớt mang theo cuồng nhiệt cùng sùng bái tự tin cùng kiêu ngạo khi hoàn thành nhiệm vụ quay về báo với hắn khi được hắn chỉ bảo phép thuật thì lộ vẻ sung sướng cùng sùng kính giãy dụa và tuyệt vọng khi cầu xin mình vì Máu bùn kia ngây ngốc cùng trống rỗng khi gặp lại vào mười năm sau ánh mắt cố chấp kiên định khi hắn sống lại mệt mỏi cùng ngụy trang đắc ý khi giết chết Dumbledore quay lại bên cạnh hắn cuối cùng, là tuyệt vọng cùng thoải mái khi hắn hạ lệnh Nagini giết y, thì ra hắn nhớ rõ từng khung cảnh khi bọn họ ở chung……
Đúng, Voldemort rốt cuộc cũng nghĩ ra, khi còn chưa biết người đàn ông kia phản bội mình, hắn cũng đã đem người đàn ông nể trọng này làm quân cờ hành quyết, khi đó hắn vội vã đi tìm Harry Potter để quyết đấu, thậm chí còn thản nhiên đoạt đi tính mạng của y, bản thân mất đi lý trí sớm điên cuồng hoàn toàn không để ý lúc ấy sâu trong nội tâm mỏng manh của mình co rút đau đớn bao nhiêu.
Hắn đoạt đi trân bảo của Snape, cuối cùng lại đoạt đi tính mạng của Snape, mà y cũng phản bội hắn, trực tiếp khiến cho hắn thất bại, nói đến cùng, thật đúng là không biết là ai nợ ai.
Đây là báo ứng đi? Một đời này mình vẫn cố chấp như thế. Cho dù bỏ qua cho Narcissa, bỏ qua cho những kẻ phản bội mình khác, thậm chí còn không có đi tìm James Potter và Lily Evans, còn để cho bọn họ sống tự do thoải mái, lại chỉ cần không buông được người đàn ông phản bội, cho nên hắn ngay cả cơ hội gặp lại cũng đều buông ra, mà hiện tại, khắp trời đất này, đầu thai chuyển thế, hắn đều không còn cơ hội gặp lại Severus Snape.
Trong lòng Voldemort tràn ngập hối hận cùng bi thương, hắn cũng hiểu rõ, vì sao sau khi sống lại, hắn vẫn luôn nghĩ làm thế nào để khiến Snape đi theo hắn, vĩnh viễn trung thành với hắn, thậm chí không thể dễ dàng tha thứ việc trong lòng y có được trân bảo của mình vì sao khi đoán Snape có khả năng sống lại cũng không nghĩ đến chuyện phải giết y, trả thù y như thế nào, mà là muốn lợi dụng các loại thủ đoạn khiến y tiếp tục đi theo mình vì sao khi đoán Snape bị bám thân liền đau lòng mất mát, thậm chí khi biết được y đã hồn bay phách tán liền vô cùng bi thương. Yêu? Nếu đây thật sự là yêu như chính lão ong mật nói, vì sao nó không mang đến cho hắn vui vẻ hạnh phúc, ngược lại khiến hắn điên cuồng tuyệt vọng muốn hủy diệt thế giới này.
Voldemort cảm thấy không chỉ có toàn bộ linh hồn mình đều đang run rẩy gào khóc, ngay cả hô hấp cũng mang theo đau đớn kịch liệt, thậm chí hắn còn không biết tiếp theo hắn muốn làm cái gì, giờ khắc này, dã tâm bừng bừng muốn chinh phục thế giới phép thuật của hắn cũng bắt đầu tán loạn.
{Voldy, ngươi không phải là nên uống ma dược đi, nhìn ngươi thật sự rất khổ sở.}
Nagini rõ ràng là đã cảm nhận được thân mình của Voldemort đang ôm mình run rẩy, cảm xúc vô cùng không ổn định, nghĩ đến trước đây mỗi lần Voldy như vậy đều sẽ uống ma dược, Nagini tê tê nói. Nó không muốn Voldy không thoải mái.
Ma dược?
Đúng rồi, hẳn hẳn là nên đi uống dược cố định linh hồn. Voldemort giãy dụa đứng lên, hắn phát hiện tình trạng của bản thân rất không tốt, linh hồn phải nhận chấn động quá lớn, nếu tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ dẫn đến việc ma lực bạo phát.
Không, hắn còn phải báo thù cho Severus Snape, Lily Evans kia, còn có linh hồn tương lai đang chiếm lấy thân thể Snape, là bọn chúng khiến Severus hồn bay phách tán, hắn nhất định sẽ không bỏ qua dù chỉ một kẻ! Nhất là Tambor Frandar kia.
Nếu chỉ là thương tâm, Severus vì sao phải tự làm linh hồn bạo phát, nhất định là kẻ kia muốn chiếm thân thể Severus để sống lại, khi y phải chịu kích thích lớn liền nói ra vận mệnh bi thảm trong tương lai, sau đó thừa cơ đánh cắp thân thể y, hoặc là không chỉ đánh cắp, nếu không linh hồn rời thể xác chỉ là tử vong tự nhiên rồi có thể trở về vòng tay của Merlin, không cần quyết tuyệt như thế không phải sao?
