Chương 15: Gặp Lại
Giáo Chủ Vô Tâm
25/03/2024
Mộc Cận Nhi căng mắt, nhìn chằm chằm lên màn che trướng rũ hoa lê, bàn tay hơi nắm lại, tựa như chuẩn bị đánh hổ ở Cảnh Dương cang[1], không dám có chút lơi là.
[1] Cảnh Dương cang (景阳冈): nơi Võ Tòng đánh hổ.
Hoàng đế phức tạp nhắm mắt, cực kỳ thư giãn thoải mái.
Mãi đến khi nghe tiếng đối phương hít thở đều đặn, thần kinh tựa như đang giằng co với dã thú của Mộc Cận Nhi mới hoà hoãn lại. Nàng liếc mắt nhìn Hoàng đế đang ngủ yên rồi mới từ từ khép mắt lại.
Đột nhiên, bên tai truyền đến mọi giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Cận phi, nàng cứ siết tay thế này là định đánh trẫm sao?”
Mộc Cận Nhi đột nhiên trừng mắt thật to, vị Hoàng đế ở bên cạnh rõ ràng đang nhắm mắt, sao lại biết nàng một mực siết tay thành quyền chứ?
“Thói... Thói quen.” Nàng cố gắng hơi thả lỏng nắm đấm.
Một bàn tay to lớn đáp xuống tay nàng, Hoàng đế vẫn đang nhắm mắt từ đầu đến cuối nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang siết chặt của nàng ra rồi hơi nắm lại, lên tiếng: “Thói quen này không được rồi, phải thay đổi thôi.”
Cả đêm này, Hoàng đế vừa mặc áo ngoài vừa nắm tay Mộc Cận Nhi ngủ một giấc thật say sưa, Mộc Cận Nhi thì hao hết tinh thần, trừng mắt nhìn màn che trướng rũ hoa lê. Tới khi trời sánng, khoé mắt có hơi đỏ lên, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi thê thảm.
Giữa phòng ăn sáng, từng nha hoàn trong cung Vô Ưu không giấu được vẻ mừng thầm trên mặt. Nhất là Thấm Nhi, mặt mày đều cong vút cả lên, hầu hạ nàng càng thêm ân cần.
Đợi khi Hoàng đế bước ra khỏi cửa cung Vô Ưu, chỉ nghe loáng thoáng tiếng ca ngợi của vị tiểu công công ở ngoài cửa cung: “Hoàng thượng, thân thể của ngài thật tốt.”
Cả bọn nha hoàn âm thầm che miệng cười khẽ.
Thấm Nhi vô cùng hưng phấn: “Tiểu thư tiểu thư, không ngờ tiểu thư trong hoạ có phúc, có được phu quân sủng ái tiểu thư như vậy, mười ngày thì hết tám chín ngày đến thăm tiểu thư.” Nói xong, nàng vui vẻ nhìn về bóng lưng Hoàng đế đang dần xa.
Làm khó cho Mộc Cận Nhi đang sưng đỏ hai mắt, vừa đúng lúc có thể bày ra đôi mắt nặng nề của mình. Thấm Nhi lập tức ngậm miệng.
Mấy ngày liên tiếp, Hoàng đế phức tạp ngày ngày ngủ lại cung Vô Ưu, ngày ngày khoác áo ngoài ngủ say sưa. Liên tục mất ngủ ba ngày, cuối cùng Mộc Cận Nhi cũng không chịu nổi, lại xác định người bên gối có vẻ tạm thời không có ý nghĩ xấu xa hay hành động gì sau đó, cuối cùng cũng nặng nề khép mi mắt lại.
Đêm dài buông xuống. Giữa lúc Mộc Cận Nhi đang ngủ ngon lành, Hoàng đế phức tạp cũng vừa vặn tỉnh giấc. Hắn hơi nghiêng người, ánh mắt triền miên dán chặt vào khuôn mặt mỹ nhân đang say ngủ, lại nhẹ nhàng nhích lại gần mỹ nhân, đôi tay nhẹ nhàng cọ vào gò má nàng, nhưng khi sắp chạm tới gương mặt kiều mỹ đó thì liền ngừng lại. Cuối cùng, khoé môi hơi cong lên, từ từ thu cánh tay về, một mực nhìn chằm chằm mỹ nhân đang say ngủ đến hừng đông.
Không lâu sau, trong hậu cung Yến quốc âm thầm đồn đãi rằng, thật ra Hoàng đế có ham mê đặc biệt với thân thể có vết sẹo. Trong lúc nhất thời, cả hậu cung từ Quý phi đến nha hoàn đều tranh chấp chen lấn nhau, ngươi truy ta đuổi không cẩn thận ngã sấp xuống, té ngửa lên, đập trái trượt phải, rất có kế hoạch tạo ra thương tích trên thân mình, một lòng hy vọng có thể lưu lại tầng tầng lớp lớp vết sẹo khiến người chú ý.
Qua một thời gian dài, mọi người thấy Hoàng đế vẫn không mấy ưu ái những phi tử thân mang vết sẹo, hàng đêm chỉ lo ngủ lại cung Vô Ưu như trước. Chuyện này khiến những vị phi tử bất chấp mọi giá cảm thấy tổn thương nặng nề, đặc biệt là những vị phi tử có thể hung hăng dùng dao cứa lên mặt mình, để lại một vết sẹo thật ngoạn mục.
Cam tâm tình nguyện huỷ dung, vậy mà vẫn như lúc trước, không hề may mắn được Hoàng đế triệu kiến. Tần phi thẳng tay huỷ dung, tâm trạng càng bi tráng hơn, thế là dùng một thước lụa trắng treo cổ.
Từ sau đó, xu hướng nữ nhân trong hậu cung không cẩn thận ngã trước té sau đập trái trượt phải mới hoàn toàn bị ép xuống.
Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ nhàng.
Kẻ đầu têu khiến chúng mỹ nhân trong hậu cung lưu lại một thân sứt sẹo, Hoàng đế phức tạp, mang vào chiếc cốc đựng hai viên xúc xắc.
Đôi bàn tay thon dài đặt cốc xúc xắc lên trên bàn ngọc.
“Cận phi, nàng hầu trẫm chơi trò chơi, thua là sẽ bị phạt.”
Trò chơi rất đơn giản, Hoàng đế cùng Mộc Cận Nhi mỗi người giữ một cốc xúc xắc, lần lượt tung xúc xắc, so lớn nhỏ, luận thắng thua.
Hình phạt cũng rất đơn giản, mỗi lần thua thì sẽ viết tên đối phương một lần trên giấy tuyên.
Thực tình Mộc Cận Nhi cảm thấy vị Hoàng đế này có chút nhàm chán, lại còn hơi thiểu năng, nhưng e ngại thân phận của đối phương, đành phải căng não hầu hạ vị Hoàng đế nhàm chán thiểu năng này, tiếp tục khám phá tiềm năng càng tìm càng ẩn.
Nhưng cô nương Mộc Cận Nhi này cũng hơi quá đáng rồi đấy, xúc xắc tung lên một trăm lần thì thua hết chín mươi chín lần. Còn một trận thì hoà. Vị Hoàng đế phức tạp này cũng có chút quá đáng, lần nào tung xúc xắc cũng đều đạt được điểm lớn nhất.
Mặc dù ngạn ngữ dân gian có câu, con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo[2]. Mộc Cận Nhi vừa khổ vừa ai oán, thừa dịp Hoàng đế có chút hưng phấn mà đi tới án thư, nàng liền cầm cốc xúc xắc ở đối diện lên xem xét kỹ càng tường tận.
[2] Nguyên văn là “điểm bội bất năng oán triều đình, mệnh khổ bất năng oán phụ mẫu” (点背不能怨朝廷,命苦不能怨父母), tức là xui xẻo không thể trách chính quyền, số khổ không thể oán cha mẹ.
Hoàng đế phức tạp ngọc thụ lâm phong đứng bên án thư, tay chấp bút ngọc, mây bay nước chảy[3] lưu loát viết ra hai chữ: Cảnh Hạo.
[3] Nguyên văn là “hành vân lưu thuỷ” (行云流水).
“Trẫm đã viết danh tự rồi, Cận phi cứ dựa theo đó mà viết là được. Nhất định phải viết cẩn thận từng nét một, nhất định phải...” Hoàng đế phức tạp còn chưa nói dứt câu, đã thấy Mộc Cận Nhi cầm cốc xúc xắc đi đến. “Xin hỏi Hoàng thượng, tại sao xúc xắc của người lại nặng như vậy?” Nói xong, nàng cho xúc xắc vào cốc, lắc một cái, lại lắc một cái, rồi lắc tiếp một cái... Mỗi lần tung xúc xắc đều là số điểm lớn nhất. Mộc Cận Nhi nhướng mày, dáng vẻ vừa không đành lòng vạch trần lại không cam tâm nhận thua.