Voldemort càng nghĩ càng hận, ngược lại giống như đã có mục tiêu mới cho cuộc sống bắt đầu tỉnh táo lại.
Hắn uống xong dược cố định linh hồn, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve bình thủy tinh tinh mỹ, hai mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm hoa văn kỳ bí trên bình thủy tinh, tưởng tượng ra bộ dáng cùng gương mặt dịu dàng của thiếu niên Snape khi rót chất lỏng thần bí vào trong bình ma dược, chỉ khi y đứng trước ma dược yêu quý và vạc mới có được biểu tình như thế, Voldemort nhớ tới cảnh tượng từng nhìn thấy liền để lộ một chút hoài niệm.
“Lord!”
Sau khi Abraxas sắp xếp xong chỗ ở cho Tambor cũng không rời đi, thiếu niên kia nhìn qua chỉ có mười sáu tuổi, sẽ không phải là dùng để lên giường đi? Hay là tình nhân? Nếu không vì sao lại sắp xếp cho vào ở trong trang viên Voldemort, nơi này ngoại trừ Lord, Nagini, quản gia, hộ vệ cùng gia tinh, không có người nào khác.
Abraxas không thể kiềm chế nổi sinh ra lòng hiếu kỳ, phải biết rằng tuổi của hắn cùng với Voldemort không kém nhau bao nhiêu, nhưng ma lực cao thâm, bộ dáng theo năm tháng trôi đi vẫn duy trì ở độ tuổi hai mươi, theo lý thuyết người đàn ông tinh lực dư thừa sẽ có nhu cầu rất mãnh liệt mới đúng, cố tình trong lòng vị đàn em này toàn bộ đều là thực nghiệm phép thuật cùng việc phát triển giới phép thuật, đã gần hai năm không sắp xếp người đến hầu hạ, lại càng không nói đến việc tìm một người bầu bạn, tình nhân gì dó.
Nghĩ đến vóc dáng gầy gò của thiếu niên tóc đen mắt đen kia, Lord đam mê loại hình như vậy? Nhưng nghĩ đến sự khác thường vừa rồi của Voldemort, lại cảm giác mình thực sự đang nghĩ nhiều. Nhưng vì sao lại sắp xếp ở trong trang viên chứ, trong lòng Abraxas giống như có mèo cào ngứa ngáy khó nhịn muốn biết đáp án. Xem ra Malfoy cao quý cũng vô cùng thích bát quái, nhất là về quân chủ Hắc ám của bọn họ.
“Y ở nơi nào, mang ta đi đi!”
Khi Voldemort xuất hiện trước mặt người khác đương nhiên là không còn vẻ tuyệt vọng cùng bi thương vừa rồi, hắn dù sao cũng là người đứng đầu Slytherin, là hậu duệ của Slytherin, quân vương Hắc ám cao quý ưu nhã.
“Lord, mời đi theo tôi!”
Abraxas cung kính dẫn đường ở phía trước, tuy rằng Voldemort không lộ ra chút khác thường nào, nhưng ngữ khí đạm mạc cùng lời nói đã chỉ rõ thiếu niên kia cũng không phải là tình nhân hoặc là người hầu hạ như hắn suy đoán, giống như phạm nhân cần trông coi hơn.
“Abr, ngươi đi về trước đi.”
Voldemort đi tới cửa liền phân phó, loại chuyện sống lại như thế này hắn không thể để Abraxas biết, không phải không tin tưởng, mà là vì tôn nghiêm của hắn.
Nhìn bạn tốt rời đi, Voldemort đẩy cửa đi vào. Đó là một gian phòng tương đối rộng rãi, Tambor còn rất nhàn nhã đọc sách, điều này khiến Voldemort vừa nhìn liền cảm thấy cực kỳ chướng mắt, đó là thân thể của Severus, lại bị một kẻ ti tiện chiếm đoạt, kẻ xâm nhập kia còn vô cùng thoái mái.
Tambor nhìn thấy Chúa tể Hắc ám liền lập tức đứng dậy hành lễ, gã biết rõ mình vì sao lại đến nơi này, ý tưởng của gã ban đầu rất ngây thơ, gã biết chuyện Voldemort sống lại, còn biết phát triển về sau, Chúa tể Hắc ám nhất định sẽ khống chế gã, nói không chừng còn muốn giết gã để dứt điểm một lần. Cho nên nguy cơ của gã vẫn chưa qua, cần Chúa tể Hắc ám bỏ qua gã mới được. Cũng may Chúa tể Hắc ám hiện tại rất có lý trí, hẳn là sẽ cho mình một cơ hội.
“Ngươi nói ta hẳn là nên xử lý ngươi như thế nào đây?”
Voldemort dùng tư thế cao cao tại thượng thản nhiên nói ra lời sát khí mười phần.
“Lord, tôi nguyện ý trung thành với ngài, suốt đời nguyện không phản bội.”