Khuôn mặt Hoàng đế có hơi vặn vẹo, xoay sang gầm gừ với tiểu công công vô tội: “Tên cẩu nô tài kia, ngươi lo trẫm đánh thắng Cận phi, liền lén lút làm ra loại tiểu thủ đoạn này, vừa rồi Cận phi thua trẫm, phải viết danh tự một trăm lần, số lượng này ngươi viết thay nàng ấy đi.” Sau đó quay người lại, vô cùng nghiêm túc nói. “Cận phi, vừa rồi nàng nhân lúc trẫm không chú ý mà nhìn lén xúc xắc của trẫm, phá hỏng luật chơi, đây là đại tội, nhất định phải phạt nặng, phạt nàng chép tên của trẫm hai trăm lần.” Dứt lời, Hoàng đế thành công giá hoạ cho kẻ khác, bày ra dáng vẻ trang trọng khí khái uy nghiêm Hoàng gia, thong thả ra cửa.
Mộc Cận Nhi nhìn bóng lưng dần đi khuất, hơi nhíu mày lại.
Hoàng đế bước đi như diều gặp gió[4] chợt dừng lại, Hoàng đế phức tạp nhìn cây hoa trong đình viện, nghiêm mặt nói: “Phải nghiêm túc viết từng nét một, trẫm sẽ đến kiểm tra.”
[4] Nguyên văn là “phong sinh thuỷ khởi” (风生水起).
...Mộc Cận Nhi lại càng nhăn nhó hơi.
Thấm Nhi cầm lên giấy tuyên có bút kí mà Hoàng đế đích thân đề lại trên bàn, nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu thư tiểu thư, Hoàng đế thật lag thú vị, thế mà thay đổi biện pháp để người viết tên của y, y là Hoàng đế, vậy mà không kiêng kỵ chút nào, còn lấy danh tự chính mỉnha để làm thủ đoạn theo đuổi tình cảm, đúng thật là không giống một ai[5]. Hoàng thượng có dụng ý khác[6], chẳng qua chỉ muốn tiểu thư viết tên y nhiều hơn, ghi nhớ y trong lòng, có thể thấy được Hoàng thượng thật lòng đợi tiểu thư, tiểu thư...”
[5] Nguyên văn là “độc thụ nhất xí” (独树一帜).
[6] Nguyên văn là “Tuý Ông chi ý bất tại tửu” (醉翁之意不在酒), là một câu trong bài “Bùi Viên đối ẩm trích cú ca” của Âu Dương Tu đời Tống, dịch nghĩa là “Tuý ông chẳng phải say vì rượu“.
Loảng xoảng một tiếng, chén trà vỡ vụn tại chỗ.
Thấm Nhi vội vàng quỳ xuống, tự biết đã chọc giận tiểu như nhà mình. Nàng đã đi theo tiểu thư từ nhỏ, từ Lương quốc đến Bắc Yên, mặc dù hành vi lúc trước của tiểu thư có hơi thô lỗ, song trong tính cách có chút ham mê tiền tài, vậy nên người rất trân quý đồ vật bên cạnh, trước nay tiểu thư chưa hề làm những chuyện đập đồ phá của bao giờ.
“Nếu như nha đầu ngươi tiếp tục nhiều chuyện, ta sẽ lập tức đưa ngươi quay về Lương quốc.” Mộc Cận Nhi lạnh nhạt nói, trong đôi mắt khói hiện lên một tia cáu kỉnh.
Cuối thu, trong Ngự Hoa Viên nhộn nhịp đông đúc, so với ngày xuân còn xán lạn hơn mấy phần.
Hoàng đế Lương quốc mang theo một viên giao châu Nam Hải, đích thân đến chầu Bắc Yên, mừng sinh nhật Hoàng đế.
Yến tiệc quốc gia đương nhiên là long trọng, thân làm tân sủng của Hoàng đế Bắc Yên, Cận phi nương nương bị chỉ định phải ăn vận lộng lẫy đến tham dự.
Ở giữa yến hội, mọi người ăn uống linh đình, vui vẻ nói cười. Mộc Cận Nhi chỉ dán mắt nhìn chằm chằm vào hoa quả trên bàn, không dám nhướng mắt lên dù chỉ một phân.
Dưới đài ngọc, người đang ngồi ngay ngắn ở ghế đầu đặt giữa yến tiệc chính là Hoàng đế Lương quốc vừa mới nhậm chức, Chu Dục.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
[1] Cảnh Dương cang (景阳冈): nơi Võ Tòng đánh hổ.
Hoàng đế phức tạp nhắm mắt, cực kỳ thư giãn thoải mái.
Mãi đến khi nghe tiếng đối phương hít thở đều đặn, thần kinh tựa như đang giằng co với dã thú của Mộc Cận Nhi mới hoà hoãn lại. Nàng liếc mắt nhìn Hoàng đế đang ngủ yên rồi mới từ từ khép mắt lại.
Đột nhiên, bên tai truyền đến mọi giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Cận phi, nàng cứ siết tay thế này là định đánh trẫm sao?”
Mộc Cận Nhi đột nhiên trừng mắt thật to, vị Hoàng đế ở bên cạnh rõ ràng đang nhắm mắt, sao lại biết nàng một mực siết tay thành quyền chứ?
“Thói... Thói quen.” Nàng cố gắng hơi thả lỏng nắm đấm.
Một bàn tay to lớn đáp xuống tay nàng, Hoàng đế vẫn đang nhắm mắt từ đầu đến cuối nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang siết chặt của nàng ra rồi hơi nắm lại, lên tiếng: “Thói quen này không được rồi, phải thay đổi thôi.”
Cả đêm này, Hoàng đế vừa mặc áo ngoài vừa nắm tay Mộc Cận Nhi ngủ một giấc thật say sưa, Mộc Cận Nhi thì hao hết tinh thần, trừng mắt nhìn màn che trướng rũ hoa lê. Tới khi trời sánng, khoé mắt có hơi đỏ lên, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi thê thảm.
Giữa phòng ăn sáng, từng nha hoàn trong cung Vô Ưu không giấu được vẻ mừng thầm trên mặt. Nhất là Thấm Nhi, mặt mày đều cong vút cả lên, hầu hạ nàng càng thêm ân cần.
Đợi khi Hoàng đế bước ra khỏi cửa cung Vô Ưu, chỉ nghe loáng thoáng tiếng ca ngợi của vị tiểu công công ở ngoài cửa cung: “Hoàng thượng, thân thể của ngài thật tốt.”
Cả bọn nha hoàn âm thầm che miệng cười khẽ.
Thấm Nhi vô cùng hưng phấn: “Tiểu thư tiểu thư, không ngờ tiểu thư trong hoạ có phúc, có được phu quân sủng ái tiểu thư như vậy, mười ngày thì hết tám chín ngày đến thăm tiểu thư.” Nói xong, nàng vui vẻ nhìn về bóng lưng Hoàng đế đang dần xa.
Làm khó cho Mộc Cận Nhi đang sưng đỏ hai mắt, vừa đúng lúc có thể bày ra đôi mắt nặng nề của mình. Thấm Nhi lập tức ngậm miệng.
Mấy ngày liên tiếp, Hoàng đế phức tạp ngày ngày ngủ lại cung Vô Ưu, ngày ngày khoác áo ngoài ngủ say sưa. Liên tục mất ngủ ba ngày, cuối cùng Mộc Cận Nhi cũng không chịu nổi, lại xác định người bên gối có vẻ tạm thời không có ý nghĩ xấu xa hay hành động gì sau đó, cuối cùng cũng nặng nề khép mi mắt lại.
Đêm dài buông xuống. Giữa lúc Mộc Cận Nhi đang ngủ ngon lành, Hoàng đế phức tạp cũng vừa vặn tỉnh giấc. Hắn hơi nghiêng người, ánh mắt triền miên dán chặt vào khuôn mặt mỹ nhân đang say ngủ, lại nhẹ nhàng nhích lại gần mỹ nhân, đôi tay nhẹ nhàng cọ vào gò má nàng, nhưng khi sắp chạm tới gương mặt kiều mỹ đó thì liền ngừng lại. Cuối cùng, khoé môi hơi cong lên, từ từ thu cánh tay về, một mực nhìn chằm chằm mỹ nhân đang say ngủ đến hừng đông.