Tambor cúi đầu khiêm tốn nói. Hiện tại gã đã có chút hối hận vì thái độ đối xử với Lily Evans. Nếu không thay đổi thì rõ ràng thì sau khi Snape tốt nghiệp vị Chúa tể Hắc ám này mới có thể gặp gã, khi đó mình đã sớm chuồn mất.
“Chứng minh giá trị của ngươi, không phải kẻ nào cũng có thể tiến vào Tử Thần Thực Tử.”
Voldemort cao ngạo nói, thực ra trong lòng rõ ràng, tuy rằng biết trong khối thân thể này là chủ nhân vốn có, nhưng hắn cũng không thể tổn thương đến y, đây là suy nghĩ duy nhất còn lại trên đời của hắn.
“Lord, tôi am hiểu thuật luyện kim, ngoài ra còn vô cùng hiểu rõ về thế giới Muggle.”
Tambor trong cung kính còn mang theo chút ngạo nghễ.
“Muggle?”
Voldemort cười nhạo, lá gan của Tambor không nhỏ, nếu không trước đó hắn đã sớm nguyền rủa gã.
“Lord, Muggle không hề nhỏ yếu, vũ khí quy mô lớn tính sát thương cao của bọn họ thậm chí có thể hủy diệt một thành phố lớn trong một lần, điểm này Gellert Grindelwald nước Đức có thể chứng minh.”
Tambor thành khẩn giải thích, cảm thấy vô cùng may mắn với sự hiểu biết của bản thân.”
“Đúng không?”
Voldemort từ chối cho ý kiến, trong mắt xẹt qua một tia khác thường.
“Đúng vậy, hơn nữa giới Muggle có các thương nghiệp lớn có thể mang đến cho quý tộc rất nhiều Galleons, cho dù chỉ là trên kinh tế chúng ta cũng có thể đánh bại Dumbledore. Bọn họ có một vài loại giải trí thời thượng cũng có thể mang đến đổi mới cho thế giới phép thuật.”
Tambor không ngừng cố gắng, nếu Chúa tể Hắc ám không bỏ qua cho mình, hiện tại mình cũng chỉ có thể dựa vào Chúa tể Hắc ám, vậy gã phải cố gắng biểu hiện, giúp Tử Thần Thực Tử chính là lựa chọn rất tốt, nếu có được toàn bộ sự coi trọng, có lẽ gã không cần lập địa vị khác, chỉ cần thực lực được tán thành, nói không chừng có thể đứng ở cùng nơi với Chúa tể Hắc ám.
Voldemort tự nhiên là nhìn thấy dã tâm trong mắt Tambor, lại hận không thể khiến gã nhắm mắt lại.
“Nói về sự tình sau cuộc đại chiến đi?”
Voldemort vẫn giữ ngữ khí đạm mạc như cũ lại khiến Tambor nhẹ nhàng thở ra.
Không hề liên quan đến giá trị của Tambor, việc này nói rõ hắn đã chịu tiếp nhận đi. Về phần vấn đề kia, hắn đã trả lời đầy đủ, ừm, Snape đã chết, mình chiếm thân thể của y hẳn là cũng khiến Voldemort chướng mắt, tình cờ cải thiện hình tượng của Snape hẳn là sẽ có lợi với gã.
“… Trận thanh tẩy sau cuộc chiến cũng không lan đến gia tộc Malfoy, một nhà ba người bọn họ đều an toàn sống sót… Cậu bé cứu thế cưới con gái út nhà Weasly… Đặt tên cho con trai thứ hai là Albus Severus Potter… Bởi vì có sự tồn tại của Snape, nhà Slytherin cũng không bị xa lánh quá mức, sau cuộc chiến năm năm mọi thứ cơ bản đều trở lại bình thường…”
Tambor cẩn thận nói đồng thời vụng trộm chú ý đến ánh mắt của Chúa tể Hắc ám, quả nhiên thấy hắn đã dịu đi, trong lòng nghĩ bước cờ này hẳn là đi không sai.
Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, anh hùng chiến tranh, Snape sẽ không cần đến vinh quang như vậy, y cũng không phải vì cái gọi là chính nghĩa, Voldemort lạnh lùng nghĩ, đối với sự bảo vệ của y với ngôi nhà mình luôn áy náy cùng yêu thương lại cảm thấy cao hứng, Chúa tể Hắc ám thậm chí cảm thấy ở một trình độ nhất định nào đó cũng giảm bới được tội nghiệt hắn mắc phải.
Chỉ là, ngay cả bức họa trong văn phòng Hiệu trưởng cũng trống rỗng, nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng quyết tuyệt kia, y không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ nguyện bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ, khi hoàn thành trách nhiệm lại bứt áo ra đi, sẽ không bao giờ quay đầu, để lại một bức tranh trống rỗng, thật sự là việc y sẽ làm, y nhất định không hy vọng sau khi mình chết đi còn biết thành bức họa bị quấy rối. Voldemort nghĩ đến Xà vương thích tê tê phun nọc đọc với nhóm động vật nhỏ ở Hogwart trong căn hầm kia, đôi mắt đỏ hơi hơi thương cảm xẹt qua một tia dịu dàng không ai có thể thấy được. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.