Không lâu sau, trong hậu cung Yến quốc âm thầm đồn đãi rằng, thật ra Hoàng đế có ham mê đặc biệt với thân thể có vết sẹo. Trong lúc nhất thời, cả hậu cung từ Quý phi đến nha hoàn đều tranh chấp chen lấn nhau, ngươi truy ta đuổi không cẩn thận ngã sấp xuống, té ngửa lên, đập trái trượt phải, rất có kế hoạch tạo ra thương tích trên thân mình, một lòng hy vọng có thể lưu lại tầng tầng lớp lớp vết sẹo khiến người chú ý.
Qua một thời gian dài, mọi người thấy Hoàng đế vẫn không mấy ưu ái những phi tử thân mang vết sẹo, hàng đêm chỉ lo ngủ lại cung Vô Ưu như trước. Chuyện này khiến những vị phi tử bất chấp mọi giá cảm thấy tổn thương nặng nề, đặc biệt là những vị phi tử có thể hung hăng dùng dao cứa lên mặt mình, để lại một vết sẹo thật ngoạn mục.
Cam tâm tình nguyện huỷ dung, vậy mà vẫn như lúc trước, không hề may mắn được Hoàng đế triệu kiến. Tần phi thẳng tay huỷ dung, tâm trạng càng bi tráng hơn, thế là dùng một thước lụa trắng treo cổ.
Từ sau đó, xu hướng nữ nhân trong hậu cung không cẩn thận ngã trước té sau đập trái trượt phải mới hoàn toàn bị ép xuống.
Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ nhàng.
Kẻ đầu têu khiến chúng mỹ nhân trong hậu cung lưu lại một thân sứt sẹo, Hoàng đế phức tạp, mang vào chiếc cốc đựng hai viên xúc xắc.
Đôi bàn tay thon dài đặt cốc xúc xắc lên trên bàn ngọc.
“Cận phi, nàng hầu trẫm chơi trò chơi, thua là sẽ bị phạt.”
Trò chơi rất đơn giản, Hoàng đế cùng Mộc Cận Nhi mỗi người giữ một cốc xúc xắc, lần lượt tung xúc xắc, so lớn nhỏ, luận thắng thua.
Hình phạt cũng rất đơn giản, mỗi lần thua thì sẽ viết tên đối phương một lần trên giấy tuyên.
Thực tình Mộc Cận Nhi cảm thấy vị Hoàng đế này có chút nhàm chán, lại còn hơi thiểu năng, nhưng e ngại thân phận của đối phương, đành phải căng não hầu hạ vị Hoàng đế nhàm chán thiểu năng này, tiếp tục khám phá tiềm năng càng tìm càng ẩn.
Nhưng cô nương Mộc Cận Nhi này cũng hơi quá đáng rồi đấy, xúc xắc tung lên một trăm lần thì thua hết chín mươi chín lần. Còn một trận thì hoà. Vị Hoàng đế phức tạp này cũng có chút quá đáng, lần nào tung xúc xắc cũng đều đạt được điểm lớn nhất.
Mặc dù ngạn ngữ dân gian có câu, con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo[2]. Mộc Cận Nhi vừa khổ vừa ai oán, thừa dịp Hoàng đế có chút hưng phấn mà đi tới án thư, nàng liền cầm cốc xúc xắc ở đối diện lên xem xét kỹ càng tường tận.
[2] Nguyên văn là “điểm bội bất năng oán triều đình, mệnh khổ bất năng oán phụ mẫu” (点背不能怨朝廷,命苦不能怨父母), tức là xui xẻo không thể trách chính quyền, số khổ không thể oán cha mẹ.
Hoàng đế phức tạp ngọc thụ lâm phong đứng bên án thư, tay chấp bút ngọc, mây bay nước chảy[3] lưu loát viết ra hai chữ: Cảnh Hạo.
[3] Nguyên văn là “hành vân lưu thuỷ” (行云流水).
“Trẫm đã viết danh tự rồi, Cận phi cứ dựa theo đó mà viết là được. Nhất định phải viết cẩn thận từng nét một, nhất định phải...” Hoàng đế phức tạp còn chưa nói dứt câu, đã thấy Mộc Cận Nhi cầm cốc xúc xắc đi đến. “Xin hỏi Hoàng thượng, tại sao xúc xắc của người lại nặng như vậy?” Nói xong, nàng cho xúc xắc vào cốc, lắc một cái, lại lắc một cái, rồi lắc tiếp một cái... Mỗi lần tung xúc xắc đều là số điểm lớn nhất. Mộc Cận Nhi nhướng mày, dáng vẻ vừa không đành lòng vạch trần lại không cam tâm nhận thua.
Khuôn mặt Hoàng đế có hơi vặn vẹo, xoay sang gầm gừ với tiểu công công vô tội: “Tên cẩu nô tài kia, ngươi lo trẫm đánh thắng Cận phi, liền lén lút làm ra loại tiểu thủ đoạn này, vừa rồi Cận phi thua trẫm, phải viết danh tự một trăm lần, số lượng này ngươi viết thay nàng ấy đi.” Sau đó quay người lại, vô cùng nghiêm túc nói. “Cận phi, vừa rồi nàng nhân lúc trẫm không chú ý mà nhìn lén xúc xắc của trẫm, phá hỏng luật chơi, đây là đại tội, nhất định phải phạt nặng, phạt nàng chép tên của trẫm hai trăm lần.” Dứt lời, Hoàng đế thành công giá hoạ cho kẻ khác, bày ra dáng vẻ trang trọng khí khái uy nghiêm Hoàng gia, thong thả ra cửa.
Mộc Cận Nhi nhìn bóng lưng dần đi khuất, hơi nhíu mày lại.
Hoàng đế bước đi như diều gặp gió[4] chợt dừng lại, Hoàng đế phức tạp nhìn cây hoa trong đình viện, nghiêm mặt nói: “Phải nghiêm túc viết từng nét một, trẫm sẽ đến kiểm tra.”
[4] Nguyên văn là “phong sinh thuỷ khởi” (风生水起).
...Mộc Cận Nhi lại càng nhăn nhó hơi.
Thấm Nhi cầm lên giấy tuyên có bút kí mà Hoàng đế đích thân đề lại trên bàn, nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu thư tiểu thư, Hoàng đế thật lag thú vị, thế mà thay đổi biện pháp để người viết tên của y, y là Hoàng đế, vậy mà không kiêng kỵ chút nào, còn lấy danh tự chính mỉnha để làm thủ đoạn theo đuổi tình cảm, đúng thật là không giống một ai[5]. Hoàng thượng có dụng ý khác[6], chẳng qua chỉ muốn tiểu thư viết tên y nhiều hơn, ghi nhớ y trong lòng, có thể thấy được Hoàng thượng thật lòng đợi tiểu thư, tiểu thư...”
[5] Nguyên văn là “độc thụ nhất xí” (独树一帜).
[6] Nguyên văn là “Tuý Ông chi ý bất tại tửu” (醉翁之意不在酒), là một câu trong bài “Bùi Viên đối ẩm trích cú ca” của Âu Dương Tu đời Tống, dịch nghĩa là “Tuý ông chẳng phải say vì rượu“.
Loảng xoảng một tiếng, chén trà vỡ vụn tại chỗ.
Thấm Nhi vội vàng quỳ xuống, tự biết đã chọc giận tiểu như nhà mình. Nàng đã đi theo tiểu thư từ nhỏ, từ Lương quốc đến Bắc Yên, mặc dù hành vi lúc trước của tiểu thư có hơi thô lỗ, song trong tính cách có chút ham mê tiền tài, vậy nên người rất trân quý đồ vật bên cạnh, trước nay tiểu thư chưa hề làm những chuyện đập đồ phá của bao giờ.
“Nếu như nha đầu ngươi tiếp tục nhiều chuyện, ta sẽ lập tức đưa ngươi quay về Lương quốc.” Mộc Cận Nhi lạnh nhạt nói, trong đôi mắt khói hiện lên một tia cáu kỉnh.
Cuối thu, trong Ngự Hoa Viên nhộn nhịp đông đúc, so với ngày xuân còn xán lạn hơn mấy phần.
Hoàng đế Lương quốc mang theo một viên giao châu Nam Hải, đích thân đến chầu Bắc Yên, mừng sinh nhật Hoàng đế.
Yến tiệc quốc gia đương nhiên là long trọng, thân làm tân sủng của Hoàng đế Bắc Yên, Cận phi nương nương bị chỉ định phải ăn vận lộng lẫy đến tham dự.
Ở giữa yến hội, mọi người ăn uống linh đình, vui vẻ nói cười. Mộc Cận Nhi chỉ dán mắt nhìn chằm chằm vào hoa quả trên bàn, không dám nhướng mắt lên dù chỉ một phân.
Dưới đài ngọc, người đang ngồi ngay ngắn ở ghế đầu đặt giữa yến tiệc chính là Hoàng đế Lương quốc vừa mới nhậm chức, Chu Dục.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.